Xuân Phong Độ Kiếm
-
Chương 104: Tông chủ
Bảo hổ lột dạ, đồ ngu này
“Thảo nào bọn họ luôn gọi ngươi là Cửu đại nhân,” Văn Hành nhấc ấm trà, rót đầy nước cho ba người, “Lúc cha ta nói về ngươi, cũng chưa từng nhắc đến dòng họ của ngươi.”
Văn Cửu vô ý nói thêm thân thế của mình, không nói tiếp nhưng sau khi nói thẳng chân tường, bầu không khí giữa bọn họ hình như dịu đi một chút, có lẽ hai người đều thấy được nét nào đó giống mình trên người đối phương, bất ngờ sinh ra cảm giác cùng chung chí hướng vi diệu.
Văn Hành hỏi: “Nếu từ nhỏ kinh mạch ta tốt, có thể luyện tập võ công, bây giờ cao thủ thứ chín đại nội phải là ta mà không phải ngươi, đúng không?”
“Cái này chưa chắc,” Cửu đại nhân nói, “So với ngươi, vẫn là ta dễ khống chế hơn, thích hợp đặt trong nội vệ ngăn được Phùng Bão Nhất. Mà ngươi làm người thừa kế của Khánh Vương phủ, rất có thể bị đẩy ra ngoài làm bia ngắm, thay triều đình ra mặt trấn áp võ lâm Trung Nguyên, tình cảnh sẽ nguy hiểm hơn nhiều.”
“Phụ vương ta không muốn để cho ta đi con đường xưa của ông ấy, cho nên mới tự mình ra tay chặn kinh mạch của ta,” Văn Hành thấp giọng tự nói, “Mẹ ta cũng biết chuyện này… Bảy năm trước bà ấy dự cảm được sự việc đã bại lộ, đẩy ta đến chùa Bảo An trước, đáng tiếc trốn được mùng một không trốn được mười lăm, vũng nước đục này ta đã định phải lộ vào.”
Bảy năm trôi qua, rất nhiều cảnh tượng đã dần dần phai nhạt trong đầu hắn, thế nhưng lúc này bỗng nhiên lại rõ ràng nhớ đến một ngày trước khi rời nhà. Vương phi Liễu thị vịn nha hoàn đi vào phòng, đích thân nhìn chằm chằm người ta thu dọn quần áo cho hắn, lúc thì bảo hắn mang thêm bạc, lúc thì lại sai thị nữ đi lấy áo khoác gió cho hắn, Văn Hành bị những thứ vặt vãnh bó tay toàn tập, không nhịn được nói: “Mẹ à, người muốn đưa con đến chùa Bảo An xuất gia hả? Dứt khoát dọn cả vương phủ luôn đi.”
Liễu thị đập nhẹ một cái lên lưng hắn, sẵng giọng nói: “Không phải ta lo lắng cho con à? Bên đó là trên núi, không thể ấm áp bằng kinh thành, lỡ như tuyết rơi không có áo khoác, lại khiến con bị lạnh ốm ra đó thì phải làm sao?”
Văn Hành dựa vào lồng xông, lười biếng lật một trang sách: “Nếu trời lạnh đường xa, vậy năm nay dứt khoát đừng đi dâng hương nữa, đợi mẹ khỏe hơn, đầu xuân năm sau lại đi không được à?”
“Không được!” Liễu thị từ chối chắc như đinh đóng cột, “Chùa Bảo An là nơi con bình an sinh ra, có duyên phận với nhà ta, con nhất định phải đi thắp hương cho ta, thành tâm thành ý cầu Phật tổ phù hộ, không cho phép lười biếng!”
Văn Hành thở dài, nói cho có lệ: “Vâng vâng, nhất định thành tâm.”
Lúc này Liễu thị mới tươi sáng cười một tiếng. Dù bà đã đến tuổi trung niên, nhưng dưới ánh đèn vẫn là người đẹp đoan trang thanh tú, ấm giọng nói với Văn Hành: “Ngày mai ta phái mấy tên hộ vệ đi cùng con, đi ra bên ngoài, nhất định phải bảo vệ tốt cho mình, mẹ ở nhà đợi con về.”
Bà nói cười như thường, chưa từng để lộ sầu lo hoặc sợ hãi, dường như rất bình thường tiễn hắn đi ra ngoài, tha thiết dặn dò, vẫy tay tạm biệt, sau đó đưa mắt nhìn xe ngựa đi xa…
Từ đây cũng không quay về nữa.
Văn Hành từng khóc, từng sa sút tinh thần, từng mất hết can đảm, cuối cùng chấp nhận một kết cục không có cách nào thay đổi. Nhưng mà hôm nay hắn mới nhận ra, thật sự khắc cốt ghi tâm hóa ra cũng không phải là thù hận, mà là ký ức và đau khổ, nó in dấu thật sâu trong ba hồn bảy vía, thời gian cũng không thể hòa tan, bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào nhớ đến, đều vĩnh viễn mới mẻ như hôm qua.
Văn Cửu thấp giọng nói: “Cha mẹ yêu con, làm kế sâu xa, thế tử nén đau thương.”
Vụ án máu của vương phủ chính là cây gai đâm vào lòng Văn Hành, chạm thử sẽ động đến máu thịt, lúc này Tiết Thanh Lan thậm chí có phần vui mừng vài ngày trước Văn Hành đã nhận ra y, chí ít y từng cùng Văn Hành trải qua những thời khắc trời long đất lở kia, không đến mức khiến hắn cô đơn ngồi ở đây, nghe những chuyện xưa tàn nhẫn đó, bên cạnh lại không có lấy một người có thể hiểu tại sao hắn đau khổ.
“Cửu đại nhân… không đúng, vẫn phải gọi ngươi là Văn đại nhân, hai vị ôn chuyện có thể hoãn lại trước không, cho ta hỏi một vấn đề.” Tiết Thanh Lan cầm tay Văn Hành, bỗng nhiên lên tiếng cắt ngang sự im lặng trong phòng, “Đống hỗn độn của Văn gia các ngươi, tự mình không thu dọn được tìm đến Hành ca nhờ giúp đỡ, miễn cưỡng nói còn nghe được, tại sao còn cố ý gọi cả ta?”
Y quấy rầy như thế, sự chú ý của Văn Hành quả nhiên bị dẫn đi. Văn Cửu vẫn còn nhớ như in cảnh tưởng lần trước Tiết Thanh Lan đe dọa hắn ta, thật ra hắn rất không muốn liên hệ với Tiết Thanh Lan, nhưng chuyện xảy ra không còn cách nào, hắn đành phải kéo Tiết Thanh Lan lên cùng một con thuyền. Bởi vì Văn Hành ở bên cạnh nhìn, thái độ của Văn Cửu với Tiết Thanh Lan vô cùng khách sáo cẩn thận: “Tiết hộ pháp thứ lỗi, trong chuyện này quả thực còn có một nơi khó giải quyết, muốn nhờ hộ pháp giúp đỡ.”
“Cái gì?”
Văn Cửu nói: “Sau đại hội thử đao ở núi Hoành Vu, Thùy Tinh tông vượt qua Chử Tùng Chính, bắt tay với Phùng Bão Nhất, tông chủ Phương Vô Cữu hứa giúp đỡ Phùng Bão Nhất, điều kiện là phải biết bí mật cất giấu trong ba thanh kiếm cổ là gì, hơn nữa muốn triều đình nâng đỡ Thùy Tinh tông trở thành đại môn phái đệ nhất võ lâm.”
Tiết Thanh Lan vừa nghe đã cười khẩy nói: “Bảo hổ lột da, đồ ngu này.”
Văn Cửu không ngờ y không tôn kính tông chủ nhà mình như thế, kinh ngạc nhìn y một cái, lại nói: “Nhưng suy nghĩ này thật sự thực tế hơn việc Phùng Bão Nhất trực tiếp dẹp yên võ lâm Trung Nguyên. Triều đình xem bang phái giang hồ là họa lớn trong lòng, đơn giản là lo lắng bọn họ “Dùng võ phạm cấm’, sợ thế lực một phương phát triển không dễ khống chế. Vả lại một đại môn phái hở ra là có được ngàn khoảnh ruộng đất, mấy cửa hàng, cũng là đe dọa không nhỏ với thuế ruộng thu thế của triều đình. Nếu có thể mượn tay Thùy Tinh tông để khống chế giang hồ, chẳng những có thể miễn đi rất nhiều phiền phức, hơn nữa tương lai Thùy Tinh tông mất khống chế, thu thập một môn phái dù sao cũng dễ dàng hơn thu thập tám môn phái.”
Văn Hành nghi ngờ nói: “Phương Vô Cữu cũng là cao thủ tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, phát triển Thùy Tinh tông đến quy môn ngày hôm nay, có lẽ không phải kiểu người hời hợt, sao ngay cả chuyện nhỏ này cũng không nghĩ đến?”
“Hành ca, Phương Vô Cữu khác với người bình thường huynh nhìn thấy.” Tiết Thanh Lan giải thích, “Bà ấy co đầu rụt cổ ở núi Lục Nguy hai mươi năm, liều mạng tu luyện võ công, để làm thiên hạ đệ nhất cao thủ, khiến tất cả mọi người kính phục bà ấy, e sợ bà ấy. Mặc dù võ công bà ấy cao cường, nhưng bàn về tâm tư lòng dạ, hoàn toàn không phải là đối thủ của Phùng Bão Nhất, bà ấy hoàn toàn làm được chuyện cho mồi cắn liền, quá bình thường.”
Phương Vô Cữu quá bình thường, nhưng Văn Hành cứ cảm thấy y nói lời này rất kỳ lạ, nhưng Tiết Thanh Lan không cho hắn thời gian tiếp tục truy hỏi, tự hỏi Văn Cửu: “Bây giờ Phương Vô Cữu ở đâu?”
Văn cửu nói: “Chắc ở kinh thành, nhưng không biết vị trí chính xác. Hành tung người này bí ẩn, ta cũng chỉ gặp bà ta một lần ở trong cung. Nhưng hôm sinh nhật thái tử bà ta nhất định sẽ xuất hiện, điểm ấy không thể nghi ngờ.”
Tiết Thanh Lan gật đầu tỏ ý đã hiểu. Văn Hành cau mày, trong đầu nhanh chóng nghĩ lại đoạn đối thoại vừa nãy của ba người từ đầu tới cuối, bắt lấy một vấn đề suýt nữa bị hắn xem nhẹ: “Đợi đã, ‘Có được bí kíp địa cung tương đương với nắm giữ căn cơ mệnh mạch của võ lâm Trung Nguyên’, lời này chỉ là Phùng Bão Nhất dùng để lừa gạt tiên đế, mục tiêu thật sự của ông ta là kiếm cổ, mà không phải bí kíp. Phương Vô Cữu cũng nhìn chằm chằm ba thanh kiếm kia. Ngươi mãi không nói cho ta trong ba thanh kiếm này rốt cuộc cất giấu bí mật gì, có thể khiến Phùng Bão Nhất mấy chục năm như một ngày tốn hết tính toán vì nó?”
Văn Cửu lắc đầu nói: “Nếu ta biết, nói không chừng cũng thông đồng làm bậy với Phùng Bão Nhất, đâu đến mức bây giờ còn khổ nhọc quan tâm?”
Hắn ta thấy Văn Hành có vẻ như không tin, thuận miệng cười giỡn nói: “Ta đoán hơn phân nửa là thần công thông thiên triệt địa, thất truyền nhiều năm gì đó. Vinh hoa phú quý mà người bình thường cả đời khó cầu, đối với hai người họ mà nói đều là thứ dễ như trở bàn tay, chỉ có đỉnh cao võ học vĩnh viễn không có điểm dừng, có lẽ còn đáng giá để trèo.”
Văn Hành và Tiết Thanh Lan nghe lời này, không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên. Bởi vì theo cách nói của Túc Du Phong, ba thanh kiếm cổ kia chỉ là biểu tượng liên kết của ba phái, cũng không đặc biệt nhắc đến trong kiếm còn cất giấu huyền cơ. Nhưng bây giờ xem ra, hai người từ Bộ Hư cung rõ ràng nắm giữ tin tức khác nhau, đến cùng là trong ba thanh kiếm này có nội tình khác, hay là Túc Du Phong bỏ sót một chân tướng cực kỳ quan trọng?”
Văn Cửu đứng lên nói: “Lần này ta vội vàng xuất kinh, không thể ở đây lâu, sợ khiêu khích lòng nghi ngờ của Phùng Bão Nhất. Sinh nhật của thái tử vào mùng sáu tháng sau, còn có khoảng mười ngày, nếu thế tử chịu ra tay giúp đỡ, mời đến kinh thành trong mười ngày, tạm dừng chân ở đây.” Hắn ta đưa qua một tờ giấy trắng viết địa chỉ, lần đầu tiên cúi chào Văn Hành thật sâu: “Nếu như lần này có thể một lần thành công diệt trừ loạn đảng Phùng thị, thái tử tất nhiên sẽ hết sức rửa sạch oan khuất cho Khánh Vương và vương phi điện hạ, trả công bằng cho thế tử.”
Văn Hành thản nhiên mỉm cười một cái, nghiêng người không nhận, từ chối cho ý kiến nói: “Ta biết rồi, đại nhân đi thong thả, không tiễn.”
Văn Cửu tới đi vội vàng, Văn Hành ngồi trên lầu, hơi xuất thần nhìn bóng người hắn ta như gió biến mất trong đám người, dường như tâm sự nặng nề. Hôm nay Tiết Thanh Lan liên tiếp bị hoảng sợ, chỉ sợ Văn Hành sợ lớn hơn y, y đang do dự có nên gọi hắn một tiếng không, nói gì đó để phân tán tâm tư của hắn. Văn Hành lại đã quay đầu, vẻ mặt như thường nói: “Hắn đi nhanh thật, sợ khiến chúng ta hiểu lầm là hắn đến ăn chực… Đói không, em muốn ăn gì không? Dưỡng bệnh ăn kiêng lâu như vậy, không dễ gì ra ngoài một chuyến, dù sao cũng phải thử đồ ăn tươi mới ở Vũ Ninh thành.”
Tiết Thanh Lan thấy hắn không sao, chợt cảm thấy trong lòng nhẹ đi, thở phào nhẹ nhõm: “Bây giờ ta đâu còn tâm tư ăn cơm? Hành ca, huynh sẽ đến kinh thành…”
Văn Hành giơ tay dừng lại lời nói của y: “Trước kia ta đã nói gì, lại quên rồi?”
Tiết Thanh Lan mờ mịt nhìn hắn: “Hả?”
“Ăn no, ngủ ngon, chăm chỉ luyện công.” Văn Hành không nhanh không chậm nói, “Chuyện có nặng nhẹ, nhưng đều không quan trọng bằng sức khỏe của em, có lời gì ăn xong từ từ nói, dù ngày mai hoàng đế băng hà, cũng không vội nhất thời nửa khắc này.”
Tiết Thanh Lan bỗng nhiên dừng lại, bị một câu nói của hắn dỗ dành ngoan ngoãn, cảm giác cương cốt mềm ra, chỉ muốn nhắm mắt ngã lên người Văn Hành.
Vừa rồi y luôn lo lắng cho Văn Hành, thấy biểu cảm của hắn bình tĩnh, chỉ xem như hắn ra vẻ bình tĩnh, thật ra ép buộc đè nén cảm xúc. Bây giờ mới hiểu được hắn thật sự ung dung không vội, hoàn toàn khác biệt với tiểu thiếu gia năm đó kiên cường đè sợ hãi đọ sức với quân địch.
Chuyện phát triển cho tới cục diện này, chỉ có người khác đến xin hắn, Văn Hành không cần giả vờ giả vịt, nhưng cũng không cần vội vàng buôn bán.
Văn Hành gọi tiểu nhị lên gọi vài món ăn, sau khi hai người ăn xong, hắn mới trả lời câu hỏi của Tiết Thanh Lan: “Vẫn phải đến kinh thành, nhưng không thể hoàn toàn nghe hắn sắp xếp, chúng ta phải tự mang đủ nhân thủ, để phòng hắn đâm dao sau lưng. Đến tối ta nghĩ cách liên lạc với Phạm Dương, bảo hắn dẫn huynh đệ của tiêu cục Lộc Minh đến chuẩn bị trước. Về phần em…”
Hắn hiếm khi lộ ra vẻ chần chừ, Tiết Thanh Lan tò mò hỏi: “Ta làm sao?”
Văn Hành nói: “Văn Cửu sớm biết lần này cần đối đầu với Phương Vô Cữu, cũng biết quan hệ của em và ta, lại cố ý kéo em vào trong kế hoạch này, vì thế em trở thành người nguy hiểm nhất. Nếu em đứng về phía thái tử, Phương Vô Cữu nhất định sẽ không tha cho em, nếu em đứng về phía Thùy Tinh tông, ta sẽ nhận ra trước. Văn Cửu làm như thế, một mặt là có tư tâm, muốn nhắc nhở ta cẩn thận người bên cạnh, sợ em âm thầm cấu kết với Thùy Tinh tông. Mặt khác chỉ sợ cũng muốn mượn tay ta diệt trừ một mối đe dọa trước. Dù sao tứ đại hộ pháp của Thùy Tinh tông không ai là loại lương thiện, nếu em là nội ứng Phương Vô Cữu sắp đặt, kế hoạch của hắn sẽ nước chảy biển đông toàn bộ.”
“Hắn chưa chắc có ý làm hại ta, nhưng không yên tâm gì về em, cho nên để an toàn, em nên ở bên ngoài tiếp ứng, đừng chính diện gặp mặt Phương Vô Cữu sẽ tốt hơn.”
Tiết Thanh Lan yên tĩnh nghe hết phân tích của hắn, mặc kệ trong lòng có muốn lập tức đuổi theo chém Văn Cửu hay không, trên mặt vẫn là vẻ trịnh trọng không mảy may mượn cớ che đậy: “Vừa khéo, ta cũng đang muốn nói chuyện này với huynh.”
“Lần này ta sẽ không cùng vào kinh với huynh, có chuyện quan trọng khác, phải lên đường một mình. Huynh và Túc lão tiền bối chỉ cần lo nghĩ cách giết Phùng Bão Nhất, không cần phiền lòng Thùy Tinh tông, Phương Vô Cữu giao cho ta đối phó.”
“Thảo nào bọn họ luôn gọi ngươi là Cửu đại nhân,” Văn Hành nhấc ấm trà, rót đầy nước cho ba người, “Lúc cha ta nói về ngươi, cũng chưa từng nhắc đến dòng họ của ngươi.”
Văn Cửu vô ý nói thêm thân thế của mình, không nói tiếp nhưng sau khi nói thẳng chân tường, bầu không khí giữa bọn họ hình như dịu đi một chút, có lẽ hai người đều thấy được nét nào đó giống mình trên người đối phương, bất ngờ sinh ra cảm giác cùng chung chí hướng vi diệu.
Văn Hành hỏi: “Nếu từ nhỏ kinh mạch ta tốt, có thể luyện tập võ công, bây giờ cao thủ thứ chín đại nội phải là ta mà không phải ngươi, đúng không?”
“Cái này chưa chắc,” Cửu đại nhân nói, “So với ngươi, vẫn là ta dễ khống chế hơn, thích hợp đặt trong nội vệ ngăn được Phùng Bão Nhất. Mà ngươi làm người thừa kế của Khánh Vương phủ, rất có thể bị đẩy ra ngoài làm bia ngắm, thay triều đình ra mặt trấn áp võ lâm Trung Nguyên, tình cảnh sẽ nguy hiểm hơn nhiều.”
“Phụ vương ta không muốn để cho ta đi con đường xưa của ông ấy, cho nên mới tự mình ra tay chặn kinh mạch của ta,” Văn Hành thấp giọng tự nói, “Mẹ ta cũng biết chuyện này… Bảy năm trước bà ấy dự cảm được sự việc đã bại lộ, đẩy ta đến chùa Bảo An trước, đáng tiếc trốn được mùng một không trốn được mười lăm, vũng nước đục này ta đã định phải lộ vào.”
Bảy năm trôi qua, rất nhiều cảnh tượng đã dần dần phai nhạt trong đầu hắn, thế nhưng lúc này bỗng nhiên lại rõ ràng nhớ đến một ngày trước khi rời nhà. Vương phi Liễu thị vịn nha hoàn đi vào phòng, đích thân nhìn chằm chằm người ta thu dọn quần áo cho hắn, lúc thì bảo hắn mang thêm bạc, lúc thì lại sai thị nữ đi lấy áo khoác gió cho hắn, Văn Hành bị những thứ vặt vãnh bó tay toàn tập, không nhịn được nói: “Mẹ à, người muốn đưa con đến chùa Bảo An xuất gia hả? Dứt khoát dọn cả vương phủ luôn đi.”
Liễu thị đập nhẹ một cái lên lưng hắn, sẵng giọng nói: “Không phải ta lo lắng cho con à? Bên đó là trên núi, không thể ấm áp bằng kinh thành, lỡ như tuyết rơi không có áo khoác, lại khiến con bị lạnh ốm ra đó thì phải làm sao?”
Văn Hành dựa vào lồng xông, lười biếng lật một trang sách: “Nếu trời lạnh đường xa, vậy năm nay dứt khoát đừng đi dâng hương nữa, đợi mẹ khỏe hơn, đầu xuân năm sau lại đi không được à?”
“Không được!” Liễu thị từ chối chắc như đinh đóng cột, “Chùa Bảo An là nơi con bình an sinh ra, có duyên phận với nhà ta, con nhất định phải đi thắp hương cho ta, thành tâm thành ý cầu Phật tổ phù hộ, không cho phép lười biếng!”
Văn Hành thở dài, nói cho có lệ: “Vâng vâng, nhất định thành tâm.”
Lúc này Liễu thị mới tươi sáng cười một tiếng. Dù bà đã đến tuổi trung niên, nhưng dưới ánh đèn vẫn là người đẹp đoan trang thanh tú, ấm giọng nói với Văn Hành: “Ngày mai ta phái mấy tên hộ vệ đi cùng con, đi ra bên ngoài, nhất định phải bảo vệ tốt cho mình, mẹ ở nhà đợi con về.”
Bà nói cười như thường, chưa từng để lộ sầu lo hoặc sợ hãi, dường như rất bình thường tiễn hắn đi ra ngoài, tha thiết dặn dò, vẫy tay tạm biệt, sau đó đưa mắt nhìn xe ngựa đi xa…
Từ đây cũng không quay về nữa.
Văn Hành từng khóc, từng sa sút tinh thần, từng mất hết can đảm, cuối cùng chấp nhận một kết cục không có cách nào thay đổi. Nhưng mà hôm nay hắn mới nhận ra, thật sự khắc cốt ghi tâm hóa ra cũng không phải là thù hận, mà là ký ức và đau khổ, nó in dấu thật sâu trong ba hồn bảy vía, thời gian cũng không thể hòa tan, bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào nhớ đến, đều vĩnh viễn mới mẻ như hôm qua.
Văn Cửu thấp giọng nói: “Cha mẹ yêu con, làm kế sâu xa, thế tử nén đau thương.”
Vụ án máu của vương phủ chính là cây gai đâm vào lòng Văn Hành, chạm thử sẽ động đến máu thịt, lúc này Tiết Thanh Lan thậm chí có phần vui mừng vài ngày trước Văn Hành đã nhận ra y, chí ít y từng cùng Văn Hành trải qua những thời khắc trời long đất lở kia, không đến mức khiến hắn cô đơn ngồi ở đây, nghe những chuyện xưa tàn nhẫn đó, bên cạnh lại không có lấy một người có thể hiểu tại sao hắn đau khổ.
“Cửu đại nhân… không đúng, vẫn phải gọi ngươi là Văn đại nhân, hai vị ôn chuyện có thể hoãn lại trước không, cho ta hỏi một vấn đề.” Tiết Thanh Lan cầm tay Văn Hành, bỗng nhiên lên tiếng cắt ngang sự im lặng trong phòng, “Đống hỗn độn của Văn gia các ngươi, tự mình không thu dọn được tìm đến Hành ca nhờ giúp đỡ, miễn cưỡng nói còn nghe được, tại sao còn cố ý gọi cả ta?”
Y quấy rầy như thế, sự chú ý của Văn Hành quả nhiên bị dẫn đi. Văn Cửu vẫn còn nhớ như in cảnh tưởng lần trước Tiết Thanh Lan đe dọa hắn ta, thật ra hắn rất không muốn liên hệ với Tiết Thanh Lan, nhưng chuyện xảy ra không còn cách nào, hắn đành phải kéo Tiết Thanh Lan lên cùng một con thuyền. Bởi vì Văn Hành ở bên cạnh nhìn, thái độ của Văn Cửu với Tiết Thanh Lan vô cùng khách sáo cẩn thận: “Tiết hộ pháp thứ lỗi, trong chuyện này quả thực còn có một nơi khó giải quyết, muốn nhờ hộ pháp giúp đỡ.”
“Cái gì?”
Văn Cửu nói: “Sau đại hội thử đao ở núi Hoành Vu, Thùy Tinh tông vượt qua Chử Tùng Chính, bắt tay với Phùng Bão Nhất, tông chủ Phương Vô Cữu hứa giúp đỡ Phùng Bão Nhất, điều kiện là phải biết bí mật cất giấu trong ba thanh kiếm cổ là gì, hơn nữa muốn triều đình nâng đỡ Thùy Tinh tông trở thành đại môn phái đệ nhất võ lâm.”
Tiết Thanh Lan vừa nghe đã cười khẩy nói: “Bảo hổ lột da, đồ ngu này.”
Văn Cửu không ngờ y không tôn kính tông chủ nhà mình như thế, kinh ngạc nhìn y một cái, lại nói: “Nhưng suy nghĩ này thật sự thực tế hơn việc Phùng Bão Nhất trực tiếp dẹp yên võ lâm Trung Nguyên. Triều đình xem bang phái giang hồ là họa lớn trong lòng, đơn giản là lo lắng bọn họ “Dùng võ phạm cấm’, sợ thế lực một phương phát triển không dễ khống chế. Vả lại một đại môn phái hở ra là có được ngàn khoảnh ruộng đất, mấy cửa hàng, cũng là đe dọa không nhỏ với thuế ruộng thu thế của triều đình. Nếu có thể mượn tay Thùy Tinh tông để khống chế giang hồ, chẳng những có thể miễn đi rất nhiều phiền phức, hơn nữa tương lai Thùy Tinh tông mất khống chế, thu thập một môn phái dù sao cũng dễ dàng hơn thu thập tám môn phái.”
Văn Hành nghi ngờ nói: “Phương Vô Cữu cũng là cao thủ tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, phát triển Thùy Tinh tông đến quy môn ngày hôm nay, có lẽ không phải kiểu người hời hợt, sao ngay cả chuyện nhỏ này cũng không nghĩ đến?”
“Hành ca, Phương Vô Cữu khác với người bình thường huynh nhìn thấy.” Tiết Thanh Lan giải thích, “Bà ấy co đầu rụt cổ ở núi Lục Nguy hai mươi năm, liều mạng tu luyện võ công, để làm thiên hạ đệ nhất cao thủ, khiến tất cả mọi người kính phục bà ấy, e sợ bà ấy. Mặc dù võ công bà ấy cao cường, nhưng bàn về tâm tư lòng dạ, hoàn toàn không phải là đối thủ của Phùng Bão Nhất, bà ấy hoàn toàn làm được chuyện cho mồi cắn liền, quá bình thường.”
Phương Vô Cữu quá bình thường, nhưng Văn Hành cứ cảm thấy y nói lời này rất kỳ lạ, nhưng Tiết Thanh Lan không cho hắn thời gian tiếp tục truy hỏi, tự hỏi Văn Cửu: “Bây giờ Phương Vô Cữu ở đâu?”
Văn cửu nói: “Chắc ở kinh thành, nhưng không biết vị trí chính xác. Hành tung người này bí ẩn, ta cũng chỉ gặp bà ta một lần ở trong cung. Nhưng hôm sinh nhật thái tử bà ta nhất định sẽ xuất hiện, điểm ấy không thể nghi ngờ.”
Tiết Thanh Lan gật đầu tỏ ý đã hiểu. Văn Hành cau mày, trong đầu nhanh chóng nghĩ lại đoạn đối thoại vừa nãy của ba người từ đầu tới cuối, bắt lấy một vấn đề suýt nữa bị hắn xem nhẹ: “Đợi đã, ‘Có được bí kíp địa cung tương đương với nắm giữ căn cơ mệnh mạch của võ lâm Trung Nguyên’, lời này chỉ là Phùng Bão Nhất dùng để lừa gạt tiên đế, mục tiêu thật sự của ông ta là kiếm cổ, mà không phải bí kíp. Phương Vô Cữu cũng nhìn chằm chằm ba thanh kiếm kia. Ngươi mãi không nói cho ta trong ba thanh kiếm này rốt cuộc cất giấu bí mật gì, có thể khiến Phùng Bão Nhất mấy chục năm như một ngày tốn hết tính toán vì nó?”
Văn Cửu lắc đầu nói: “Nếu ta biết, nói không chừng cũng thông đồng làm bậy với Phùng Bão Nhất, đâu đến mức bây giờ còn khổ nhọc quan tâm?”
Hắn ta thấy Văn Hành có vẻ như không tin, thuận miệng cười giỡn nói: “Ta đoán hơn phân nửa là thần công thông thiên triệt địa, thất truyền nhiều năm gì đó. Vinh hoa phú quý mà người bình thường cả đời khó cầu, đối với hai người họ mà nói đều là thứ dễ như trở bàn tay, chỉ có đỉnh cao võ học vĩnh viễn không có điểm dừng, có lẽ còn đáng giá để trèo.”
Văn Hành và Tiết Thanh Lan nghe lời này, không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên. Bởi vì theo cách nói của Túc Du Phong, ba thanh kiếm cổ kia chỉ là biểu tượng liên kết của ba phái, cũng không đặc biệt nhắc đến trong kiếm còn cất giấu huyền cơ. Nhưng bây giờ xem ra, hai người từ Bộ Hư cung rõ ràng nắm giữ tin tức khác nhau, đến cùng là trong ba thanh kiếm này có nội tình khác, hay là Túc Du Phong bỏ sót một chân tướng cực kỳ quan trọng?”
Văn Cửu đứng lên nói: “Lần này ta vội vàng xuất kinh, không thể ở đây lâu, sợ khiêu khích lòng nghi ngờ của Phùng Bão Nhất. Sinh nhật của thái tử vào mùng sáu tháng sau, còn có khoảng mười ngày, nếu thế tử chịu ra tay giúp đỡ, mời đến kinh thành trong mười ngày, tạm dừng chân ở đây.” Hắn ta đưa qua một tờ giấy trắng viết địa chỉ, lần đầu tiên cúi chào Văn Hành thật sâu: “Nếu như lần này có thể một lần thành công diệt trừ loạn đảng Phùng thị, thái tử tất nhiên sẽ hết sức rửa sạch oan khuất cho Khánh Vương và vương phi điện hạ, trả công bằng cho thế tử.”
Văn Hành thản nhiên mỉm cười một cái, nghiêng người không nhận, từ chối cho ý kiến nói: “Ta biết rồi, đại nhân đi thong thả, không tiễn.”
Văn Cửu tới đi vội vàng, Văn Hành ngồi trên lầu, hơi xuất thần nhìn bóng người hắn ta như gió biến mất trong đám người, dường như tâm sự nặng nề. Hôm nay Tiết Thanh Lan liên tiếp bị hoảng sợ, chỉ sợ Văn Hành sợ lớn hơn y, y đang do dự có nên gọi hắn một tiếng không, nói gì đó để phân tán tâm tư của hắn. Văn Hành lại đã quay đầu, vẻ mặt như thường nói: “Hắn đi nhanh thật, sợ khiến chúng ta hiểu lầm là hắn đến ăn chực… Đói không, em muốn ăn gì không? Dưỡng bệnh ăn kiêng lâu như vậy, không dễ gì ra ngoài một chuyến, dù sao cũng phải thử đồ ăn tươi mới ở Vũ Ninh thành.”
Tiết Thanh Lan thấy hắn không sao, chợt cảm thấy trong lòng nhẹ đi, thở phào nhẹ nhõm: “Bây giờ ta đâu còn tâm tư ăn cơm? Hành ca, huynh sẽ đến kinh thành…”
Văn Hành giơ tay dừng lại lời nói của y: “Trước kia ta đã nói gì, lại quên rồi?”
Tiết Thanh Lan mờ mịt nhìn hắn: “Hả?”
“Ăn no, ngủ ngon, chăm chỉ luyện công.” Văn Hành không nhanh không chậm nói, “Chuyện có nặng nhẹ, nhưng đều không quan trọng bằng sức khỏe của em, có lời gì ăn xong từ từ nói, dù ngày mai hoàng đế băng hà, cũng không vội nhất thời nửa khắc này.”
Tiết Thanh Lan bỗng nhiên dừng lại, bị một câu nói của hắn dỗ dành ngoan ngoãn, cảm giác cương cốt mềm ra, chỉ muốn nhắm mắt ngã lên người Văn Hành.
Vừa rồi y luôn lo lắng cho Văn Hành, thấy biểu cảm của hắn bình tĩnh, chỉ xem như hắn ra vẻ bình tĩnh, thật ra ép buộc đè nén cảm xúc. Bây giờ mới hiểu được hắn thật sự ung dung không vội, hoàn toàn khác biệt với tiểu thiếu gia năm đó kiên cường đè sợ hãi đọ sức với quân địch.
Chuyện phát triển cho tới cục diện này, chỉ có người khác đến xin hắn, Văn Hành không cần giả vờ giả vịt, nhưng cũng không cần vội vàng buôn bán.
Văn Hành gọi tiểu nhị lên gọi vài món ăn, sau khi hai người ăn xong, hắn mới trả lời câu hỏi của Tiết Thanh Lan: “Vẫn phải đến kinh thành, nhưng không thể hoàn toàn nghe hắn sắp xếp, chúng ta phải tự mang đủ nhân thủ, để phòng hắn đâm dao sau lưng. Đến tối ta nghĩ cách liên lạc với Phạm Dương, bảo hắn dẫn huynh đệ của tiêu cục Lộc Minh đến chuẩn bị trước. Về phần em…”
Hắn hiếm khi lộ ra vẻ chần chừ, Tiết Thanh Lan tò mò hỏi: “Ta làm sao?”
Văn Hành nói: “Văn Cửu sớm biết lần này cần đối đầu với Phương Vô Cữu, cũng biết quan hệ của em và ta, lại cố ý kéo em vào trong kế hoạch này, vì thế em trở thành người nguy hiểm nhất. Nếu em đứng về phía thái tử, Phương Vô Cữu nhất định sẽ không tha cho em, nếu em đứng về phía Thùy Tinh tông, ta sẽ nhận ra trước. Văn Cửu làm như thế, một mặt là có tư tâm, muốn nhắc nhở ta cẩn thận người bên cạnh, sợ em âm thầm cấu kết với Thùy Tinh tông. Mặt khác chỉ sợ cũng muốn mượn tay ta diệt trừ một mối đe dọa trước. Dù sao tứ đại hộ pháp của Thùy Tinh tông không ai là loại lương thiện, nếu em là nội ứng Phương Vô Cữu sắp đặt, kế hoạch của hắn sẽ nước chảy biển đông toàn bộ.”
“Hắn chưa chắc có ý làm hại ta, nhưng không yên tâm gì về em, cho nên để an toàn, em nên ở bên ngoài tiếp ứng, đừng chính diện gặp mặt Phương Vô Cữu sẽ tốt hơn.”
Tiết Thanh Lan yên tĩnh nghe hết phân tích của hắn, mặc kệ trong lòng có muốn lập tức đuổi theo chém Văn Cửu hay không, trên mặt vẫn là vẻ trịnh trọng không mảy may mượn cớ che đậy: “Vừa khéo, ta cũng đang muốn nói chuyện này với huynh.”
“Lần này ta sẽ không cùng vào kinh với huynh, có chuyện quan trọng khác, phải lên đường một mình. Huynh và Túc lão tiền bối chỉ cần lo nghĩ cách giết Phùng Bão Nhất, không cần phiền lòng Thùy Tinh tông, Phương Vô Cữu giao cho ta đối phó.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook