Xin Lỗi Nhé, Cút Rồi!
Chương 20: Thị trấn Xích Tùng

Ba người cùng đi, tất sẽ có gian tình. Đặc biệt là tình huống hai nàng một chàng hoặc hai chàng một nàng, nhưng Hề Hề này hoàn toàn không coi là gian tình, nhiều nhất cũng chỉ coi như một bên tình nguyện. Mà Phong Lăng ba lại vô cùng căm hận sự khăng khăng tình nguyện đó của Hề Hề.

Hai ngày nay, nàng sử dụng tất cả thủ đoạn để phá hỏng hình tượng của Độc Cô Ngạn trong cảm nhận của Hề Hề, nhưng bất đắc dĩ là nha đầu kia chính là một khúc gỗ, bất luận nàng nói thế nào, Hề Hề vẫn cho rằng trên thế giới này chỉ có A Ngạn là tốt nhất, a~, nàng muốn hộc máu rồi!

Hơn nữa Độc Cô Ngạn này lạnh lùng với nàng thì thôi, dù sao Phong Lăng Ba nàng đối với hắn cũng là người xa lạ, nhưng hắn đối với Hề Hề cũng là cái vẻ xa cách đấy, thế này là thế nào? Thật không biết tên đấy tốt đẹp chỗ nào, suốt ngày chỉ có một vẻ mặt, giống như ai nợ hắn mấy trăm vạn lượng bạc vậy, còn là một tên không thích phản ứng, hừ, theo nàng thấy, hắn chính là một con khổng tước kiêu ngạo, ngoại trừ vẻ ngoài hào nhoáng, có chỗ nào đặc biệt hơn người?!

“A Ngạn, Phong tỷ tỷ, phía dưới có một thị trấn nhỏ kìa.” Tiếng hô hưng phấn của Hề Hề cắt đứt oán thầm của Phong Lăng Ba. Nàng khom tay đặt lên trán nhìn lại, quả nhiên phát hiện dưới chân núi có một loạt nhà dân, còn có thể thấy bóng người thấp thoáng, xem ra thị trấn này tương đối phồn hoa.

Hề Hề nhìn tấm bia đá xuất hiện trước mặt, bên trên khắc ba chữ lớn, tiếc rằng nàng chỉ nhận ra hai chữ. Nàng quay đầu vẫy vẫy tay với Phong Lăng Ba, Phong Lăng Ba bước tới: “Gì vậy, Hề Hề?”

“Chữ đầu tiên muội không nhận ra.” Hề Hề không chút che giấu học vấn dốt nát của mình, thật thẳng thắn thỉnh giáo Phong Lăng Ba.

“Chữ này đọc là Xích, ý là màu đỏ. Thì ra nơi này tên là Xích Tùng trấn, thảo nào trên núi có nhiều cây tùng đỏ như vậy.” Phong Lăng Ba kiên nhẫn giải thích với hề hề, lại nhìn tới Độc Cô Ngạn đang cưỡi ngựa tự mình đi trước, nhất thời máu xông lên não: “Ta nói ngươi nha tên Độc Cô kia, ngươi chờ Hề Hề một chút sẽ chết sao?”

Độc Cô Ngạn nhàn nhạt ngoái đầu lại nhìn Hề Hề một cái, Hề Hề ngây ngốc toét miệng cười với hắn, hắn vẻ mặt dửng dưng phun ra một chữ: “Chậm.” Thì ra là chê các nàng quá chậm chạp.

Hề Hề vội vàng vui vẻ chạy tới. Phong Lăng ba rầu rĩ ở phía sau oán giận với Nhị Nha: “Nhị Nha, chủ tử nhà ngươi thật không biết tự kiêu…” Nhận lại một ánh mắt tán thành của Nhị Nha.

Trấn Xích Tùng được người dân xây dựa vào núi Xích Tùng mà thành, mà trên núi Xích Tùng lại trồng đầy tùng đỏ nên mới có tên như vậy, từ xa nhìn lại, cả ngọn núi giống như được bao phủ bởi một rặng mây đỏ, trông thật đẹp mắt. Ba người đứng trên sườn núi nhìn chân núi phía xa xa, càng cảm nhận được tư vị tiên nhân đạp mây.

Xóm dân cư dưới chân núi cách đó không xa, Hề Hề sờ sờ cái bụng đang gào thét, vẻ mặt khát vọng nhìn Độc Cô Ngạn. Độc Cô Ngạn không nói gì, trực tiếp xuống núi, thấy vậy Phong Lăng Ba lại tức đến mức máu xông lên não.

Nhị Nha tiến lên để Hề Hề ngồi lên người nó, theo sát Độc Cô Ngạn chạy xuống chân núi. Nhìn dáng vẻ uể oải của tiểu chủ nhân, nhất định là đói bụng đến mức không còn sức lực gì rồi.

Đại Mao “oa” một tiếng, cũng theo sau, để lại một mình Phong Lăng Ba hờn dỗi ở phía sau, cho đến khi trong gió truyền đến tiếng gọi của Hề Hề: “Phong tỷ tỷ, mau lên.” Lúc này nàng mới đổi thành gương mặt tươi cười, hứng chí bừng bừng xuống núi.

Đường phố của trấn Xích Tùng rộng hơn đường phố bình thường, hai bên có rất nhiều cửa hàng lấy Xích Tùng làm tên gọi, ví dụ như quán bánh bao Xích Tùng, cửa hàng đồ ngọc Xích Tùng, cửa hàng son phấn Xích Tùng, vân vân. Ba người dắt ngựa, nhìn tới nhìn lui trong đám người để tìm một nơi ăn uống vừa ý.

Người trong trấn đều rất bình tĩnh, nhìn thấy con báo trắng như Nhị Nha và con chim kỳ quái như Đại Mao cũng chỉ nhìn chằm chằm chứ không hoảng sợ, sau đó lại tiếp tục làm việc, có lẽ sống dựa vào núi nên đã nhìn quen những loài động vật. Đại Mao và Nhị Nha cũng thả lỏng hơn, thường thường vẫy cánh hoặc lắc đầu với người đi đường, dẫn tới vài tiếng cười khẽ.

Khi Phong Lăng Ba đi qua một quán nhỏ, thấy quán này bày biện rất nhiều loại son màu sắc sặc sỡ chói mắt, không khỏi dừng chân lại chọn lựa. Hề Hề vội kéo tay áo Độc Cô Ngạn, ý bảo hắn chờ Phong Lăng Ba một chút, nhận lại một ánh mắt lạnh lùng của hắn, nhưng hắn vẫn dừng chân đứng một bên.

“Phong tỷ tỷ, đây là cái gì?” Hề Hề tò mò cầm lên một hộp son ngửi ngửi, oa, thật thơm.

“Đây là son để con gái chúng ta trang điểm, bôi lên sẽ rất xinh đẹp. Sao, muội chưa dùng bao giờ à?” Một cô gái như Hề Hề hẳn đã đến tuổi thích làm đẹp rồi, nhưng dọc đường chỉ thấy Hề Hề mặc trang phục một màu, không phải vàng nhạt chính là xanh nhạt, nếu không chính là lục lam tràm tím gì đó… Tóc cũng chỉ buộc thành một túm hay hai túm, gần như chưa thấy con bé từng trang điểm. Cô bé này, chẳng lẽ không biết trang điểm?

Quả nhiên thấy Hề Hề lắc đầu: “Muội chưa từng dùng.”

“Vậy Phong tỷ tỷ tặng muội.” Phong Lăng ba chọn vài hộp màu sắc thích hợp, sau đó hào phóng tặng cho Hề Hề. Hề Hề vội vàng xua tay: “Không cần đâu, Phong tỷ tỷ, muội không biết dùng cái này.”

“Không sao, Phong tỷ tỷ sẽ dạy muội, trang điểm cho muội thật xinh đẹp, khiến cho tên nhóc Độc Cô Ngạn kia nhìn mà chảy nước miếng.” Phong Lăng Ba xúi giục không có chút ý tốt. Hề hề nhìn Độc Cô Ngạn đứng cách đó vài bước, khẽ há miệng, sau đó ngồi xổm xuống trước bụng Nhị Nha, bới móc một lúc lâu, cuối cùng chỉ bới ra được một đống lông.

“Phong tỷ tỷ, muội không có tiền.” Hề hề buồn rầu phát hiện mình đang không xu dính túi, đồng tiền duy nhất đã đưa cho Phỉ Mặc rồi, trên đường đều ăn của Độc Cô Ngạn, uống của Độc Cô Ngạn, nàng vốn chưa từng nghĩ đến vấn đề tiền bạc, bởi vì từ lâu nàng đã coi Độc Cô Ngạn là người nhà. Nhưng Phong Lăng Ba tặng đồ cho nàng, nàng không thể nhận không, cái này gọi là không công không hưởng lộc, trên sách đã dạy như vậy.

“Ai nha, chúng ta là tỷ muội, nói chuyện tiền nong làm gì, muội khách khí với tỷ tỷ như thế, tỷ tỷ sẽ tức giận. Tặng muội thì muội cầm đi.” Phong Lăng Ba nhét toàn bộ hộp son vào trong lòng Hề Hề.

Hề Hề nghiêng đầu suy nghĩ một chút, giống như nhớ ra cái gì, nàng vẫy tay gọi Đại Mao tới: “Đại Mao.”

Đại Mao nhảy tới hai bước, “oa” lên một tiếng tỏ vẻ đã nhận được mệnh lệnh.

Hề Hề lấy chiếc túi dưới cánh Đại Mao ra, tìm ra một chiếc bình nhỏ đưa cho Phong Lăng Ba: “Phong tỷ tỷ, muội tặng tỷ cái này.”

“Đây là cái gì?” Phong Lăng Ba hiếu kỳ hỏi. Chỉ là một chiếc bình nhỏ màu trắng bình thường, bên trên có hình một đóa hoa.

“Cái này gọi là Lan Hương hoàn, ăn vào trên người sẽ thơm thơm, rất dễ chịu.” Hề Hề rút nắp bình ra, đổ ra một viên, chỉ thấy một viên thuốc như châu tròn ngọc sáng, nhỏ như trứng tằm, màu xanh lục, tỏa ra mùi hoa lan, thật sự vô cùng thơm.

“Cái này dùng để ăn?” Phong Lăng Ba bán tính bán nghi nhận lấy cái lọ.

Hề Hề gật đầu, tiện tay cầm viên thuốc trong tay đưa tới trước mỏ Đại Mao, Đại Mao cắp lấy viên thuốc, ngửa cổ nuốt xuống, chỉ chốc lát sau, trên người Đại Mao tỏa ra hương thơm mê người. Đại Mao oa oa kêu lên hai tiếng, đắc ý nhảy đến trước mặt Nhị Nha vẫy cánh vài cái, khiến cho Nhị Nha thấp giọng rít gào, Đại Mao lập tức bay lên trời, chuẩn bị đi thu hút mấy con chim khác về để chứng minh cho Nhị Nha thấy sức hấp dẫn của nó.

“Oa, thật thần kỳ, đồ tốt như thế, muội thật sự tặng cho tỷ?” Phong Lăng Ba mở to hai mắt, nữ nhân đều thích cái đẹp, ai chẳng muốn trên người mình có hương thơm ngào ngạt, hơn nữa mùi hương còn không giống người bình thường như thế, so với những thứ phấn son tầm thường kia rõ ràng tốt hơn nhiều.

“Tặng cho tỷ.” Hề Hề gật đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“Hề Hề, đồ quý giá như thế muội giữ lại đi.” Phong Lăng Ba không muốn trục lợi, tặng đồ cho Hề Hề hoàn toàn xuất phát từ yêu thích, không phải để nhận quà đáp lễ của Hề Hề.

“Không quý giá, trong hũ của cha còn rất nhiều.” Hề hề kiên quyết đẩy cái chai về phía Phong Lăng Ba.

Phong Lăng Ba nhìn vẻ khăng khăng của Hề Hề, có chút xấu hổ nhận lấy cái chai, nói: “Vậy được rồi, Hề Hề, cảm ơn muội.”

Hề Hề lắc đầu như trống bỏi: “Tỷ tặng muội nhiều hơn, muội phải cảm ơn nhiều hơn.”

Phong Lăng Ba bật cười ra tiếng: “Được rồi, hai chúng ta đừng cảm ơn nhau nữa, có vẻ quá khách khí rồi.” Sau đó, nàng thanh toán tiền cho người bán hàng, dùng những thứ đã mua trang điểm lên, rồi nhiệt tình kéo tay Hề Hề tới bên cạnh Độc Cô Ngạn.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Đều là người giang hồ, Phong Lăng Ba nhạy cảm nhận ra được sự cảnh giác của Độc Cô Ngạn, hắn nhìn thẳng tắp về phía trước, giống như phát hiện tình huống gì đấy lạ thường.

Độc Cô Ngạn ấn dây cương ngựa vào tay Hề Hề, bỏ lại một câu: “Chờ ở đây.” Sau đó lắc mình rời đi, chốc lát đã không còn bóng dáng.

“A Ngạn!” Hề Hề cầm lấy cương ngựa, định đuổi theo, bị Phong Lăng Ba kéo lại: “Chờ chút, Hề Hề, hiện giờ chúng ta không biết tình hình thế nào, liều lĩnh đuổi theo có thể sẽ gây phiền phúc cho Độc Cô khổng tước, vẫn nên chờ ở đây đi.”

Hề Hề nhìn dây cương trong tay, lại nhìn Phong Lăng Ba, gật đầu, sau đó liền ngồi xổm xuống, hai tay chống má nhìn về phương hướng Độc Cô Ngạn rời đi, ngoan ngoãn ở lại đây chờ.

Phong Lăng Ba nhất thời cảm thấy ngứa tay, Hề Hề sao có thể đáng yêu như thế!

Độc Cô Ngạn ẩn mình ở một nơi bí mật gần đó, nhìn hai người cách đó không xa, nấp ở dưới chân tường phía tây một đại viện, lén lút không biết làm gì. Điều khiến hắn chú ý chính là những người này giống những người bán hàng rong mà hắn đã thấy tại huyện Tụ Vân trước đây, tuy chỉ là những nam tử khuôn mặt bình thường nhưng hai tay lại trắng nõn dị thường, ngón tay dài nhỏ như tay nữ tử.

Những người này phải chăng cùng một băng đảng với những người đã xuất hiện tại huyện Tụ Vân? Vì sao bọn họ lại xuất hiện tại trấn Xích Tùng? Rốt cuộc bọn họ đến từ một tổ chức thế nào, có mục đích gì?

Những nghi vấn này không ngừng xoay quanh trong đầu Độc Cô Ngạn.

~*~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương