Xin Lỗi, Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng!
-
Chương 81
“Từ Hải,...”
“...”
“Từ Hải, huynh ngủ rồi hả?”
“...”
Thúy Vân khẽ lay vai của Từ Hải lần nữa, vẫn không nhúc nhích, cả người cứng đờ. Kì quái, chẳng lẽ ngủ rồi hay sao? Nàng dùng tay vỗ vỗ lên mặt Từ Hải để thêm phần chắc chắn, đúng là hắn vẫn không phản ứng gì.
Rón rén nhét một chân vào cái chăn mỏng đang đắp trên người Từ Hải, nín thở một hơi chờ đợi, không cục cựa, lại lấy một tay vịn lên vách tường tre, lấy đà tạo thế chui vào bên trong, tới khi một hơn nửa người của Thúy Vân đã vươn vào bên trong, chỉ còn một cái chân đang thò ra ngoài thì Từ Hải lại mở mắt, nhìn Thúy Vân chằm chằm.
“Nàng không ở bên trong ngủ, lại ra đây làm gì?”
Nghe Từ Hải hỏi như vậy, bỗng nhiên Thúy Vân rất uất ức, nàng nghẹn trân trối, sau đó mím chặt môi ngồi phịch xuống đống rơm được Từ Hải dùng để “lót ổ” trong góc phòng này. Có quỷ mới thèm ngủ một mình trên cái giường lạnh lẽo kia. Nàng chớp chớp đôi mắt đáng thương nhìn Từ Hải, trong đầu trăm biến vạn hóa ra một cai lí do chính đáng nhất: “Một mình ta... sợ, không dám ngủ!”
“Sợ? Sợ cái gì? Có ta ở đây mà?”
Thúy Vân nghiến răng trèo trẹo nhưng vẫn cố gắng ngọt ngào, nụ cười trên mặt còn hơi yếu ớt: “Hay là huynh vào kia ngủ với ta đi!”
Từ Hải nghĩ ngợi đắn đo một lúc, cuối cùng vẫn chịu theo Thúy Vân đi vào gian phòng giữa nơi có cái giường tinh tươm đã được dọn sẵn cho Thúy Vân. Chỉ đó điều...
Thúy Vân cắn răng rơi lệ nằm cuộn chăn một mình trên giường, trong lòng rủa không biết bao nhiêu lần mà nói, rủa cho cái tên Từ Hải sống chết không chịu ngủ cùng nàng đang nằm ở dưới sàn kia bị rận cắn cho mà chết.
Từ đầu đêm tới bây giờ, không biết bao nhiêu lần, Từ Hải bắt Thúy Vân ngủ một mình, nàng không chịu, lại bò ra cùng Từ Hải, đợi khi nàng ngủ hắn lại bế nàng về giường, về giường rồi Thúy Vân lại không ngủ được, thế là bò ngược trở ra...
Lần này phải dùng biện pháp mạnh mà thôi.
Nàng khẽ giả vờ khò khò vài tiếng, mắt nhắm một con mở một con, lăn lăn ra mép giường, sẵn tiện đang có đà lăn luôn xuống phía dưới, chỗ mà Từ Hải đang nằm. Từ Hải bị Thúy Vân đè lên người, hự một tiếng, bị tập kích bất ngờ như vậy nên thật sự không khỏi hết hồn. Cả hai nằm yên một hồi lâu, Từ Hải mới vươn tay lắc lắc người Thúy Vân mấy cái.
Thúy Vân giả chết nằm ngay đơ.
Thấy Thúy Vân đã ngủ say rồi, Từ Hải đành để nàng nằm xuống bên cạnh, kéo chăn từ trên giường xuống đắp lên người nàng. Thúy Vân nằm yên không dám nhúc nhích, ngay cả thở mạnh cũng không dám, dường như Từ Hải đang ngồi phía sau nàng cũng nằm yên, yên lặng đến đáng sợ. Cảm thấy có chút quái lạ nên Thúy Vân len lén quay đầu ra phía sau nhìn, nào ngờ ngay lúc đó bắt gặp ánh mắt của Từ Hải đang nhìn mình.
Từ Hải bất lực vươn tay xoa xoa đầu Thúy Vân, dở khóc dở cười: “Lại đang nghĩ ra trò gì vậy?”
“Chứ sao huynh lại tránh né ta?”
Từ Hải lại vỗ trán Thúy Vân, cười, sau đó nhắm mắt ngủ. Thúy Vân cắn môi, hận không thể rút kiếm ra một đao cứa cổ Từ Hải. Thúy Vân nàng không đủ hấp dẫn sao, không có sức quyến rũ gì hết hay sao, hả?
Chính vì lí do trên mà sáng hôm sau, vừa mới thức dậy, Thúy Vân đã kéo Hoạn Thư đi mất dạng. Ở một bán đảo nhỏ cách chỗ nhà sàn của Từ Hải không xa, Thúy Vân cùng Hoạn Thư đang cầm lá dừa che trên đầu, vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ. Hoạn Thư mở miệng nói trước: “Theo kinh nghiệm của ta, Từ Hải như vậy... có lẽ là do bị ám ảnh về việc trước kia ngươi giả nam nhân...”
Nhìn vẻ mặt không thể nghiêm túc hơn của Hoạn Thư, Thúy Vân chỉ muốn khóc. Hồi trước sống chết cũng phải giữ kín thân phận, bây giờ thì hay rồi, biết được thân phận lại muốn quay về như hồi xưa.
“Nhưng ta là nữ nhi mà, biết làm sao...”
“Do đó, ta chân thành khuyên nhủ, ngươi nên để Từ Hải phát hiện ra nữ nhân có nhiều thứ để mê đắm hơn nam nhân nhiều!”
Thúy Vân: “...”, nghe đi nghe lại vẫn thấy có gì đó ám muội.
“Vân Nhi giỏi nhất là điều chế thuốc này nọ mà nhỉ?”
Thúy Vân thành thật gật đầu: “Biết chút chút!”
“Vậy thì tận dụng tài năng đi!”
Hoạn Thư cười nham nhở, Thúy Vân nghe xong mặt hồng hết cả lên nhưng không thể không làm, thế là cắn răng lấy lọ lớn lọ nhỏ, đi vài vòng sau núi nhìn xem có loại dược liệu nào dùng được không.
Buổi tối, Từ Hải đi ra ngoài biển, một lúc sau thì trở về, trên tay xách theo vài con cá lớn. Về đến nhà thì thấy Thúy Vân đang ngồi dưới sàn, trước mặt bày ra một mớ dược liệu, tay phân loại từng thứ, thấy Từ Hải thì ngước đầu lên cười với hắn một cái cho có lệ, sau đó tiếp tục chăm chú nhìn vào mớ lá cây vô tri vô thức kia. Trong lòng Từ Hải có hơi không vui, rõ ràng mấy hôm trước còn quấn hắn không chịu buông, vậy mà bây giờ lại có thái độ hời hợt thế kia.
Tuy trong lòng bất mãn nhưng Từ Hải cũng không nói ra, lẳng lặng xách cá đi làm thịt cho vị đại nhân nào đó ăn!
Tối hôm đó, ăn xong rồi Thúy Vân lại rất tự giác ngoan ngoãn xách rổ thuốc đi về cái giường nhỏ dành cho mình, ngoan ngoãn nằm yên lên đó, ngoan ngoãn đắp chăn cao lên tận cổ, ngoan ngoãn yên phận ngủ không nhúc nhích.
Liên tục ba ngày liền, Từ Hải nhịn không được đành lên tiếng hỏi trước: “Vân Nhi, mấy hôm nay nàng tránh mặt ta à?”
Thúy Vân cười nhẹ, đưa ngón tay búng búng lên trán Từ Hải, nếu Từ Hải nhớ không lầm, hành động này mang tính chất trả đũa.
Bước đầu phải như thế, Hoạn Thư bảo chậm mà chắc. Tới khi Thước Hỉ xuất hiện thì mọi chuyện còn gay cấn li kỳ hơn nữa.
Thước Hỉ ôm chầm lấy Thúy Vân mà lắc lư một buổi sáng, vứt tướng công của mình sang một bên, ngồi khóc ngồi cười kể lể thời gian qua mình sống thế nào, còn tự hào ưỡn cái bụng đang có thai ba tháng của mình ra cho Thúy Vân chiêm ngưỡng. Về phần Hoạn Thư, Thước Hỉ cực kỳ thích nàng, có lẽ là do tính cách cả hai có quá nhiều điểm chung!
Mao Hải Phong là con nuôi của Uông Trực, cũng là một người tài giỏi không kém, tuổi tuy còn trẻ nhưng đã được Uông trực giao hẳn cho quản lí một vùng biển cách xa sự quản lí của triều đình, chỉ dùng để mua bán trao đổi hàng hóa với Nhật Bản. Đương nhiên khi Mao Hải Phong tới đây, bọn Từ Hải cùng Trần Đông lại phải bận rộn một phen đi thảo luận chính sự, đám nữ nhân âm mưu gì bọn họ cũng không có thời gian mà quan tâm.
Mà cho dù quan tâm thì các vị cũng không làm gì được đám nữ nhân kia cả!
Liên tục tới ngày thứ bảy, tuy là mình chủ động không thân mật gần gũi với Thúy Vân nhưng đến khi Thúy Vân làm ngược lại, Từ Hải cảm thấy rất rất khó chịu, trong lòng tự nhủ, tối nay cả hai phải nói rõ ràng với nhau, để mãi tình trạng này không hay lắm, chắc chắn Vân Nhi cũng không vui!
Hôm đó Mao Hải Phong vui vẻ hơn bình thường, lôi Từ Hải đi uống rượu một phen, tới khi Mao Hải Phong say khướt bị Thước Hỉ vác về thì Từ Hải vẫn còn tỉnh táo, tới lượt Trần Đông cũng không khá hơn là bao, chỉ là Mao Hải Phong còn có Thước Hỉ vác về, thương cho Trần Đông, bị Hoạn Thư bỏ mặc nơi biển to gió lớn, phơi thây trên bờ.
Trần Đông vừa đi, Đình Trung cùng Trọng Nghĩa lại tới, mỗi người vác theo vò rượu to, hai người này liêu xiêu đi thì bọn Dương Tử lại đến.
Cứ như vậy, cái nhà nhỏ của Từ Hải toàn là vò rượu bị vứt lăn lốc dưới đất.
Thúy Vân cẩn thận dìu Từ Hải lên giường nằm, vắt khăn lau mặt cho hắn xong, đôi mắt nhoáng lên tia xảo quyệt.
Sau khi khóa chặt cửa, Thúy Vân lấy dây trói đã chuẩn bị từ trước kia, nhân lúc Từ Hải còn say mắt mở không lên, trói chặt tay hắn lại, chân cũng không tha. Cuối cùng, khâu chuẩn bị đã hoàn tất, Thúy Vân bóp miệng Từ Hải nhét vào đó hai viên thuốc.
Thước Hỉ bảo một viên không có tác dụng với Từ Hải, ít nhất hai viên thì còn may ra nên cơm nên cháo.
Từ Hải tỉnh dậy vào lúc nửa đêm.
Cũng không phải ngủ đủ nên dậy mà là bị cảm giác bứt rứt khó chịu trong người vực cho bật dậy. Hắn khó khăn nheo mắt, đầu đau như búa bổ, nhìn quanh căn phòng quen thuộc chỉ thấy một bóng dáng nhỏ bé đang ngồi nơi đầu giường.
“Vân Nhi...”
Từ Hải khàn giọng gọi, chưa kịp định hình lại đã bị Thúy Vân hù dọa cho nhảy dựng lên. Thúy Vân ép đầu gối Từ Hải xuống, leo lên bụng hắn ngồi, hai tay bấu chặt lấy cổ áo nửa đóng nửa mở của hắn. Máu mũi Từ Hải tí nữa là phun ra, trên người Thúy Vân mặc một cái yếm mỏng như tơ, màu đen tuyền trên làn da trắng của nàng càng khiến khung cảnh thêm phần yêu dã. Bộ ngực sữa non mềm lấp ló ẩn ẩn hiện hiện sau lớp vải mỏng tang kia khiến Từ Hải thẩn thờ gần một phút, sau đó dùng toàn bộ sức lực mà vùng vẫy.
“Vân Nhi, ta đã bảo là không được mà.”
Vốn Thúy Vân còn định sẽ nhẹ nhàng với Từ Hải nhưng cuối cùng lại bị Từ Hải chọc giận. Nàng bịt chặt miệng không cho Từ Hải nói nữa, đôi mắt trở nên nguy hiểm: “Chàng chỉ việc nằm yên hưởng thụ thôi, còn lại thì để ta lo.”
“Ô...”
Tay Thúy Vân vừa thả ta, môi đã áp vào thay thế khiến Từ Hải không thốt ra được chữ nào, trong lòng càng lúc càng ngứa ngáy bứt rứt, hơi thở cũng gấp hơn mọi khi. Thúy Vân cắn mạnh lên môi Từ Hải đến bật máu, tay cũng tuột quần hắn xuống, Từ Hải đang mơ màng thì bị cảm giác lạnh lẽo quấn chặt lấy nửa người dưới nên bừng tỉnh, chưa tỉnh táo được bao lâu đã bị cặp chân trắng nõn của Thúy Vân cọ sát liên tục.
“Vân Nhi, ta...”
Thúy Vân cười thầm trong lòng, quả nhiên không hổ là Từ Hải, vẫn đủ sức chống cự.
Nàng trườn người lên, cắn nhẹ vành tai dày của Từ Hải, nhân lúc đó còn liếm một vòng, lúc này Từ Hải đã tê rần không còn phản ứng gì nữa, lồng ngực phập phồng lên xuống liên tục, mồ hôi bên thái dương chảy ra không ít.
Cánh tay vươn xuống dưới, ban đầu còn nhẹ nhàng nâng niu vuốt ve của Từ Hải, bất ngờ siết chặt một cái khiến Từ Hải nhịn không được mà nhẹ than một tiếng, nghe âm thanh kia của Từ Hải, Thúy Vân được tiếp thêm biết bao là nghị lực, tiếp tục gặm tới cổ Từ Hải.
“Từ Hải, chàng có muốn ta không?”
Từ Hải mím chặt môi, lúc này đã phát hiện ra hai tay mình không cử động được, chân cũng vậy, cả người không còn chút sức lực, như cá trên thớt mặc cho Thúy Vân muốn làm gì thì làm.
Thúy Vân tiếp tục hỏi, mặt không đỏ giọng không ngượng: “Bây giờ chàng nói có, ta sẽ thả chàng ra, chàng không trả lời, ta vẫn cứ cưỡng hiếp chàng.”
Từ Hải: “...”
“Nàng lại uống rượu à?”
Thúy Vân ngửa đầu lên trời cười to ha ha trông rất thô lỗ, không giống với dáng vẻ thường ngày của mình. Nàng cười chán thì nở nụ cười lưu manh, nâng cằm Từ Hải lên gặm vài cái: “Ừm, có uống rượu, không chỉ uống rượu mà ta còn...”
Hai bàn tay dùng sức bấu ở hông Từ Hải, răng cắn tới trước ngực hắn.
“...uống cả xuân dược nữa này! Chờ tới chàng thì không biết khi nào!”
“Vân Nhi, thả ta ra đi...” – Từ Hải thống khổ nài nỉ, giọng nói càng lúc càng khàn đi nói không rõ. Thúy Vân ương ngạnh bỏ ngoài tai, cố chấp hỏi tới cùng: “Muốn hay không muốn?”
“Như thế này không được, chúng ta vẫn chưa thành thân”
Đầu Thúy Vân chôn ở hõm cổ Từ Hải, nàng thở dốc, bây giờ tới nàng cũng mất bình tĩnh rồi, trong người càng lúc càng nóng, quả nhiên thuốc do chính mình bào chế hiệu quả không thể chối cãi.
“Hôm nay động phòng trước đi, ngày mai thành thân!”
“...”
“Từ Hải, huynh ngủ rồi hả?”
“...”
Thúy Vân khẽ lay vai của Từ Hải lần nữa, vẫn không nhúc nhích, cả người cứng đờ. Kì quái, chẳng lẽ ngủ rồi hay sao? Nàng dùng tay vỗ vỗ lên mặt Từ Hải để thêm phần chắc chắn, đúng là hắn vẫn không phản ứng gì.
Rón rén nhét một chân vào cái chăn mỏng đang đắp trên người Từ Hải, nín thở một hơi chờ đợi, không cục cựa, lại lấy một tay vịn lên vách tường tre, lấy đà tạo thế chui vào bên trong, tới khi một hơn nửa người của Thúy Vân đã vươn vào bên trong, chỉ còn một cái chân đang thò ra ngoài thì Từ Hải lại mở mắt, nhìn Thúy Vân chằm chằm.
“Nàng không ở bên trong ngủ, lại ra đây làm gì?”
Nghe Từ Hải hỏi như vậy, bỗng nhiên Thúy Vân rất uất ức, nàng nghẹn trân trối, sau đó mím chặt môi ngồi phịch xuống đống rơm được Từ Hải dùng để “lót ổ” trong góc phòng này. Có quỷ mới thèm ngủ một mình trên cái giường lạnh lẽo kia. Nàng chớp chớp đôi mắt đáng thương nhìn Từ Hải, trong đầu trăm biến vạn hóa ra một cai lí do chính đáng nhất: “Một mình ta... sợ, không dám ngủ!”
“Sợ? Sợ cái gì? Có ta ở đây mà?”
Thúy Vân nghiến răng trèo trẹo nhưng vẫn cố gắng ngọt ngào, nụ cười trên mặt còn hơi yếu ớt: “Hay là huynh vào kia ngủ với ta đi!”
Từ Hải nghĩ ngợi đắn đo một lúc, cuối cùng vẫn chịu theo Thúy Vân đi vào gian phòng giữa nơi có cái giường tinh tươm đã được dọn sẵn cho Thúy Vân. Chỉ đó điều...
Thúy Vân cắn răng rơi lệ nằm cuộn chăn một mình trên giường, trong lòng rủa không biết bao nhiêu lần mà nói, rủa cho cái tên Từ Hải sống chết không chịu ngủ cùng nàng đang nằm ở dưới sàn kia bị rận cắn cho mà chết.
Từ đầu đêm tới bây giờ, không biết bao nhiêu lần, Từ Hải bắt Thúy Vân ngủ một mình, nàng không chịu, lại bò ra cùng Từ Hải, đợi khi nàng ngủ hắn lại bế nàng về giường, về giường rồi Thúy Vân lại không ngủ được, thế là bò ngược trở ra...
Lần này phải dùng biện pháp mạnh mà thôi.
Nàng khẽ giả vờ khò khò vài tiếng, mắt nhắm một con mở một con, lăn lăn ra mép giường, sẵn tiện đang có đà lăn luôn xuống phía dưới, chỗ mà Từ Hải đang nằm. Từ Hải bị Thúy Vân đè lên người, hự một tiếng, bị tập kích bất ngờ như vậy nên thật sự không khỏi hết hồn. Cả hai nằm yên một hồi lâu, Từ Hải mới vươn tay lắc lắc người Thúy Vân mấy cái.
Thúy Vân giả chết nằm ngay đơ.
Thấy Thúy Vân đã ngủ say rồi, Từ Hải đành để nàng nằm xuống bên cạnh, kéo chăn từ trên giường xuống đắp lên người nàng. Thúy Vân nằm yên không dám nhúc nhích, ngay cả thở mạnh cũng không dám, dường như Từ Hải đang ngồi phía sau nàng cũng nằm yên, yên lặng đến đáng sợ. Cảm thấy có chút quái lạ nên Thúy Vân len lén quay đầu ra phía sau nhìn, nào ngờ ngay lúc đó bắt gặp ánh mắt của Từ Hải đang nhìn mình.
Từ Hải bất lực vươn tay xoa xoa đầu Thúy Vân, dở khóc dở cười: “Lại đang nghĩ ra trò gì vậy?”
“Chứ sao huynh lại tránh né ta?”
Từ Hải lại vỗ trán Thúy Vân, cười, sau đó nhắm mắt ngủ. Thúy Vân cắn môi, hận không thể rút kiếm ra một đao cứa cổ Từ Hải. Thúy Vân nàng không đủ hấp dẫn sao, không có sức quyến rũ gì hết hay sao, hả?
Chính vì lí do trên mà sáng hôm sau, vừa mới thức dậy, Thúy Vân đã kéo Hoạn Thư đi mất dạng. Ở một bán đảo nhỏ cách chỗ nhà sàn của Từ Hải không xa, Thúy Vân cùng Hoạn Thư đang cầm lá dừa che trên đầu, vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ. Hoạn Thư mở miệng nói trước: “Theo kinh nghiệm của ta, Từ Hải như vậy... có lẽ là do bị ám ảnh về việc trước kia ngươi giả nam nhân...”
Nhìn vẻ mặt không thể nghiêm túc hơn của Hoạn Thư, Thúy Vân chỉ muốn khóc. Hồi trước sống chết cũng phải giữ kín thân phận, bây giờ thì hay rồi, biết được thân phận lại muốn quay về như hồi xưa.
“Nhưng ta là nữ nhi mà, biết làm sao...”
“Do đó, ta chân thành khuyên nhủ, ngươi nên để Từ Hải phát hiện ra nữ nhân có nhiều thứ để mê đắm hơn nam nhân nhiều!”
Thúy Vân: “...”, nghe đi nghe lại vẫn thấy có gì đó ám muội.
“Vân Nhi giỏi nhất là điều chế thuốc này nọ mà nhỉ?”
Thúy Vân thành thật gật đầu: “Biết chút chút!”
“Vậy thì tận dụng tài năng đi!”
Hoạn Thư cười nham nhở, Thúy Vân nghe xong mặt hồng hết cả lên nhưng không thể không làm, thế là cắn răng lấy lọ lớn lọ nhỏ, đi vài vòng sau núi nhìn xem có loại dược liệu nào dùng được không.
Buổi tối, Từ Hải đi ra ngoài biển, một lúc sau thì trở về, trên tay xách theo vài con cá lớn. Về đến nhà thì thấy Thúy Vân đang ngồi dưới sàn, trước mặt bày ra một mớ dược liệu, tay phân loại từng thứ, thấy Từ Hải thì ngước đầu lên cười với hắn một cái cho có lệ, sau đó tiếp tục chăm chú nhìn vào mớ lá cây vô tri vô thức kia. Trong lòng Từ Hải có hơi không vui, rõ ràng mấy hôm trước còn quấn hắn không chịu buông, vậy mà bây giờ lại có thái độ hời hợt thế kia.
Tuy trong lòng bất mãn nhưng Từ Hải cũng không nói ra, lẳng lặng xách cá đi làm thịt cho vị đại nhân nào đó ăn!
Tối hôm đó, ăn xong rồi Thúy Vân lại rất tự giác ngoan ngoãn xách rổ thuốc đi về cái giường nhỏ dành cho mình, ngoan ngoãn nằm yên lên đó, ngoan ngoãn đắp chăn cao lên tận cổ, ngoan ngoãn yên phận ngủ không nhúc nhích.
Liên tục ba ngày liền, Từ Hải nhịn không được đành lên tiếng hỏi trước: “Vân Nhi, mấy hôm nay nàng tránh mặt ta à?”
Thúy Vân cười nhẹ, đưa ngón tay búng búng lên trán Từ Hải, nếu Từ Hải nhớ không lầm, hành động này mang tính chất trả đũa.
Bước đầu phải như thế, Hoạn Thư bảo chậm mà chắc. Tới khi Thước Hỉ xuất hiện thì mọi chuyện còn gay cấn li kỳ hơn nữa.
Thước Hỉ ôm chầm lấy Thúy Vân mà lắc lư một buổi sáng, vứt tướng công của mình sang một bên, ngồi khóc ngồi cười kể lể thời gian qua mình sống thế nào, còn tự hào ưỡn cái bụng đang có thai ba tháng của mình ra cho Thúy Vân chiêm ngưỡng. Về phần Hoạn Thư, Thước Hỉ cực kỳ thích nàng, có lẽ là do tính cách cả hai có quá nhiều điểm chung!
Mao Hải Phong là con nuôi của Uông Trực, cũng là một người tài giỏi không kém, tuổi tuy còn trẻ nhưng đã được Uông trực giao hẳn cho quản lí một vùng biển cách xa sự quản lí của triều đình, chỉ dùng để mua bán trao đổi hàng hóa với Nhật Bản. Đương nhiên khi Mao Hải Phong tới đây, bọn Từ Hải cùng Trần Đông lại phải bận rộn một phen đi thảo luận chính sự, đám nữ nhân âm mưu gì bọn họ cũng không có thời gian mà quan tâm.
Mà cho dù quan tâm thì các vị cũng không làm gì được đám nữ nhân kia cả!
Liên tục tới ngày thứ bảy, tuy là mình chủ động không thân mật gần gũi với Thúy Vân nhưng đến khi Thúy Vân làm ngược lại, Từ Hải cảm thấy rất rất khó chịu, trong lòng tự nhủ, tối nay cả hai phải nói rõ ràng với nhau, để mãi tình trạng này không hay lắm, chắc chắn Vân Nhi cũng không vui!
Hôm đó Mao Hải Phong vui vẻ hơn bình thường, lôi Từ Hải đi uống rượu một phen, tới khi Mao Hải Phong say khướt bị Thước Hỉ vác về thì Từ Hải vẫn còn tỉnh táo, tới lượt Trần Đông cũng không khá hơn là bao, chỉ là Mao Hải Phong còn có Thước Hỉ vác về, thương cho Trần Đông, bị Hoạn Thư bỏ mặc nơi biển to gió lớn, phơi thây trên bờ.
Trần Đông vừa đi, Đình Trung cùng Trọng Nghĩa lại tới, mỗi người vác theo vò rượu to, hai người này liêu xiêu đi thì bọn Dương Tử lại đến.
Cứ như vậy, cái nhà nhỏ của Từ Hải toàn là vò rượu bị vứt lăn lốc dưới đất.
Thúy Vân cẩn thận dìu Từ Hải lên giường nằm, vắt khăn lau mặt cho hắn xong, đôi mắt nhoáng lên tia xảo quyệt.
Sau khi khóa chặt cửa, Thúy Vân lấy dây trói đã chuẩn bị từ trước kia, nhân lúc Từ Hải còn say mắt mở không lên, trói chặt tay hắn lại, chân cũng không tha. Cuối cùng, khâu chuẩn bị đã hoàn tất, Thúy Vân bóp miệng Từ Hải nhét vào đó hai viên thuốc.
Thước Hỉ bảo một viên không có tác dụng với Từ Hải, ít nhất hai viên thì còn may ra nên cơm nên cháo.
Từ Hải tỉnh dậy vào lúc nửa đêm.
Cũng không phải ngủ đủ nên dậy mà là bị cảm giác bứt rứt khó chịu trong người vực cho bật dậy. Hắn khó khăn nheo mắt, đầu đau như búa bổ, nhìn quanh căn phòng quen thuộc chỉ thấy một bóng dáng nhỏ bé đang ngồi nơi đầu giường.
“Vân Nhi...”
Từ Hải khàn giọng gọi, chưa kịp định hình lại đã bị Thúy Vân hù dọa cho nhảy dựng lên. Thúy Vân ép đầu gối Từ Hải xuống, leo lên bụng hắn ngồi, hai tay bấu chặt lấy cổ áo nửa đóng nửa mở của hắn. Máu mũi Từ Hải tí nữa là phun ra, trên người Thúy Vân mặc một cái yếm mỏng như tơ, màu đen tuyền trên làn da trắng của nàng càng khiến khung cảnh thêm phần yêu dã. Bộ ngực sữa non mềm lấp ló ẩn ẩn hiện hiện sau lớp vải mỏng tang kia khiến Từ Hải thẩn thờ gần một phút, sau đó dùng toàn bộ sức lực mà vùng vẫy.
“Vân Nhi, ta đã bảo là không được mà.”
Vốn Thúy Vân còn định sẽ nhẹ nhàng với Từ Hải nhưng cuối cùng lại bị Từ Hải chọc giận. Nàng bịt chặt miệng không cho Từ Hải nói nữa, đôi mắt trở nên nguy hiểm: “Chàng chỉ việc nằm yên hưởng thụ thôi, còn lại thì để ta lo.”
“Ô...”
Tay Thúy Vân vừa thả ta, môi đã áp vào thay thế khiến Từ Hải không thốt ra được chữ nào, trong lòng càng lúc càng ngứa ngáy bứt rứt, hơi thở cũng gấp hơn mọi khi. Thúy Vân cắn mạnh lên môi Từ Hải đến bật máu, tay cũng tuột quần hắn xuống, Từ Hải đang mơ màng thì bị cảm giác lạnh lẽo quấn chặt lấy nửa người dưới nên bừng tỉnh, chưa tỉnh táo được bao lâu đã bị cặp chân trắng nõn của Thúy Vân cọ sát liên tục.
“Vân Nhi, ta...”
Thúy Vân cười thầm trong lòng, quả nhiên không hổ là Từ Hải, vẫn đủ sức chống cự.
Nàng trườn người lên, cắn nhẹ vành tai dày của Từ Hải, nhân lúc đó còn liếm một vòng, lúc này Từ Hải đã tê rần không còn phản ứng gì nữa, lồng ngực phập phồng lên xuống liên tục, mồ hôi bên thái dương chảy ra không ít.
Cánh tay vươn xuống dưới, ban đầu còn nhẹ nhàng nâng niu vuốt ve của Từ Hải, bất ngờ siết chặt một cái khiến Từ Hải nhịn không được mà nhẹ than một tiếng, nghe âm thanh kia của Từ Hải, Thúy Vân được tiếp thêm biết bao là nghị lực, tiếp tục gặm tới cổ Từ Hải.
“Từ Hải, chàng có muốn ta không?”
Từ Hải mím chặt môi, lúc này đã phát hiện ra hai tay mình không cử động được, chân cũng vậy, cả người không còn chút sức lực, như cá trên thớt mặc cho Thúy Vân muốn làm gì thì làm.
Thúy Vân tiếp tục hỏi, mặt không đỏ giọng không ngượng: “Bây giờ chàng nói có, ta sẽ thả chàng ra, chàng không trả lời, ta vẫn cứ cưỡng hiếp chàng.”
Từ Hải: “...”
“Nàng lại uống rượu à?”
Thúy Vân ngửa đầu lên trời cười to ha ha trông rất thô lỗ, không giống với dáng vẻ thường ngày của mình. Nàng cười chán thì nở nụ cười lưu manh, nâng cằm Từ Hải lên gặm vài cái: “Ừm, có uống rượu, không chỉ uống rượu mà ta còn...”
Hai bàn tay dùng sức bấu ở hông Từ Hải, răng cắn tới trước ngực hắn.
“...uống cả xuân dược nữa này! Chờ tới chàng thì không biết khi nào!”
“Vân Nhi, thả ta ra đi...” – Từ Hải thống khổ nài nỉ, giọng nói càng lúc càng khàn đi nói không rõ. Thúy Vân ương ngạnh bỏ ngoài tai, cố chấp hỏi tới cùng: “Muốn hay không muốn?”
“Như thế này không được, chúng ta vẫn chưa thành thân”
Đầu Thúy Vân chôn ở hõm cổ Từ Hải, nàng thở dốc, bây giờ tới nàng cũng mất bình tĩnh rồi, trong người càng lúc càng nóng, quả nhiên thuốc do chính mình bào chế hiệu quả không thể chối cãi.
“Hôm nay động phòng trước đi, ngày mai thành thân!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook