Xương Sườn Mềm
-
Chương 41
Cuối cùng Kiều Nguyễn vẫn gật đầu đồng ý.
Người tới là khách, đổi thành ai cô cũng sẽ mềm lòng.
Cô tự thuyết phục mình như vậy.
Trên đường có một cửa hàng nấu cơm dã ngoại, đồ cần dùng đều có thể mua ở đây.
Kiều Nguyễn rời Đa Trấn nhiều năm như vậy, bạn bè ngày xưa đã lục tục không còn liên lạc.
Bây giờ muốn tìm người nấu cơm dã ngoại cũng không biết tìm ai.
Thẩm Phụ lại nói rất tốt.
“Chỉ có hai chúng ta cũng tốt.”
Lúc anh nói chuyện còn đang chuyên tâm quét đều gia vị lên cánh gà.
Gia vị do anh pha, Kiều Nguyễn nhìn cũng thèm, cảm thấy ăn sẽ khá ngon.
Cô đột nhiên lại nghĩ tới lời A Lợi nói.
Thẩm Phụ là đối tượng kết hôn không tồi.
Kiều Nguyễn cảm thấy anh ấy quá nhìn vẻ bề ngoài, người như Thẩm Phụ, thật ra là không thích hợp với kết hôn nhất.
Ít nhất với con mắt của Kiều Nguyễn, thì là như vậy.
Anh giống như hai thái cực cực đoan, cực nóng, cực lạnh, quá trình trung gian thay đổi hoàn toàn không có giai đoạn quá độ nào.
Kiều Nguyễn thay dép lê, chân đạp lên cát mịn: “Nghe nói trước kia có người đào được vàng ở trong con sông này, ở phía đông, hạ du xuôi theo hướng đông.”
Thẩm Phụ cẩn thận dùng giấy bạc bọc lại những thứ đã được quét đều gia vị.
“Hẳn là có rất nhiều người đi.”
Kiều Nguyễn gật đầu: “Nhưng không đào được.”
“Dù sao cũng chỉ nghe nói, tám phần là người khác nói lung tung.”
Đúng vậy.
Rất nhiều chuyện xưa truyền bá rộng khắp, phần lớn đều là người bịa đặt ra.
Không phải sự thật.
Con người là một loài động vật rất giảo hoạt, thích nói dối.
Kiều Nguyễn đột nhiên nhìn chằm chằm Thẩm Phụ.
Anh chú ý tới tầm mắt cô, cười hỏi: “Làm sao vậy?”
Kiều Nguyễn đột nhiên mở miệng, hỏi anh: “Anh cũng là kiểu người như vậy sao?”
Anh sửng sốt trong giây lát, rất nhanh đã khôi phục sự vân đạm phong khinh như ngày thường: “Người như vậy?”
“Dối trá, hư tình giả ý.”
Kiều Nguyễn từng câu từng chữ nói ra.
Như đang hỏi anh, lại không có nửa phần ngữ khí nghi hoặc.
Thẩm Phụ một lúc lâu không trả lời, anh biết, những cái này đều là nghĩa xấu.
Là từ ngữ không tốt.
Nếu chia người thành ba bảy loại, thì anh chính là loại hạ đẳng nhất.
Anh là người dối trá đến cực điểm, rõ ràng chán ghét mèo, cực kỳ chán ghét cảm giác chúng nó dùng đầu cọ cọ ống quần mình.
Chán ghét hoàn cảnh ồn ào bốn phía, chán ghét bếp nướng tràn đầy dầu khói, chán ghét ăn cơm ngoài trời.
Nhưng mà, khi tất cả những thứ này lại thêm một Kiều Nguyễn.
Thì anh lại có một tâm tình khác.
Anh thậm chí hy vọng thời gian có thể trôi qua chậm một chút, chậm một chút, cuối cùng vĩnh viễn dừng tại khoảnh khắc này.
“Ừ, anh quả thật là kiểu người này.” Anh cười gật đầu: “Dối trá, hư tình giả ý.”
Nghe được câu trả lời này của anh, Kiều Nguyễn ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ít nhất anh không tiếp tục ở trước mặt cô giả bộ dáng vẻ giả nhân giả nghĩa.
Thẩm Phụ thông minh, cô cũng không ngu.
Biểu tình có thể ngụy trang, nhưng động tác trong tiềm thức lại không lừa được người.
Thi thoảng sẽ toát ra sự lạnh nhạt, khi mấy con mèo hoang tới gần anh sẽ vô thức tránh né.
Kiều Nguyễn biết, Thẩm Phụ thật ra vẫn là Thẩm Phụ đó.
Anh một chút cũng không thay đổi.
Trong thời gian Thẩm Phụ chờ Kiều Nguyễn mở miệng, anh cảm thấy gian nan như đang chịu đựng khổ hình.
Anh vẫn sợ.
Sợ chính mình không chấp nhận được câu nói kế tiếp của Kiều Nguyễn.
Cô lúc nào cũng có thể làm anh khổ sở.
Không phải bởi vì cô biết điểm yếu của anh ở chỗ nào, mà là tùy tiện một câu của cô, cũng có thể dễ dàng làm anh khổ sở.
Nhưng Kiều Nguyễn cái gì cũng không nói.
Cô chỉ sờ sờ bụng, hỏi anh: “Còn bao nhiêu lâu mới được, em sắp chết đói rồi.”
Thẩm Phụ sửng sốt một chút, phục hồi tinh thần lại: “Vừa nướng không bao lâu, còn phải đợi một lát nữa.”
Anh lấy ra một hộp mochi, đưa cho cô: “Nếu em đói có thể ăn trước cái này.”
Kiều Nguyễn nói cảm ơn, cầm mochi, chậm rãi cắn, chậm rãi nuốt.
Thẩm Phụ nhìn cô, lại nhìn trời.
Là trời nắng, hay hoàn toàn đen.
Anh không biết, nhưng anh hy vọng là trời nắng.
Đồ ăn đều là Thẩm Phụ nướng nhưng anh cũng không ăn bao nhiêu, nướng xong một cái lại để lên bàn, dặn Kiều Nguyễn nguội một chút lại ăn.
Đừng để bị bỏng.
Kiều Nguyễn cảm thấy Thẩm Phụ quả thật rất ưu tú, người có năng lực, nấu cơm cũng ngon.
Nếu như anh không có bệnh kia, hẳn là đã sớm lập gia đình.
Bữa cơm hôm đó ăn đến tận buổi tối.
Thẩm Phụ đưa Kiều Nguyễn trở về, đưa đến chân núi, còn muốn đưa lên núi.
Kiều Nguyễn cự tuyệt nhưng anh vẫn kiên trì.
Cuối cùng Kiều Nguyễn rất kiên quyết.
Tiểu Kiều Sơn là nơi cô lớn lên, cho dù muộn thế nào, cô nhắm mắt lại cũng có thể bình an về nhà.
Nhưng Thẩm Phụ thì khác, anh mới tới lần đầu tiên.
Chờ Kiều Nguyễn về đến nhà, cô mới nghe ra phía sau có một chút động tĩnh.
Lúc cô quay đầu lại thì Thẩm Phụ đã sớm biến mất ở sau thân cây.
Anh vẫn không yên lòng, cho dù Kiều Nguyễn không cần nhưng anh vẫn trộm đi theo cô cho đến khi thấy cô bình an về đến nhà.
Trước hôm giao thừa một ngày, bà nội nặn thịt viên, Kiều Nguyễn ở bên cạnh làm vằn thắn.
Khi hỏi đến Thẩm Phụ, bà nói: “Cậu ta về rồi à?”
Kiều Nguyễn cũng không rõ lắm, từ lần trước nướng BBQ xong cô không liên lạc với anh.
“Con không biết, chắc là về rồi.”
Bà nội thở dài, nói: “Nếu chưa về còn có thể mời người ta tới nhà cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên.”
Kiều Nguyễn nói: “Cơm đoàn viên là người trong nhà cùng nhau ăn.”
Bà nội nhìn cô: “Vậy con cố gắng lên, nếu thế không phải cậu ta cũng thành người nhà sao?”
Bà nội rất vừa lòng với Thẩm Phụ, dù sao thì ở nơi xa xôi hẻo lánh này tìm đâu ra một người như thế.
Kiều Nguyễn nhìn như đang nghiêm túc nghe, nhưng thật ra vào tai này ra tai kia, một chút cặn cũng không lưu lại.
Đêm 30, dựa theo tập tục Đa Trấn, trước khi ăn cơm tất niên phải đốt pháo trước cửa.
Thời gian ăn cơm của mỗi nhà không cố định nên tiếng pháo vang suốt từ sáng đển buổi chiều.
Trước cửa toàn là sương khói mênh mông.
Kiều Nguyễn bưng bát ăn cơm, ánh mắt dừng trên TV ở nhà chính.
TV đang phát phim truyền hình tình yêu luân lý gia đình mà bà nội thích xem.
Kịch bản hí kịch sinh hoạt gà bay chó sủa.
Phim không thể xem nổi, cũng đừng miệt mài phân tích, chỗ nào cũng toàn bug logic.
Nhưng rất tốt để tống cổ thời gian.
Bà nội cứ nói mãi: “Con xem, vợ chồng nghèo trăm sự lo, lúc trước vì tý tình yêu mà kiểu gì cũng phải kết hôn với một người đàn ông chỗ nào cũng không bằng mình, kết quả người chịu khổ còn không phải chính mình.”
Kiều Nguyễn biết bà đang ám chỉ cái gì, cô giả vờ như không nghe thấy.
Bà cũng không thèm ám chỉ nữa: “Con nghe thấy không?”
Kiều Nguyễn gật đầu: “Nghe thấy ạ.”
“Lát nữa gọi điện thoại cho Tiểu Thẩm, người ta chạy xa như thế tới thăm con, nay giao thừa, con cũng không cho người ta ăn cái Tết.”
Kiều Nguyễn bất đắc dĩ: “Anh ấy không có ý đó với con.”
“Sao không có, ánh mắt cậu ta nhìn con sắp kéo sợi đến nơi rồi, con nghĩ bà sống nhiều năm như vậy là uổng phí à, mấy cái này cũng không nhìn ra được?”
(Ánh mắt kéo sợi: ánh mắt nhìn nhau như có một sợi tơ vô hình kéo hai người lại gần, nhìn không dứt ra được)
Kiều Nguyễn cũng không biết rốt cuộc bà nội học được từ đâu những từ ngữ thế này.
Ánh mắt kéo sợi, nghe rất ái muội.
Tất niên xong còn phải đón giao thừa.
Kiều Nguyễn đang ở nhà chính xem TV, trên bàn để một ly cà phê cho đầu óc tỉnh táo.
Bà nội ngủ rồi, bà lớn tuổi, không thức đêm được.
Cho nên Kiều Nguyễn khuyên bà nên đi ngủ sớm.
Thi thoảng, ánh mắt cô sẽ rời khỏi màn hình TV, nhìn di động nằm trên bàn.
Bất chợt có tin nhắn đến, đều là những tin nhắn chúc phúc.
Nhưng phần lớn là gửi trong nhóm, Kiều Nguyễn cũng lưu vài tin nhắn mẫu, thống nhất gửi đến các nhóm.
Cũng có tin không phải gửi trong nhóm mà gửi riêng cho cô.
Lý Nguyệt Minh: 【 Chúc bảo bối của tớ năm mới hạnh phúc, phát đại tài!!! 】
Sau đó chuyển cho cô 8888.
Lý Nguyệt Minh: 【 Nghe dì nói, mùng 3 cậu về à? 】
Kiều Nguyễn: 【 Chắc là loanh quanh mấy ngày đó. 】
Lý Nguyệt Minh: 【 Về thì phải nói với tớ đầu tiên, tớ đi đón cậu. 】
Kiều Nguyễn: 【 Được. 】
Cô chuẩn bị quà năm mới cho Lý Nguyệt Minh, trước khi về Đa Trấn đã chuẩn bị tốt.
Mấy năm nay cô ở Giang Bắc, bởi vì công việc và khoảng cách mà không thể thường xuyên về.
Trong nhà bên kia Lý Nguyệt Minh thi thoảng sẽ đi thăm hỏi giúp cô.
Mã Vị Hi còn thân với cô ấy hơn Kiều Nguyễn.
Thậm chí còn hỏi Kiều Nguyễn, về sau cô có thể kết hôn với chị Lý không?
Kiều Nguyễn bị câu nói của cậu chọc cười: “Bọn chị đều là con gái, kết hôn thế nào được.”
Lúc ấy Mã Vị Hi còn thất vọng dựa vào vai cô: “Con gái không thể kết hôn với con gái ạ?”
Kiều Nguyễn nói với cậu: “Không phải con gái không thể kết hôn với con gái, mà con gái phải kết hôn với người mình thích.”
Sau khi nói chuyện phiếm với Lý Nguyệt Minh xong, Kiều Nguyễn do dự thật lâu, rời khỏi giao diện wechat.
Cuộn xuống dưới, cuối cùng ngừng lại ở tên 【 Thẩm Phụ 】.
Ở đó hiển thị là năm ngày trước, Thẩm Phụ nói với cô “Chào buổi sáng.”
Kiều Nguyễn không trả lời.
Trầm mặc thật lâu, cô cuối cùng vẫn khóa màn hình, thả lại chỗ cũ.
Thật ra đón giao thừa không nhàm chán, những người xung quanh cũng có thời gian để giải trí.
Phần lớn mọi người đều đánh bài.
Nhưng Kiều Nguyễn không thích đánh bài, những người tầm tuổi cô đã kết hôn sinh con, có lẽ cảm thấy Kiều Nguyễn như vậy không có đề tài chung với bọn họ, không phải cùng một loại người.
Cho nên bọn họ rất ít khi tới tìm Kiều Nguyễn.
Vì thế Kiều Nguyễn chỉ có thể xem TV vượt qua một đêm buồn tẻ này.
Mùng một tết phải đến nhà ngoại chúc tết, nhưng nhà Hạ Y Nhiên đã sớm không còn ai.
Cho nên Kiều Nguyễn lược được một bước này.
Cô cùng bà nội đi đến nhà họ hàng.
Có người gả lên trấn trên, mười ngón không dính dương xuân thủy, chỉ cần chăm sóc con cái.
Có người gả đến trong thành, con cũng không cần chăm, có giúp việc chuyên môn hỗ trợ.
Thế nên bà nội mới có thể cảm thấy, phụ nữ có bản lĩnh cũng vô dụng, phải tìm người đàn ông có bản lĩnh.
Mấy bà cô khoe xong con cháu nhà mình mới bắt đầu hỏi Kiều Nguyễn, dạo này công việc thế nào, có dự định kết hôn không.
“Khiếp đã bao nhiêu tuổi rồi, thành gái lỡ thì rồi còn chưa kết hôn.”
“Đúng vậy, lúc cô bằng tuổi cháu, Tráng Tráng đã đi học tiểu học rồi.”
“Lại muộn mấy năm nữa thì bỏ lỡ thời gian sinh đẻ tốt nhất rồi.”
Những lời lải nhải này Kiều Nguyễn cũng dự đoán được, cho nên cô còn có thể cực kỳ trấn định đáp lại.
Em họ nhỏ tuổi nhất đã lên cấp ba, năm nay mười sáu tuổi, mặc một chiếc váy lolita.
Ấn tượng đầu tiên của nó với Kiều Nguyễn khá tốt, trước khi Kiều Nguyễn tới, nó không ít lần nghe mẹ mình nhắc tới bà chị họ chưa từng gặp mặt này.
Nghe nói sắp ba mươi còn chưa kết hôn, cả ngày ngâm mình trong phòng thí nghiệm làm nghiên cứu khoa học.
Cho nên nó cảm thấy Kiều Nguyễn hẳn là giống như dân IT.
Mép tóc cao, không thích ăn mặc.
Nhưng nay gặp mặt, nó lại không cảm thấy như vậy.
Vị chị họ này quả thật không thích ăn mặc, tùy tiện khoác một cái áo khoác vàng nhạt, bên trong là váy dài ren cam nhạt.
Tóc có vẻ gội xong tùy tiện lau khô, cũng không làm bất cứ tạo hình gì.
Có lẽ trường kỳ ở phòng thí nghiệm không thấy ánh mặt trời nên làn da trắng đến gần như trong suốt, không trang điểm, chỉ tô chút son môi.
Cả người nhìn qua vừa thuần khiết vừa gợi dục.
Giống hệt mấy nữ chính trong tiểu thuyết cường thủ hào đoạt nó thích đọc.
Người đẹp như vậy mà lại không có bạn trai.
Nó có chút ngoài ý muốn.
Khó khăn lắm mới thoát thân được khỏi đề tài của các bà cô, Kiều Nguyễn nhẹ nhàng thở ra.
Cô uống trà cho đỡ khát, trà Phổ Nhị, đã pha được một lúc, vị hơi đậm.
Em họ không biết thế nào tự nhiên lại thích dính lấy cô.
Nói muốn đi lên núi chơi.
Kiều Nguyễn muốn từ chối, bà nội lại nói: “Đưa nó đi, khó khăn lắm nó mới tới Đa Trấn một chuyến.”
Kiều Nguyễn cảm thấy mình như thành hướng dẫn du lịch, mấy ngày hôm trước vừa dẫn Thẩm Phụ lắc lư khắp nơi, bây giờ lại đổi thành một người khác.
Cô cuối cùng vẫn đồng ý.
Em họ là kiểu người rất coi trọng ngoại hình, nó thích những người xinh đẹp.
Đàn ông phụ nữ, chỉ cần đẹp, nó đều thích.
Kiều Nguyễn đưa nó đến Tiểu Kiều Sơn, trên đường, di động của Kiều Nguyễn đột nhiên vang lên.
Dãy số xa lạ.
Cô vừa a lô một tiếng, bên kia không nói lời nào, sau đó cắt đứt.
Nghe tiếng tút tút bên tai, cô hơi nhíu mi nhưng cũng không để trong lòng.
Lên Tiểu Kiều Sơn, về nhà nhất định phải đi qua một con đường, cô nhìn thấy Giang Diễn đang ôm hoa và bánh kem cười với cô.
Vẻ mặt của Kiều Nguyễn nháy mắt thay đổi, theo bản năng lui một bước về phía sau.
Giang Diễn đi tới: “Nhiều năm như vậy còn không quen à, sao vừa nhìn thấy tớ đã sợ như vậy?”
Kiều Nguyễn cố nén cảm xúc, hỏi anh: “Sao cậu lại tới đây?”
Anh nâng cái tay xách theo bánh kem lên: “Năm mới cũng giống như sinh nhật, phải ăn bánh kem, cậu không biết à?”
“Tôi hỏi.” Cô có chút tăng thêm ngữ khí: “Sao cậu lại biết nhà tôi ở đây?”
Giang Diễn nhún vai: “Muốn biết rất đơn giản, tớ đi tìm đồng nghiệp của cậu, nói có món đồ muốn gửi cho cậu là bọn họ gửi địa chỉ cho tớ.”
Kiều Nguyễn không nói lời nào.
Chú ý tới thần sắc của cô, đáy mắt Giang Diễn chợt lóe lên sự mất mát, nhưng không biểu hiện quá rõ ràng: “Bạn bè của cậu cũng không còn sợ tớ, vì sao cậu vẫn sợ tớ như vậy?”
Kiều Nguyễn không muốn ở cùng một chỗ với anh, lôi kéo tay em họ rời đi.
Giang Diễn nói: “Tớ biết cậu chán ghét tớ, nhưng mấy năm nay tớ vẫn đang liều mạng đền bù, nếu cậu không muốn nhìn thấy gương mặt này của tớ thì tớ đi chỉnh dung được không, đổi một gương mặt, một gương mặt cậu không sợ hãi.”
Người tới là khách, đổi thành ai cô cũng sẽ mềm lòng.
Cô tự thuyết phục mình như vậy.
Trên đường có một cửa hàng nấu cơm dã ngoại, đồ cần dùng đều có thể mua ở đây.
Kiều Nguyễn rời Đa Trấn nhiều năm như vậy, bạn bè ngày xưa đã lục tục không còn liên lạc.
Bây giờ muốn tìm người nấu cơm dã ngoại cũng không biết tìm ai.
Thẩm Phụ lại nói rất tốt.
“Chỉ có hai chúng ta cũng tốt.”
Lúc anh nói chuyện còn đang chuyên tâm quét đều gia vị lên cánh gà.
Gia vị do anh pha, Kiều Nguyễn nhìn cũng thèm, cảm thấy ăn sẽ khá ngon.
Cô đột nhiên lại nghĩ tới lời A Lợi nói.
Thẩm Phụ là đối tượng kết hôn không tồi.
Kiều Nguyễn cảm thấy anh ấy quá nhìn vẻ bề ngoài, người như Thẩm Phụ, thật ra là không thích hợp với kết hôn nhất.
Ít nhất với con mắt của Kiều Nguyễn, thì là như vậy.
Anh giống như hai thái cực cực đoan, cực nóng, cực lạnh, quá trình trung gian thay đổi hoàn toàn không có giai đoạn quá độ nào.
Kiều Nguyễn thay dép lê, chân đạp lên cát mịn: “Nghe nói trước kia có người đào được vàng ở trong con sông này, ở phía đông, hạ du xuôi theo hướng đông.”
Thẩm Phụ cẩn thận dùng giấy bạc bọc lại những thứ đã được quét đều gia vị.
“Hẳn là có rất nhiều người đi.”
Kiều Nguyễn gật đầu: “Nhưng không đào được.”
“Dù sao cũng chỉ nghe nói, tám phần là người khác nói lung tung.”
Đúng vậy.
Rất nhiều chuyện xưa truyền bá rộng khắp, phần lớn đều là người bịa đặt ra.
Không phải sự thật.
Con người là một loài động vật rất giảo hoạt, thích nói dối.
Kiều Nguyễn đột nhiên nhìn chằm chằm Thẩm Phụ.
Anh chú ý tới tầm mắt cô, cười hỏi: “Làm sao vậy?”
Kiều Nguyễn đột nhiên mở miệng, hỏi anh: “Anh cũng là kiểu người như vậy sao?”
Anh sửng sốt trong giây lát, rất nhanh đã khôi phục sự vân đạm phong khinh như ngày thường: “Người như vậy?”
“Dối trá, hư tình giả ý.”
Kiều Nguyễn từng câu từng chữ nói ra.
Như đang hỏi anh, lại không có nửa phần ngữ khí nghi hoặc.
Thẩm Phụ một lúc lâu không trả lời, anh biết, những cái này đều là nghĩa xấu.
Là từ ngữ không tốt.
Nếu chia người thành ba bảy loại, thì anh chính là loại hạ đẳng nhất.
Anh là người dối trá đến cực điểm, rõ ràng chán ghét mèo, cực kỳ chán ghét cảm giác chúng nó dùng đầu cọ cọ ống quần mình.
Chán ghét hoàn cảnh ồn ào bốn phía, chán ghét bếp nướng tràn đầy dầu khói, chán ghét ăn cơm ngoài trời.
Nhưng mà, khi tất cả những thứ này lại thêm một Kiều Nguyễn.
Thì anh lại có một tâm tình khác.
Anh thậm chí hy vọng thời gian có thể trôi qua chậm một chút, chậm một chút, cuối cùng vĩnh viễn dừng tại khoảnh khắc này.
“Ừ, anh quả thật là kiểu người này.” Anh cười gật đầu: “Dối trá, hư tình giả ý.”
Nghe được câu trả lời này của anh, Kiều Nguyễn ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ít nhất anh không tiếp tục ở trước mặt cô giả bộ dáng vẻ giả nhân giả nghĩa.
Thẩm Phụ thông minh, cô cũng không ngu.
Biểu tình có thể ngụy trang, nhưng động tác trong tiềm thức lại không lừa được người.
Thi thoảng sẽ toát ra sự lạnh nhạt, khi mấy con mèo hoang tới gần anh sẽ vô thức tránh né.
Kiều Nguyễn biết, Thẩm Phụ thật ra vẫn là Thẩm Phụ đó.
Anh một chút cũng không thay đổi.
Trong thời gian Thẩm Phụ chờ Kiều Nguyễn mở miệng, anh cảm thấy gian nan như đang chịu đựng khổ hình.
Anh vẫn sợ.
Sợ chính mình không chấp nhận được câu nói kế tiếp của Kiều Nguyễn.
Cô lúc nào cũng có thể làm anh khổ sở.
Không phải bởi vì cô biết điểm yếu của anh ở chỗ nào, mà là tùy tiện một câu của cô, cũng có thể dễ dàng làm anh khổ sở.
Nhưng Kiều Nguyễn cái gì cũng không nói.
Cô chỉ sờ sờ bụng, hỏi anh: “Còn bao nhiêu lâu mới được, em sắp chết đói rồi.”
Thẩm Phụ sửng sốt một chút, phục hồi tinh thần lại: “Vừa nướng không bao lâu, còn phải đợi một lát nữa.”
Anh lấy ra một hộp mochi, đưa cho cô: “Nếu em đói có thể ăn trước cái này.”
Kiều Nguyễn nói cảm ơn, cầm mochi, chậm rãi cắn, chậm rãi nuốt.
Thẩm Phụ nhìn cô, lại nhìn trời.
Là trời nắng, hay hoàn toàn đen.
Anh không biết, nhưng anh hy vọng là trời nắng.
Đồ ăn đều là Thẩm Phụ nướng nhưng anh cũng không ăn bao nhiêu, nướng xong một cái lại để lên bàn, dặn Kiều Nguyễn nguội một chút lại ăn.
Đừng để bị bỏng.
Kiều Nguyễn cảm thấy Thẩm Phụ quả thật rất ưu tú, người có năng lực, nấu cơm cũng ngon.
Nếu như anh không có bệnh kia, hẳn là đã sớm lập gia đình.
Bữa cơm hôm đó ăn đến tận buổi tối.
Thẩm Phụ đưa Kiều Nguyễn trở về, đưa đến chân núi, còn muốn đưa lên núi.
Kiều Nguyễn cự tuyệt nhưng anh vẫn kiên trì.
Cuối cùng Kiều Nguyễn rất kiên quyết.
Tiểu Kiều Sơn là nơi cô lớn lên, cho dù muộn thế nào, cô nhắm mắt lại cũng có thể bình an về nhà.
Nhưng Thẩm Phụ thì khác, anh mới tới lần đầu tiên.
Chờ Kiều Nguyễn về đến nhà, cô mới nghe ra phía sau có một chút động tĩnh.
Lúc cô quay đầu lại thì Thẩm Phụ đã sớm biến mất ở sau thân cây.
Anh vẫn không yên lòng, cho dù Kiều Nguyễn không cần nhưng anh vẫn trộm đi theo cô cho đến khi thấy cô bình an về đến nhà.
Trước hôm giao thừa một ngày, bà nội nặn thịt viên, Kiều Nguyễn ở bên cạnh làm vằn thắn.
Khi hỏi đến Thẩm Phụ, bà nói: “Cậu ta về rồi à?”
Kiều Nguyễn cũng không rõ lắm, từ lần trước nướng BBQ xong cô không liên lạc với anh.
“Con không biết, chắc là về rồi.”
Bà nội thở dài, nói: “Nếu chưa về còn có thể mời người ta tới nhà cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên.”
Kiều Nguyễn nói: “Cơm đoàn viên là người trong nhà cùng nhau ăn.”
Bà nội nhìn cô: “Vậy con cố gắng lên, nếu thế không phải cậu ta cũng thành người nhà sao?”
Bà nội rất vừa lòng với Thẩm Phụ, dù sao thì ở nơi xa xôi hẻo lánh này tìm đâu ra một người như thế.
Kiều Nguyễn nhìn như đang nghiêm túc nghe, nhưng thật ra vào tai này ra tai kia, một chút cặn cũng không lưu lại.
Đêm 30, dựa theo tập tục Đa Trấn, trước khi ăn cơm tất niên phải đốt pháo trước cửa.
Thời gian ăn cơm của mỗi nhà không cố định nên tiếng pháo vang suốt từ sáng đển buổi chiều.
Trước cửa toàn là sương khói mênh mông.
Kiều Nguyễn bưng bát ăn cơm, ánh mắt dừng trên TV ở nhà chính.
TV đang phát phim truyền hình tình yêu luân lý gia đình mà bà nội thích xem.
Kịch bản hí kịch sinh hoạt gà bay chó sủa.
Phim không thể xem nổi, cũng đừng miệt mài phân tích, chỗ nào cũng toàn bug logic.
Nhưng rất tốt để tống cổ thời gian.
Bà nội cứ nói mãi: “Con xem, vợ chồng nghèo trăm sự lo, lúc trước vì tý tình yêu mà kiểu gì cũng phải kết hôn với một người đàn ông chỗ nào cũng không bằng mình, kết quả người chịu khổ còn không phải chính mình.”
Kiều Nguyễn biết bà đang ám chỉ cái gì, cô giả vờ như không nghe thấy.
Bà cũng không thèm ám chỉ nữa: “Con nghe thấy không?”
Kiều Nguyễn gật đầu: “Nghe thấy ạ.”
“Lát nữa gọi điện thoại cho Tiểu Thẩm, người ta chạy xa như thế tới thăm con, nay giao thừa, con cũng không cho người ta ăn cái Tết.”
Kiều Nguyễn bất đắc dĩ: “Anh ấy không có ý đó với con.”
“Sao không có, ánh mắt cậu ta nhìn con sắp kéo sợi đến nơi rồi, con nghĩ bà sống nhiều năm như vậy là uổng phí à, mấy cái này cũng không nhìn ra được?”
(Ánh mắt kéo sợi: ánh mắt nhìn nhau như có một sợi tơ vô hình kéo hai người lại gần, nhìn không dứt ra được)
Kiều Nguyễn cũng không biết rốt cuộc bà nội học được từ đâu những từ ngữ thế này.
Ánh mắt kéo sợi, nghe rất ái muội.
Tất niên xong còn phải đón giao thừa.
Kiều Nguyễn đang ở nhà chính xem TV, trên bàn để một ly cà phê cho đầu óc tỉnh táo.
Bà nội ngủ rồi, bà lớn tuổi, không thức đêm được.
Cho nên Kiều Nguyễn khuyên bà nên đi ngủ sớm.
Thi thoảng, ánh mắt cô sẽ rời khỏi màn hình TV, nhìn di động nằm trên bàn.
Bất chợt có tin nhắn đến, đều là những tin nhắn chúc phúc.
Nhưng phần lớn là gửi trong nhóm, Kiều Nguyễn cũng lưu vài tin nhắn mẫu, thống nhất gửi đến các nhóm.
Cũng có tin không phải gửi trong nhóm mà gửi riêng cho cô.
Lý Nguyệt Minh: 【 Chúc bảo bối của tớ năm mới hạnh phúc, phát đại tài!!! 】
Sau đó chuyển cho cô 8888.
Lý Nguyệt Minh: 【 Nghe dì nói, mùng 3 cậu về à? 】
Kiều Nguyễn: 【 Chắc là loanh quanh mấy ngày đó. 】
Lý Nguyệt Minh: 【 Về thì phải nói với tớ đầu tiên, tớ đi đón cậu. 】
Kiều Nguyễn: 【 Được. 】
Cô chuẩn bị quà năm mới cho Lý Nguyệt Minh, trước khi về Đa Trấn đã chuẩn bị tốt.
Mấy năm nay cô ở Giang Bắc, bởi vì công việc và khoảng cách mà không thể thường xuyên về.
Trong nhà bên kia Lý Nguyệt Minh thi thoảng sẽ đi thăm hỏi giúp cô.
Mã Vị Hi còn thân với cô ấy hơn Kiều Nguyễn.
Thậm chí còn hỏi Kiều Nguyễn, về sau cô có thể kết hôn với chị Lý không?
Kiều Nguyễn bị câu nói của cậu chọc cười: “Bọn chị đều là con gái, kết hôn thế nào được.”
Lúc ấy Mã Vị Hi còn thất vọng dựa vào vai cô: “Con gái không thể kết hôn với con gái ạ?”
Kiều Nguyễn nói với cậu: “Không phải con gái không thể kết hôn với con gái, mà con gái phải kết hôn với người mình thích.”
Sau khi nói chuyện phiếm với Lý Nguyệt Minh xong, Kiều Nguyễn do dự thật lâu, rời khỏi giao diện wechat.
Cuộn xuống dưới, cuối cùng ngừng lại ở tên 【 Thẩm Phụ 】.
Ở đó hiển thị là năm ngày trước, Thẩm Phụ nói với cô “Chào buổi sáng.”
Kiều Nguyễn không trả lời.
Trầm mặc thật lâu, cô cuối cùng vẫn khóa màn hình, thả lại chỗ cũ.
Thật ra đón giao thừa không nhàm chán, những người xung quanh cũng có thời gian để giải trí.
Phần lớn mọi người đều đánh bài.
Nhưng Kiều Nguyễn không thích đánh bài, những người tầm tuổi cô đã kết hôn sinh con, có lẽ cảm thấy Kiều Nguyễn như vậy không có đề tài chung với bọn họ, không phải cùng một loại người.
Cho nên bọn họ rất ít khi tới tìm Kiều Nguyễn.
Vì thế Kiều Nguyễn chỉ có thể xem TV vượt qua một đêm buồn tẻ này.
Mùng một tết phải đến nhà ngoại chúc tết, nhưng nhà Hạ Y Nhiên đã sớm không còn ai.
Cho nên Kiều Nguyễn lược được một bước này.
Cô cùng bà nội đi đến nhà họ hàng.
Có người gả lên trấn trên, mười ngón không dính dương xuân thủy, chỉ cần chăm sóc con cái.
Có người gả đến trong thành, con cũng không cần chăm, có giúp việc chuyên môn hỗ trợ.
Thế nên bà nội mới có thể cảm thấy, phụ nữ có bản lĩnh cũng vô dụng, phải tìm người đàn ông có bản lĩnh.
Mấy bà cô khoe xong con cháu nhà mình mới bắt đầu hỏi Kiều Nguyễn, dạo này công việc thế nào, có dự định kết hôn không.
“Khiếp đã bao nhiêu tuổi rồi, thành gái lỡ thì rồi còn chưa kết hôn.”
“Đúng vậy, lúc cô bằng tuổi cháu, Tráng Tráng đã đi học tiểu học rồi.”
“Lại muộn mấy năm nữa thì bỏ lỡ thời gian sinh đẻ tốt nhất rồi.”
Những lời lải nhải này Kiều Nguyễn cũng dự đoán được, cho nên cô còn có thể cực kỳ trấn định đáp lại.
Em họ nhỏ tuổi nhất đã lên cấp ba, năm nay mười sáu tuổi, mặc một chiếc váy lolita.
Ấn tượng đầu tiên của nó với Kiều Nguyễn khá tốt, trước khi Kiều Nguyễn tới, nó không ít lần nghe mẹ mình nhắc tới bà chị họ chưa từng gặp mặt này.
Nghe nói sắp ba mươi còn chưa kết hôn, cả ngày ngâm mình trong phòng thí nghiệm làm nghiên cứu khoa học.
Cho nên nó cảm thấy Kiều Nguyễn hẳn là giống như dân IT.
Mép tóc cao, không thích ăn mặc.
Nhưng nay gặp mặt, nó lại không cảm thấy như vậy.
Vị chị họ này quả thật không thích ăn mặc, tùy tiện khoác một cái áo khoác vàng nhạt, bên trong là váy dài ren cam nhạt.
Tóc có vẻ gội xong tùy tiện lau khô, cũng không làm bất cứ tạo hình gì.
Có lẽ trường kỳ ở phòng thí nghiệm không thấy ánh mặt trời nên làn da trắng đến gần như trong suốt, không trang điểm, chỉ tô chút son môi.
Cả người nhìn qua vừa thuần khiết vừa gợi dục.
Giống hệt mấy nữ chính trong tiểu thuyết cường thủ hào đoạt nó thích đọc.
Người đẹp như vậy mà lại không có bạn trai.
Nó có chút ngoài ý muốn.
Khó khăn lắm mới thoát thân được khỏi đề tài của các bà cô, Kiều Nguyễn nhẹ nhàng thở ra.
Cô uống trà cho đỡ khát, trà Phổ Nhị, đã pha được một lúc, vị hơi đậm.
Em họ không biết thế nào tự nhiên lại thích dính lấy cô.
Nói muốn đi lên núi chơi.
Kiều Nguyễn muốn từ chối, bà nội lại nói: “Đưa nó đi, khó khăn lắm nó mới tới Đa Trấn một chuyến.”
Kiều Nguyễn cảm thấy mình như thành hướng dẫn du lịch, mấy ngày hôm trước vừa dẫn Thẩm Phụ lắc lư khắp nơi, bây giờ lại đổi thành một người khác.
Cô cuối cùng vẫn đồng ý.
Em họ là kiểu người rất coi trọng ngoại hình, nó thích những người xinh đẹp.
Đàn ông phụ nữ, chỉ cần đẹp, nó đều thích.
Kiều Nguyễn đưa nó đến Tiểu Kiều Sơn, trên đường, di động của Kiều Nguyễn đột nhiên vang lên.
Dãy số xa lạ.
Cô vừa a lô một tiếng, bên kia không nói lời nào, sau đó cắt đứt.
Nghe tiếng tút tút bên tai, cô hơi nhíu mi nhưng cũng không để trong lòng.
Lên Tiểu Kiều Sơn, về nhà nhất định phải đi qua một con đường, cô nhìn thấy Giang Diễn đang ôm hoa và bánh kem cười với cô.
Vẻ mặt của Kiều Nguyễn nháy mắt thay đổi, theo bản năng lui một bước về phía sau.
Giang Diễn đi tới: “Nhiều năm như vậy còn không quen à, sao vừa nhìn thấy tớ đã sợ như vậy?”
Kiều Nguyễn cố nén cảm xúc, hỏi anh: “Sao cậu lại tới đây?”
Anh nâng cái tay xách theo bánh kem lên: “Năm mới cũng giống như sinh nhật, phải ăn bánh kem, cậu không biết à?”
“Tôi hỏi.” Cô có chút tăng thêm ngữ khí: “Sao cậu lại biết nhà tôi ở đây?”
Giang Diễn nhún vai: “Muốn biết rất đơn giản, tớ đi tìm đồng nghiệp của cậu, nói có món đồ muốn gửi cho cậu là bọn họ gửi địa chỉ cho tớ.”
Kiều Nguyễn không nói lời nào.
Chú ý tới thần sắc của cô, đáy mắt Giang Diễn chợt lóe lên sự mất mát, nhưng không biểu hiện quá rõ ràng: “Bạn bè của cậu cũng không còn sợ tớ, vì sao cậu vẫn sợ tớ như vậy?”
Kiều Nguyễn không muốn ở cùng một chỗ với anh, lôi kéo tay em họ rời đi.
Giang Diễn nói: “Tớ biết cậu chán ghét tớ, nhưng mấy năm nay tớ vẫn đang liều mạng đền bù, nếu cậu không muốn nhìn thấy gương mặt này của tớ thì tớ đi chỉnh dung được không, đổi một gương mặt, một gương mặt cậu không sợ hãi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook