Xin lỗi, nhận nhầm người
-
Chương 13
Công về đến nhà, bạn thân ngồi trên ghế sô pha, thấy cậu vào cửa thì phóng mắt sang lớn tiếng chào hỏi: “Ai ui, về rồi à? Hẹn hò vui vẻ không?”
Công: “… Đã nói không phải hẹn hò rồi.”
“Được rồi, vậy… Sao rồi?” Bạn thân trề môi.
“Cũng bình thường.”
Công đặt hộp quà lên bàn trà, vẻ mặt kiềm chế muốn khoe khoang.
Bạn thân hỏi: “Còn tặng quà cho mày? Còn nói không phải hẹn hò… Tao …được không?”
“Coi đi.”
Bạn thân mở hộp ra, làm quá ‘Woa’ một tiếng rõ to, sau đó nhìn chằm chằm công hỏi: “Bà mẹ, tao đang nhìn cái gì đây? Mày nói tao không nằm mơ chứ? Mẹ nó, gì đây hả?”
“Đậu xanh rau má, sao mà mua được vậy?!!!” bạn thân dậm giò dậm cẳng “Hai đứa mình ngồi chồm hỏm nửa năm nay mà ngay cả nửa cái tay áo cũng không mua được, anh ta con mẹ nó đưa mày nhẹ nhàng vậy luôn??? Tư bản thiệt đáng sợ…”
Công im lặng nhìn cô nàng diễn, nhanh chóng dời váy khỏi ma trảo của cô.
Bạn thân: “Cho tao sờ một chút, một chút thôi! Tao thề!”
Công: “Không!”
Bạn thân: “Là chị em thì đưa đây mau!”
Công: “Không được!”
Bạn thân nằm vật ra sô pha, vờ vịt khổ sở lau nước mắt: “Tàn nhẫn thiệt… Số tôi khổ quá mà…”
Công làm sao không biết cô đang diễn sâu, nhưng cũng sợ tâm trạng cô hiện không ổn định, đành phải nhịn đau cắn răng lại mở hộp ra, còn không quên nhất mạnh: “Nhanh lên!”
Bạn thân bật dậy, ngồi xổm dưới đất: “Cục cưng ơi, baba thiệt yêu con.”
Công: “…”
Phấn khích qua đi, bạn thân mới nhớ tới một sự việc rất trọng yếu.
“Ủa, sao anh ta đưa mày cái này?”
Công nói lại lời Thụ từ đầu tới cuối cho bạn thân nghe.
Bạn thân ngồi xếp bằng trên sô pha, nghe xong che miệng cười, càng cười càng lố, rất cố gắng khống chế nhưng vẫn cười như con dở.
Mặt công ngu ngơ như con nai tơ: “Mày cười cái gì?”
Bạn thân: “Tao cười, ruộng hoang lâu ngày tao trông coi cuối cùng cũng có người chịu đi cày rồi ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha”
Công: “Là sao?”
Bạn thân: “Mày ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha thôi không có gì ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha sao còn không đi tự họa đi ha ha ha ha không phải tính tặng người ta sao…”
Công chả hiểu mô tê gì, bị cô đẩy đi: “Đi đi đi, hứa với người ta rồi thì đừng có quên.”
Vào trong phòng rồi mà vẫn còn văng vẳng tiếng cười như mụ phù thủy của cô, lắc đầu, lòng dạ con gái thiệt mò kim đáy biển.
Thôi cũng kệ, cậu chỉ cần bé váy là đủ rồi.
Cơm chiều tuỳ tiện gọi món gì ăn là được, trên bàn cơm nhỏ bạn thân vẫn cười như được mùa, Công thẹn quá hoá giận không thèm nói năng gì, ăn xong cầm bát bỏ vào bồn rồi trở về phòng.
Bóng đêm nhanh chóng bao phủ, ngôi sao thẹn thùng rạng rỡ hé ra, ánh sáng lập loè nhấp nháy, kêu gọi người từ xa không với tới.
Công vừa lấy ra bản vẽ, di động rung lên một tiếng.
Màn hình điện thoại hiển thị tin nhắn từ Thụ:
“Hi vọng hôm nay cậu cảm thấy vui vẻ, ngủ ngon.”
Công: “… Đã nói không phải hẹn hò rồi.”
“Được rồi, vậy… Sao rồi?” Bạn thân trề môi.
“Cũng bình thường.”
Công đặt hộp quà lên bàn trà, vẻ mặt kiềm chế muốn khoe khoang.
Bạn thân hỏi: “Còn tặng quà cho mày? Còn nói không phải hẹn hò… Tao …được không?”
“Coi đi.”
Bạn thân mở hộp ra, làm quá ‘Woa’ một tiếng rõ to, sau đó nhìn chằm chằm công hỏi: “Bà mẹ, tao đang nhìn cái gì đây? Mày nói tao không nằm mơ chứ? Mẹ nó, gì đây hả?”
“Đậu xanh rau má, sao mà mua được vậy?!!!” bạn thân dậm giò dậm cẳng “Hai đứa mình ngồi chồm hỏm nửa năm nay mà ngay cả nửa cái tay áo cũng không mua được, anh ta con mẹ nó đưa mày nhẹ nhàng vậy luôn??? Tư bản thiệt đáng sợ…”
Công im lặng nhìn cô nàng diễn, nhanh chóng dời váy khỏi ma trảo của cô.
Bạn thân: “Cho tao sờ một chút, một chút thôi! Tao thề!”
Công: “Không!”
Bạn thân: “Là chị em thì đưa đây mau!”
Công: “Không được!”
Bạn thân nằm vật ra sô pha, vờ vịt khổ sở lau nước mắt: “Tàn nhẫn thiệt… Số tôi khổ quá mà…”
Công làm sao không biết cô đang diễn sâu, nhưng cũng sợ tâm trạng cô hiện không ổn định, đành phải nhịn đau cắn răng lại mở hộp ra, còn không quên nhất mạnh: “Nhanh lên!”
Bạn thân bật dậy, ngồi xổm dưới đất: “Cục cưng ơi, baba thiệt yêu con.”
Công: “…”
Phấn khích qua đi, bạn thân mới nhớ tới một sự việc rất trọng yếu.
“Ủa, sao anh ta đưa mày cái này?”
Công nói lại lời Thụ từ đầu tới cuối cho bạn thân nghe.
Bạn thân ngồi xếp bằng trên sô pha, nghe xong che miệng cười, càng cười càng lố, rất cố gắng khống chế nhưng vẫn cười như con dở.
Mặt công ngu ngơ như con nai tơ: “Mày cười cái gì?”
Bạn thân: “Tao cười, ruộng hoang lâu ngày tao trông coi cuối cùng cũng có người chịu đi cày rồi ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha”
Công: “Là sao?”
Bạn thân: “Mày ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha thôi không có gì ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha sao còn không đi tự họa đi ha ha ha ha không phải tính tặng người ta sao…”
Công chả hiểu mô tê gì, bị cô đẩy đi: “Đi đi đi, hứa với người ta rồi thì đừng có quên.”
Vào trong phòng rồi mà vẫn còn văng vẳng tiếng cười như mụ phù thủy của cô, lắc đầu, lòng dạ con gái thiệt mò kim đáy biển.
Thôi cũng kệ, cậu chỉ cần bé váy là đủ rồi.
Cơm chiều tuỳ tiện gọi món gì ăn là được, trên bàn cơm nhỏ bạn thân vẫn cười như được mùa, Công thẹn quá hoá giận không thèm nói năng gì, ăn xong cầm bát bỏ vào bồn rồi trở về phòng.
Bóng đêm nhanh chóng bao phủ, ngôi sao thẹn thùng rạng rỡ hé ra, ánh sáng lập loè nhấp nháy, kêu gọi người từ xa không với tới.
Công vừa lấy ra bản vẽ, di động rung lên một tiếng.
Màn hình điện thoại hiển thị tin nhắn từ Thụ:
“Hi vọng hôm nay cậu cảm thấy vui vẻ, ngủ ngon.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook