Xin Lỗi Nhé, Cút Rồi!
-
Chương 19: Phong trung Lăng Ba
Độc Cô Ngạn đi tới chợ ngựa mua ngựa, chuẩn bị để lên đường đi tiếp, sau đó mới đột nhiên cảm thấy bên cạnh yên tĩnh hơn rất nhiều. Nhìn lại, cái đuôi nhỏ vẫn theo sát phía sau lần đầu tiên không thấy đâu nữa. Hắn hạ tầm mắt trong chốc lát, khi ngẩng đầu lên, lập tức nhảy lên lưng ngựa, đi về phía trước.
Cuối cùng hắn cũng thoát khỏi nàng…
Hề Hề chờ rồi lại đợi, đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy cảm giác dính dính khi canh và mì phun lên mặt, nàng lén lút hé mắt nhìn lên, kết quả là không phát hiện ra bất cứ cái gì. Lại hé mắt to hơn một chút, vẫn không thấy gì. Hai con mắt mở to tròn, kết quả phát hiện cô gái áo đỏ vốn đứng trước mặt không biết từ lúc nào đã lau hết đống hỗn độn trên mặt, ngồi xuống ghế ăn mì.
Hề Hề ngẩn người đứng ở đó, ngốc nghếch nhìn nữ tử áo đỏ đang vui vẻ ăn mì như không có chuyện gì xảy ra, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, vội vàng tiến lên nói: “Tỷ tỷ, bát mì này là vừa rồi muội chưa ăn xong.”
Sẽ không phải bát vừa rồi của nàng đấy chứ?!
Nữ tử áo đỏ kia không thèm ngẩng đầu, chỉ nói: “Ngươi nghĩ ai cũng ngu ngốc như ngươi sao? Ta không biết gọi bát khác chắc?!”
Hề Hề vỗ ngực, yên tâm rồi, sau đó ngồi xuống đối diện nữ tử áo đỏ, quy củ chờ nàng ăn xong.
Nữ tử áo đỏ kỳ quái liếc Hề Hề một cái, tức giận hỏi: “Ngươi còn ở đây làm gì?”
“Tỷ tỷ, muội xin lỗi, mẹ nói, dùng một chuyện đáp lại một chuyện, làm chuyện có lỗi với người khác phải dũng cảm gánh chịu hậu quả. Vì vậy, muội đang đợi hậu quả.” Hề Hề rất có nề nếp mà trích lời mẹ. Lời mẹ nói tất cả đều đúng.
“Được rồi, nhìn ngươi như vậy, tỷ tỷ ta không trách ngươi nữa. Muốn đi đâu thì đi đi.” Nữ tử áo đỏ thẳng thắn phất phất tay, sau đó tiếp tục ăn mì.
“Cô còn ở đây làm gì?” Một tiếng nói lạnh lùng tràn đầy hối hận vang lên trên đỉnh đầu Hề Hề. Hề Hề ngẩng đầu lên nhìn, đúng là Độc Cô Ngạn đã đi còn quay lại.
“A Ngạn!” Hề Hề vui sướng kêu lên một tiếng, trong nháy mắt đã nhào đến trên người hắn.
Độc Cô Ngạn tách nàng xuống như tách ngô, lạnh lùng nói: “Chậm chạm thì ở lại đây đi, đừng đi theo ta nữa.” Nói xong lại chuẩn bị đi.
“A Ngạn, đừng đi.” Hề Hề kéo lấy tay áo hắn, hắn tức giận quay đầu nhìn nàng chằm chằm.
“Cô lại gây ra chuyện gì?” Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch đáng thương của Hề Hề, nhất định lại gặp rắc rối rồi.
“Vâng, muội phun mì lên mặt tỷ tỷ kia…” Hề Hề không hề e dè đối với tội lỗi mình gây ra.
Độc Cô Ngạn nhắm chặt mắt, toàn thân vô lực. Rốt cuộc vì sao hắn lại quay lại…
“Người đâu?” Cô con gái tốt đẹp của quái y, ngoại trừ gặp rắc rối và theo đuổi nam nhân, chuyện khác cái gì cũng không biết.
“Ngươi hung dữ cái gì?” Nữ tử áo đỏ vừa ăn xong mì đã thấy Độc Cô Ngạn hung dữ với Hề Hề, trong lòng nhìn hắn rất không vừa mắt. Tuy nói nha đầu hấp tấp như con dê con này suýt chút nữa phá hủy gương mặt mà nàng mất mấy ngày mới làm được, nhưng dù sao con bé cũng chỉ vô ý, hơn nữa thái độ nhận lỗi cũng thành thật, đường đường Lăng Ba tiên tử của Tam Tuyệt trang như nàng, chút độ lượng ấy vẫn có. Thấy cô bé ngốc nghếch ngây thơ này rất đáng yêu, trong lòng nàng đã thích con bé rồi. Nay lại thấy con bé bị quát tới quát lui như thế, nàng càng không có chút cảm tình nào với Độc Cô Ngạn.
Độc Cô Ngạn lạnh lùng nhìn nàng một cái, tiếp tục chờ đáp án của Hề Hề.
“Chính là vị tỷ tỷ áo đỏ này.” Hề Hề chỉ vào nữ tử áo đỏ – tiểu thư Phong Lăng Ba của Tam Tuyệt trang.
“Đã nói không cần để ý mà, ta là Phong Lăng Ba, cho phép muội gọi ta là Phong tỷ tỷ hoặc Lăng Ba tỷ tỷ.” Phong Lăng Ba ra vẻ đại nhân đại lượng.
Hề Hề lập tức ngọt ngào gọi một tiếng: “Phong tỷ tỷ.” Lượng đường trong giọng nói tương đối cao, chỉ là biểu hiện trên gương mặt có chút khiếm khuyết. Phong Lăng Ba đã nhiều năm khao khát có một tiểu muội muội đáng yêu, tâm trạng đại tỷ tỷ trong nháy mắt đã được thỏa mãn, nàng cười tủm tỉm kéo Hề Hề tới một bên: “Muội tên là gì?”
“Muội tên Tiêu Hề Hề.” Hề Hề để kệ Phong Lăng Ba tùy ý sờ qua sờ lại trên mặt mình, không hề phản kháng.
“Tiếu Hi Hi? Cái tên này rất tốt, rất có cảm giác vui mừng.” Oa, cảm giác mịn màng mềm mại truyền đến tay thật quá tuyệt vời.
“Là Tiêu Hề Hề trong “tố oanh tiêu tiêu hề ngọc thủy hàn”…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hề Hề bị vân vê nhào nặn, nói cũng không được rõ ràng.
“À, tên này hơi chua, không hay bằng Tiếu Hi Hi.” Phong Lăng Ba cuối cùng cũng ăn đậu hủ xong, ngừng việc chà đạp gương mặt nhỏ nhắn của Hề Hề. Độc Cô Ngạn ở bên cạnh nhíu mày đến mức suýt rút gân, rốt cuộc cũng nhịn lại được xúc động xông lên giật nàng ra.
“Chua?” Hề Hề không hiểu ngửi ngửi trên người mình, không ngửi thấy mùi đấy nha…
Phong Lăng Ba lập tức sang sảng cười ha hả. Nha đầu này thật quá thú vị, nhất định phải lừa nàng làm tiểu muội.
“Cô có đi hay không?” Độc Cô Ngạn không nhịn được mà hỏi Hề Hề. Hắn lần thứ hai thật hận bản thân vì đã quay lại, nha đầu này có một con chim kỳ quái và một con báo trắng che chở, còn có thể gặp nguy hiểm gì.
“Muội phải đi cùng A Ngạn rồi.” Hề hề có chút lưu luyến vẫy tay với Phong Lăng Ba. Nàng rất thích tỷ tỷ này nha, tỷ ấy thật tốt.
“Hai người muốn đi đâu?” Đi cùng khối băng lù lù này có gì thú vị, lại không tốt với nha đầu, chi bằng theo nàng tốt hơn.
“Muội không biết. Phải hỏi A Ngạn.” Hề Hề lắc đầu, kéo tay áo Độc Cô Ngạn lắc lắc, bị Độc Cô Ngạn cứng rắn giật lại. Keo kiệt, kéo một chút thì có chết ai!
Độc Cô Ngạn lười phải nhiều lời với người lạ. Hắn xoay người đi ra ngoài: “Đi thôi.”
Hề Hề vội vã theo sau, vừa đi vừa quay đầu nói với Phong Lăng Ba: “Phong tỷ tỷ, tạm biệt.” Kết quả, Hề hề suýt chút nữa va phải cánh cửa quán mì, bị Độc Cô Ngạn túm áo, xách ra ngoài như xách khỉ.
Phong Lăng Ba tức giận trừng mắt lẩm bẩm: “Khối băng chết tiệt này, thật không biết thương hương tiếc ngọc. Nha đầu Hề Hề kia theo hắn nhất định sẽ bị ức hiếp rất thảm, không được, mình phải đi theo bảo vệ Hề Hề muội muội.”
Lời nói vô cùng chính nghĩa, nếu như trong giọng nói có thể bỏ đi vẻ không cam lòng khi bảo bối bị cướp mất thì tương đối hoàn mỹ. Hừ, tiểu nha đầu thú vị như vậy, vì sao phải để lại cho khối băng không hiểu phong tình kia.
“Tiểu nhị, tính tiền.” Tiện tay ném một thỏi bạc nhỏ ra, Phong Lăng Ba cuốn ra ngoài như một trận gió, không thấy tăm hơi đâu nữa.
“Phong tỷ tỷ, tỷ cùng đường với bọn muội à?” Hề Hề cưỡi trên lưng Nhị Nha, giọng nói tràn ngập phấn khích.
“À, đúng vậy, tỷ muốn tới Ân Châu, cũng phải đi đường này.” Phong Lăng Ba đâm lao đành phải theo lao, dù sao nàng cũng thật sự phải đi qua con đường này để tới Ân Châu. Nàng cưỡi hãn huyết mã, ánh mắt lại không rời khỏi Nhị Nha bên dưới Hề Hề lấy một giây. Oa, con báo toàn thân trắng như tuyết nha, thật sự quá đẹp.
“Chúng ta vừa vặn có thể đi cùng nhau, đúng không, A Ngạn?” Hề Hề mong chờ hỏi Độc Cô Ngạn đi phía trước.
Độc Cô Ngạn im lặng cưỡi ngựa đi trước, chưa từng quay đầu trả lời các nàng.
“Hề Hề, hắn là ai vậy? Đúng là đồ lạnh nhạt.” Phong Lăng Ba trừng mắt liếc bóng lưng Độc Cô Ngạn, lớn tiếng hỏi Hề Hề.
Hề Hề vội vàng biện hộ cho Độc Cô Ngạn: “Phong tỷ tỷ, A Ngạn là người tốt, huynh ấy trước giờ vẫn vậy. A Ngạn là tướng công tương lai của muội.” A Ngạn không nên trừng mắt nhìn nàng nha, nàng đâu có nói hiện tại.
“Hắn là tướng công của muội?” Ngữ điệu của Phong Lăng Ba lập tức vút cao, giống như tỏ vẻ cặp đôi này rất rất không xứng, sau đó nhận lấy một ánh mắt lạnh như kiếm của Độc Cô Ngạn.
Nữ nhân thật phiền phức, nhất là tổ hợp hai nữ nhân.
“Bọn muội còn chưa thành thân.” Hề Hề nuốt nước miếng. Ánh mắt vừa rồi của A Ngạn thật dọa người.
“Muội cần gì phải thích người như thế? Trời ạ, Hề Hề à, cần gì hắn, Phong tỷ tỷ sẽ giới thiệu cho muội người rất tốt, vừa dịu dàng vừa săn sóc, không lạnh như băng như hắn.” Phong Lăng Ba ghé sát vào Hề Hề nói, rõ ràng muốn đào góc tường của Độc Cô Ngạn.
“A Ngạn rất tốt, muội thích A Ngạn.” Hề Hề nghiêm túc nói, trước giờ nàng đều nghĩ gì nói nấy, rụt rè của con gái, cha và mẹ căn bản chưa từng dạy nàng.
Vẻ mặt Phong Lăng Ba đầy tức giận: “Hề Hề à, muội đừng mất hy vọng như thế. Hắn có gì tốt, muội nhìn hắn xem, lúc trước quát mắng muội liên hồi, giờ lại một mình đi trước không để ý đến muội, muội cần gì phải như vậy?” Nếu là nàng, nàng đã một cước đá bay hắn đến tận đẩu tận đâu rồi.
“Uhm, A Ngạn tốt nhất, muội muốn A Ngạn làm tướng công.” Hề Hề nghiêng đầu nghĩ một lúc lâu vẫn chưa nghĩ ra nguyên nhân, cái đầu đơn giản của nàng không thích hợp để suy nghĩ một chuyện phức tạp như thế, dù sao nàng chỉ muốn ở bên A Ngạn, về phần vì sao lại muốn A Ngạn, muốn A Ngạn làm gì, nàng cũng không biết. Chỉ cần luôn luôn ở bên nhau chư cha và mẹ, đó chính là điều nàng muốn.
Độc Cô Ngạn nghe xong lời thổ lộ không chút e lệ của Hề Hề, trên gương mặt lạnh lùng không có một chút biến hóa, vẫn không nói một câu, thúc ngựa đi về phía trước, chỉ là bàn tay nắm dây cương thoáng buông lỏng ra một chút.
“Này, ta nói ngươi đấy tên kia, ngươi có phải làm bằng sắt đá không vậy? Hề Hề người ta nói nhiều như vậy, vì sao một chút biểu hiện ngươi cũng không có?” Thật là một tên ngốc. Ít nhất cũng phải cảm động tới rớt nước mắt chứ.
Bóng lưng phía trước vẫn thẳng tắp, không có một chút động tác, giống như những lời nàng vừa nói chỉ là gió thoảng qua.
“Ngươi, tên kia…” Phong Lăng Ba bị chọc cho nổi giận, nàng oán hận trừng mắt nhìn bóng lưng hắn, hận không thể trừng ra một cái lỗ trên lưng hắn.
“Phong tỷ tỷ, tỷ đừng tức giận. Hình như A Ngạn còn chưa thích muội.” Hề Hề bảo Nhị Nha tới gần ngựa của Phong Lăng Ba, nhỏ giọng nói với nàng.
“Không phải chứ? Hắn không thích muội? Hắn có bệnh rồi.” Phong Lăng Ba cũng nhỏ giọng trực tiếp nhận định Độc Cô Ngạn như vậy.
“Bởi vì A Ngạn chưa từng nói thích muội, mẹ nói thích một người phải nói cho người đó biết, A Ngạn vẫn chưa nói với muội, hẳn là không thích muội rồi.” Trong giọng nói Hề Hề có chút buồn rầu, mất mát, nhưng nàng khôi phục lại rất nhanh: “Nhưng muội tin A Ngạn nhất định sẽ thích muội, mẹ nói muội người gặp người thích nha!”
“Nha đầu này, chuyện này cũng nói được, đúng là ngựa không biết mặt dài…” Phong Lăng Ba cười cười trêu chọc, nhưng nàng thích!
“Ngựa không biết mặt dài bởi vì mặt ngựa căn bản không dài.” Cha nàng từng nuôi một con khỉ, mỗi ngày đều cho nó ăn một loại “Phong Trường thảo” biến dị, cuối cùng nó ăn vào không béo cũng không to cao, chỉ dài mặt… Sau đó, toàn thân trên dưới ấn tượng nhất chỉ có một gương mặt dài như chày gỗ. So với nó thì mặt ngựa coi như rất đẹp rồi…
“Hề Hề này, tỷ tỷ có nhiều kinh nghiệm giang hồ hơn muội, tỷ khuyên muội, tuy tục ngữ nói “nữ truy nam cách tầng sa*“, nhưng cũng có câu “Khương thái công điếu ngư, nguyện giả thượng câu**“, vì vậy, cho dù con cá kia có là Long Vương Tam thái tử, muội cũng phải giữ vẻ rụt rè, cao quý, biết không?” Tuyệt đối không thể để khối băng cao ngạo chết tiệt kia lấy được trái tim trong sáng, thuần khiết của Hề Hề.
* Nam truy nữ cách trọng sơn, nữ truy nam cách tầng sa: Con trai theo đuổi con gái cách cả ngọn núi, còn con gái theo đuổi con trai chỉ cách một lớp lụa, rất dễ dàng.
** Khương thái công điếu ngư, nguyện giả thượng câu: Khương thái công câu cá, kẻ có lòng mới mắc câu, trích từ tích Khương Tử Nha dùng lưỡi câu thẳng câu cá để tìm vua hiền.
“Tỷ tỷ, vì sao lại phải câu cá…” Hề Hề hoàn toàn hỗn loạn rồi. Những điều Phong tỷ tỷ nói đều thật uyên thâm, nàng hoàn toàn không hiểu.
“…” Phong Lăng Ba hoàn toàn không còn gì để nói. Nha đầu này đúng là ngốc.
~*~
Cuối cùng hắn cũng thoát khỏi nàng…
Hề Hề chờ rồi lại đợi, đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy cảm giác dính dính khi canh và mì phun lên mặt, nàng lén lút hé mắt nhìn lên, kết quả là không phát hiện ra bất cứ cái gì. Lại hé mắt to hơn một chút, vẫn không thấy gì. Hai con mắt mở to tròn, kết quả phát hiện cô gái áo đỏ vốn đứng trước mặt không biết từ lúc nào đã lau hết đống hỗn độn trên mặt, ngồi xuống ghế ăn mì.
Hề Hề ngẩn người đứng ở đó, ngốc nghếch nhìn nữ tử áo đỏ đang vui vẻ ăn mì như không có chuyện gì xảy ra, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, vội vàng tiến lên nói: “Tỷ tỷ, bát mì này là vừa rồi muội chưa ăn xong.”
Sẽ không phải bát vừa rồi của nàng đấy chứ?!
Nữ tử áo đỏ kia không thèm ngẩng đầu, chỉ nói: “Ngươi nghĩ ai cũng ngu ngốc như ngươi sao? Ta không biết gọi bát khác chắc?!”
Hề Hề vỗ ngực, yên tâm rồi, sau đó ngồi xuống đối diện nữ tử áo đỏ, quy củ chờ nàng ăn xong.
Nữ tử áo đỏ kỳ quái liếc Hề Hề một cái, tức giận hỏi: “Ngươi còn ở đây làm gì?”
“Tỷ tỷ, muội xin lỗi, mẹ nói, dùng một chuyện đáp lại một chuyện, làm chuyện có lỗi với người khác phải dũng cảm gánh chịu hậu quả. Vì vậy, muội đang đợi hậu quả.” Hề Hề rất có nề nếp mà trích lời mẹ. Lời mẹ nói tất cả đều đúng.
“Được rồi, nhìn ngươi như vậy, tỷ tỷ ta không trách ngươi nữa. Muốn đi đâu thì đi đi.” Nữ tử áo đỏ thẳng thắn phất phất tay, sau đó tiếp tục ăn mì.
“Cô còn ở đây làm gì?” Một tiếng nói lạnh lùng tràn đầy hối hận vang lên trên đỉnh đầu Hề Hề. Hề Hề ngẩng đầu lên nhìn, đúng là Độc Cô Ngạn đã đi còn quay lại.
“A Ngạn!” Hề Hề vui sướng kêu lên một tiếng, trong nháy mắt đã nhào đến trên người hắn.
Độc Cô Ngạn tách nàng xuống như tách ngô, lạnh lùng nói: “Chậm chạm thì ở lại đây đi, đừng đi theo ta nữa.” Nói xong lại chuẩn bị đi.
“A Ngạn, đừng đi.” Hề Hề kéo lấy tay áo hắn, hắn tức giận quay đầu nhìn nàng chằm chằm.
“Cô lại gây ra chuyện gì?” Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch đáng thương của Hề Hề, nhất định lại gặp rắc rối rồi.
“Vâng, muội phun mì lên mặt tỷ tỷ kia…” Hề Hề không hề e dè đối với tội lỗi mình gây ra.
Độc Cô Ngạn nhắm chặt mắt, toàn thân vô lực. Rốt cuộc vì sao hắn lại quay lại…
“Người đâu?” Cô con gái tốt đẹp của quái y, ngoại trừ gặp rắc rối và theo đuổi nam nhân, chuyện khác cái gì cũng không biết.
“Ngươi hung dữ cái gì?” Nữ tử áo đỏ vừa ăn xong mì đã thấy Độc Cô Ngạn hung dữ với Hề Hề, trong lòng nhìn hắn rất không vừa mắt. Tuy nói nha đầu hấp tấp như con dê con này suýt chút nữa phá hủy gương mặt mà nàng mất mấy ngày mới làm được, nhưng dù sao con bé cũng chỉ vô ý, hơn nữa thái độ nhận lỗi cũng thành thật, đường đường Lăng Ba tiên tử của Tam Tuyệt trang như nàng, chút độ lượng ấy vẫn có. Thấy cô bé ngốc nghếch ngây thơ này rất đáng yêu, trong lòng nàng đã thích con bé rồi. Nay lại thấy con bé bị quát tới quát lui như thế, nàng càng không có chút cảm tình nào với Độc Cô Ngạn.
Độc Cô Ngạn lạnh lùng nhìn nàng một cái, tiếp tục chờ đáp án của Hề Hề.
“Chính là vị tỷ tỷ áo đỏ này.” Hề Hề chỉ vào nữ tử áo đỏ – tiểu thư Phong Lăng Ba của Tam Tuyệt trang.
“Đã nói không cần để ý mà, ta là Phong Lăng Ba, cho phép muội gọi ta là Phong tỷ tỷ hoặc Lăng Ba tỷ tỷ.” Phong Lăng Ba ra vẻ đại nhân đại lượng.
Hề Hề lập tức ngọt ngào gọi một tiếng: “Phong tỷ tỷ.” Lượng đường trong giọng nói tương đối cao, chỉ là biểu hiện trên gương mặt có chút khiếm khuyết. Phong Lăng Ba đã nhiều năm khao khát có một tiểu muội muội đáng yêu, tâm trạng đại tỷ tỷ trong nháy mắt đã được thỏa mãn, nàng cười tủm tỉm kéo Hề Hề tới một bên: “Muội tên là gì?”
“Muội tên Tiêu Hề Hề.” Hề Hề để kệ Phong Lăng Ba tùy ý sờ qua sờ lại trên mặt mình, không hề phản kháng.
“Tiếu Hi Hi? Cái tên này rất tốt, rất có cảm giác vui mừng.” Oa, cảm giác mịn màng mềm mại truyền đến tay thật quá tuyệt vời.
“Là Tiêu Hề Hề trong “tố oanh tiêu tiêu hề ngọc thủy hàn”…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hề Hề bị vân vê nhào nặn, nói cũng không được rõ ràng.
“À, tên này hơi chua, không hay bằng Tiếu Hi Hi.” Phong Lăng Ba cuối cùng cũng ăn đậu hủ xong, ngừng việc chà đạp gương mặt nhỏ nhắn của Hề Hề. Độc Cô Ngạn ở bên cạnh nhíu mày đến mức suýt rút gân, rốt cuộc cũng nhịn lại được xúc động xông lên giật nàng ra.
“Chua?” Hề Hề không hiểu ngửi ngửi trên người mình, không ngửi thấy mùi đấy nha…
Phong Lăng Ba lập tức sang sảng cười ha hả. Nha đầu này thật quá thú vị, nhất định phải lừa nàng làm tiểu muội.
“Cô có đi hay không?” Độc Cô Ngạn không nhịn được mà hỏi Hề Hề. Hắn lần thứ hai thật hận bản thân vì đã quay lại, nha đầu này có một con chim kỳ quái và một con báo trắng che chở, còn có thể gặp nguy hiểm gì.
“Muội phải đi cùng A Ngạn rồi.” Hề hề có chút lưu luyến vẫy tay với Phong Lăng Ba. Nàng rất thích tỷ tỷ này nha, tỷ ấy thật tốt.
“Hai người muốn đi đâu?” Đi cùng khối băng lù lù này có gì thú vị, lại không tốt với nha đầu, chi bằng theo nàng tốt hơn.
“Muội không biết. Phải hỏi A Ngạn.” Hề Hề lắc đầu, kéo tay áo Độc Cô Ngạn lắc lắc, bị Độc Cô Ngạn cứng rắn giật lại. Keo kiệt, kéo một chút thì có chết ai!
Độc Cô Ngạn lười phải nhiều lời với người lạ. Hắn xoay người đi ra ngoài: “Đi thôi.”
Hề Hề vội vã theo sau, vừa đi vừa quay đầu nói với Phong Lăng Ba: “Phong tỷ tỷ, tạm biệt.” Kết quả, Hề hề suýt chút nữa va phải cánh cửa quán mì, bị Độc Cô Ngạn túm áo, xách ra ngoài như xách khỉ.
Phong Lăng Ba tức giận trừng mắt lẩm bẩm: “Khối băng chết tiệt này, thật không biết thương hương tiếc ngọc. Nha đầu Hề Hề kia theo hắn nhất định sẽ bị ức hiếp rất thảm, không được, mình phải đi theo bảo vệ Hề Hề muội muội.”
Lời nói vô cùng chính nghĩa, nếu như trong giọng nói có thể bỏ đi vẻ không cam lòng khi bảo bối bị cướp mất thì tương đối hoàn mỹ. Hừ, tiểu nha đầu thú vị như vậy, vì sao phải để lại cho khối băng không hiểu phong tình kia.
“Tiểu nhị, tính tiền.” Tiện tay ném một thỏi bạc nhỏ ra, Phong Lăng Ba cuốn ra ngoài như một trận gió, không thấy tăm hơi đâu nữa.
“Phong tỷ tỷ, tỷ cùng đường với bọn muội à?” Hề Hề cưỡi trên lưng Nhị Nha, giọng nói tràn ngập phấn khích.
“À, đúng vậy, tỷ muốn tới Ân Châu, cũng phải đi đường này.” Phong Lăng Ba đâm lao đành phải theo lao, dù sao nàng cũng thật sự phải đi qua con đường này để tới Ân Châu. Nàng cưỡi hãn huyết mã, ánh mắt lại không rời khỏi Nhị Nha bên dưới Hề Hề lấy một giây. Oa, con báo toàn thân trắng như tuyết nha, thật sự quá đẹp.
“Chúng ta vừa vặn có thể đi cùng nhau, đúng không, A Ngạn?” Hề Hề mong chờ hỏi Độc Cô Ngạn đi phía trước.
Độc Cô Ngạn im lặng cưỡi ngựa đi trước, chưa từng quay đầu trả lời các nàng.
“Hề Hề, hắn là ai vậy? Đúng là đồ lạnh nhạt.” Phong Lăng Ba trừng mắt liếc bóng lưng Độc Cô Ngạn, lớn tiếng hỏi Hề Hề.
Hề Hề vội vàng biện hộ cho Độc Cô Ngạn: “Phong tỷ tỷ, A Ngạn là người tốt, huynh ấy trước giờ vẫn vậy. A Ngạn là tướng công tương lai của muội.” A Ngạn không nên trừng mắt nhìn nàng nha, nàng đâu có nói hiện tại.
“Hắn là tướng công của muội?” Ngữ điệu của Phong Lăng Ba lập tức vút cao, giống như tỏ vẻ cặp đôi này rất rất không xứng, sau đó nhận lấy một ánh mắt lạnh như kiếm của Độc Cô Ngạn.
Nữ nhân thật phiền phức, nhất là tổ hợp hai nữ nhân.
“Bọn muội còn chưa thành thân.” Hề Hề nuốt nước miếng. Ánh mắt vừa rồi của A Ngạn thật dọa người.
“Muội cần gì phải thích người như thế? Trời ạ, Hề Hề à, cần gì hắn, Phong tỷ tỷ sẽ giới thiệu cho muội người rất tốt, vừa dịu dàng vừa săn sóc, không lạnh như băng như hắn.” Phong Lăng Ba ghé sát vào Hề Hề nói, rõ ràng muốn đào góc tường của Độc Cô Ngạn.
“A Ngạn rất tốt, muội thích A Ngạn.” Hề Hề nghiêm túc nói, trước giờ nàng đều nghĩ gì nói nấy, rụt rè của con gái, cha và mẹ căn bản chưa từng dạy nàng.
Vẻ mặt Phong Lăng Ba đầy tức giận: “Hề Hề à, muội đừng mất hy vọng như thế. Hắn có gì tốt, muội nhìn hắn xem, lúc trước quát mắng muội liên hồi, giờ lại một mình đi trước không để ý đến muội, muội cần gì phải như vậy?” Nếu là nàng, nàng đã một cước đá bay hắn đến tận đẩu tận đâu rồi.
“Uhm, A Ngạn tốt nhất, muội muốn A Ngạn làm tướng công.” Hề Hề nghiêng đầu nghĩ một lúc lâu vẫn chưa nghĩ ra nguyên nhân, cái đầu đơn giản của nàng không thích hợp để suy nghĩ một chuyện phức tạp như thế, dù sao nàng chỉ muốn ở bên A Ngạn, về phần vì sao lại muốn A Ngạn, muốn A Ngạn làm gì, nàng cũng không biết. Chỉ cần luôn luôn ở bên nhau chư cha và mẹ, đó chính là điều nàng muốn.
Độc Cô Ngạn nghe xong lời thổ lộ không chút e lệ của Hề Hề, trên gương mặt lạnh lùng không có một chút biến hóa, vẫn không nói một câu, thúc ngựa đi về phía trước, chỉ là bàn tay nắm dây cương thoáng buông lỏng ra một chút.
“Này, ta nói ngươi đấy tên kia, ngươi có phải làm bằng sắt đá không vậy? Hề Hề người ta nói nhiều như vậy, vì sao một chút biểu hiện ngươi cũng không có?” Thật là một tên ngốc. Ít nhất cũng phải cảm động tới rớt nước mắt chứ.
Bóng lưng phía trước vẫn thẳng tắp, không có một chút động tác, giống như những lời nàng vừa nói chỉ là gió thoảng qua.
“Ngươi, tên kia…” Phong Lăng Ba bị chọc cho nổi giận, nàng oán hận trừng mắt nhìn bóng lưng hắn, hận không thể trừng ra một cái lỗ trên lưng hắn.
“Phong tỷ tỷ, tỷ đừng tức giận. Hình như A Ngạn còn chưa thích muội.” Hề Hề bảo Nhị Nha tới gần ngựa của Phong Lăng Ba, nhỏ giọng nói với nàng.
“Không phải chứ? Hắn không thích muội? Hắn có bệnh rồi.” Phong Lăng Ba cũng nhỏ giọng trực tiếp nhận định Độc Cô Ngạn như vậy.
“Bởi vì A Ngạn chưa từng nói thích muội, mẹ nói thích một người phải nói cho người đó biết, A Ngạn vẫn chưa nói với muội, hẳn là không thích muội rồi.” Trong giọng nói Hề Hề có chút buồn rầu, mất mát, nhưng nàng khôi phục lại rất nhanh: “Nhưng muội tin A Ngạn nhất định sẽ thích muội, mẹ nói muội người gặp người thích nha!”
“Nha đầu này, chuyện này cũng nói được, đúng là ngựa không biết mặt dài…” Phong Lăng Ba cười cười trêu chọc, nhưng nàng thích!
“Ngựa không biết mặt dài bởi vì mặt ngựa căn bản không dài.” Cha nàng từng nuôi một con khỉ, mỗi ngày đều cho nó ăn một loại “Phong Trường thảo” biến dị, cuối cùng nó ăn vào không béo cũng không to cao, chỉ dài mặt… Sau đó, toàn thân trên dưới ấn tượng nhất chỉ có một gương mặt dài như chày gỗ. So với nó thì mặt ngựa coi như rất đẹp rồi…
“Hề Hề này, tỷ tỷ có nhiều kinh nghiệm giang hồ hơn muội, tỷ khuyên muội, tuy tục ngữ nói “nữ truy nam cách tầng sa*“, nhưng cũng có câu “Khương thái công điếu ngư, nguyện giả thượng câu**“, vì vậy, cho dù con cá kia có là Long Vương Tam thái tử, muội cũng phải giữ vẻ rụt rè, cao quý, biết không?” Tuyệt đối không thể để khối băng cao ngạo chết tiệt kia lấy được trái tim trong sáng, thuần khiết của Hề Hề.
* Nam truy nữ cách trọng sơn, nữ truy nam cách tầng sa: Con trai theo đuổi con gái cách cả ngọn núi, còn con gái theo đuổi con trai chỉ cách một lớp lụa, rất dễ dàng.
** Khương thái công điếu ngư, nguyện giả thượng câu: Khương thái công câu cá, kẻ có lòng mới mắc câu, trích từ tích Khương Tử Nha dùng lưỡi câu thẳng câu cá để tìm vua hiền.
“Tỷ tỷ, vì sao lại phải câu cá…” Hề Hề hoàn toàn hỗn loạn rồi. Những điều Phong tỷ tỷ nói đều thật uyên thâm, nàng hoàn toàn không hiểu.
“…” Phong Lăng Ba hoàn toàn không còn gì để nói. Nha đầu này đúng là ngốc.
~*~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook