Xin lỗi, nhận nhầm người
-
Chương 12
Xong phim thì cũng tầm 5 giờ, cách giờ ăn cơm còn một khoảng nữa, Thụ nói cơm trưa Công đã mời rồi thì theo lẽ buổi sẽ tới lượt hắn.
Nhưng Công khéo léo từ chối, nói bạn thân có việc nên cậu phải trở về xem thế nào, cũng không phải Công muốn né tránh gì, cậu thiệt sự lo lắng cho bạn thân.
Sau khi chia tay, tinh thần của cô bạn thân sa sút hẳn, lúc trước còn muốn đi dạy dỗ tên bạn trai khốn kiếp một trận cơ mà, do hôm đó nháo loạn một hồi, cô cũng vui vẻ được vài hôm.
Con gái đều thích che giấu tâm sự, cậu cũng không thực sự hiểu rõ tâm trạng của bạn mình là như nào, nhưng ít nhất cậu phải ở bên cạnh cô ấy lúc này.
Cậu đã từ chối, Thụ cũng không nài nỉ, tỏ vẻ mình đã hiểu.
Lúc họ tới cổng, Thụ hỏi Công: “Cậu về ký túc xá hả?”
Công lắc đầu, đáp: “Hiện tại tôi không ở ký túc, tôi với bạn thân thuê nhà trọ ở bên ngoài.”
Thụ: “Thế vừa hay, nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về.”
Công: “Ờm… Như vậy… Phiền anh lắm…”
Thụ: “Dù sao chiều nay tôi cũng không lịch trình gì, bình thường chỉ ngồi ở văn phòng, khó lắm mới được ra ngoài, đi dạo nhiều một chút, thả lỏng tâm trạng cũng tốt. Hơn nữa, đưa cậu về đâu thể nói là phiền toái.”
Công biết nói nhiều cũng không tốt, yên lặng gật đầu, theo hắn lên xe, chỉ đường.
Chỗ cậu ở cách trường không xa, hoàn cảnh cũng tốt, tiền nhà không cao, thích hợp với sinh viên nhất, cậu và bạn thân phải tìm lâu lắm mới tìm ra được chỗ tốt như vậy, có chút tự hào nho nhỏ.
Thụ lần đầu tới đây, dừng xe nhìn quanh hoàn cảnh bốn phía, không tìm được gì không ổn, ngầm thở dài, mặt ngoài vẫn không thay đổi gì.
“Tới rồi, cám ơn anh.”
Công tháo dây an toàn, định xuống xe, bỗng cổ tay bị nắm lại.
Công: “?”
Cậu nghi hoặc quay đầu nhìn.
Thụ nhìn cậu vài giây, sau đó đưa cho Công một cái hộp: “Tặng cậu.”
Công: “Quà hả?”
Thụ: “Ừ, mở ra nhìn thử không?”
Công hơi nghi ngờ mở hộp ra, là… một bé váy?!
Là bé váy cậu lăn lộn biết bao lâu vẫn không mua được?!
Công ngẩn đầu nhìn Thụ, trong mắt không giấu được vui sướng, hai mắt biến thành sao, sáng như đèn xe.
Thụ nắm tay thành quyền, điều chỉnh hô hấp, hỏi: “Thích không?”
“Ừm… Thích lắm!”
Thụ cười nói: “Lần đó gặp cậu mặc cái váy cũng tương tự vậy, đẹp lắm, nhưng hình như con thiên nga bị dơ rồi, cũng do tôi nên trong lòng không khỏi áy náy, tôi có lên mạng tra thử, thấy kiểu dáng này khá hot, tôi nghĩ cậu sẽ thích, nên mua luôn, lúc đầu cũng không dám chắc, nên không đưa cậu.”
“Giờ thấy cậu thích, tôi cũng mừng.”
Công cũng đang do dự, tưởng rằng người ta không có ý tốt gì, nhưng hắn đã giải thích như vậy lại làm người ta cảm thấy, nếu không nhận phần này sẽ thiệt không lễ phép.
Nhưng thích thiệt luôn á!
Công sờ sờ váy, hỏi Thụ: “Anh tặng tôi cái này, tôi có thể giúp gì khác lại cho anh không?”
Thụ tính nói không cần nhưng nghĩ lại, hạ mắt, nói: “Nếu cậu đã muốn vậy, thì làm cho tôi tí điểm tâm hoặc đại loại vậy cũng được, lần sau gặp đưa tôi bức tự họa được không?”
Thụ yêu cầu đúng sở trường của cậu, Công cười tới không thấy tổ quốc đâu cả: “Được chứ!”
“Vậy hẹn gặp lại.”
“Tạm biệt!”
Nhưng Công khéo léo từ chối, nói bạn thân có việc nên cậu phải trở về xem thế nào, cũng không phải Công muốn né tránh gì, cậu thiệt sự lo lắng cho bạn thân.
Sau khi chia tay, tinh thần của cô bạn thân sa sút hẳn, lúc trước còn muốn đi dạy dỗ tên bạn trai khốn kiếp một trận cơ mà, do hôm đó nháo loạn một hồi, cô cũng vui vẻ được vài hôm.
Con gái đều thích che giấu tâm sự, cậu cũng không thực sự hiểu rõ tâm trạng của bạn mình là như nào, nhưng ít nhất cậu phải ở bên cạnh cô ấy lúc này.
Cậu đã từ chối, Thụ cũng không nài nỉ, tỏ vẻ mình đã hiểu.
Lúc họ tới cổng, Thụ hỏi Công: “Cậu về ký túc xá hả?”
Công lắc đầu, đáp: “Hiện tại tôi không ở ký túc, tôi với bạn thân thuê nhà trọ ở bên ngoài.”
Thụ: “Thế vừa hay, nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về.”
Công: “Ờm… Như vậy… Phiền anh lắm…”
Thụ: “Dù sao chiều nay tôi cũng không lịch trình gì, bình thường chỉ ngồi ở văn phòng, khó lắm mới được ra ngoài, đi dạo nhiều một chút, thả lỏng tâm trạng cũng tốt. Hơn nữa, đưa cậu về đâu thể nói là phiền toái.”
Công biết nói nhiều cũng không tốt, yên lặng gật đầu, theo hắn lên xe, chỉ đường.
Chỗ cậu ở cách trường không xa, hoàn cảnh cũng tốt, tiền nhà không cao, thích hợp với sinh viên nhất, cậu và bạn thân phải tìm lâu lắm mới tìm ra được chỗ tốt như vậy, có chút tự hào nho nhỏ.
Thụ lần đầu tới đây, dừng xe nhìn quanh hoàn cảnh bốn phía, không tìm được gì không ổn, ngầm thở dài, mặt ngoài vẫn không thay đổi gì.
“Tới rồi, cám ơn anh.”
Công tháo dây an toàn, định xuống xe, bỗng cổ tay bị nắm lại.
Công: “?”
Cậu nghi hoặc quay đầu nhìn.
Thụ nhìn cậu vài giây, sau đó đưa cho Công một cái hộp: “Tặng cậu.”
Công: “Quà hả?”
Thụ: “Ừ, mở ra nhìn thử không?”
Công hơi nghi ngờ mở hộp ra, là… một bé váy?!
Là bé váy cậu lăn lộn biết bao lâu vẫn không mua được?!
Công ngẩn đầu nhìn Thụ, trong mắt không giấu được vui sướng, hai mắt biến thành sao, sáng như đèn xe.
Thụ nắm tay thành quyền, điều chỉnh hô hấp, hỏi: “Thích không?”
“Ừm… Thích lắm!”
Thụ cười nói: “Lần đó gặp cậu mặc cái váy cũng tương tự vậy, đẹp lắm, nhưng hình như con thiên nga bị dơ rồi, cũng do tôi nên trong lòng không khỏi áy náy, tôi có lên mạng tra thử, thấy kiểu dáng này khá hot, tôi nghĩ cậu sẽ thích, nên mua luôn, lúc đầu cũng không dám chắc, nên không đưa cậu.”
“Giờ thấy cậu thích, tôi cũng mừng.”
Công cũng đang do dự, tưởng rằng người ta không có ý tốt gì, nhưng hắn đã giải thích như vậy lại làm người ta cảm thấy, nếu không nhận phần này sẽ thiệt không lễ phép.
Nhưng thích thiệt luôn á!
Công sờ sờ váy, hỏi Thụ: “Anh tặng tôi cái này, tôi có thể giúp gì khác lại cho anh không?”
Thụ tính nói không cần nhưng nghĩ lại, hạ mắt, nói: “Nếu cậu đã muốn vậy, thì làm cho tôi tí điểm tâm hoặc đại loại vậy cũng được, lần sau gặp đưa tôi bức tự họa được không?”
Thụ yêu cầu đúng sở trường của cậu, Công cười tới không thấy tổ quốc đâu cả: “Được chứ!”
“Vậy hẹn gặp lại.”
“Tạm biệt!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook