Xin Lỗi, Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng!
-
Chương 80
Dương Tử bơ phờ vác một túi to trên vai đi xuống đất, con mắt thâm quầng trông rất đáng sợ.
“Ngươi... đêm qua thức trắng đêm à?”
Dương Tử trề môi không trả lời Trọng Nghĩa, quay đầu lại phía sau nhìn Từ Hải cùng Thúy Vân đang ở chung một chỗ, sau đó, òa khóc. Trọng Nghĩa vỗ vỗ vai an ủi Dương Tử, quay đầu định nói gì đó với Từ Hải, vừa quay lại đã thấy cảnh tượng Từ Hải đang ôm lấy Thúy Vân trong lòng, bước từ thuyền lớn sang cầu tàu.
Bây giờ mặc kệ thằng nhóc Dương Tử khóc lóc, Trọng Nghĩa nghệt mặt dùng ngón trỏ chỉa vào hướng của Từ Hải cùng Thúy Vân, mồm há to hỏi không ra câu.
Trần Đông tốt bụng lên tiếng giải thích: “Người trong lòng của Từ Hải đó!”
“Vậy... Vậy... Vân Du tiểu tử... hắn, hắn ta... Từ Hải làm sao?”
Dương Tử không chịu buông Trọng Nghĩa ra, bấu víu hắn khóc lóc còn lớn hơn khi nãy nữa: “Hu hu, vốn tưởng là nam nhân thì còn cạnh tranh được chứ nếu là nữ nhân thì đệ lấy gì mà cạnh tranh, hu hu!!!”
Đình Trung không thèm bước qua tấm ván mà phi thân từ trên tàu qua tận đất liền, vừa tiếp đất đã vung tay đấm Dương Tử một cái nổ đom đóm. Dương Tử té ngồi phịch xuống đất, ngẩng đầu lên thấy Từ Hải nắm tay Thúy Vân, cúi đầu xuống tiếp tục khóc nức nở. Trọng Nghĩa được Đình Trung che chắn bảo vệ vội hỏi nhỏ hắn:
“Này, cái cô gái kia là ai vậy?”
“Ừm, nói sao nhỉ? Ngươi nhìn nàng ta giống ai?”
Mọi người nhanh chóng chuyển hàng hóa lên trên đất liền, sau đó tàu quay đầu chạy sâu vào trong một mỏm núi đá gần đó. Thúy Vân nhìn khung cảnh núi non hùng vĩ bát ngát trước mặt mà không khỏi cảm thấy hưng phấn. Đây là lần đầu tiên nàng lên một hòn đảo nổi giữa đại dương mênh mông thế này, tuy trong lòng hơi sợ sệt nhưng...
Lòng bàn tay siết chặt tay Từ Hải lại, đi theo phía sau lưng hắn, cả người cứ khép nép như con chim non. Ở đây đa số những người ra đón Từ Hải cùng Trần Đông trở về đều là người lạ mà Thúy Vân chưa từng gặp bao giờ, chưa kể bộ dáng của bọn họ to cao hung dữ, nói sao thì nói, vẫn thấy hơi sợ. Vừa nhìn thấy người quen, Thúy Vân đã chạy tới vui vẻ cười to vỗ lên vai Trọng Nghĩa: “Này, lâu lắm rồi mới gặp lại huynh!”
Sau đó nàng còn dáo dác nhìn một vòng, cuối cùng quay lại hỏi: “Thước Hỉ đâu? Muội ấy không có mặt ở đây à?”
Bây giờ Thúy Vân đã “hiện nguyên hình”, tóc được thả dài ra phía sau, trên đầu chỉ búi một kiểu tóc đơn giản, sau đó dùng vải hồng buộc lại, tóc mái cũng được thả xuống trước trán trông rất sinh động đáng yêu. Quần áo đang mặc mượn của Hoạn Thư, Hoạn Thư cao hơn Thúy Vân một tí thôi chứ vóc người thì vừa y, là một bộ váy không cầu kỳ lắm, viền tay được thêu bươm bướm đang bay lượn.
Trọng Nghĩa há mồm, ngón tay từ nãy tới giờ cứ chỉa vào Thúy Vân, vẻ mặt như không thể tin được mà thốt lên: “... Vân Du?”
Thúy Vân ngại ngùng gãi đầu nói: “Ừm, là ta, có điều ta tên là Thúy Vân! Trước giờ cứ lừa mọi người...”
“...”
“Trọng Nghĩa? Huynh có sao không?”
“...”
“…Hắn ngất xỉu rồi, thôi để ta đưa hắn về!”
Lằng nhằng hồi lâu Thúy Vân mới được Từ Hải đưa vào gặp mặt Thuyền Chủ. Thuyền Chủ này tên Uông Trực, là một người tỉnh Nam Trực Lệ. Gần giống với những gì trong trí tưởng tượng của Thúy Vân, Uông Trực là một người cao lớn, làm da ngăm đen, mái tóc hoa râm, nét mặt cương trực, khóe mắt còn vương tí sát khí buốt giá, giữa trán là một vết sẹp kéo dài xuống tận tai phải. Ông ấy toát ra một loại uy nghiêm khó nói nên lời, bảo sao cái người ngày thường lanh chanh như Trần Đông cùng Trọng Nghĩa mà trước mặt ông ấy đều cung kính nghiêng mình.
Do bây giờ mọi người bàn chuyện đại sự nên Thúy Vân cùng Hoạn Thư không tiện ở lại bên trong, chỉ chào hỏi cho có lệ, sau đó có cả dắt nhau ra ngoài, cho dù có ở lại bên trong phòng thì nghe cũng không hiểu. Uông Trực khe khẽ thở dài một hơi, hai tay khoanh trước ngực, mắt nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ bằng da cỡ lớn đang được đặt trên bàn, xung quanh là Từ Hải, Trần Đông, Trọng Nghĩa... Vẻ mặt của ai cũng khá căng thẳng.
Uông Trực chỉ tay lên bản đồ: “Hiện giờ quân Nụy* đang trên đường đến đây, ta vẫn chưa suy nghĩ ra quan quân triều đình có ý định gì nhưng Hồ Tôn Hiến đã viết thư gửi cho ta...”
*Quân Nụy là cướp biển Nhật Bản thời này.
Ánh mắt Trần Đông cùng Từ Hải hơi liếc sang chỗ nhau, sau đó Trần Đông thấp giọng hỏi: “Hồ Tôn Hiến viết thư cho ngài...”
“Hắn đề nghị giảng hòa.”
Không khí bị bao trùm bởi một sự im lặng, không một ai dám thở mạnh, Từ Hải vẫn yên lặng không nói, đôi mắt hơi cụp xuống nhìn chằm chằm bản đồ, Trần Đông thì nghiêm trọng hơn, ánh mắt đã sắc lẻm. Thái độ của Uông Trực thế kia đã nói rõ, bây giờ ngài ấy dường như lung lay rồi. Uông Trực hiểu vì sao mọi người có thái độ như vậy nhưng...
“Đại nghiệp quan trọng nhưng ta còn có một thứ quý giá hơn...”
Trần Đông cùng Từ Hải đi dọc theo bờ biển, sự im lặng vẫn cứ quấn chặt lấy cả hai. Trần Đông ngước mắt nhìn lên trời xanh, lòng nặng như treo ngàn cân tạ, chân sủi sủi cát trắng trên bờ biển, nụ cười trên mặt mang theo vẻ bất lực khó nói: “Bây giờ mà đầu hàng triều đình thì khác nào chặn con đường sống của chúng ta?”
Từ Hải im lặng.
“Gọi là cầu hòa, thực chất cũng chẳng tốt lành gì.”
“Nhưng phu nhân vẫn còn đang trong tay Hồ Tôn Hiến, Thuyền Chủ rất khó xử.”
“Từ Hải, nếu ta suy đoán không lầm, Thuyền Chủ sẽ trao lại quyền hành cho Mao Hải Phong, còn mình thì tiến vào kinh thành.”
Tốc độ của hai người không nhanh, vừa rẽ khỏi mỏm đá to đã nghe được tiếng cười thanh thúy từ phía trước vọng lại. Hoạn Thư xắn quần lên tận đầu gối, một tay túm chặt hai ống quần lụa, tay kia dùng sức tạt nước vào người Thúy Vân. Thúy Vân đang ngồi dưới nước, vừa mới lồm cồm bò dậy đã bị Hoạn Thư tạt cho một mớ nước muối mặn chát. Nàng quay đầu sang một bên, phì phì phò phò phun nước biển ra, cái mũi nho nhỏ vì bị sặc nước mà đỏ ửng lên, ngay cả cặp mắt cũng hồng hồng:
“Hoạn Thư, thù này không trả không phải...”
Chữ “người” chưa bật ra khỏi miệng, Hoạn Thư đã không màng hình tượng mà nhào lên ôm chặt lấy Thúy Vân, sau đó cả hai cùng ngã ra phía sau. Hoạn Thư hại Thúy Vân xong thì vội bỏ chạy lên bờ, Thúy Vân chới với lần thứ bao nhiêu cũng không nhớ nữa. Lí do vì sao Hoạn Thư bỏ chạy thì không cần nói, dám hành hạ tiểu nương tử của Từ đại nhân, lại để cho hắn bắt được thì quả là chuyện không hay. Chuồn là thượng sách!
Từ Hải không biết phải nói gì cho phải, cong mắt nhìn Trần Đông cùng Hoạn Thư đã sớm nắm tay nhau chạy tới tuốt đằng kia, cười cười, lúc này mới xuống nước kéo người nào đó đang mất phương hướng lềnh bềnh dưới nước kia.
Thúy Vân dùng giọng mũi mà ai oán nói với Từ Hải: “Bây giờ mới cứu ta...”
Từ Hải vuốt nước trên mặt Thúy Vân, tay kia làm điểm tựa cho nàng dựa vào: “Ta vừa mới tới mà!”
Khi nãy Thúy Vân còn sợ chết chìm, bây giờ có Từ Hải thì bỗng dưng không sợ nữa, nắm chặt lấy áo của Từ Hải, dùng ánh mắt hào hứng, tay vỗ vỗ lên mặt nước trong veo: “Lần đầu tiên được ta được xuống biển như thế này đó!”
Từ Hải gian xảo ôm chặt lấy Thúy Vân, bước ra ngoài thêm mấy bước nữa, nước biển không sâu lắm, chỉ tới thắt lưng Từ Hải (cái chỗ này ban đầu con mẹ tác giả viết là “cọng dây chun lưng quần” nhưng thấy kì cục quá nên sửa lại cho giống người :v ), thế nhưng với Thúy Vân thì lại khác, do đang bâu cứng lấy Từ Hải nên nước biển tới ngang vai chứ không có Từ Hải chắc giờ này nàng trôi về kinh thành luôn rồi!
Một con sóng bất ngờ đánh ập tới khiến Thúy Vân không kịp phản ứng, thế là đón nguyên ngọn sóng bằng vẻ mặt ngáo đá đệ nhất thiên hạ. Nàng chán chường mở mắt ra, lấy tay tự vuốt sạch nước, không thèm ngượng ngùng phun nước biển ra...
Tại sao lần nào người uống nước cũng là nàng?
Thúy Vân chưa kịp định hình, một đợt sóng mới từ xa đã lăn tăn tiến lại gần.
Khóe môi nàng giựt giựt, ngay cả ông trời cũng muốn hãm hại nàng à? Thế là quay lưng định bỏ chạy, vứt luôn Từ Hải ở đó mà chạy, Từ Hải buồn cười túm Thúy Vân lại không cho nàng trốn: “Định đi đâu?”
Thúy Vân mếu máo muốn gỡ tay Từ Hải ra, tiếc là dùng hết sức cũng không gỡ được, trơ mắt nhìn đợt sóng kia tới, tinh thần đã căng như dây đàn, chán nản nghĩ ngợi, lại sắp phải uống nước nữa rồi, hu hu...
Từ Hải nhấn đầu Thúy Vân vào lồng ngực chắc chắn vững chãi của mình, xoay người đưa lưng Thúy Vân ra ngoài, nàng chưa kịp giãy giụa, sóng đã ập tới.
Thúy Vân kinh hãi mở to mắt nhìn đôi mắt đang cong lên cười nhẹ của Từ Hải, vẻ mặt thẫn thờ: “Huynh làm sao mà hay vậy? Ta hết bị sặc nước biển rồi này!”
“Hôm nay ngâm nước như vậy đủ rồi, hôm khác sẽ dắt nàng đi tắm biển tiếp!”
Vốn đang rất tự nhiên, gương mặt Thúy Vân lại hơi hồng lên vì sự dịu dàng của Từ Hải, hắn xoa xoa gò má hơi tái đi vì lạnh của Thúy Vân, sau đó ôm chặt nàng từ từ quay lại trên bờ. Gian nhà mà Từ Hải ở cũng gần đó chứ không xa nên chỉ đi bộ một lát đã tới nơi. Thúy Vân nhìn cái nhà sàn bằng gỗ nhỏ xinh cách mặt đất khoảng năm gang tay kia mà ngạc nhiên không thôi, trong lòng cực kỳ phần khích, không cần chờ Từ Hải bế tới nơi mà đã tự mình trèo xuống đất!
Từ Hải để Thúy Vân tự ý tuột xuống, tay cầm đôi giày thêu hoa của Thúy Vân mà giũ giũ, đặt lên trên một mỏm đá có nắng gần đó cho khô mới dắt Thúy Vân đi vào trong nhà. Bên trong khá đơn giản, ở giữa có một cái giường tre, nếu nhìn kĩ thì nhận ra căn nhà này bày trí khá giống với gian phòng của Từ Hải ở trên tàu mấy hôm nay, chỉ là trên giường hơi đơn giản, ngoài một cái gối đầu cùng chăn mỏng ra thì không còn gì khác.
Gian phòng phía sau có một cái bếp củi nhỏ, bên trên có một ấm nấu nước. Thúy Vân tò mò hỏi vọng ngược lên: “Từ Hải, huynh không nấu thì lấy gì ăn?”
“Tới giờ sẽ lên ăn cùng mọi người, ta muốn yên tĩnh lên dọn ra đây ở thôi!”
Bên dướp bếp hoàn toàn im lặng cứ như cái người vừa lên tiếng hỏi là Thúy Vân đã bốc hơi đi rồi vậy. Từ Hải thấy bất thường nên đi xuống xem thế nào, vừa đi tới cửa đã nghe âm thanh loảng xoảng, sau đó là tiếng bình bịch đang chạy ra.
“Khụ khụ... sao mà bụi kinh thế này? Ta muốn tìm một cái tách uống trà thôi mà cũng không thấy!”
Tay Từ Hải gỡ mạng nhện trên đầu Thúy Vân xuống, miệng thì ân cần giải thích: “Nàng nói xem ta rời đi đã bao lâu rồi, không có người ở nên thế!”
Nhân lúc Từ Hải đang ở dưới dọn dẹp lại vài thứ, Thúy Vân nhàm chán ngồi vung vẩy trên cái giường đơn sơ của Từ Hải, cả người quấn chăn mỏng lại, ánh mắt tò mò nhìn về phía hộc tủ bằng tre dựng sát trong vách. Ngó thấy Từ Hải còn lâu mới trở lên, trên người lại còn đang mặc quần áo ướt nên Thúy Vân khó chịu vô cùng, rón rén đi lại mở tủ ra, tự tìm một bộ quần áo vừa người mà mặc.
Từ lúc Thúy Vân kéo áo ngoài tuột xuống, Từ Hải đứng ở lối lên xuống nín thở, tay đang bê ấm trà lên cứng đờ lại, lúng túng quay mặt đi nơi khác, tiếc là hình ảnh cái yếm màu đỏ yêu mị trên làn da trắng mịn của Thúy Vân cứ ám ảnh mãi không thôi.
Thúy Vân xúng xính trong bộ áo bào vừa dài vừa rộng của Từ Hải, tóc ướt rũ xuống trên gương mặt vừa tinh xảo vừa đáng yêu, mắt to cứ nhìn nhìn Từ Hải, sau đó chớp chớp...
Thật sự muốn lấy mạng người mà!
“Ngươi... đêm qua thức trắng đêm à?”
Dương Tử trề môi không trả lời Trọng Nghĩa, quay đầu lại phía sau nhìn Từ Hải cùng Thúy Vân đang ở chung một chỗ, sau đó, òa khóc. Trọng Nghĩa vỗ vỗ vai an ủi Dương Tử, quay đầu định nói gì đó với Từ Hải, vừa quay lại đã thấy cảnh tượng Từ Hải đang ôm lấy Thúy Vân trong lòng, bước từ thuyền lớn sang cầu tàu.
Bây giờ mặc kệ thằng nhóc Dương Tử khóc lóc, Trọng Nghĩa nghệt mặt dùng ngón trỏ chỉa vào hướng của Từ Hải cùng Thúy Vân, mồm há to hỏi không ra câu.
Trần Đông tốt bụng lên tiếng giải thích: “Người trong lòng của Từ Hải đó!”
“Vậy... Vậy... Vân Du tiểu tử... hắn, hắn ta... Từ Hải làm sao?”
Dương Tử không chịu buông Trọng Nghĩa ra, bấu víu hắn khóc lóc còn lớn hơn khi nãy nữa: “Hu hu, vốn tưởng là nam nhân thì còn cạnh tranh được chứ nếu là nữ nhân thì đệ lấy gì mà cạnh tranh, hu hu!!!”
Đình Trung không thèm bước qua tấm ván mà phi thân từ trên tàu qua tận đất liền, vừa tiếp đất đã vung tay đấm Dương Tử một cái nổ đom đóm. Dương Tử té ngồi phịch xuống đất, ngẩng đầu lên thấy Từ Hải nắm tay Thúy Vân, cúi đầu xuống tiếp tục khóc nức nở. Trọng Nghĩa được Đình Trung che chắn bảo vệ vội hỏi nhỏ hắn:
“Này, cái cô gái kia là ai vậy?”
“Ừm, nói sao nhỉ? Ngươi nhìn nàng ta giống ai?”
Mọi người nhanh chóng chuyển hàng hóa lên trên đất liền, sau đó tàu quay đầu chạy sâu vào trong một mỏm núi đá gần đó. Thúy Vân nhìn khung cảnh núi non hùng vĩ bát ngát trước mặt mà không khỏi cảm thấy hưng phấn. Đây là lần đầu tiên nàng lên một hòn đảo nổi giữa đại dương mênh mông thế này, tuy trong lòng hơi sợ sệt nhưng...
Lòng bàn tay siết chặt tay Từ Hải lại, đi theo phía sau lưng hắn, cả người cứ khép nép như con chim non. Ở đây đa số những người ra đón Từ Hải cùng Trần Đông trở về đều là người lạ mà Thúy Vân chưa từng gặp bao giờ, chưa kể bộ dáng của bọn họ to cao hung dữ, nói sao thì nói, vẫn thấy hơi sợ. Vừa nhìn thấy người quen, Thúy Vân đã chạy tới vui vẻ cười to vỗ lên vai Trọng Nghĩa: “Này, lâu lắm rồi mới gặp lại huynh!”
Sau đó nàng còn dáo dác nhìn một vòng, cuối cùng quay lại hỏi: “Thước Hỉ đâu? Muội ấy không có mặt ở đây à?”
Bây giờ Thúy Vân đã “hiện nguyên hình”, tóc được thả dài ra phía sau, trên đầu chỉ búi một kiểu tóc đơn giản, sau đó dùng vải hồng buộc lại, tóc mái cũng được thả xuống trước trán trông rất sinh động đáng yêu. Quần áo đang mặc mượn của Hoạn Thư, Hoạn Thư cao hơn Thúy Vân một tí thôi chứ vóc người thì vừa y, là một bộ váy không cầu kỳ lắm, viền tay được thêu bươm bướm đang bay lượn.
Trọng Nghĩa há mồm, ngón tay từ nãy tới giờ cứ chỉa vào Thúy Vân, vẻ mặt như không thể tin được mà thốt lên: “... Vân Du?”
Thúy Vân ngại ngùng gãi đầu nói: “Ừm, là ta, có điều ta tên là Thúy Vân! Trước giờ cứ lừa mọi người...”
“...”
“Trọng Nghĩa? Huynh có sao không?”
“...”
“…Hắn ngất xỉu rồi, thôi để ta đưa hắn về!”
Lằng nhằng hồi lâu Thúy Vân mới được Từ Hải đưa vào gặp mặt Thuyền Chủ. Thuyền Chủ này tên Uông Trực, là một người tỉnh Nam Trực Lệ. Gần giống với những gì trong trí tưởng tượng của Thúy Vân, Uông Trực là một người cao lớn, làm da ngăm đen, mái tóc hoa râm, nét mặt cương trực, khóe mắt còn vương tí sát khí buốt giá, giữa trán là một vết sẹp kéo dài xuống tận tai phải. Ông ấy toát ra một loại uy nghiêm khó nói nên lời, bảo sao cái người ngày thường lanh chanh như Trần Đông cùng Trọng Nghĩa mà trước mặt ông ấy đều cung kính nghiêng mình.
Do bây giờ mọi người bàn chuyện đại sự nên Thúy Vân cùng Hoạn Thư không tiện ở lại bên trong, chỉ chào hỏi cho có lệ, sau đó có cả dắt nhau ra ngoài, cho dù có ở lại bên trong phòng thì nghe cũng không hiểu. Uông Trực khe khẽ thở dài một hơi, hai tay khoanh trước ngực, mắt nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ bằng da cỡ lớn đang được đặt trên bàn, xung quanh là Từ Hải, Trần Đông, Trọng Nghĩa... Vẻ mặt của ai cũng khá căng thẳng.
Uông Trực chỉ tay lên bản đồ: “Hiện giờ quân Nụy* đang trên đường đến đây, ta vẫn chưa suy nghĩ ra quan quân triều đình có ý định gì nhưng Hồ Tôn Hiến đã viết thư gửi cho ta...”
*Quân Nụy là cướp biển Nhật Bản thời này.
Ánh mắt Trần Đông cùng Từ Hải hơi liếc sang chỗ nhau, sau đó Trần Đông thấp giọng hỏi: “Hồ Tôn Hiến viết thư cho ngài...”
“Hắn đề nghị giảng hòa.”
Không khí bị bao trùm bởi một sự im lặng, không một ai dám thở mạnh, Từ Hải vẫn yên lặng không nói, đôi mắt hơi cụp xuống nhìn chằm chằm bản đồ, Trần Đông thì nghiêm trọng hơn, ánh mắt đã sắc lẻm. Thái độ của Uông Trực thế kia đã nói rõ, bây giờ ngài ấy dường như lung lay rồi. Uông Trực hiểu vì sao mọi người có thái độ như vậy nhưng...
“Đại nghiệp quan trọng nhưng ta còn có một thứ quý giá hơn...”
Trần Đông cùng Từ Hải đi dọc theo bờ biển, sự im lặng vẫn cứ quấn chặt lấy cả hai. Trần Đông ngước mắt nhìn lên trời xanh, lòng nặng như treo ngàn cân tạ, chân sủi sủi cát trắng trên bờ biển, nụ cười trên mặt mang theo vẻ bất lực khó nói: “Bây giờ mà đầu hàng triều đình thì khác nào chặn con đường sống của chúng ta?”
Từ Hải im lặng.
“Gọi là cầu hòa, thực chất cũng chẳng tốt lành gì.”
“Nhưng phu nhân vẫn còn đang trong tay Hồ Tôn Hiến, Thuyền Chủ rất khó xử.”
“Từ Hải, nếu ta suy đoán không lầm, Thuyền Chủ sẽ trao lại quyền hành cho Mao Hải Phong, còn mình thì tiến vào kinh thành.”
Tốc độ của hai người không nhanh, vừa rẽ khỏi mỏm đá to đã nghe được tiếng cười thanh thúy từ phía trước vọng lại. Hoạn Thư xắn quần lên tận đầu gối, một tay túm chặt hai ống quần lụa, tay kia dùng sức tạt nước vào người Thúy Vân. Thúy Vân đang ngồi dưới nước, vừa mới lồm cồm bò dậy đã bị Hoạn Thư tạt cho một mớ nước muối mặn chát. Nàng quay đầu sang một bên, phì phì phò phò phun nước biển ra, cái mũi nho nhỏ vì bị sặc nước mà đỏ ửng lên, ngay cả cặp mắt cũng hồng hồng:
“Hoạn Thư, thù này không trả không phải...”
Chữ “người” chưa bật ra khỏi miệng, Hoạn Thư đã không màng hình tượng mà nhào lên ôm chặt lấy Thúy Vân, sau đó cả hai cùng ngã ra phía sau. Hoạn Thư hại Thúy Vân xong thì vội bỏ chạy lên bờ, Thúy Vân chới với lần thứ bao nhiêu cũng không nhớ nữa. Lí do vì sao Hoạn Thư bỏ chạy thì không cần nói, dám hành hạ tiểu nương tử của Từ đại nhân, lại để cho hắn bắt được thì quả là chuyện không hay. Chuồn là thượng sách!
Từ Hải không biết phải nói gì cho phải, cong mắt nhìn Trần Đông cùng Hoạn Thư đã sớm nắm tay nhau chạy tới tuốt đằng kia, cười cười, lúc này mới xuống nước kéo người nào đó đang mất phương hướng lềnh bềnh dưới nước kia.
Thúy Vân dùng giọng mũi mà ai oán nói với Từ Hải: “Bây giờ mới cứu ta...”
Từ Hải vuốt nước trên mặt Thúy Vân, tay kia làm điểm tựa cho nàng dựa vào: “Ta vừa mới tới mà!”
Khi nãy Thúy Vân còn sợ chết chìm, bây giờ có Từ Hải thì bỗng dưng không sợ nữa, nắm chặt lấy áo của Từ Hải, dùng ánh mắt hào hứng, tay vỗ vỗ lên mặt nước trong veo: “Lần đầu tiên được ta được xuống biển như thế này đó!”
Từ Hải gian xảo ôm chặt lấy Thúy Vân, bước ra ngoài thêm mấy bước nữa, nước biển không sâu lắm, chỉ tới thắt lưng Từ Hải (cái chỗ này ban đầu con mẹ tác giả viết là “cọng dây chun lưng quần” nhưng thấy kì cục quá nên sửa lại cho giống người :v ), thế nhưng với Thúy Vân thì lại khác, do đang bâu cứng lấy Từ Hải nên nước biển tới ngang vai chứ không có Từ Hải chắc giờ này nàng trôi về kinh thành luôn rồi!
Một con sóng bất ngờ đánh ập tới khiến Thúy Vân không kịp phản ứng, thế là đón nguyên ngọn sóng bằng vẻ mặt ngáo đá đệ nhất thiên hạ. Nàng chán chường mở mắt ra, lấy tay tự vuốt sạch nước, không thèm ngượng ngùng phun nước biển ra...
Tại sao lần nào người uống nước cũng là nàng?
Thúy Vân chưa kịp định hình, một đợt sóng mới từ xa đã lăn tăn tiến lại gần.
Khóe môi nàng giựt giựt, ngay cả ông trời cũng muốn hãm hại nàng à? Thế là quay lưng định bỏ chạy, vứt luôn Từ Hải ở đó mà chạy, Từ Hải buồn cười túm Thúy Vân lại không cho nàng trốn: “Định đi đâu?”
Thúy Vân mếu máo muốn gỡ tay Từ Hải ra, tiếc là dùng hết sức cũng không gỡ được, trơ mắt nhìn đợt sóng kia tới, tinh thần đã căng như dây đàn, chán nản nghĩ ngợi, lại sắp phải uống nước nữa rồi, hu hu...
Từ Hải nhấn đầu Thúy Vân vào lồng ngực chắc chắn vững chãi của mình, xoay người đưa lưng Thúy Vân ra ngoài, nàng chưa kịp giãy giụa, sóng đã ập tới.
Thúy Vân kinh hãi mở to mắt nhìn đôi mắt đang cong lên cười nhẹ của Từ Hải, vẻ mặt thẫn thờ: “Huynh làm sao mà hay vậy? Ta hết bị sặc nước biển rồi này!”
“Hôm nay ngâm nước như vậy đủ rồi, hôm khác sẽ dắt nàng đi tắm biển tiếp!”
Vốn đang rất tự nhiên, gương mặt Thúy Vân lại hơi hồng lên vì sự dịu dàng của Từ Hải, hắn xoa xoa gò má hơi tái đi vì lạnh của Thúy Vân, sau đó ôm chặt nàng từ từ quay lại trên bờ. Gian nhà mà Từ Hải ở cũng gần đó chứ không xa nên chỉ đi bộ một lát đã tới nơi. Thúy Vân nhìn cái nhà sàn bằng gỗ nhỏ xinh cách mặt đất khoảng năm gang tay kia mà ngạc nhiên không thôi, trong lòng cực kỳ phần khích, không cần chờ Từ Hải bế tới nơi mà đã tự mình trèo xuống đất!
Từ Hải để Thúy Vân tự ý tuột xuống, tay cầm đôi giày thêu hoa của Thúy Vân mà giũ giũ, đặt lên trên một mỏm đá có nắng gần đó cho khô mới dắt Thúy Vân đi vào trong nhà. Bên trong khá đơn giản, ở giữa có một cái giường tre, nếu nhìn kĩ thì nhận ra căn nhà này bày trí khá giống với gian phòng của Từ Hải ở trên tàu mấy hôm nay, chỉ là trên giường hơi đơn giản, ngoài một cái gối đầu cùng chăn mỏng ra thì không còn gì khác.
Gian phòng phía sau có một cái bếp củi nhỏ, bên trên có một ấm nấu nước. Thúy Vân tò mò hỏi vọng ngược lên: “Từ Hải, huynh không nấu thì lấy gì ăn?”
“Tới giờ sẽ lên ăn cùng mọi người, ta muốn yên tĩnh lên dọn ra đây ở thôi!”
Bên dướp bếp hoàn toàn im lặng cứ như cái người vừa lên tiếng hỏi là Thúy Vân đã bốc hơi đi rồi vậy. Từ Hải thấy bất thường nên đi xuống xem thế nào, vừa đi tới cửa đã nghe âm thanh loảng xoảng, sau đó là tiếng bình bịch đang chạy ra.
“Khụ khụ... sao mà bụi kinh thế này? Ta muốn tìm một cái tách uống trà thôi mà cũng không thấy!”
Tay Từ Hải gỡ mạng nhện trên đầu Thúy Vân xuống, miệng thì ân cần giải thích: “Nàng nói xem ta rời đi đã bao lâu rồi, không có người ở nên thế!”
Nhân lúc Từ Hải đang ở dưới dọn dẹp lại vài thứ, Thúy Vân nhàm chán ngồi vung vẩy trên cái giường đơn sơ của Từ Hải, cả người quấn chăn mỏng lại, ánh mắt tò mò nhìn về phía hộc tủ bằng tre dựng sát trong vách. Ngó thấy Từ Hải còn lâu mới trở lên, trên người lại còn đang mặc quần áo ướt nên Thúy Vân khó chịu vô cùng, rón rén đi lại mở tủ ra, tự tìm một bộ quần áo vừa người mà mặc.
Từ lúc Thúy Vân kéo áo ngoài tuột xuống, Từ Hải đứng ở lối lên xuống nín thở, tay đang bê ấm trà lên cứng đờ lại, lúng túng quay mặt đi nơi khác, tiếc là hình ảnh cái yếm màu đỏ yêu mị trên làn da trắng mịn của Thúy Vân cứ ám ảnh mãi không thôi.
Thúy Vân xúng xính trong bộ áo bào vừa dài vừa rộng của Từ Hải, tóc ướt rũ xuống trên gương mặt vừa tinh xảo vừa đáng yêu, mắt to cứ nhìn nhìn Từ Hải, sau đó chớp chớp...
Thật sự muốn lấy mạng người mà!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook