Xương Sườn Mềm
-
Chương 42
Kiều Nguyễn không để ý đến anh, cũng may anh là anh không đuổi theo.
Về đến nhà, em họ thấy dáng vẻ của Kiều Nguyễn giống như chịu kinh sợ không nhỏ, vì thế tò mò hỏi cô: “Người vừa rồi là bạn trai chị à?”
Kiều Nguyễn lắc đầu, phủ nhận: “Không phải, chị không quen anh ta.”
Đương nhiên em họ không tin, nếu là người xa lạ không quen biết, thì sao vừa nãy khi nhìn thấy người nọ chị lại lộ ra biểu tình như vậy.
Không giống với cảm xúc khi đối mặt với người xa lạ.
Cho nên em họ kết luận, nhất định là có mờ ám.
Nhưng mà anh ấy đẹp trai thật đấy, kiểu đẹp đểu đểu, nếu trẻ vài tuổi thì quả thực chính là bá vương trường học giống như trong tiểu thuyết.
Em họ rất có hứng thú, vậy nên tranh thủ lúc Kiều Nguyễn đang dọn dẹp nhà cửa thì lén chạy ra.
Người kia còn chưa đi, cầm theo bánh kem đứng ở nơi đó, cũng không đứng quá gần, phỏng chừng là biết Kiều Nguyễn không muốn nhìn thấy anh.
Em họ hắng giọng, chào hỏi: “Chào anh.”
Giang Diễn mặt không biểu tình nhìn cô một cái, sau đó dời tầm mắt.
Hoàn toàn không còn sót lại chút hèn mọn nào giống như đứng trước mặt Kiều Nguyễn.
Từ đầu sợi tóc đến gót chân, khắp nơi đều viết ‘không kiên nhẫn’ và ‘cách xa bố mày ra’.
Em họ cảm thấy hơi thất bại, chủ động làm rõ thân phận: “Không phải anh tới tìm chị họ em à?”
Nghe được hai chữ chị họ, Giang Diễn khẽ nâng mi, tích chữ như vàng: “Kiều Nguyễn là chị họ cô?”
Em họ cảm thấy anh thật quá mức, vừa rồi cô đứng chung một chỗ với chị họ, vậy mà anh lại không nhìn thấy!
“Đúng vậy, chẳng lẽ anh không thấy bọn em rất giống nhau à?”
Giang Diễn nhìn thoáng qua: “Không giống.”
Em họ hỏi: “Không giống chỗ nào?”
Giang Diễn mang theo trào phúng cười lạnh: “Giống chỗ nào?”
“Mắt với mũi đều rất giống, nhà bọn em mũi cao tổ truyền.”
“Cô không bằng một nửa cô ấy.”
Giang Diễn một chút tình cảm cũng không lưu lại, trước kia là dạng gì, bây giờ vẫn là như vậy.
Cái gì mà nói chuyện uyển chuyển, lấy lòng người khác, ở trước mặt anh chưa bao giờ tồn tại.
Em họ sắp bị tức chết rồi, oán hận dậm dậm chân: “Khó trách chị họ nói không quen anh, anh như vậy, xứng đáng!”
Nụ cười trào phúng trên mặt biến mất, anh hơi rũ mắt, thấp giọng hỏi: “Cô ấy nói không quen biết tôi?”
Em họ gật đầu: “Đúng vậy.”
Sau đó Giang Diễn không nói, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Những chuyện trước kia anh làm quả thật rất quá đáng, bây giờ nghĩ lại, anh cảm thấy hành động của mình quả thực vừa ghê tởm vừa ấu trĩ.
Thật ra anh rất muốn quên Kiều Nguyễn.
Trên người cô xác thật không có quá nhiều điểm đáng giá để thích.
Thời đi học nhẫn nhục, đến bây giờ mờ nhạt trong biển người, trừ bỏ gương mặt còn tính là xuất chúng thì cũng không có ưu điểm đặc biệt nào.
Giang Diễn muốn mỹ nữ như thế nào mà chả có, cũng không cần anh vạn dặm xa xôi theo đuổi.
Ngoắc ngoắc ngón tay là có thể gọi tới một đống.
Nhưng thích nào có nhiều tiền đề như vậy.
Việc nhỏ không đáng kể, nhưng thân thể không có lúc nào quên nhắc nhở anh những điểm này.
Trong khoảnh khắc nhắm mắt lại, người anh nhìn thấy là Kiều Nguyễn, ngày lễ ngày tết, người đầu tiên anh nghĩ đến cũng là Kiều Nguyễn.
Cho nên anh tới.
Không thể cứ như vậy mà từ bỏ được, như vậy anh sẽ không cam lòng.
Anh đưa cho em họ một cái lắc tay, mua chuộc cô mang bánh kem đến cho Kiều Nguyễn.
Giang Diễn mua vài loại, anh cũng không biết Kiều Nguyễn thích cái gì cho nên loại nào cũng mua.
Đây là cái mà anh cảm thấy xấu nhất.
Em họ là cỏ đầu tường, bằng tốc độ nhanh nhất đã phản chiến.
Cô mang bánh kem về, Kiều Nguyễn hỏi cô: “Em đi tìm anh ta?”
Em họ mím môi, cảm thấy chị họ lúc này hơi đáng sợ.
Cô sợ chị giận, thở mạnh cũng không dám.
Kiều Nguyễn cũng cảm thấy biểu tình vừa rồi có chút quá mức, vì thế thả lỏng thái độ một chút: “Về sau đừng gặp anh ta, biết chưa?”
Em họ nhịn nhưng không nhịn được: “Chị họ, sao chị lại ghét anh ấy vậy, em thấy anh ấy rất đẹp trai mà.”
Kiều Nguyễn lắc đầu: “Không phải ghét, là chán ghét, là ghê tởm.”
Cái bánh kem đó cuối cùng bị ném, ném vào thùng rác ở đầu thôn.
Em họ nghĩ, người kia hẳn là có thể nhìn thấy.
Haizzzz.
Cô dùng tay chống mặt, cảm thấy yêu hận tình thù của người lớn thật tàn khốc.
Trong nháy mắt đã đến mùng ba.
Hạ Y Nhiên gọi điện thoại cho cô, hỏi cô mua vé máy bay chưa, bay lúc nào để bà đi đón.
Kiều Nguyễn mua vé chiều ngày mai, buổi tối đến, vì vé giờ khác đã bán hết rồi.
Hạ Y Nhiên nói: “Vậy mẹ ra nhà hàng đặt chỗ, đến lúc đó gọi bạn bè ở Phái Thành của con đến hết đi.”
Kiều Nguyễn cười cười: “Không cần phiền như vậy đâu mẹ.”
“Không phiền không phiền.”
Mã Vị Hi ở bên cạnh liều mạng kêu: “Con cũng muốn nói chuyện với chị, con cũng muốn nói chuyện với chị.”
Hạ Y Nhiên bất đắc dĩ thỏa hiệp, nói với Kiều Nguyễn: “Tiểu Hi nói muốn nói vài câu với con.”
Di động chuyển đến trong tay Mã Vị Hi, cậu quay về phòng mình, giống như nói thầm với Kiều Nguyễn: “Chị, em chuẩn bị cho chị một kinh hỉ lớn.”
Kiều Nguyễn cười nói: “Kinh hỉ lớn gì?”
Cậu thần bí không chịu nói: “Chờ chị về sẽ biết.”
Kiều Nguyễn hỏi: “Tiểu Hi của chúng ta dạo này có nghe lời không?”
“Đương nhiên là có, bà nội lúc nào cũng khen em.”
Cuộc điện thoại này cũng không nói lâu lắm vì Kiều Nguyễn còn phải thu dọn đồ đạc.
Bà nội ở một bên giúp cô thu dọn, còn không quên dặn dò: “Sang bên kia cũng đừng quá hấp tấp, có thể giúp gì thì làm nhiều một chút, đừng lúc nào cũng nhàn rỗi lười biếng.”
Bà nội cảm thấy bên kia dù sao cũng không phải là nhà Kiều Nguyễn, đến đó phải làm tốt một chút, như vậy mới không bị người ta ghét bỏ.
Kiều Nguyễn nói: “Con ở khách sạn, không ở bên đó.”
Nghe vậy, bà nội nhíu mày: “Ở khách sạn? Thế thì phải tốn bao nhiêu là tiền.”
“Không sao, khách sạn của bạn con, có thể được giảm giá.”
Khách sạn nhà Lý Nguyệt Minh, nửa tháng trước cô ấy đã để phòng trống cho Kiều Nguyễn.
Vốn dĩ cô ấy không chịu lấy tiền, nhưng Kiều Nguyễn kiên trì muốn trả, vì thế Lý Nguyệt Minh thỏa hiệp, giảm giá cho cô.
Sau khi bà nội nghe được, nói: “Bạn bè của con ở Phái Thành đều là những người có tiền, những bạn bè này không thể chặt đứt.”
Kiều Nguyễn không nói.
Bà nội thấy cô không hé răng, quở trách: “Lại cái tật xấu này!”
“Vâng.” Kiều Nguyễn kéo khóa rương hành lý, dựng thẳng lên đặt ở góc tường: “Con sẽ xem xét.”
“Ngày hôm qua nghe A Niếp nói, con ném bánh kem Tiểu Thẩm tặng?”
A Niếp nói có anh đẹp trai vì theo đuổi chị Kiều Nguyễn mà chạy từ Phái Thành tới Đa Trấn.
Còn mang theo bánh kem.
Bà nội đương nhiên nghĩ đó là Thẩm Phụ.
Bà trách cứ Kiều Nguyễn: “Tiểu Thẩm nghe lời hiểu chuyện, lại có năng lực, điều kiện cũng tốt, chỗ nào không xứng? Thật không biết con đang thanh cao cái gì.”
“Những cái này con sẽ tự lo.”
Bà nội mắng: “Tự lo tự lo, có chuyện nào mà con làm tốt chưa?”
Kiều Nguyễn rất chán ghét loại giáo dục chèn ép này.
Cô từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh này, bà nội chưa từng công nhận cô.
Kiều Nguyễn lấy lý do hít thở không khí để ra ngoài, đầu thôn có một tiệm tạp hoá nhỏ.
Cô mua một chai nước có ga, lúc tính tiền lại nhìn chằm chằm vào thuốc lá trong tủ kính.
Ông chủ cười nói: “Cô gái còn hút thuốc à?”
Kiều Nguyễn lắc lắc đầu, nhận lại tiền thừa, do dự một hồi, cô nói: “Lấy một bao đi.”
Bật lửa là tặng kèm.
Cô học dáng vẻ của Thẩm Phụ, cắn điếu thuốc.
Anh trước kia cũng hút thuốc, hút rất nhiều.
Kiều Nguyễn đã nhìn thấy rất nhiều lần.
Tuy rằng chán ghét mùi thuốc, nhưng thật ra cô vẫn luôn tò mò, hút thuốc là cảm giác như thế nào.
Lần đầu tiên gặp được Thẩm Phụ hút thuốc, cô thậm chí còn lên mạng tra.
Vì sao con người muốn hút thuốc?
Trên mạng nói, con người khi gặp phải áp lực lớn, hoặc là trong thời điểm sợ hãi, hút thuốc có thể giảm bớt cảm giác.
Còn có một cách nói là, bởi vì thích hút thì hút.
Thẩm Phụ là loại nào nhỉ.
Lúc ấy Kiều Nguyễn rất tò mò với chuyện này.
Cô cúi đầu, bật lửa, trong nháy mắt lửa chạm tới điếu thuốc, thuốc trong miệng cô bị giật ra.
Thẩm Phụ vò nát ném nó vào thùng rác: “Kiều Nguyễn.”
Anh gọi tên cô.
Kiều Nguyễn sửng sốt, hoảng hốt một chút.
Thẩm Phụ nhìn bao thuốc trong tay cô, ánh mắt lạnh lùng, cũng giằng lấy ném đi.
“Hút thuốc không phải thói quen tốt.”
Anh nói.
Kiều Nguyễn lên án: “Nhưng trước kia anh cũng hút.”
Thẩm Phụ rũ mắt: “Anh cai rồi.”
Kiều Nguyễn nhìn bầu trời đêm, trời rất đen, cô không hỏi mấy ngày nay Thẩm Phụ đi đâu, cũng không hỏi anh đã trễ thế này sao còn lên núi.
Mà nói: “Hôm nay thật nhiều sao.”
Thẩm Phụ ngồi xuống bên cạnh cô: “Ừ, nhiều thật.”
Anh nhìn ra hôm nay tâm trạng của Kiều Nguyễn không tốt lắm, nhưng anh không hỏi.
Đại khái là cảm thấy, sau khi hỏi sẽ ép cô nhớ lại những chuyện khiến cô không thoải mái.
Vậy thì không cần hỏi, ở bên cạnh cô là được.
“Thẩm Phụ.” Cô đột nhiên gọi tên anh.
Thẩm Phụ nhẹ nhàng rũ mắt: “Hửm?”
Kiều Nguyễn nhìn về phía anh, hỏi ra vấn đề mà trước nay cô vẫn luôn tò mò: “Vì sao anh lại thích em?”
Có thể là đêm tối quấy phá khiến lá gan của cô lớn hơn chút.
Thẩm Phụ ngây ngẩn một lát, câu hỏi này dường như có chút đường đột.
Nhưng cũng chỉ là một lát, anh lắc lắc đầu: “Anh cũng không biết.”
Kiều Nguyễn: “Hửm?”
“Nếu thích một người có nguyên nhân, thì khi những người khác làm ra những chuyện tương tự, như vậy có phải, thích cũng sẽ biến mất?”
Giọng nói của anh trong trẻo hỏi ra vấn đề này.
Hơi triết học, Kiều Nguyễn thuộc phái thực tiễn không đáp được.
Thẩm Phụ cười khẽ ngước mắt: “A Nguyễn của anh, sao lại mãi không lớn như vậy.”
—
Anh không nói với cô, mấy ngày này anh trở về Phái Thành, trong nhà xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
Anh xử lý xong lại quay lại gấp, vốn nghĩ rằng hôm nay quá muộn rồi sẽ không đến quấy rầy cô.
Kết quả lại gặp Giang Diễn.
Anh đối với người này lúc nào cũng cảm thấy có nguy cơ.
Trong nháy mắt nhìn thấy cậu ta, anh dùng bất động thanh sắc che giấu nội tâm hoảng loạn của mình.
Cho nên anh tới.
Cho dù muộn, anh vẫn muốn được nhìn thấy cô một cái.
Kiều Nguyễn nói cho anh: “Em đặt vé ngày mai, phải về Phái Thành.”
Thẩm Phụ hỏi cô: “Em mua chuyến nào?”
Kiều Nguyễn nói, sau đó lại bổ sung: “Hết vé rồi, hôm nay em xem chỉ còn một vé cuối cùng.”
Thẩm Phụ như suy tư gì gật đầu: “Khoang hạng nhất hẳn là còn.”
Versailles phàm tục mà không tự biết, Kiều Nguyễn cướp được vé cuối cùng hạng phổ thông cảm thán một câu.
(Versailles: cư dân mạng sử dụng cụm từ “Versailles” để cố tình phô trương cuộc sống cao cấp và xa hoa, thực chất được dùng để chế giễu)
Về đến nhà, em họ thấy dáng vẻ của Kiều Nguyễn giống như chịu kinh sợ không nhỏ, vì thế tò mò hỏi cô: “Người vừa rồi là bạn trai chị à?”
Kiều Nguyễn lắc đầu, phủ nhận: “Không phải, chị không quen anh ta.”
Đương nhiên em họ không tin, nếu là người xa lạ không quen biết, thì sao vừa nãy khi nhìn thấy người nọ chị lại lộ ra biểu tình như vậy.
Không giống với cảm xúc khi đối mặt với người xa lạ.
Cho nên em họ kết luận, nhất định là có mờ ám.
Nhưng mà anh ấy đẹp trai thật đấy, kiểu đẹp đểu đểu, nếu trẻ vài tuổi thì quả thực chính là bá vương trường học giống như trong tiểu thuyết.
Em họ rất có hứng thú, vậy nên tranh thủ lúc Kiều Nguyễn đang dọn dẹp nhà cửa thì lén chạy ra.
Người kia còn chưa đi, cầm theo bánh kem đứng ở nơi đó, cũng không đứng quá gần, phỏng chừng là biết Kiều Nguyễn không muốn nhìn thấy anh.
Em họ hắng giọng, chào hỏi: “Chào anh.”
Giang Diễn mặt không biểu tình nhìn cô một cái, sau đó dời tầm mắt.
Hoàn toàn không còn sót lại chút hèn mọn nào giống như đứng trước mặt Kiều Nguyễn.
Từ đầu sợi tóc đến gót chân, khắp nơi đều viết ‘không kiên nhẫn’ và ‘cách xa bố mày ra’.
Em họ cảm thấy hơi thất bại, chủ động làm rõ thân phận: “Không phải anh tới tìm chị họ em à?”
Nghe được hai chữ chị họ, Giang Diễn khẽ nâng mi, tích chữ như vàng: “Kiều Nguyễn là chị họ cô?”
Em họ cảm thấy anh thật quá mức, vừa rồi cô đứng chung một chỗ với chị họ, vậy mà anh lại không nhìn thấy!
“Đúng vậy, chẳng lẽ anh không thấy bọn em rất giống nhau à?”
Giang Diễn nhìn thoáng qua: “Không giống.”
Em họ hỏi: “Không giống chỗ nào?”
Giang Diễn mang theo trào phúng cười lạnh: “Giống chỗ nào?”
“Mắt với mũi đều rất giống, nhà bọn em mũi cao tổ truyền.”
“Cô không bằng một nửa cô ấy.”
Giang Diễn một chút tình cảm cũng không lưu lại, trước kia là dạng gì, bây giờ vẫn là như vậy.
Cái gì mà nói chuyện uyển chuyển, lấy lòng người khác, ở trước mặt anh chưa bao giờ tồn tại.
Em họ sắp bị tức chết rồi, oán hận dậm dậm chân: “Khó trách chị họ nói không quen anh, anh như vậy, xứng đáng!”
Nụ cười trào phúng trên mặt biến mất, anh hơi rũ mắt, thấp giọng hỏi: “Cô ấy nói không quen biết tôi?”
Em họ gật đầu: “Đúng vậy.”
Sau đó Giang Diễn không nói, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Những chuyện trước kia anh làm quả thật rất quá đáng, bây giờ nghĩ lại, anh cảm thấy hành động của mình quả thực vừa ghê tởm vừa ấu trĩ.
Thật ra anh rất muốn quên Kiều Nguyễn.
Trên người cô xác thật không có quá nhiều điểm đáng giá để thích.
Thời đi học nhẫn nhục, đến bây giờ mờ nhạt trong biển người, trừ bỏ gương mặt còn tính là xuất chúng thì cũng không có ưu điểm đặc biệt nào.
Giang Diễn muốn mỹ nữ như thế nào mà chả có, cũng không cần anh vạn dặm xa xôi theo đuổi.
Ngoắc ngoắc ngón tay là có thể gọi tới một đống.
Nhưng thích nào có nhiều tiền đề như vậy.
Việc nhỏ không đáng kể, nhưng thân thể không có lúc nào quên nhắc nhở anh những điểm này.
Trong khoảnh khắc nhắm mắt lại, người anh nhìn thấy là Kiều Nguyễn, ngày lễ ngày tết, người đầu tiên anh nghĩ đến cũng là Kiều Nguyễn.
Cho nên anh tới.
Không thể cứ như vậy mà từ bỏ được, như vậy anh sẽ không cam lòng.
Anh đưa cho em họ một cái lắc tay, mua chuộc cô mang bánh kem đến cho Kiều Nguyễn.
Giang Diễn mua vài loại, anh cũng không biết Kiều Nguyễn thích cái gì cho nên loại nào cũng mua.
Đây là cái mà anh cảm thấy xấu nhất.
Em họ là cỏ đầu tường, bằng tốc độ nhanh nhất đã phản chiến.
Cô mang bánh kem về, Kiều Nguyễn hỏi cô: “Em đi tìm anh ta?”
Em họ mím môi, cảm thấy chị họ lúc này hơi đáng sợ.
Cô sợ chị giận, thở mạnh cũng không dám.
Kiều Nguyễn cũng cảm thấy biểu tình vừa rồi có chút quá mức, vì thế thả lỏng thái độ một chút: “Về sau đừng gặp anh ta, biết chưa?”
Em họ nhịn nhưng không nhịn được: “Chị họ, sao chị lại ghét anh ấy vậy, em thấy anh ấy rất đẹp trai mà.”
Kiều Nguyễn lắc đầu: “Không phải ghét, là chán ghét, là ghê tởm.”
Cái bánh kem đó cuối cùng bị ném, ném vào thùng rác ở đầu thôn.
Em họ nghĩ, người kia hẳn là có thể nhìn thấy.
Haizzzz.
Cô dùng tay chống mặt, cảm thấy yêu hận tình thù của người lớn thật tàn khốc.
Trong nháy mắt đã đến mùng ba.
Hạ Y Nhiên gọi điện thoại cho cô, hỏi cô mua vé máy bay chưa, bay lúc nào để bà đi đón.
Kiều Nguyễn mua vé chiều ngày mai, buổi tối đến, vì vé giờ khác đã bán hết rồi.
Hạ Y Nhiên nói: “Vậy mẹ ra nhà hàng đặt chỗ, đến lúc đó gọi bạn bè ở Phái Thành của con đến hết đi.”
Kiều Nguyễn cười cười: “Không cần phiền như vậy đâu mẹ.”
“Không phiền không phiền.”
Mã Vị Hi ở bên cạnh liều mạng kêu: “Con cũng muốn nói chuyện với chị, con cũng muốn nói chuyện với chị.”
Hạ Y Nhiên bất đắc dĩ thỏa hiệp, nói với Kiều Nguyễn: “Tiểu Hi nói muốn nói vài câu với con.”
Di động chuyển đến trong tay Mã Vị Hi, cậu quay về phòng mình, giống như nói thầm với Kiều Nguyễn: “Chị, em chuẩn bị cho chị một kinh hỉ lớn.”
Kiều Nguyễn cười nói: “Kinh hỉ lớn gì?”
Cậu thần bí không chịu nói: “Chờ chị về sẽ biết.”
Kiều Nguyễn hỏi: “Tiểu Hi của chúng ta dạo này có nghe lời không?”
“Đương nhiên là có, bà nội lúc nào cũng khen em.”
Cuộc điện thoại này cũng không nói lâu lắm vì Kiều Nguyễn còn phải thu dọn đồ đạc.
Bà nội ở một bên giúp cô thu dọn, còn không quên dặn dò: “Sang bên kia cũng đừng quá hấp tấp, có thể giúp gì thì làm nhiều một chút, đừng lúc nào cũng nhàn rỗi lười biếng.”
Bà nội cảm thấy bên kia dù sao cũng không phải là nhà Kiều Nguyễn, đến đó phải làm tốt một chút, như vậy mới không bị người ta ghét bỏ.
Kiều Nguyễn nói: “Con ở khách sạn, không ở bên đó.”
Nghe vậy, bà nội nhíu mày: “Ở khách sạn? Thế thì phải tốn bao nhiêu là tiền.”
“Không sao, khách sạn của bạn con, có thể được giảm giá.”
Khách sạn nhà Lý Nguyệt Minh, nửa tháng trước cô ấy đã để phòng trống cho Kiều Nguyễn.
Vốn dĩ cô ấy không chịu lấy tiền, nhưng Kiều Nguyễn kiên trì muốn trả, vì thế Lý Nguyệt Minh thỏa hiệp, giảm giá cho cô.
Sau khi bà nội nghe được, nói: “Bạn bè của con ở Phái Thành đều là những người có tiền, những bạn bè này không thể chặt đứt.”
Kiều Nguyễn không nói.
Bà nội thấy cô không hé răng, quở trách: “Lại cái tật xấu này!”
“Vâng.” Kiều Nguyễn kéo khóa rương hành lý, dựng thẳng lên đặt ở góc tường: “Con sẽ xem xét.”
“Ngày hôm qua nghe A Niếp nói, con ném bánh kem Tiểu Thẩm tặng?”
A Niếp nói có anh đẹp trai vì theo đuổi chị Kiều Nguyễn mà chạy từ Phái Thành tới Đa Trấn.
Còn mang theo bánh kem.
Bà nội đương nhiên nghĩ đó là Thẩm Phụ.
Bà trách cứ Kiều Nguyễn: “Tiểu Thẩm nghe lời hiểu chuyện, lại có năng lực, điều kiện cũng tốt, chỗ nào không xứng? Thật không biết con đang thanh cao cái gì.”
“Những cái này con sẽ tự lo.”
Bà nội mắng: “Tự lo tự lo, có chuyện nào mà con làm tốt chưa?”
Kiều Nguyễn rất chán ghét loại giáo dục chèn ép này.
Cô từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh này, bà nội chưa từng công nhận cô.
Kiều Nguyễn lấy lý do hít thở không khí để ra ngoài, đầu thôn có một tiệm tạp hoá nhỏ.
Cô mua một chai nước có ga, lúc tính tiền lại nhìn chằm chằm vào thuốc lá trong tủ kính.
Ông chủ cười nói: “Cô gái còn hút thuốc à?”
Kiều Nguyễn lắc lắc đầu, nhận lại tiền thừa, do dự một hồi, cô nói: “Lấy một bao đi.”
Bật lửa là tặng kèm.
Cô học dáng vẻ của Thẩm Phụ, cắn điếu thuốc.
Anh trước kia cũng hút thuốc, hút rất nhiều.
Kiều Nguyễn đã nhìn thấy rất nhiều lần.
Tuy rằng chán ghét mùi thuốc, nhưng thật ra cô vẫn luôn tò mò, hút thuốc là cảm giác như thế nào.
Lần đầu tiên gặp được Thẩm Phụ hút thuốc, cô thậm chí còn lên mạng tra.
Vì sao con người muốn hút thuốc?
Trên mạng nói, con người khi gặp phải áp lực lớn, hoặc là trong thời điểm sợ hãi, hút thuốc có thể giảm bớt cảm giác.
Còn có một cách nói là, bởi vì thích hút thì hút.
Thẩm Phụ là loại nào nhỉ.
Lúc ấy Kiều Nguyễn rất tò mò với chuyện này.
Cô cúi đầu, bật lửa, trong nháy mắt lửa chạm tới điếu thuốc, thuốc trong miệng cô bị giật ra.
Thẩm Phụ vò nát ném nó vào thùng rác: “Kiều Nguyễn.”
Anh gọi tên cô.
Kiều Nguyễn sửng sốt, hoảng hốt một chút.
Thẩm Phụ nhìn bao thuốc trong tay cô, ánh mắt lạnh lùng, cũng giằng lấy ném đi.
“Hút thuốc không phải thói quen tốt.”
Anh nói.
Kiều Nguyễn lên án: “Nhưng trước kia anh cũng hút.”
Thẩm Phụ rũ mắt: “Anh cai rồi.”
Kiều Nguyễn nhìn bầu trời đêm, trời rất đen, cô không hỏi mấy ngày nay Thẩm Phụ đi đâu, cũng không hỏi anh đã trễ thế này sao còn lên núi.
Mà nói: “Hôm nay thật nhiều sao.”
Thẩm Phụ ngồi xuống bên cạnh cô: “Ừ, nhiều thật.”
Anh nhìn ra hôm nay tâm trạng của Kiều Nguyễn không tốt lắm, nhưng anh không hỏi.
Đại khái là cảm thấy, sau khi hỏi sẽ ép cô nhớ lại những chuyện khiến cô không thoải mái.
Vậy thì không cần hỏi, ở bên cạnh cô là được.
“Thẩm Phụ.” Cô đột nhiên gọi tên anh.
Thẩm Phụ nhẹ nhàng rũ mắt: “Hửm?”
Kiều Nguyễn nhìn về phía anh, hỏi ra vấn đề mà trước nay cô vẫn luôn tò mò: “Vì sao anh lại thích em?”
Có thể là đêm tối quấy phá khiến lá gan của cô lớn hơn chút.
Thẩm Phụ ngây ngẩn một lát, câu hỏi này dường như có chút đường đột.
Nhưng cũng chỉ là một lát, anh lắc lắc đầu: “Anh cũng không biết.”
Kiều Nguyễn: “Hửm?”
“Nếu thích một người có nguyên nhân, thì khi những người khác làm ra những chuyện tương tự, như vậy có phải, thích cũng sẽ biến mất?”
Giọng nói của anh trong trẻo hỏi ra vấn đề này.
Hơi triết học, Kiều Nguyễn thuộc phái thực tiễn không đáp được.
Thẩm Phụ cười khẽ ngước mắt: “A Nguyễn của anh, sao lại mãi không lớn như vậy.”
—
Anh không nói với cô, mấy ngày này anh trở về Phái Thành, trong nhà xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
Anh xử lý xong lại quay lại gấp, vốn nghĩ rằng hôm nay quá muộn rồi sẽ không đến quấy rầy cô.
Kết quả lại gặp Giang Diễn.
Anh đối với người này lúc nào cũng cảm thấy có nguy cơ.
Trong nháy mắt nhìn thấy cậu ta, anh dùng bất động thanh sắc che giấu nội tâm hoảng loạn của mình.
Cho nên anh tới.
Cho dù muộn, anh vẫn muốn được nhìn thấy cô một cái.
Kiều Nguyễn nói cho anh: “Em đặt vé ngày mai, phải về Phái Thành.”
Thẩm Phụ hỏi cô: “Em mua chuyến nào?”
Kiều Nguyễn nói, sau đó lại bổ sung: “Hết vé rồi, hôm nay em xem chỉ còn một vé cuối cùng.”
Thẩm Phụ như suy tư gì gật đầu: “Khoang hạng nhất hẳn là còn.”
Versailles phàm tục mà không tự biết, Kiều Nguyễn cướp được vé cuối cùng hạng phổ thông cảm thán một câu.
(Versailles: cư dân mạng sử dụng cụm từ “Versailles” để cố tình phô trương cuộc sống cao cấp và xa hoa, thực chất được dùng để chế giễu)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook