Xuân Phong Độ Kiếm
Chương 103: Dòng họ

Núi Việt Ảnh, Thuần Quân kiếm, người trộm kiếm tên là Nhiếp Trúc

Lần trước hai bên gặp mặt còn dùng binh khí đối mặt nhau, ước gì có thể một người một kiếm đâm chết đối phương, lần này lại không hề do dự nói ra “Chúng ta là người trên cùng một chiếc thuyền”, thế sự kỳ lạ vô thường vậy đó. Văn Hành thầm cảm thấy hoang đường, lại khó tránh khỏi sinh ra tò mò, muốn xem xem rốt cuộc là lý do gì có thể khiến cho Cửu đại nhân mắt cao hơn đầu này trở mặt như lật sách, chủ động tìm hắn giúp đỡ.

Có lẽ biểu cảm của hắn quá bình thản ung dung, Cửu đại nhân không nhịn được hỏi: “Nhìn dáng vẻ của ngươi, dường như cũng không kinh ngạc, ngươi biết được gì rồi?”

Văn Hành không nhanh không chậm đáp: “Không biết, thế nhưng ít nhiều cũng có thể đoán được một ít, trước tiên ngươi có thể nói nghe xem, nếu ta đoán sai, có lẽ sẽ kinh ngạc hơn.”

Cửu đại nhân đã lĩnh giáo sự thông minh của hắn, cũng không vòng vo tam quốc nữa mà nói thẳng: “Lần trước ta đã nói với ngươi, Khánh Vương chết ở Ủng Túy trai, là bệ hạ ra lệnh cho Phùng Bão Nhất tự tay giết ông ta. Cái gọi là “Phản nghịch mưu phản” đương nhiên không tồn tại, nhưng tội khi quân của vương gia là bản án không thể phủ định, cũng chính bởi chân tướng bại lộ, mới nhận phải họa sát thân.”

“Tức là sao?”

“Bốn mươi năm trước, tiên đế nghỉ mát ở Xích Tuyền hành cung, bị một đám người giang hồ võ công cao cường hành thích nhốt lại, tình huống lúc đó vô cùng nguy cấp, là Phùng Bão Nhất đột nhiên xuất hiện, cứu tiên đế, đồng thời bởi vậy nhận được lòng tin của tiên đế, nhanh chóng đưa thân đứng đầu cao thủ đại nội. Tuy nói người trong giang hồ tốt xấu lẫn lộn, làm việc khác người, đây là chuyện mọi người đã biết từ lâu, nhưng bởi vì vụ án hành cung bị ám sát, long nhan tiên đến nổi giận, ý thức được những người biết võ công này vừa không chịu quản, vừa không chịu dạy, quả thực đáng sợ, nếu như mặc kệ thế lực bang phái giang hồ lớn mạnh, về sau ắt sẽ dao động căn cơ của triều đình, đe dọa đến giang sơn vạn năm của nhà họ Văn.”

“Phùng Bão Nhất xuất thân Bộ Hư cung Côn Lôn, ông ta cảm nhận được nỗi lo của tiên đế, nên thầm kín góp lời với tiên đế, nói rằng Bộ Hư cung là bậc thầy của võ học thiên hạ, tất cả trường phái võ học của võ lâm Trung Nguyên đương thời, đều kế thừa từ bí kíp võ công còn sót lại của Bộ Hư cung, muốn khống chế võ lâm Trung Nguyên, trước tiên phải nắm giữ những bí kíp này trong tay tiều đình.”

Văn Hành nói: “Tiên đế đã tin?”

“Gần như thế,” Cửu đại nhân nói, “Tiên đế dựa theo manh mối Phùng Bão Nhất cung cấp, chọn một người đủ tin tưởng, phái hắn đến Bộ Hư cung để tra xét chi tiết. Một năm sau người này mang về một thanh kiếm cổ, xác minh Phùng Bão Nhất không nói điêu, dưới đỉnh núi ở đó thật sự cất giấu địa cung.”

“Núi Việt Ảnh, Thuần Quân kiếm, người trộm kiếm tên là Nhiếp Trúc, là đệ tử duy nhất của Cố Thuỳ Phương Thuần Quân phái.” Văn Hành nói, “Ngươi nói người đó là cha ta, đúng không?”

Tiết Thanh Lan thất thanh nói: “Gì cơ?”

Cửu đại nhân nhíu mày một cái, không ngờ người vốn nên kinh ngạc nhất lại tự nói ra đáp án. Nhưng giọng nói của Văn Hành khá bình tĩnh, thậm chí đặc biệt, có ý giải thoát hết thảy đều kết thúc: “Hơn ba mươi năm trước, cha ta dùng tên giả là Nhiếp Ảnh, bái làm học trò Thuần Quân, rất được Cố Thùy Phương trưởng lão của đỉnh Lâm Thu đánh giá cao, không tiếc tiết lộ bí mật địa cung cho ông ấy. Trung thu năm sau, nhân lúc trên núi không có người, Nhiếp Trúc chui vào địa cung trộm Thuần Quân kiếm. Chuyện này cha ta chưa hề nhắc đến với bất kỳ ai, dù là Cố Thùy Phương vì sự phản bội của ông ấy mà cả đời tự nhốt dưới lòng đất, ông ấy cũng không tiết lộ lấy một chữ.”

Ngay cả Tiết Thanh Lan cũng không biết, trước hôm nay, kết luận này đã suy diễn vô số lần trong lòng Văn Hành. Ân oán dây dưa ba mươi năm qua, thì ra từ trước khi hắn sinh ra đã rơi xuống nét bút thứ nhất, nhưng người đã qua đời, hắn không có nơi để đến hỏi một đáp án, đành phải tự tay lột ra vết thương cũ năm xưa của mình, xém xét từng cái một gần như tự ngược, từ đó chắp vá nên kết quả khiến cảm xúc của hắn lẫn lộn.

Sau đó Văn Hành nhận ra, so với cả đời của người khác, nỗi đau đớn của hắn có vẻ như không có ý nghĩa đến vậy, thậm chí ngay cả nói ra miệng cũng là một sự khinh nhờn buồn cười. Cho nên hắn không có ai để nói, đành phải tự yên lặng đẩy những cảm xúc vô dụng này ra vò nát, lại hòa tâm huyết nuốt xuống từng chút một.

Chân tướng làm sao lại không khiến người ta thay đổi sắc mặt? Chỉ là hắn đã không có nhiều máu hơn để chảy.

Cảm giác bị thất bại quen thuộc lại lần nữa càn quét chạy lên não, Cửu đại nhân nhìn gương mặt bình tĩnh của hắn, hơi có phần tự giễu cười nói: “Ngươi đoán đúng rồi, xem ra hôm nay là ta thất sách, không mang đến tin tức có thể khiến ngươi hài lòng.”

Ngón tay Văn Hành đặt trên đầu gối bỗng nhiên nóng lên, là Tiết Thanh Lan cầm tay hắn từ dưới mặt bàn, như thể một lời an ủi im lặng mà kiên định nào đó. Văn Hành được y nắm đến mức trong lòng mềm mại, khí thế quá mức lạnh lùng kia yên lặng thu lại, yếu dần, giống như một dòng nước suối đóng băng bỗng nhiên được gió xuân thổi qua, thái độ của hắn đối với Cửu đại nhân thế mà tốt hơn nhiều: “Không sao. Ta đoán được chỉ một hai phần mười, trong đó chắc hẳn còn có rất nhiều nội tình, đại nhân có thể từ từ chia ra nói?”

Cửu đại nhân cũng là người tâm tư cẩn thận, lanh lợi nhạy cảm, sao có thể không nhìn ra động tác nhỏ dưới gầm bàn của hai người? Trong lòng hắn ta thầm nghĩ lời đồn không phải giả, hai người này quả nhiên ở bên nhau, trên mặt lại tỉnh bơ, nhấp một ngụm trà nói tiếp: “Khánh Vương phụng lệnh của tiên đế, sau khi lấy được Thuần Quân kiếm, tiếp tục xuất kinh tìm kiếm hai thanh kiếm cổ còn lại. Lại một năm sau, ông ấy giao về Huyền Uyên kiếm, nhưng ý trời khó đoán, vương gia vừa về kinh không lâu, tiên đế đột nhiên bị bệnh nặng, cưỡi rồng thăng thiên. Mà đương kim bệ hạ vội vàng lên ngôi, đối xử với nội vệ không nể trọng tin cậy như lúc trước, Phùng Bão Nhất góp ý kiến không được, tạm thời gác lại chuyện tìm kiếm, vương gia có thể nghỉ xả hơi, kết thân với con gái một Liễu thị của Vạn Lại môn Mạnh Phong thành, thuận lợi rời khỏi kinh thành, đến biên cảnh Liên Châu nhậm chức.”

“Mãi đến năm năm sau, bệ hạ một lần nữa triệu Khánh Vương về kinh, chính trên chuyến đường này, thế tử được sinh ra ở chùa Bảo An ngoại ô kinh thành. Trong năm năm này, Phùng Bão Nhất một lần nữa được bệ hạ tin tưởng, trách nhiệm tìm kiếm thanh kiếm cổ thứ ba lại rơi xuống vai vương gia, nhưng lần này không thuận lợi như hai lần trước.”

Cửu đại nhân dừng lại một lát, Tiết Thanh Lan tiếp lời nói: “Hai mươi ba năm trước Thùy Tinh tông nội loạn, tổng đàn xây ở chân núi phía đông núi Lục Nguy bị người nổ nát, toàn bộ trân bảo bí kíp tính đến hàng vạn trong tông môn bị hủy do núi lở.”

Văn Hành nghiêng đầu nhìn y một cái.

Cửu đại nhân gật đầu nói: “Đúng là như vậy. Thùy Tinh tông lật nhào, kiếm cổ đương nhiên cũng không tồn tại, Phùng Bão Nhất cực chẳng đã từ bỏ kế hoạch gom đủ kiếm cổ, ngược lại tập trung làm trong triều. Ông ta trợ giúp bệ hạ chỉnh đốn nội vệ, xếp lại chín đại cao thủ, âm thầm xử lý một nhóm môn phái giang hồ. Mười mấy năm qua võ lâm Trung nguyên nhìn như hưng thịnh, thật ra rất nhiều môn phái nhỏ đều biến mất không tiếng động, chỉ còn mấy môn phái cây lớn rễ sâu không dễ trừng trị, tạm thời để đó không đụng vào. Nhưng trong những người này cũng có tuấn kiệt thức thời, sớm nhận ra triều đình cố ý diệt trừ thế lực giang hồ. Thay vì đợi bị người khác xử lý, còn không bằng bọn họ chủ động một bước, trước tiên đừng cùng một phe với triều đình.”

“Thế tử còn nhớ trận chiến khiến tên tuổi ngươi chấn động kinh thành trong tiệc sinh nhận của trưởng công chúa Đông Dương không?” Cửu đại nhân nói, “Bắt đầu từ khi đó, Chử gia kiếm phái đã thử tiếp xúc với triều đình, chỉ tiếc vừa ngoi đầu lên, lại bị ngươi gọi một thị vệ đánh cho không ngẩng đầu lên được, càng khiến Khánh Vương điện hạ chú ý đến động tác nhỏ của bọn họ. Bởi vậy Chử gia kiếm phái chỉ có thể rút toàn bộ nhân thủ của họ ở kinh thành về, tạm thời thu hồi dự tính vào kinh thành, không còn dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.”

“Chuyện này cũng nói không thông,” Văn Hành đáp, “Chử gia  kiếm phái cố y gia nhập, tại sao phụ vương ta phải ngăn cản họ? Không phải ông ấy cùng một bọn với Phùng Bão Nhất à?”

“Hôm nay ta đến, muốn kể câu chuyện xưa này cho thế tử.” Cửu đại nhân nhấp một ngụm trà thấm giọng, từ từ nói, “Kiếm cổ ở địa cung núi Ti U tên là ‘Huyền Uyên’, do vương gia tự tay lấy về khi tiên đế còn tại vị, hai mươi năm qua, chưa từng co ai nghi ngờ nó là thật hay giả. Cho đến một ngày nào đó bảy năm trước, gia chủ Chử Tùng Chính của Chử gia kiếm phái tiến cung diện thánh, để bày tỏ thành ý, ông ta dâng Huyền Uyên kiếm cất giấu kỹ đã lâu cho bệ hạ, là thanh ‘Huyền Uyên kiếm’ thật sự.”

“Theo lời nói của Chử Tùng Chính, lần thứ hai Khánh Vương lẻn vào núi Ti U trộm kiếm đã thất thủ, bị gia chủ đương nhiệm Chử Quảng Thần của Chử gia phá vỡ tại chỗ. Chử Quảng Thần là tông sư tấm lòng rộng mở, tuyệt đối không làm khó Vương gia, ngược lại bí mật trò chuyện với ông ấy một lúc lâu, không biết hai người họ đã nói những gì. Tóm lại cuối cùng Vương gia từ bỏ Huyền Uyên kiếm, chỉ mang đi bản dập hoa văn trên thân kiếm.”

“Cuối cùng thứ Vương gia nộp lên là một thanh kiếm giả ông ấy chế tạo lại bằng cách đối chiếu bản dập, bởi vì thật sự rất thật, ngay cả Phùng Bão Nhất cũng không phát hiện kỳ lạ trong đó. Nếu Chử gia kiếm phái không sinh tư tâm khác, bí mật này vốn dĩ có thể giữ mãi.”

Đứng trên lập trường của người đời sau, hành động lần này của Khánh Vương thật ra là cứu Chử gia kiếm phái. Nếu Phùng Bão Nhất sớm có được ba thanh kiếm cổ càng, sẽ bắt đầu nhằm vào cuộc loại trừ võ lâm Trung Nguyên vốn nên bắt đầu vào hai mươi năm trước. Khi đó Thuần Quân phái, Chử gia kiếm phái và Thùy Tinh tông tất nhiên sẽ đứng chịu mũi sào, xem như không đến mức hủy diệt, cũng dễ dàng tổn thương lớn.

Đáng tiếc Chử gia kiếm phái cuối cùng vẫn phụ hai mươi năm trộm được này, bọn họ chắp tay dâng Huyền Uyên kiếm lên, cũng tự tay hủy tính mạng của Khánh Vương.

Huyền Uyên kiếm là giả, Phụng Nguyệt kiếm “mất tung tích” trong truyền thuyết kia đương nhiên cũng là giả, lời nói dối này thậm chí khiến Phùng Bão Nhất sinh ra nghi ngờ với Thuần Quân kiếm là thật hay giả sớm, không tiếc mạo hiểm bị phát hiện, bảo Chử gia kiếm phái lại trộm Thuần Quân kiếm lần nữa.

Thật thật giả giả, giả giả thật thật, trong vô số lời nói dối khó bề phân biệt, chỉ có màu máu rơi xuống của Khánh Vương là một nét bút rõ ràng. Ông từng phụ ơn sâu tình sâu nghĩa nặng của người bên cạnh, cuối cùng mất mạng trong sự phản bội của đồng minh. Ông không tính là một người giang hồ thuần túy, lại lấy thân phận hoàng thất quý tộc, vì một đám lùm cỏ giang hồ chẳng hề liên quan mảy may đã gánh hai mươi năm phiêu diêu mưa gió.

Không biết khi ông bị Huyền Uyên kiếm một kiếm xuyên tim, phải chăng từng có một khắc hối hận vì mình giao sai “Hiệp nghĩa”? Khi lời nói dối bị vạch trần, đồ đao rơi xuống, cái bóng lóe lên trong lòng ông là của ai? Là bàn tay đen phía sau đẩy ông đến hoàn cảnh hôm nay, hay là đám người sống sót được ông che chở dưới cánh chim, hay là đá đặt chân vốn không thù oán, lại bị ông giẫm dưới lòng bàn chân, cả đời cũng không đứng dậy được nữa?

Nếu như ông trên trời có linh, nhìn thấy cốt nhục duy nhất của mình lại lần nữa đứng ở ngã ba tương tự, gặp phải lựa chọn giống vậy, trong lòng ông sẽ có cảm nghĩ gì?

Việc đã đến nước này, Văn Hành không có ai để hỏi đáp án, cũng không cần hỏi đáp án nữa.

Tiết Thanh Lan lo lắng nhìn vẻ mặt quá đỗi trầm tĩnh của hắn, không nhịn được khẽ gọi hắn một tiếng: “Hành ca?”

“Không sao.” Văn Hành vỗ vỗ tay y, thấp giọng nói, “Sớm biết như thế, lần trước không nên chỉ chặt cánh tay trái của Chử Tùng Chính, hời cho ông ta rồi.”

Chân tướng nợ máu chôn sâu nhiều năm bị một dao đâm thủng, hắn lại vẫn có thể giữ vững bình tĩnh, không bị tức giận làm đầu óc choáng váng, cũng không thất thố đến mức bốc đồng đưa ra quyết định, Cửu đại nhân gần như có phần bội phục hắn. Nhưng mục đích của hắn ta vẫn chưa đạt được, nhất định phải cho Văn Hành thêm một mồi lửa nữa, thế là hắn ta chuyển đề tài, bỗng nhiên nhắc đến chủ đề không liên quan chút nào: “Thế tử, ta ở trong nội vệ hơn mười năm, phụng lệnh theo dõi huân quý tôn thất, văn võ bá quan, nhưng hai lần đều không nhận ra ngươi, ngươi biết tại sao không?”

“Tại sao?”

“Khánh Vương võ công cao tuyệt, vương phi lại xuất thân danh môn, một đôi vợ chồng như vậy sinh con ra, có lẽ thiên tư hơn người, gia học uyên thâm, tương lai cũng nhất định có thể trở thành cao thủ một đời. Hoàng thượng rất nể trọng nội vệ, nhưng dù sao Phùng Bão Nhất cũng là người ngoài, vẫn là người trong nhà dùng yên tâm hơn, Khánh Vương thế tử vốn nên là một lựa chọn hoàn hảo.” Cửu đại nhân cười, nói với ý tứ sâu xa, “Nhưng ngươi lại là ma bệnh kinh mạch không thông, không đáng cho nội vệ hao tâm tổn trí quan tâm… Dù là về sau ngươi lộ ra một vài thiên phú khác, cũng không đủ khiến bên trên sinh ra một chút kiêng kỵ với ngươi. Mà sau khi ngươi chạy trốn, bệ hạ chỉ phái Lục Thanh Chung và Lê Thất đuổi bắt, Lục Thanh Chung bại bởi trụ trì Tuệ Thông của chùa Bảo An, Lê Thất chết trong tay của ‘Lưu Tiên thánh thủ’ Tiết Từ, cũng không có liên quan gì với bản thân ngươi. Thế tử giả vờ thật sự rất tốt, cho nên ngay cả Phùng Bão Nhất cũng không đặt sống chết của ngươi ở trong lòng.”

“Nếu thế tử từ nhỏ bình an khỏe mạnh, sợ rằng không sống tới hôm nay, căn cốt không thể tập võ này, vừa khéo bảo vệ tính mạng của ngươi, khiến cho ngươi rời xa then chốt nguy hiểm. Nhưng vừa nhìn thấy thế tử của bây giờ, ta đột nhiên cảm thấy, lúc trước nói không chừng tất cả mọi người bị lừa, ngay cả bản thân thế tử cũng chẳng hay biết gì.”

Văn Hành siết chặt bàn tay Tiết Thanh Lan dưới bàn, đuôi lông mày nhíu một cái, hỏi: “Đại nhân muốn nói gì?”

Cửu đại nhân không nhanh không chậm, ung dung nói: “Hôm nay ta đến mời thế tử ra tay, không biết dùng cái gì mới có thể lay động được ngươi, danh lợi phú quý chỉ sợ thế tử chướng mắt, nói chuyện cũ tình cũ với ngươi càng không dùng được, đã như vậy, ta cũng chỉ có thể đánh cược một lần, mời thế tử nể tình tấm lòng yêu thương thành khẩn của vương gia vương phi, theo ta vào kinh giết Phùng Bão Nhất, báo thù rửa hận, để an ủi vương gia vương phi trên trời có linh thiêng.”

Hàm nghĩa cất giấu trong mấy câu nói phía sau khiến Văn Hành bỗng nhiên rơi vào im lặng. Hắn trầm tư rất lâu, lâu đến mức Tiết Thanh Lan thậm chí cho rằng hắn đang cân nhắc làm thế nào giết chết Cửu đại nhân, Văn Hành bỗng không đầu không đuôi nói: “Vậy còn ngươi?”

“Cái gì?”

“Ngươi chịu mạo hiểm chạy vạy vì thái tử, là vì điều gì?”

Cửu đại nhân ngẩn người.

Ánh mắt của hắn ta và Văn Hành chạm nhau, trong đôi mắt tĩnh lặng giống một đầm lạnh kia có rất nhiều cảm xúc Cửu đại nhân không hiểu, nhưng chỉ có không có tò mò.

Cửu đại nhân bỗng nhiên ý thức được mình nói nhiều quá, lại quên mất Văn Hành là người nhạy cảm cỡ nào. Khi Văn Hành hỏi vấn đề này ra, đồng nghĩa với việc trong lòng đã mơ hồ đoán được đáp án, chỉ đợi thái độ của hắn ta xác minh, mà vừa rồi hắn ta vô thức ngẩn người, gần như tương đương với trực tiếp nói đáp án cho Văn Hành.

Cửu đại nhân hỏi: “Ta nói sai câu nào?”

“Ngươi hỏi ta ‘Còn nhớ mình họ gì không’.” Văn Hành hờ hững nói, “Ta là dư nghiệt phản nghịch, người bình thường sẽ không hỏi ta như thế, chỉ có ngươi, hình như rất để ý cái họ này. Mặt khác vừa rồi ngươi còn nói ‘Dù sao Phùng Bão Nhất cũng là người ngoài, dùng người trong nhà yên tâm hơn’, cho nên ta đoán ngươi và nhà họ Văn có quan hệ khác, đúng không?”

Ở trước mặt hắn, Cửu đại nhân thực sự không cười nổi, miễn cưỡng nở nụ cười, giả vờ thản nhiên đáp: “Đúng.”

“Ta là thân huynh của thái tử, con thứ hai bệ hạ sinh ra, mẹ đẻ không rõ, nếu bàn về vai vế, nên xem như đường huynh của ngươi.” Hắn ta rũ mắt xuống, bình tĩnh nói, “Thiên hạ này dù sao cũng là thiên hạ của nhà họ Văn, mặc dù ta sẽ không đi đoạt vị trí kia, nhưng cũng tuyệt đối không thể cho họ Phùng được lợi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương