Xông Vào Ngõ Âm Dương
Chương 104: Đài Khóa Long 2

Trần Dương lên tiếng: "Mọi người bình tĩnh lại nào." Sau đó cậu vỗ vai Khấu Tuyên Linh: "Chúng tôi hiểu mà, nhu cầu bình thường của người trưởng thành thôi. Mọi người đừng ồn ào nữa, nghiêm túc đi."

Vờ như rất chín chắn - Trần Dương len lén hỏi Khấu Tuyên Linh: "Thuê phòng đến một ngày một đêm sao?"

Khấu Tuyên Linh nghĩ nếu không phải lúc này hắn đang đau lưng mỏi eo, chắc chắn hắn sẽ đánh một trận tử chiến với Trần Dương. Hắn nghiến răng nghiến lợi: "Tôi không cần nghỉ ngơi sao?"

"À." Cậu gật đầu, do dự một lát rồi lại hỏi: "Có cần trứng gà đỏ không?" Vừa hỏi xong cậu lập tức nhảy tót ra trốn sau lưng Độ Sóc, sau đó ló mặt ra nói với Khấu Tuyên Linh đang tức giận: "Hỏi một câu thôi mà, không cần thì thôi."

Lục Tu Chi vội vàng đi qua trấn an Khấu Tuyên Linh đang thẹn quá thành giận. Bên kia, Độ Sóc vỗ mông Trần Dương: "Em hỏi gì vậy?"

Cậu ôm chặt cổ hắn, dựa đầu lên vai hắn nói: "Hỏi hắn có muốn trứng gà đỏ không."

Khấu Tuyên Linh lại hỏi tại sao phải ăn trứng gà đỏ, cậu trả lời là để chúc mừng hắn đã trưởng thành.

Độ Sóc: "Nghịch ngợm."

Trần Dương cười vài tiếng, liếc thấy những người còn lại đã lên xe, cậu vội nói: "Mọi người lên xe rồi kìa, chúng ta mau đi qua." Độ Sóc cõng cậu chạy nhanh về phía trước, sau khi mọi người lên xe, chiếc xe vừa định chạy đi thì có ba người đuổi theo đến.

"Bác tài, chờ chút đã." Tài xế dừng động tác, ba người Trịnh Tiểu Vũ chạy đến, thở hổn hển hỏi: "Trần đại sư, các anh định... đi à? Còn tên Thần Sát kia, phải làm sao bây giờ?"

Trần Dương hạ kính cửa sổ, thò đầu ra nói: "Đã giải quyết rồi, mọi người yên tâm đi. Trừ phi số mệnh của ba người đã định, bằng không sẽ không có tai nạn nào xảy ra liên tục như vậy nữa. Tôi thấy tướng mạo của ba người không phải số đoản mệnh, không có Thần Sát có ý thức tác quái, ba người sẽ không có việc gì đâu."

Trịnh Tiểu Vũ kinh hỉ: "Thật sao? Cám ơn ngài."

Trần Dương cười cười chào tạm biệt ba người. Tài xế nhấn ga, hướng về trạm xe lửa. Tâm trạng ba người Trịnh Tiểu Vũ phía sau như vừa được sống lại, đầy cảm kích nhìn theo bọn họ rời đi, không biết còn có cơ hội gặp lại hay không.

Đi tàu siêu tốc từ tỉnh J đến tỉnh Tứ Xuyên mất nửa ngày, nếu đi xe lửa thì phải mất cả ngày trời. Trương Cầu Đạo hỏi: "Tại sao phải đến Tứ Xuyên? Tỉnh J đến Thiên Sư Phủ, Tứ Xuyên giáp Thiên Sư Phủ, cũng không tiện đường."

Trần Dương trả lời: "Vì Hiệp hội Đạo giáo gửi cho anh "Chướng ngại vật trên đường" mới, mọi người không nhận được sao?"

"Không có." Khấu Tuyên Linh không tin nói: "Mỗi lần giao lưu chỉ có một lần "Chướng ngại vật trên đường", không có lần thứ hai. Nếu không ai chịu đi tham gia Đại hội giao lưu mà bị hành hạ như vậy? Cầu Đạo, cậu có biết nguyên nhân không?"

"Tôi cũng không biết." Trương Cầu Đạo lắc đầu nói: "Đây không phải là lần đầu tiên Thiên Sư Phủ là chủ nhà tổ chức Đại hội giao lưu, trong ấn tượng của tôi, đúng là chỉ có một lần "Chướng ngại vật trên đường". Cục trưởng Trần, hay là tin nhắn anh nhận được là giả?"

Độ Sóc lên tiếng: "Tôi đã xác nhận, không sai."

Khấu Tuyên Linh lại nói: "Hay là gửi sai?"

Mã Sơn Phong ngồi hàng trước với thím Mã, đang trêu đùa Ngỗi Tuyên và Oa Oa, ông nghe vậy quay đầu nói với Trần Dương: "Chướng ngại vật trên đường lần thứ hai là gì?"

Cậu nhớ lại yêu cầu trong tin nhắn, vẻ mặt trở nên cổ quái: "Tìm rồng."

Mọi người lập tức hứng thú: "Rồng? Rồng thần trong truyền thuyết sao? Mưa rền sấm giật, tiếng gầm như bò rống, dài như kỳ lân, hít thở thành mây, cưỡi gió khống lửa. Thế nhưng chẳng qua rồng chỉ là sinh vật trong truyền thuyết, Hiệp hội Đạo giáo bảo cậu đi tìm rồng, có phải đang trêu chọc cậu không?"

Trần Dương hiếu kỳ hỏi lại: "Đạo giáo có ghi chép về các loại và hình dạng của rồng, truy tìm nguồn gốc thiên sư viết rất nhiều chuyện liên quan đến rồng. Sao thoạt nhìn như mọi người không tin có rồng?"

Trong "Thái Thượng Động Uyên Thần Chú Kinh" có ghi chép về các loại rồng, xem rồng như phương hướng, biển cả, trời đất vạn vật chia thành ngũ đế long vương, tứ hải long vương và tên 54 vị long vương.

Trương Cầu Đạo: "Vì chưa thấy qua. Ghi chép khác nhau thì miêu tả cũng khác nhau, thế nhưng... Nói thế nào mới đúng nhỉ, nếu như nhìn kỹ, có thể từ các tài liệu lịch sử rút ra được, hình dạng và năng lực của rồng đang không ngừng tiến hóa và hoàn thiện. Lúc mới bắt đầu, rắn mọc vảy và sừng, đến bây giờ là hình dạng rồng mà chúng ta quen thuộc, cảm giác như là chuyện hư cấu mà người đời sau tự nghĩ ra. Ông nội tôi nói ông chưa từng thấy rồng, nhưng ông tin là có rồng tồn tại. Ông nói trước đây ở Hoàng Hà và Trường Giang có rồng, vì ở hai nơi này có thể thấy hóa rồng."

Sông Hoàng Hà, cá chép vượt Long Môn, lửa trời thiêu đốt đuôi mà hóa rồng. Rắn mất 500 năm hóa thuồng luồng, thuồng luồng mất 1000 năm hóa rồng. Rắn xuống sông vì thành thuồng luồng, thuồng luồng vào biển vì hóa rồng. Thế nên thời kỳ đầu, rồng từ sông Trường Giang đi ra biển lớn, gặp sấm sét mưa to rút xuống, nương theo đó lên trời, độ kiếp hóa rồng. Bởi vậy trong truyền thuyết, sông Hoàng Hà và Trường Giang có rồng thần ẩn náu.

*Thuồng luồng (: 蛟;: giao hoặc 蛟龍;: giao long) là tên gọi của dân gian trong để chỉ (water monster) hay ở thuộc lớp (Reptilia) đạt kích cỡ khổng lồ, có thể bất cứ sinh vật nào bơi dưới bao gồm cả . https://vi.wikipedia.org/wiki/Thu%E1%BB%93ng_lu%E1%BB%93ng

Ngỗi Tuyên quỳ trên ghế, xoay người dựa vào lưng ghế nói với mọi người: "Em đã thấy rồng rồi đó, lúc em còn sống. Có lần cha dẫn em ra ngoài gặp một vị khách quý, đi ngang qua *Hà Tây, trông thấy một con rồng trong dòng sông màu vàng. Nó hoàn toàn khác với con rồng trong miêu tả ngày nay, mặt giống như đầu heo, thân thể trơn trợt như rắn. Đầu nó không có sừng, cũng không có móng vuốt, nhìn giống như một con giun mọc ra cái mặt heo. Nhưng nó dài đến hơn 10m. Em biết đó là rồng, lúc đó phóng qua Long Môn, sấm sét vang dội, giông tố mưa to rút xuống như bão đột nhiên nổi lên."

*河西: Hà Tây, một địa danh Trung Quốc, mình k biết chính xác là cái nào

Quận trực thuộc thành phố, Tên gọi cũ của tỉnh ở Trung QuốcKhu vực địa lý ở, Trung Quốc: một bộ phận của cổ đại. Hành lang là một phần của phương Bắc đi về phía tây bắc từ bờ, đây là tuyến đường quan trọng nhất nối từ đến và đối với các thương nhân và đội quân.

Đại Béo lười biếng vẫy đuôi nói: "Gia cũng từng thấy rồng rồi, trong sông Trường Giang thời Tùy Đường, chưa là rồng, chỉ là giao thôi. Nó đã có hình dạng ban đầu của rồng, có đủ móng vuốt, vảy rồng, sừng hươu, đuôi rắn, mắt phượng râu dài, đen thui nhưng cũng coi như đẹp mắt. Trừng mắt uy nghiêm, khí thế hùng hồn kinh người, chỉ đợi ngày ra biển gặp gió to sấm chớp là hóa rồng." Mèo mập dừng một chút rồi nói với Ngỗi Tuyên: "Thứ gia thấy mới là rồng, còn thứ cô bé thấy chắc chắn là quái vật biến dị, xấu xí như vậy sao có thể là rồng?"

Ngỗi Tuyên tức giận muốn nhào đến túm lông trên đầu Đại Béo, anh chàng nhanh nhẹn né tránh, còn quay đầu lêu lêu trêu chọc, ngay lập tức bị Trương Cầu Đạo đè đầu lại. Hắn bình tĩnh, đè giọng nói: "Không được chạy loạn." Đại Béo còn muốn vùng vẫy, nhưng tài xế phía trước thỉnh thoảng hoảng sợ và hoài nghi nhìn qua kính chiếu hậu, mèo mập ngừng giãy giụa, an tĩnh bất động, thuận tiện còn "meo meo" hai tiếng.

Ngỗi Tuyên ghét bỏ: "Thật là khó nghe."

Đại Béo trợn mắt cá chết, trừng mắt nhìn cô bé. Trương Cầu Đạo nói với Ngỗi Tuyên: "Con rồng em thấy xấu đau xấu đớn, chắc là giả rồi."

Tài xế nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười nói: "Mọi người nói chuyện thật thú vị." Hắn tưởng mấy người trên xe đang đùa trẻ con, thấy cô bé nói chuyện kỳ lạ rất đáng yêu bèn nói: "Bé gái nhỏ, bây giờ bé vẫn còn sống, sao lại nói là "lúc còn sống"? Hơn nữa rồng thật sự thì phải có chín đặc điểm."

*其形九似 – kỳ hình cửu tự: chín đặc điểm quan trọng của rồng:

Thân của.Vẩy (81 vảy dương và 36 vảy âm).Đầu.Sừng.Mắt.Bụng của.Gan bàn chân của.Vuốt của.Mũi, Bờm, Đuôi của.

Ngỗi Tuyên phồng miệng, đáng thương nhìn Trần Dương: "Trần Tiểu Dương, em không có nói dối."

Cậu vội dỗ dành cô bé: "Ừ ừ, anh biết em không nói dối. Nhưng hai con rồng mà hai đứa thấy quá khác nhau, không nhìn lầm chứ?"

Ngỗi Tuyên chỉ vào Đại Béo trong lòng Trương Cầu Đạo: "Chắc chắn là nó nhìn lầm, không phải em." Từ đầu đến cuối mèo mập luôn cho cô bé ánh mắt khinh bỉ.

Trần Dương lúng túng, hai đứa đều khăng khăng đã nhìn thấy rồng, nhưng hình dáng hai con rồng này lại khác xa nhau. Mặc dù Đại Béo miêu tả hình dạng con rồng rất phù hợp với nhận thức của con người ngày nay, nhưng con rồng cực kỳ đặc sắc mà Ngỗi Tuyên miêu tả cũng phải là bịa ra, bởi vì trong thời đại của cô bé, người ta thường miêu tả con rồng là mặt heo mình rắn vảy rồng.

Nếu thật sự là vậy, có phải rồng có hình dạng khác nhau? Cậu lúng túng nhìn Độ Sóc: "Anh thấy rồng chưa?"

Khấu Tuyên Linh cũng hỏi Lục Tu Chi rồng có tồn tại hay không, Lục Tu Chi trả lời khẳng định: "Đúng là có tồn tại. Ngỗi Tuyên và Đại Béo đều không nói sai, đúng là từng thấy rồng. Trước đây lũ lụt giết chết nhiều người, mọi người tin tưởng vào sự hiện diện của rồng, hàng năm hiến tế thờ cúng, đế vương nhân gian còn ban lệnh, phong rồng là vương, lệnh dân chúng cung phụng hiến tế. Rồng rất thần bí mạnh mẽ, tín ngưỡng cũng lớn mạnh, thế nên nó thường đi lại ở dương gian, thuồng luồng hóa rồng chỗ nào cũng có."

Độ Sóc gật đầu nói tiếp: "Anh cũng thấy rồi. Đại béo và Ngỗi Tuyên không bịa đặt, từ xưa đến nay, rồng không phải đã có hình dạng thì không thay đổi."

Trần Dương hỏi lại: "Vậy là sao?"

Hắn trả lời: "Rồng không phải là sinh vật đã có từ xưa, hình dạng của nó được con người sáng tạo khi thờ phụng động vật và thờ phụng thiên nhiên. Sau đó, rắn, cá chép, ba ba nghìn năm, các loại động vật, v.v... tu luyện, từ thuồng luồng hóa rồng. Lúc chúng nó hóa rồng thì lấy hình dạng mà con người tưởng tượng ra đối với rồng lúc đó, thế nên chúng nó biến hóa thành con rồng giống với miêu tả của con người thời đó. Không cùng thời kỳ, hình dạng con rồng không giống nhau và chúng dần dần hoàn thiện thành hình dạng như trong nhận thức của chúng ta ngày nay. Lúc đầu, rồng có thân rắn mặt heo, không có chân, hoặc chỉ có hai, ba chân. Đến thời Tùy Đường, rồng không khác rồng hiện tại nhiều, thế nên Ngỗi Tuyên và Đại Béo mới nhìn thấy hai con rồng khác nhau nhiều đến vậy."

Trần Dương: "Nói cách khác, rồng không phải là sinh vật được sinh ra mà là rắn, cá chép hoặc các loại động vật tu luyện thành hình, sau đó độ kiếp, chịu sấm sét, lột xác hóa rồng. Chúng nó muốn hóa thành rồng thần vì con người sùng bái và tín ngưỡng rồng, mà chuyện này có thể phù hộ chúng, khiến chúng càng mạnh mẽ hơn."

Độ Sóc: "Đúng vậy."

Tài xế nghe bọn họ nói chuyện cũng thấy hứng thú: "Mọi người nói rất có lý, quê tôi có câu nói "Giao long thảo phong". Tôi nghe người lớn trong nhà kể, trước đây thôn tôi có người gặp "thảo phong", hắn trả lời đúng, rồng cảm kích hắn, trở về báo ân, sau đó cả nhà hắn thuận buồm xuôi gió, đến thành phố phát triển. Nghe nói mở công ty lớn, người nhà đều bình an khỏe mạnh, vận khí rất tốt."

Ngỗi Tuyên tò mò hỏi: "Thảo phong là gì?"

"Đó là phong đúng cho rồng." Tài xế bẻ lái ở ngã rẽ, sau đó sảng khoái trả lời: "Con người là vạn vật chi linh, nếu người công nhận giao là rồng, vậy nó chính là rồng. Nếu người không công nhận, nghĩ đó là con rắn thì đạo hạnh nghìn năm của giao long sẽ bị hủy chỉ trong chốc lát. Cái này gọi là phong chính, cậu gọi giao long là rồng thì chính là khẳng định thân phận của nó, trợ giúp nó hóa rồng. Nó thuận lợi độ kiếp hóa rồng, đương nhiên sẽ quay lại báo đáp. Nhưng nếu cậu hủy hoại đạo hạnh nghìn năm của nó trong phút chốc, vậy thì thảm rồi, nó tuyệt đối sẽ trả thù cho đến khi cậu tan cửa nát nhà."

Mã Sơn Phong gật đầu: "Chú cũng có nghe chuyện này, rất nhiều động vật thành tiên phải hướng người thảo phong. Thuồng luồng và rắn hóa rồng, chồn thành tiên, v.v... Có điều tinh quái tuy có linh khí, dễ mở linh trí nhưng khó thành tiên. Vài con chồn hoặc hồ ly thừa cơ hội chạy đến hỏi con người: "Ta là người hay là tiên?". Nếu trả lời là tiên thì nó sẽ thành Hoàng Đại Tiên hoặc tiểu thần tiên. Nếu như vạch trần nó, nó sẽ chật vật chạy trốn, quay lại trả thù cũng chỉ là trêu chọc con nít trong nhà. Loại này không giống thuồng luồng hay rắn. Rắn mất 500 năm hóa thuồng luồng, 1000 năm hóa rồng, nếu trả lời sai, đạo hạnh 1500 năm lập tức tan biến không còn gì, đương nhiên nó sẽ cực kỳ hận người hại nó, há mồm ăn tươi nuốt sống luôn người thảo phong."

Ngỗi Tuyên và Oa Oa nghiêm túc lắng nghe, đến cuối hai đứa nhỏ đồng loạt "oa" một tiếng. Búp bê hỏi: "Không phải người bị thảo phong rất xui xẻo sao? Vài người nhát gan, gặp tình cảnh như thế liền sợ hãi."

Tài xế đột nhiên lạnh sống lưng, hắn ngạc nhiên và nghi ngờ dời tầm mắt qua lại giữa Ngỗi Tuyên và Oa Oa: "Này, con búp bê của mọi người biết nói chuyện hả? Giống như người?"

Ngỗi Tuyên ôm lấy Oa Oa, bày vẻ mặt kiêu ngạo: "Đương nhiên rồi. Búp bê của cháu được chế tạo đặc biệt, căn cứ theo sóng âm của cháu, đồng thời dựa theo câu nói của cháu mà suy luận rồi nói ra những gì cháu muốn nói. Đây là con búp bê quý nhất, được chào đón nhất, rất nhiều bạn nhỏ đều thích nó."

Tài xế thở phào nhẹ nhõm: "Vậy, vậy à? Chú đã nghĩ nó thật giống con người, khoa học kỹ thuật bây giờ thật khủng khiếp, chế ra được con búp bê giống y như người, ai không biết mà nhìn thấy là bị dọa phát khiếp."

Ngỗi Tuyên: "Quen rồi sẽ không bị dọa nữa."

"Ha ha, đúng vậy." Tài xế không nói chuyện nữa mà tập trung lái xe.

Mã Sơn Phong chỉ chỉ hai đứa nhỏ, mấp máy môi nói: "Cẩn thận một chút." Sau đó ông giải thích tiếp về câu hỏi của Oa Oa: "Thuồng luồng thảo phong chỉ có thể lấy một người, thế nên chúng chọn ngàn chọn vạn, hơn nữa đa số sẽ không chọn trẻ con và thanh niên mà luôn chọn người lớn tuổi. Vì người lớn tuổi có kiến thức sâu rộng, cộng thêm họ thường tin tưởng những chuyện này, nhìn thấy rồng sẽ trực tiếp gọi rồng mà không gọi rắn. Chỉ một lần gọi rắn sẽ phá hủy đạo hạnh của nó, mà trẻ con thấy thuồng luồng, phản ứng đầu tiên sẽ không nghĩ đến rồng mà là rắn. Thế nên thuồng luồng thảo phong sẽ chọn người lớn tuổi, hơn nữa khi dự cảm bản thân sắp độ kiếp hóa rồng, nó sẽ nhập mộng nhắc nhở người đó trước mấy năm. Nếu như bất hạnh chọn nhầm người nhát gan, nhìn thấy thuồng luồng sẽ bị dọa ngất trước tiên, khi sấm sét giáng xuống mà chưa phong, hơn phân nửa là không qua kiếp."

Khấu Tuyên Linh nói: "Không ngờ rồng còn có truyền thuyết này. Nhưng mà Trần Dương, sao cậu biết phải đến Tứ Xuyên tìm rồng?"

Cậu trả lời: "Sau khi tôi nhận được tin nhắn của Hiệp hội Đạo giáo, Dịch Vu trưởng đồng thời gọi điện thoại cho tôi, nói nếu tôi muốn tìm rồng thì phải đến Đài Khóa Long ở Long Hạp Cốc, chị ấy nói ở đó có rồng."

"Dịch Vu trưởng đích thân gọi điện thoại đến, vậy chứng tỏ Hiệp hội Đạo giáo không tính sai. Nhưng vì sao chúng ta có đến hai lần vượt "Chướng ngại vật trên đường"?"

Độ Sóc lên tiếng: "Không phải mọi người, chỉ có Trần Dương."

"Tại sao?" Ai cũng thắc mắc.

Độ Sóc nói ngắn gọn: "Phó hội trưởng Hiệp hội Đạo giáo."

Mọi người vừa nghe liền hiểu. Tài xế dừng xe cạnh bãi đậu xe ở nhà ga: "Đến nơi rồi. Nói đi nói lại, thì ra mọi người đều tin Đạo giáo, thảo nào nói chuyện đĩnh đạc như vậy, rất hiểu biết."

Trần Dương quét mã trả tiền xe: "Đúng vậy, chúng tôi còn biết chút ít về Đạo thuật." Cậu cười híp mắt, vừa ôn hòa vừa thân thiện, lúc xuống xe, tài xế xách hành lý giúp họ, cậu bèn đưa một lá bùa bình an cho hắn: "Chúc ngài bình an khỏe mạnh."

Tài xế cười lớn nhận lá bùa bình an, nhận lời chúc phúc của Trần Dương. Tài xế lái xe như bọn họ, quan trọng nhất chính là bình an, thế nên nhận lời chúc thế này làm hắn rất vui vẻ, đồng thời chẳng biết tại sao, vừa nhận lá bùa bình an xong, tâm trạng hoảng hốt bứt rứt cả ngày của hắn bỗng bình ổn lại.

Tài xế cười cười vỗ vỗ đầu rồi lên xe, hắn treo lá bùa lên trước xe, lơ đãng quay đầu nhìn nhóm Trần Dương đi vào ga xe lửa. Bỗng hắn thấy cái nón trên đầu cô bé suýt bay xuống, nhưng con búp bê xấu xí cô bé ôm trong lòng đột nhiên duỗi tay chụp lại được, hành động này không bị ai trông thấy. Hắn sửng sốt một chút, do dự lẩm bẩm: "Búp bê công nghệ cao bây giờ phản ứng nhanh như vậy sao?"

Mã Sơn Phong cười ha hả nói: "Tài xế vừa rồi vốn bị một tai nạn xe cộ vào hôm nay."

Trần Dương cũng cười: "Kinh hoảng nhưng không nguy hiểm."

Vé xe đã đặt mua từ trước, mọi người tính giờ mới đến, thế nên không đợi bao lâu liền lên xe. Ngồi xe bốn tiếng đồng hồ thì đến trạm, lúc này xấp xỉ hai giờ chiều. Ra khỏi nhà ga, Trần Dương đề nghị: "Đi ăn cơm trước đi, Dịch Vu trưởng nói Long Hạp Cốc rất xa, mỗi ngày chỉ có hai chuyến xe, chuyến thứ hai xuất phát lúc bốn giờ, phải đi đường quốc lộ và băng qua đường núi, mất bốn, năm tiếng mới đến Long Hạp Cốc."

Ngỗi Tuyên: "Thật xa."

Oa Oa lập tức nói: "Không xa, ngủ một giấc là đến."

"Sao em biết?"

"Vì Long Hạp Cốc là nơi em ra đời mà."

Mọi người không khỏi kinh ngạc, mồm năm miệng mười hỏi: "Không phải em sinh ra ở Vu tộc sao? Sao lại chạy đến Long Hạp Cốc? Có thật Đài Khóa Long ở Long Hạp Cốc có rồng không? Khóa Long ý là có con rồng bị nhốt trong khe sâu à?"

Oa Oa trả lời từng câu: "Vu tộc ở trong sơn cốc ngay tại Long Hạp Cốc, chúng em không giống Quỷ tộc Tung Mục ở trong lòng đất, chúng em ở trong hang núi. Gần Long Hạp Cốc có một thắng cảnh du lịch, Vu tộc chúng em không có việc gì thì đến đó bày sạp bán hàng kiếm tiền. Có điều người thường không vào được thôn của Vu tộc, bọn họ sẽ lạc đường, không thể để người ngoài đi vào. Nhưng Vu trưởng nói Dương Dương không phải người ngoài, hi hi." Nói đến đây, Oa Oa nằm xuống, vui vẻ khoa chân múa tay: "Tuyên Tuyên, sau khi đến tộc của em, em dẫn chị đi xem bộ sưu tập của em. Em sẽ tặng chị."

"Ừ. Chị cũng có thể dẫn em đi xem mộ của chị, trong mộ có rất nhiều đồ, lúc đó chị tặng em một món." Là chủ của 36 ngôi cổ mộ, Ngỗi Tuyên bày tỏ cô bé không keo kiệt, rất hào phóng.

Oa Oa nói với Trần Dương: "Dương Dương, em cũng tặng anh đồ em cất giữ."

"Cám ơn em." Cậu cười tiếp nhận: "Nhưng trong Long Hạp Cốc thật sự có rồng à?"

"Em cũng không biết." Oa Oa nói: "Nhưng truyền thuyết nói Đài Khóa Long trong Long Hạp Cốc có khóa một con rồng, người Vu tộc hàng năm phải tế bái. Mà em chưa thấy lần nào, cũng chưa từng nghe tiếng rồng ngâm."

"Được rồi. Đến nơi rồi nói, chúng ta đi ăn cơm trước. Đi thôi!"

Đoàn người trùng điệp đi ăn cơm, sau khi no say thậm chí còn muốn đi ngâm chân, thế nhưng...

"Thôi đi, sắp đến bốn giờ rồi. Oa Oa nói mỗi ngày chỉ có hai chuyến xe, quá giờ là chỉ có thể đi bộ đến đó. Mà muốn đi bộ cũng không được, không tìm được đường vào."

Trần Dương nấc nhỏ một tiếng, Độ Sóc vỗ nhẹ lưng cậu, nghe vậy nói: "Ngày mai đi cũng được."

Trương Cầu Đạo cạn lời, đột nhiên hơi hoài nghi, họ đi tham gia Đại hội giao lưu hay là nhân cơ hội đi du lịch vậy. Cả ngày ăn uống no say, ngâm suối nước nóng, ngâm chân, du sơn ngoạn thủy hoặc là đi mua sắm, rõ ràng là đang du lịch.

Cứ một khoảng thời gian, Trần Dương lại nấc một cái, cậu nắm bàn tay trái của Độ Sóc nói: "Mới vừa ăn no, không nên ngâm chân, hức... Em hơi buồn ngủ."

Độ Sóc: "Vậy thuê một phòng nghỉ ngơi."

Trương Cầu Đạo lười nhìn hai người này, quay đầu tìm sự an ủi từ Khấu Tuyên Linh hoặc là Mã Sơn Phong. Nhưng vừa quay đầu lại, hắn bị chọc mù mắt luôn - Mã Sơn Phong đang nắm tay thím Mã nhỏ giọng nói: "Tôi ăn no quá." Thím Mã liếc mắt: "Lúc nãy tôi nói ông đừng ham ăn mà không nghe." Mã Sơn Phong oan ức: "Bà nhìn chằm chằm Ngỗi Tuyên mà không chú ý gì đến tôi hết. Bà không để ý một lúc là tôi không kiềm chế được bản thân."

Trương Cầu Đạo nghe mà nổi da gà đầy người, run run vài cái. Bên kia, Khấu Tuyên Linh và Lục Tu Chi đang kề tai nói nhỏ: "Vận động đổ mồ hôi, hửm?"

Đại Béo như bị kích thích, bộ lông đen bóng cả người đột nhiên xù lên, toàn thân tròn vo đầy thịt mỡ run run đến nỗi phát ra tiếng động, mèo mập cô độc rúc vào chân Trương Cầu Đạo. Núi thịt nhìn nhìn Trương Cầu Đạo, đột nhiên lấy lại danh dự: "May mà gia có rất nhiều bạn gái."

Trương Cầu Đạo đáng thương cô đơn một mình.

Hắn lạnh lùng đạp cái lưng khổng lồ toàn thịt của Đại Béo, bàn chân lập tức lún sâu vào tầng tầng lớp lớp thịt mềm.

"..."

Trần Dương ngáp một tiếng: "Lên xe rồi nghỉ ngơi. Dịch Vu trưởng đang chờ chúng ta, đừng để chị ấy đợi lâu."

Cuối cùng mọi người từ bỏ ý định thuê phòng, ngâm chân, mát xa, tìm được chiếc xe bus đi đến Vu tộc. Trên xe chỉ có vỏn vẻn mấy người, nhóm Trần Dương lên xe mới đầy một chút. Vẻ mặt tài xế lạnh lùng, nhìn chằm chằm mọi người đang lên xe: "Mấy người? Đi đâu?"

Trần Dương: "Chín người, đi Long Hạp Cốc."

Tài xế cau mày muốn đuổi họ xuống đi chiếc xe khác, hắn nghĩ nhóm Trần Dương đi đến khu du lịch cạnh Long Hạp Cốc chơi. Nhưng Oa Oa ngay lập tức nhảy ra chào hắn: "Đi Vu tộc."

Tài xế nhận ra Oa Oa, lập tức ôn hòa nói: "Sao Oa Oa lại chạy ra đây? Dịch Vu trưởng biết không?"

"Vu trưởng biết." Búp bê lại nhảy lên vai Trần Dương: "Đây là Trần Dương."

Vẻ mặt tài xế thay đổi, trở nên đầy tôn kính, lúc kiểm tra chứng minh nhân dân cũng làm qua loa cho có lệ. Sau khi tất cả mọi người đã lên xe hắn mới nói: "Búp bê đại biểu cho Vu trưởng, người Vu trưởng nhận biết thì chúng tôi không nghi ngờ gì."

Mọi người ngồi vào chỗ, xe bus từ từ lăn bánh, theo đường quốc lộ từ nội thành hướng ra ngoại thành. Trên xe, vài hành khách len lén quan sát nhóm Trần Dương, đa số ánh mắt rơi vào người Trần Dương. Oa Oa phổ cập tri thức: "Mặc dù Vu tộc là truyền nhân của Quỷ đạo nhưng đa số họ không có thể học pháp thuật Quỷ đạo, vì thể chất hạn chế. Thế nên truyền nhân nào của Quỷ đạo cũng rất được tôn kính trong Vu tộc, đặc biệt Dịch Vu trưởng từng nhắc đến Dương Dương trong tộc."

Sau khi hiểu tình huống, Khấu Tuyên Linh cảm thán: "Đúng là Quỷ đạo không hưng thịnh bằng Thiên Sư đạo, yêu cầu khi học pháp thuật rất nghiêm ngặt, bản thân bị hạn chế rất nhiều. Cũng may truyền thừa không đứt đoạn, Đạo pháp tự do phát triển, luôn có hy vọng."

Trần Dương nghiêm túc gật đầu, sau đó lại nấc một cái. Độ Sóc cau mày, vẻ mặt nghiêm nghị hỏi Mã Sơn Phong có cách nào chữa hết nấc cụt không. Ông quay lại nói: "Dọa một cái là hết nấc."

Cậu lắc đầu: "Lát nữa sẽ ổn thôi."

Nói là nói như vậy, nhưng cậu cứ nấc đến khi xe chạy vào đường núi. Lúc này trời đã tối, rừng núi yên tĩnh, chỉ có chiếc xe bus của họ là đang chạy ban đêm, hai đèn xe lộ rõ chiếc xe đang chạy trên đường, giống như con mồi duy nhất trong bóng tối, hấp dẫn mấy sinh vật không biết tên trong rừng núi.

Trần Dương quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng ngoài cửa sổ xuất hiện một gương mặt mỹ nhân, cậu chớp mắt mấy cái, vẫn ngồi yên không động. Nghĩ cũng biết, đêm hôm khuya khoắt, giữa núi rừng mà xuất hiện một gương mặt mỹ nhân thì quỷ dị cỡ nào, huống chi xe bus còn đang chạy. Lúc này, một cành cây xẹt qua cửa sổ, quẹt lên gương mặt người đẹp kia. Gương mặt ngay lập tức biến thành một cái đầu lâu đang mỉm cười, Trần Dương giật mình hoảng sợ, hết nấc cục luôn.

Cùng lúc đó, trong xe vang lên tiếng kinh hô: "Âm Dương Quỷ Điệp?!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương