Trương Hữu Tài thở dài xong, nghĩ đến thắt lưng mảnh khảnh của Diệp Hoan, không khỏi nuốt nước miếng xuống, liếc mắt nhìn mẫu thân, do dự nói, "Nương, kỳ thật nếu muốn Diệp Hoan chủ động đề xuất hòa ly, có một biện pháp rất đơn giản.”

Trương thị không hiểu, "Biện pháp gì?”

Trương Hữu Tài đứng dậy đến bên cạnh Trương thị, ghé tai thấp giọng vài câu, "Ngài nghĩ xem, nếu Diệp Hoan mất đi danh tiết, làm sao nàng ta có thể không biết xấu hổ mà sống đây?"

"Ngươi là đồ cẩu tặc vô năng, lão nương biết ngay ngươi vẫn nghĩ tới chuyện này!" Trương thị hung hăng nắm lỗ tai Trương Hữu Tài, tuy nói bà ta không quan tâm danh tiết của Diệp Hoan, nhưng loại chuyện xấu hổ ca ca ngủ với em dâu này nếu truyền ra ngoài, cả nhà bọn họ đều bị người đời chê cười.

Trương Hữu Tài giậm chân nói, "Nương, người nhẹ một chút a.

Người nghĩ xem, nếu không làm như vậy, Diệp Hoan làm sao chịu hòa ly? Nhị đệ lại không thể bỏ vợ, chờ tin tức nhị đệ đỗ tú tài đến trấn Lâm Thủy, đã không còn kịp rồi! Hơn nữa việc này chỉ cần chúng ta không nói ra, Diệp Hoan là một nữ nhân, nàng làm sao dám nói ra ngoài.

Cho dù chết, nàng cũng phải cắn đứt đầu lưỡi nuốt vào trong bụng.”

Trương thị bị thuyết phục, quả thật không có biện pháp nào tốt hơn, nhíu mày suy tư.

Mà bọn họ không biết, Diệp Hoan đứng ngay tại cửa đã nghe trọn toàn bộ lời của bọn họ.

Từ Cát Châu đến trấn Lâm Thủy phải mất sáu bảy ngày đi bộ.


Trương Mậu Tài đi được năm ngày, hai ngày nữa sẽ đến trấn Lâm Thủy.

Hắn không khỏi bắt đầu lo lắng.

Khi cuộc thi kết thúc, Quận Thủ Cát Châu mở tiệc mời Trương Mậu Tài và các tú tài.

Luận tài học, Trương Mậu Tài không phải người đứng đầu.

Luận gia thế, hắn càng không tiện nói ra mình ở rể.

Trong bữa tiệc, Trương Mậu Tài vốn là người yên lặng không tiếng động nhất, nhưng khi đi nhà xí, hắn lại vô tình cứu được tiểu thư Quận Thủ rơi xuống nước.

Để thành toàn thanh danh của nữ nhi, Quận Thủ hỏi Trương Mậu Tài đã thành thân hay chưa, Trương Mậu Tài ma xui quỷ khiến nói vẫn chưa, Quận Thủ liền bảo hắn về nhà thông báo hôn sự.

Tiểu thư nhà Quận Thủ sau khi được anh hùng cứu mỹ nhân, lại càng ngưỡng mộ Trương Mậu Tài.

Lúc rời khỏi Cát Châu, còn lặng lẽ sai người nhét cho Trương Mậu mấy tấm ngân phiếu.

Nghĩ đến có thể trở thành quý tế của Quận Thủ, khóe môi Trương Mậu Tài không khống chế được giương lên.


Có thể đáp lên chiếc thuyền Quận Thủ này, là phúc khí người khác tám đời đều tu không được.

Nhưng lại nghĩ đến Diệp Hoan trong nhà, Trương Mậu Tài rất đau đầu.

Hiện tại hắn đỗ tú tài, thân phận không giống nhau, Diệp Hoan vốn là không có chủ kiến, sợ là càng không dễ dàng hòa ly.

Cũng không biết nương và đại ca có lấy được thư hòa ly chưa?

Trương Mậu Tài thở dài suy nghĩ.

Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng vó ngựa “lộc cộc".

Trương Mậu Tài quay đầu lại, nhìn thấy là thị vệ Dư Khôn của Quận Thủ đang cưỡi ngựa chạy băng băng về phía mình.

“Hí!”

Ngựa dừng lại trước mặt Trương Mậu Tài.

Dư Khôn nhảy xuống ngựa, không đợi Trương Mậu Tài mở miệng, bội kiếm trong tay đã vung về phía bắp chân Trương Mậu Tài.

Trương Mậu Tài đau đến quỳ xuống đất, "Dư......!Dư thị vệ, ngươi làm gì vậy?”

“Ta làm cái gì? Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta làm cái gì?”

Dư Khôn nhấc cổ áo Trương Mậu Tài lên, tức giận chất vấn, "Ngươi rõ ràng trong nhà có thê tử, vì sao lừa gạt đại nhân nói không có?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương