Xông Vào Ngõ Âm Dương
Chương 105: Đài Khóa Long 3

Oa Oa kề sát vào cửa sổ, lộ gương mặt dữ tợn đe dọa cái mặt quỷ ngoài kia. Mặt quỷ hoảng sợ bỏ chạy nhưng cửa sổ xe lại dán đầy Âm Dương Quỷ Điệp, có vài gương mặt mỹ nhân, có vài cái mặt quỷ, trong bầu không khí này, trông chúng cực kỳ âm u đáng sợ. Trong xe, ngoài nhóm Trần Dương thì những người khác đều là người thường, nhưng gặp tình huống này, họ không hoảng sợ la hét, vì họ hiểu rõ Âm Dương Quỷ Điệp là gì.

Lỗ tai mọi người đều nghe được âm thanh đập cánh xoành xoạch, sau đó là tiếng "bốp bốp", dường như có vật gì dán ngoài cửa sổ xe, tốc độ xe bus chậm lại thấy rõ, giống như bị nặng quá mức quy định nên không thể nào tiến lên. "Ầm", đàn Âm Dương Quỷ Điệp quỷ dị bao phủ toàn bộ xe bus.

Chúng che hết tất cả ánh sáng, đồng thời bắt đầu đập cửa sổ khiến kính thủy tinh xuất hiện vết rạn nứt. Tài xế dừng xe lại, cố gắng bình tĩnh mà trấn an hành khách: "Mọi người bình tĩnh, đừng hoảng sợ. Bây giờ tôi lắc chuông cầu cứu Dịch Vu trưởng, họ sẽ nhanh chóng đến cứu chúng ta." Nói xong, hắn vỗ vào một món đồ đồng xinh xắn khá giống cái cồng chiêng, nhưng không có âm thanh nào phát ra.

Oa Oa giải thích: "Trong chiêng truyền âm có cổ trùng, Dịch Vu trưởng có thể nghe được. Tín hiệu trong rừng núi không tốt lắm nên dùng cổ trùng để truyền tin. Nhưng có lẽ không kịp, kính cửa sổ nứt ra rồi kia. Âm Dương Quỷ Điệp tấn công quá điên cuồng, còn khủng khiếp hơn ngày thường nữa."

Trần Dương hỏi: "Âm Dương Quỷ Điệp là cái gì?"

Oa Oa trả lời: "Theo truyền thuyết thì là một loài bướm sinh ra trong thi thể, một bên cánh là gương mặt mỹ nhân, cánh bên kia là mặt quỷ, chúng lưỡng tính nên gọi là Âm Dương Quỷ Điệp, còn được gọi là Âm Dương Thi Điệp. Chúng ăn thịt người, tấn công mạnh mẽ, thường đến vào đêm trăng tròn. Vậy nên bình thường không có xe đi đến Vu tộc vào hai đêm 15 và 16, dù có cũng sẽ cố ý để dê bò sống trong rương sau xe, gặp Âm Dương Quỷ Điệp thì thả dê bò sống, để chúng ăn no là có thể an toàn rời đi."

Trần Dương lên tiếng: "Hôm nay mới mùng 10." Còn năm ngày nữa mới đến trăng tròn nhưng đã đụng phải Âm Dương Quỷ Điệp.

"Không biết chuyện gì kích thích đám Âm Dương Quỷ Điệp, lại không mang dê bò sống theo. Đám bướm này vô cùng tham lam, không gì sánh được, không ăn no tuyệt đối không bỏ đi. Mà một khi bị chúng quấn lấy, hàng ngàn con Âm Dương Quỷ Điệp dày đặc bao phủ, chờ chúng ăn no bỏ đi thì chỉ còn lại một bộ xương trắng."

Cậu hỏi tiếp: "Ngoài cách này ra thì còn cách nào khác giải quyết đám Âm Dương Quỷ Điệp này không?"

Oa Oa: "Không có. Em ở Vu tộc mấy chục năm rồi, ngay cả Dịch Vu trưởng cũng không có biện pháp. Thậm chí chúng em còn không biết ổ của chúng nằm ở đâu."

Cậu nhìn kính thủy tinh trước mặt gần như nứt ra, quay đầu hỏi Độ Sóc: "Anh Độ, anh có cách gì không?"

Độ Sóc kéo cậu vào trong, đối mặt với Âm Dương Quỷ Điệp ngoài cửa sổ xe. Cả mảng Âm Dương Quỷ Điệp đang tấn công trở nên cứng ngắt không dám động, nhưng đám bướm ở cửa sổ khác lại không bị ảnh hưởng. Tiếng "cốc cốc" như chim gõ kiến vang lên trên trần xe và dưới gầm xe, một nam sinh kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó hắn phát hiện đế giày bị thủng một lỗ, chảy ra một giọt máu.

Giọt máu này khiến đám Âm Dương Quỷ Điệp càng điên cuồng tấn công, có người kinh hô: "Trần xe và gầm xe cũng có Âm Dương Quỷ Điệp!"

Trần Dương: "Anh Độ?!"

"Anh biết rồi." Hắn ấn Trần Dương xuống ghế ngồi: "Em cứ ngồi đây, anh đi xử lý." Sau đó hắn đi đến nói với tài xế: "Mở cửa ra."

Lúc này, nếu là người khác thì chắc chắn tài xế sẽ không mở cửa. Nhưng khi Độ Sóc lên tiếng, hắn giống như nhận lệnh của đế vương, vô ý thức mở cửa xe, đến lúc nghe tiếng "đóng cửa", hắn lại vô ý thức đóng cửa, không có con Âm Dương Quỷ Điệp nào bay vào được. Ngay sau đó hắn lập tức tỉnh ra, phát hiện có một người đàn ông ngoài xe, hắn kinh ngạc nói: "Anh ta sẽ bị Âm Dương Quỷ Điệp gặm sạch chỉ còn bộ xương!"

Oa Oa dựa vào cửa sổ xe nói: "Nếu như là vị này thì chắc chắn không có việc gì. Vậy nên anh cứ yên tâm đi, hơn nữa không cần làm phiền Dịch Vu trưởng."

Tài xế nghi ngờ, không hiểu sao hắn có cảm giác người này cũng lợi hại như Dịch Vu trưởng, tuy vậy hắn vẫn không quá yên tâm: "Vu trưởng vẫn không có cách đối phó Âm Dương Quỷ Điệp."

"Anh ta còn lợi hại hơn Vu trưởng nữa đó." Oa Oa dời tầm mắt: "Vả lại đuổi chúng đi là được rồi, đúng không Dương Dương."

"Ừ."

Khấu Tuyên Linh cũng nhìn ra bên ngoài, vội hỏi Lục Tu Chi: "Anh biết Âm Dương Quỷ Điệp không?"

"Âm Dương Quỷ Điệp là sinh vật do nghiệp chướng sinh ra, từ thịt sinh trưởng thể xác, lại lấy máu thịt làm thức ăn. Mạng sống chỉ kéo dài một tháng, đêm trăng tròn phá xác, đến đêm trăng tròn tháng sau sẽ đẻ trứng rồi chết. Độ Sóc là khắc tinh của chúng."

Trần Dương nghe vậy mới yên lòng, cậu quay đầu hỏi lại: "Oa Oa nói Âm Dương Quỷ Điệp sinh ra từ thi thể, anh lại nói là từ thịt sinh ra thể xác, rốt cuộc là cái nào mới chính xác?"

Lục Tu Chi trả lời: "Búp bê nói không sai. Âm Dương Quỷ Điệp do nghiệp chướng biến thành, muốn sinh ra thì cần thi thể trong núi. Nhưng sinh ra chỉ là một cái trứng, trứng bám vào thịt, hút tinh khí thịt tươi để phá xác, sau đó lại lấy máu thịt làm thức ăn?"

Trần Dương hỏi lại: "Thịt sống?"

"Đúng vậy."

Mọi người không khỏi sởn tóc gáy, trứng của chúng bám vào người sống, hút tinh huyết người sống để phá xác, sau đó ăn sạch máu thịt người ta. Trong thời gian đó, có phải người bị coi là chất dinh dưỡng của chúng sống còn không bằng chết không?

Ánh mắt Lục Tu Chi thâm thúy đầy hàm xúc, hắn phóng tầm mắt nhìn ra xa ngoài cửa sổ, xuyên qua rừng sâu núi cao, xuyên thấu rừng cây trùng trùng điệp điệp, đến sâu trong một nơi bí mật.

"Không phải thịt bình thường, là thịt rồng. Chỉ có máu rồng mới nuôi dưỡng được bọn sinh vật tham lam sinh ra từ thi thể trong núi này. Ngoài ra, con rồng phải còn sống." Lục Tu Chi quay đầu lại nói với Trần Dương: "Vậy nên nếu cậu muốn tìm rồng thì nó đang ở Đài Khóa Long trong Long Hạp Cốc."

Ngỗi Tuyên và Oa Oa nhảy dựng lên: "Thật sự có rồng? Dương Dương, thật sự có rồng, còn là một con rồng sống?!"

Trương Cầu Đạo ngập ngừng: "Nhưng con rồng này bị nhiều Âm Dương Quỷ Điệp ăn thịt, tinh huyết bị hấp thu nhiều như vậy, chắc cũng là đèn sắp cạn dầu rồi."

Lục Tu Chi: "Có lẽ."

Rồng nhảy một cái bay thẳng lên trời cao, nằm thì ẩn sâu ngàn thước dưới đáy biển, hoặc ẩn mình không cho ai thấy hoặc lợi hại vô cùng, năng lực không thua gì thần linh, từ xưa đến nay được con người sùng bái, được coi là vật tổ của người Trung Hoa. Thế mà nay lại bị một đàn Âm Dương Quỷ Điệp nho nhỏ coi là chất dinh dưỡng, thật đúng với câu rồng bơi chỗ cạn bị tôm trêu.

Đúng lúc này, trần xe nứt ra, một con Âm Dương Quỷ Điệp cỡ bằng bàn tay bay vào, mấy con khác cũng lục tục bay theo vào trong xe. Nhóm Trần Dương giết chết đám Âm Dương Quỷ Điệp, bảo vệ những người khác. Không bao lâu sau, mấy con bướm bay vào xe đều bị diệt hết, mà ngoài xe, Âm Dương Quỷ Điệp bỗng cấp tốc thối lui như thủy triều, dường như có thứ gì làm chúng hoảng sợ, phải chật vật chạy trốn.

Độ Sóc gõ cửa xe, lông tóc vô thương. Tài xế vội mở cửa, ánh mắt đầy súng bái, vị này là thiên sư còn lợi hại hơn Dịch Vu trưởng. Hắn thận trọng hỏi: "Âm Dương Quỷ Điệp chết hết rồi sao?"

Độ Sóc lên tiếng: "Chạy rồi." Nói xong hắn đi về phía Trần Dương, cậu vội nhích lại gần, thấy hắn không bị thương mới không còn lo lắng nữa. Sau đó cậu liếc mắt thấy hắn cầm vật gì đó trong tay bèn tò mò hỏi: "Anh bắt được một con Âm Dương Quỷ Điệp à?"

"Ừ. Có bình đựng không?"

"Có một lọ kẹo." Trần Dương lấy một lọ kẹo không trong túi ra đưa cho Độ Sóc, hắn không nhận lấy mà bình tĩnh nhìn cậu. Cậu chợt nhận ra bèn lên tiếng giải thích: "Ngỗi Tuyên và Oa Oa ăn, em cam đoan không có ăn."

"Em dám ăn à." Độ Sóc tin lời cậu nói, nếu cậu thật sự ăn hết lọ kẹo kia thì hàm răng yếu ớt đã sớm kiến nghị rồi.

"Mở lọ ra."

Trần Dương nghe lời mở nắp lọ, Độ Sóc bỏ con Âm Dương Quỷ Điệp vào trong rồi nói: "Bắt được nó, có thể dùng nó dẫn đến ổ của chúng."

Oa Oa nghe vậy nói: "Vô ích thôi. Vu trưởng đã thử dùng Âm Dương Quỷ Điệp dẫn vào ổ, nhưng chúng ăn no sẽ đẻ trứng, vừa đẻ trứng xong liền chết. Vu trưởng cũng thử ấp trứng, nhưng dù dùng thịt gì cũng không thể ấp được. Giờ em mới biết phải dùng thịt rồng mới được."

Độ Sóc đậy nắp lọ, nhìn Âm Dương Quỷ Điệp đập cánh bên trong: "Trước kia Âm Dương Quỷ Điệp chỉ ra ngoài vào đêm trăng tròn, đẻ trứng xong liền chết, bắt được nó sẽ làm lỡ thời gian nó trở về đẻ trứng, đương nhiên không tìm được hang ổ. Hôm nay là mùng 10, còn 5 ngày nữa."

Thời gian Âm Dương Quỷ Điệp đẻ trứng rất hạn chế, mỗi tháng vào đêm trăng tròn ra ngoài ăn thịt sống, ăn no rồi bay về ổ đẻ trứng. Dịch Vu trưởng bắt Âm Dương Quỷ Điệp, làm lỡ thời gian nó quay về, nó không thể về ổ đẻ trứng nên đẻ ngay tại chỗ rồi chết, vậy nên không lần nào Dịch Vu trưởng tìm được ổ của chúng.

Ngỗi Tuyên bưng mặt nói: "Thế nhưng Âm Dương Quỷ Điệp hành tung bí ẩn, rất khó theo dõi." Bằng không Dịch Vu trưởng tội gì phải bắt một con để theo dõi? Còn không bằng đi theo sau cả đàn là tìm được ổ của chúng rồi.

Búp bê nhỏ nhẹ trả lời: "Vu trưởng sẽ để lại dấu hiệu trên người con bướm bắt được, sau đó dùng bí pháp theo dõi nó."

Trần Dương cầm lọ kẹo, cúi đầu nói: "Đến đêm trăng tròn thì thả con này ra, có thể tìm được ổ của nó, cũng có thể tìm thấy rồng."

Tài xế khởi động xe bus lần nữa, tuy trần xe và gầm xe đều bị hỏng nhưng xe vẫn còn chạy được. Thế là chiếc xe khó khăn tiếp tục chạy về hướng Vu tộc, đi qua rừng núi âm u đáng sợ, màu vàng ấm áp của đèn xe là ánh sáng duy nhất, Trần Dương chú ý thấy có một người đứng ven đường, dường như đang chờ xe.

Tài xế lờ như không thấy lái qua, người nọ nhìn chằm chằm chiếc xe chạy đi xa, xe chạy được mười mấy mét, đột nhiên người nọ xuất hiện lần nữa, lần này đến hai người. Tài xế vẫn lạnh lùng lướt qua, không dừng cho họ lên xe.

Trần Dương biết rõ đây là cô hồn dã quỷ trong núi, chuyên chặn xe trên đường, chúng lên xe sẽ tìm kẻ chết thay. Nếu để chúng lên xe thì sẽ xảy ra tại nạn xe cộ.

Oa Oa thì thầm: "Lâu vậy rồi sao Vu trưởng còn chưa tới?"

"Chị ấy không tới đâu." Trần Dương cười nói: "Dịch Vu trưởng biết có chúng tôi trên xe nên yên tâm rồi."

"A, thì ra là vậy."

Xe bus chạy nửa tiếng trong rừng núi, Trần Dương ôm cái lọ đựng Âm Dương Quỷ Điệp dựa đầu lên vai Độ Sóc, nhìn mấy ngọn cây vun vút bên ngoài, dần dần cậu chìm vào giấc ngủ.

Độ Sóc cảm nhận được, cúi đầu nhìn cậu, hắn đỡ đầu cậu để cậu ngủ thoải mái hơn.

Trần Dương đang mơ, không hiểu sao tiến vào trong mộng. Trong mơ, cậu đứng ở vách đá nhìn xuống một hồ nước sâu không thấy đáy. Vì hồ nước quá sâu nên trông nó tối đen như mực, cực kỳ đáng sợ, càng xuống sâu càng tối đen. Một cảm giác âm u đáng sợ bắt đầu từ lòng ngực cậu lan khắp toàn thân, dường như trong hồ sâu có một con quái vật to lớn đang ẩn náu, khi cậu nhìn xuống hồ nước thì con quái vật cũng đang theo dõi cậu.

Trần Dương muốn rời khỏi vách đá, lùi đến nơi an toàn. Nỗi sợ hãi không thể khống chế lan tràn khắp thần kinh và cơ thể cậu, khiến cả người cậu cứng ngắt, hai chân run rẩy. Cậu muốn rời đi nhưng không thể cử động. Không rõ là hồ nước đáng sợ hay vì không thể điều khiển cơ thể mà hoảng sợ. Không biết nỗi sợ nào đáng sợ hơn. Cậu cảm nhận không gian bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng tim đập dồn dập.

Đây là một hang động sâu đến 100m, Trần Dương đang đứng trên một vách đá nhô lên ở giữa, xung quanh không có đường đi, trừ phi leo lên hoặc nhảy xuống hồ nước. Thế nhưng thành hang trơn trợt, không có dụng cụ và đồ bảo hộ, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống hồ. Mà cậu có dự cảm, một khi cậu rơi xuống hồ, vừa chạm vào mặt nước, con quái vật dưới đáy sẽ há to cái miệng rộng, xem cậu như con cá nhỏ mà nuốt vào bụng.

Bầu không khí vô cùng yên tĩnh, trần hang có một lỗ hổng hình tròn, trên bầu trời là trăng tròn trắng hếu.

Đêm trăng tròn.

Nước trong hồ bỗng nổi sóng cuồn cuộn, bọt nước văng vào người, thấm qua quần áo ướt hết da thịt, Trần Dương cảm nhận được cái rét thấu xương của nước hồ. Dưới hồ sâu như có quái vật trồi lên, tai cậu nghe thấy tiếng rống như sấm vang chớp giật, vang dội cả núi sông. Đá vụn văng lên rào rào bên chân cậu rồi rơi xuống hồ, thoáng chốc chìm ngỉm.

Con thú khổng lồ trồi lên khỏi mặt nước, ngửa mặt lên trời gào to, tiếng rống vang đến tận mây xanh. Cái đầu khổng lồ của nó bao phủ toàn bộ hồ nước, gồm cả Trần Dương, cảm giác áp bách mạnh mẽ xông đến, làm cậu như đóng đinh tại chỗ. Hơi thở của con thú làm thay đổi cả hướng gió, sợi râu dài mà mềm mại bay bay giữa không trung, hai mắt vàng óng uy nghiêm nhưng không hung ác đang nhìn Trần Dương.

Đầu như lạc đà, sừng giống hươu, mắt giống thỏ, tai giống bò, gáy giống rắn, bụng giống con sò, vảy như cá chép, móng như chim ưng, chân như hổ, ngoại hình có chín đặc điểm, vảy dài. Lưng có 81 vảy, tiếng rống như tiếng đánh vào khay đồng, trên miệng có râu, dưới cằm có minh châu, cổ họng có vảy ngược, trên đầu không có xích mộc.

Rồng không xích mộc, không thể thăng thiên.

Xích mộc chính là sừng rồng.

Môi Trần Dương run run, giọng nói nhỏ đến nỗi không thể nghe được, cậu thì thào: "Rồng!"

Bỗng nhiên một tảng đá lớn nện xuống trên đầu cậu, bóng tối bao trùm, cơ thể ngã trái ngã phải, chỉ trong chốc lát lại có ánh sáng xuất hiện trên đầu. Trần Dương mở choàng mắt, vẫn còn hơi ngơ ngác, khi thấy Độ Sóc trước mặt, cậu vội nhào vào lòng hắn, lúc này mới bình ổn lại nỗi sợ trong lòng.

Độ Sóc ôm chặt cậu, ra hiệu cho những người khác xuống xe trước. Rất nhanh trong xe chỉ còn lại hai người. Hắn dường như đã biết tất cả, không mở miệng hỏi mà im lặng vỗ nhẹ lên sống lưng Trần Dương.

Một lúc sau, Trần Dương rầu rĩ nói: "Em bị dọa sợ."

"Ừm, có anh ở đây."

Cậu nhịn không được nở nụ cười: "Lúc nãy không có anh."

"Lần sau em đi vào giấc mộng, anh đi với em."

Cậu đánh nhẹ hắn một cái: "Em không muốn anh vào."

Trần Dương đứng dậy, phát hiện đã đến cổng thôn Vu tộc, mọi người đã xuống xe hết, vì vậy cậu cũng đi xuống: "Đi thôi, Dịch Vu trưởng chờ ở ngoài." Cậu vừa đi vừa hỏi: "Anh Độ, tại sao rồng không có sừng?"

"Giao không có sừng."

Trần Dương lắc đầu: "Không phải thuồng luồng, là rồng." Cậu rất chắc chắn con thú khổng lồ không sừng trong mộng không phải là thuồng luồng, đó là một sinh linh mỹ lệ kinh người, khí thế hùng hồn, thiên địa tạo ra, là sinh vật ưu nhã mà mọi người thường gửi gắm ảo tưởng.

"Rồng không có sừng gọi là Cù, có người gọi là Ly." Cù là rồng chưa trưởng thành, Ly là rồng mẹ.

"Có lẽ sừng rồng bị bẻ gãy."

*Con Ly (còn gọi chung là Kỳ Lân, gọi riêng thì con cái là Lân, con đực gọi là Kỳ) con rồng không sừng trong truyền thuyết để trang trí các công trình kiến trúc hoặc công nghệ phẩm.

*Rồng trẻ, đầu không có sừng, gọi là Ly long.

Rồng sống được 500 năm thì mọc sừng, gọi là Cù Long.

Rồng sống được 1000 năm trở lên thì có sừng dài và mọc thêm cánh, gọi là Ứng long.


Trần Dương như có điều suy nghĩ, con rồng không sừng trong mơ đã trưởng thành, trong chỗ tối tăm, cậu nghĩ đây không phải là con mẹ. Vậy chỉ còn tình huống cuối cùng, sừng rồng đã bị bẻ gãy.

Dịch Vu trưởng bình tĩnh chờ ngoài xe, ánh mắt lóe lên tia thông thái, cô bỗng dời tầm mắt lên người Cơ Khương và Ngỗi Tuyên, khiến hai người bắt đầu cảnh giác đề phòng, dường như đã bị nhìn thấu. Lúc Dịch Vu trưởng trông thấy Trần Dương và Độ Sóc, cô lập tức nở nụ cười: "Trần Dương, cục trưởng Độ, Vu tộc chào đón mọi người."

Trần Dương xuống xe, đi đến trước mặt Dịch Vu trưởng. Sau lưng cô còn có bốn người đi theo, cô giới thiệu họ là hạt giống tốt, đang tu tập Quỷ đạo, hiện đi theo cô học tập.

Dịch Vu trưởng lên tiếng: "Vừa lúc em đến có thể giúp chị chỉ dạy họ."

Cậu vội từ chối: "Em không có thâm niên làm thầy dạy người ta, sẽ dạy hư học trò đó."

Dịch Vu trưởng lại nói: "Không được từ chối, coi như giúp chị đi. Gần đây Vu tộc xảy ra chút chuyện, chị phải giải quyết việc này trước khi Đại hội giao lưu bắt đầu."

"Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?"

"Kế bên Vu tộc là khu du lịch, từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng, hơn nữa xung quanh Vu tộc là núi rừng cổ quái, không có người của tộc dẫn đường thì rất dễ bị lạc và rơi vào bẫy. Thế nên khu du lịch có quy định không cho phép khách du lịch vượt qua đây. Vu tộc tránh có tai nạn chết người đã bày trận pháp trong rừng, chỉ cần người thường đi vào sẽ chóng mặt đi vòng vòng, sau đó quay lại khu du lịch. Nhưng gần đây trận pháp có dấu vết bị phá hỏng, vì có du khách xông vào Đài Khóa Long của Vu tộc, chết đuối trong hồ nước."

Trần Dương hỏi: "Có phải ngoài ý muốn không?"

"Không có khả năng. Đã kiểm tra trận pháp, là dấu vết có người phá hoại. Hơn nữa nạn nhân tử vong là người nước ngoài, là thành viên của đội cảm tử Đồ Long. Hiện tại người của đội đó đang ở khu du lịch, yêu cầu Vu tộc giải thích. Họ nhận định là người của Vu tộc hại chết đồng đội họ, lằng nhằng lôi thôi. Tuy chuyện này đúng là kỳ lạ, cũng không biết mục đích của đối phương khi đến Đài Khóa Long, nhưng đúng là hắn chết trong Vu tộc, không có cách nào phũ sạch quan hệ."

Trần Dương lại hỏi: "Đội cảm tự Đồ Long là gì ạ?"

Khấu Tuyên Linh lên tiếng: "Một đội ngũ tự thành lập ở nước ngoài, thành viên đến từ các quốc gia khác nhau. Sau lưng đội này là đám nhà giàu đứng đầu thế giới, cung cấp tài sản kếch sù và các thiết bị quan trọng, yêu cầu của họ là bắt được rồng."

Cậu không hiểu: "Tại sao phải bắt rồng? Khoan đã, họ tin là có rồng tồn tại à?" Dù là người Trung Hoa cũng chỉ tín ngưỡng rồng mà không thật sự tin tưởng rồng có tồn tại, nhưng những người nước ngoài kia lại hao tốn tinh lực, thời gian và tiền bạc đi bắt rồng trong mơ hồ.

Khấu Tuyên Linh nói tiếp: "Vì sừng rồng có thể giúp kéo dài tuổi thọ, còn có thể chữa bất kỳ căn bệnh nan y nào. Đầu thập niên 90, từng có một buổi đấu giá bí mật, bán một sừng rồng to chừng bàn tay. Sừng rồng đó bán được với giá cao, người mua là một người đã tám mươi tuổi, còn mắc bệnh nan y, nhưng hiện giờ ông ta vẫn còn sống, không chỉ vậy, dung mạo và thân thể khôi phục như đang ở tuổi trung niên. Thế nên sừng rồng mới khiến người ta điên cuồng săn tìm như vậy."

Trương Cầu Đạo nói: "Tôi chưa từng nghe qua chuyện này, cũng chưa từng nghe đến đội cảm tử Đồ Long."

Khấu Tuyên Linh nhún nhún vai: "Tôi nghe được tin này từ một vị tiền bối, có người nói sừng rồng kia là từ Trung Quốc lén mang ra nước ngoài. Đương nhiên lúc đầu tôi cũng không tin chuyện này là thật, chỉ biết có một đội ngũ có cái tên xấu như vậy, chúng tìm kiếm rồng khắp Trung Quốc, làm rất nhiều chuyện đáng ghét, suýt nữa phá hỏng long mạch. Trung Quốc cấm chúng nhập cảnh, bây giờ chúng lại quang minh chính đại xuất hiện ở đây, hẳn là lệnh cấm được bỏ rồi."

Dịch Vu trưởng chắp hai tay sau mông: "Năm đó sừng rồng bị lén vận chuyển ra nước ngoài, các thiên sư có truy theo dấu vết, cuối cùng chỉ tìm được một khối nhỏ. Lúc đó các thiên sư có dự cảm, một ngày nào đó khi sừng rồng bị truyền ra sẽ khiến các quốc gia mơ ước."

Những người quyền cao chức trọng thường sợ hãi già yếu, bệnh tật và tử vong, nếu có loại thuốc có thể cắt đứt nỗi sợ này của họ, họ sẽ điên cuồng muốn có. Mà sừng rồng chính là loại thuốc đó.

Trần Dương đột nhiên nhớ đến con rồng không sừng trong mơ kia, lúc đó vì quá kinh hãi mà cậu không chú ý đến chỗ mọc sừng có dấu vết bị thương hay không.

Dịch Vu trưởng nói tiếp: "Năm đó cục phó Mã cũng ở trong đoàn đội truy tìm sừng rồng bị ăn trộm."

"Ồ!"

Mọi người nhìn về phía Mã Sơn Phong hiền lành thật thà đang vây quanh thím Mã, Ngỗi Tuyên và Oa Oa, hoàn toàn không nhìn ra vẻ oai phong năm đó của ông. Mã Sơn Phong đúng lúc ngẩng đầu lên: "Chuyện hai mươi mấy năm trước rồi, bây giờ già rồi, suýt nữa quên mất."

Trương Cầu Đạo nói: "Chú Mã, kể lại chuyện năm đó đi."

Ông xua tay: "Không có gì để kể."

"Nói một chút đi, chúng ta không có việc gì làm, rảnh rỗi thế này nghe kể chuyện cũng đỡ buồn."

"Đúng vậy đó chú Mã, chú nói cho chúng cháu biết bọn trộm sừng rồng năm đó là nhóm người nào? Sừng rồng từ đâu mà có? Khối sừng rồng lấy về được hiện đang ở đâu?"

"Ông nội, Ngỗi Tuyên và Oa Oa cũng muốn nghe."

Mã Sơn Phong bị quấn lấy, không còn cách nào khác bèn nói: "Được rồi được rồi, vào nhà rồi nói."

Mọi người đi vào nhà, thôn Vu tộc chằng chịt xen vào nhau, đường đi sạch sẽ rất đặc sắc. Ven đường có lắp đèn đường, buổi tối rất sáng sủa. Từng nhà xây trong vách núi, họ đục vào vách núi, xây nhà lầu bên trong. Nhà cửa sáng sủa thông thoáng, trong nhà được bố trí không thua nhà lầu ở thành phố, các thiết bị cũng rất hiện đại.

Dịch Vu trưởng ở căn nhà lầu lớn nhất trong vách núi, cần đi qua hai mươi mấy cầu thang, đến một sân thượng rộng rãi. Cô thường tụ họp thôn dân ở sân này, trên sân đang phơi chút thảo dược và rau dưa. Trước sân là cửa vào nhà Dịch Vu trưởng, vừa vào cửa là phòng khách lớn, trong phòng xếp một dàn âm thanh.

Oa Oa nhảy lên dàn âm thanh nói: "Đây là dàn âm thanh để nhảy quảng trường, âm nhạc vang lên, mọi người cùng nhảy." Nó vừa nhảy vừa nói: "Dương Dương, Ngỗi Tuyên, tối mai chúng ta phải đi khiêu vũ."

Dịch Vu trưởng tóm lấy búp bê ném vào lòng Ngỗi Tuyên: "Câm miệng." Nhảy quảng trường và hình tượng lạnh lùng của cô hoàn toàn là hai thái cực khác nhau, cô giải thích: "Dàn âm thanh là người trong thôn gửi ở đây, mỗi tối không có việc gì sẽ mở nhạc rồi nhảy. Tuy tôi không thích ồn ào ầm ĩ nhưng không nên phá hỏng tính tích cực họ bồi dưỡng được."

Oa Oa kêu lên: "Gạt người. Rõ ràng Vu trưởng là người nhảy dẫn đầu... ưm? ưm ưm?" Búp bê không nói được lời nào.

Dịch Vu trưởng mặt không thay đổi: "Vu trưởng phải múa dẫn đầu."

Mọi người đã hiểu, im lặng chừa chút mặt mũi cho Dịch Vu trưởng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương