“Mấy năm trước, khi ta vẫn còn điên điên khùng khùng, ta thường xuyên có cùng một giấc mộng.”

“Ở trong mộng, ta đi tới một thế giới xa lạ.”

“Nơi đó mọi người vì ăn, mặc, ở, đi lại mà bôn ba.”

“Vì công, danh, lợi lộc, mà giãy giụa.”

Tiếng của Dương Nhược Tình mềm nhẹ vang lên, hòa quyện với với âm thanh lách tách của ngọn lửa đang nhảy lên trong lòng bếp.

“Nơi đó quan phủ có văn bản quy định rõ ràng, kết hôn phải một vợ một chồng.”

“Không có thông phòng, không có thiếp thất, cả đời chỉ đối với nhau trung trinh như một.”

“Đương nhiên, cũng có người phản bội phối ngẫu của chính mình, nhưng những việc đó đều không được thế tục tiếp thu.”

Âm thanh nàng ngừng lại, nhàn nhạt cười.

Ánh lửa chiếu rọi vào mắt nàng, có hơi chút mê ly.

Điều này làm cho Lạc Phong Đường ở bên cạnh, ánh mắt chưa từng rời đi quá mặt nàng có loại ảo giác.

Thay vì nói là đang nghe giấc mộng của nàng, càng giống như là đang nghe nàng kể ra một đoạn sự kiện mà nàng đã chân thật trải qua ……

Trong phòng bếp, tiếng của nàng như dòng suối, róc rách chảy qua.

“Nam tử ở nơi đó, khi cầu hôn cô nương mà mình ái mộ, có nghi thức riêng.”

Nàng nói, giơ tay phải của mình lên, “Bọn họ sẽ đem nhẫn đeo lên trên tay nữ tử.”

“Nam trái nữ phải. Năm ngón tay trên tay phải này, vị trí đeo nhẫn không giống nhau thì đều có ngụ ý không giống nhau.”

“Trao hoa, là hoa hồng đỏ như máu tươi chói mắt.”

“Trao chocolate, cùng bánh kem, đồ ngọt hình trái tim……”

Nước trong nồi đã sớm rít gào, sôi sùng sục.

Hai người ở cửa bếp, lại đều không có đứng dậy đi xem.

Trên mặt bọn họ, đồng dạng đều hiện lên khát khao cùng mê mang.

Thật giống như là đang cùng nhau trở về cảnh trong mơ kia, cùng nhau cảm thụ một phen……

Thẳng đến thật lâu sau, tiếng bước chân của Tôn thị cùng Dương Hoa Trung tiến vào, mới đánh vỡ phân cảnh trong mơ kiều diễm này.

“Ai A, chỉ lo nói chuyện, đã quên luôn đun nước?”

Dương Nhược Tình hồi phục lại tinh thần, ném que cời lửa trong tay xuống, đứng dậy đi vào bên bệ bếp.

Mở vung nồi ra vừa thấy.

Trời ạ.

Trong nồi chỉ còn dư lại non nửa nồi nước.

Mà mấy cái ấm sành bên cạnh, thiếu chút nữa liền phải thấy đáy.

Nàng vội vàng múc thêm nước từ lu nước đổ vào ấm sành.

Phía sau, Tôn thị và Dương Hoa Trung đã đến nói chuyện cùng Lạc Phong Đường.

Lạc Phong Đường nói: “hôm nay đã vất vả cho tam thúc, tam thẩm, hai người ban đêm hảo hảo nghỉ ngơi, cháu xin phép đi về đây.”

Dương Hoa Trung cùng Tôn thị gật đầu.

Lạc Phong Đường lại nhìn về phía Dương Nhược Tình bên này: “Tình Nhi, ta đây đi trước.”

Dương Nhược Tình hướng hắn cười: “Đi thôi, trên đường cẩn thận một chút.”

“Ừ!”

Dương Hoa Trung đưa Lạc Phong Đường ra ngoài phòng bếp.



Bên này, vẻ mặt Tôn thị vui mừng đi lại đây.

“Tình Nhi, nương phải chúc mừng cho con.” Phụ nhân nói.

Dương Nhược Tình nhìn Tôn thị: “Chúc mừng việc gì ạ?”

Tôn thị nói: “Mấy ngày nữa, Lạc đại bá sẽ ủy thác Trường Canh thúc tới nhà ta, thế Đường Nha Tử cầu hôn với con.”

Phụ nhân nhìn Dương Nhược Tình, chờ đợi phản ứng ngượng ngùng lại ngọt ngào của khuê nữ.

Không nghĩ tới, khuê nữ chỉ ngẩn ra, ngay sau đó liền nhấp miệng cười nhẹ thành tiếng.

“Sao thế? Con không tin ư? Đây là thật sự.”

Tôn thị lại nói.

“Tối nay, nương bảo các con về sớm, là sợ các con ngượng ngùng.”

“Đường Nha Tử là người tốt, biết thương người, con gả cho hắn, ta và cha con yên tâm một trăm lần.” Phụ nhân lại nói.

Dương Nhược Tình nói: “Trách không được đuổi mấy đứa bọn con về sớm như vậy, hóa ra là âm mưu đem con gả đi ra ngoài nha!”

“Ai, nương không thương con!”

Tôn thị kinh ngạc, ngay sau đó cười.

“Ngốc khuê nữ, nương không thương con thì ai thương con?”

“Nữ hài gia, dù có bản lĩnh đến đâu, chung quy vẫn phải tìm một phu quân.”

“Cha mẹ dù cho có thương, cũng không thể bồi con cả đời được.”

“Hai đệ đệ con, ngày sau trưởng thành, cũng phải thành thân.”

“Khi còn trẻ là phu thê, khi về già lại trở thành bạn bè, cuối cùng người có thể bồi con, chỉ có hôn phu!”

Tôn thị nói một phen những lời thấm thía, nghe vậy, trong lòng Dương Nhược Tình không thể bình tĩnh được nữa.

Đạo lý này, nàng đều hiểu.

Nhưng, từ trước không ai moi tim móc phổi nói ra với nàng như vậy.

Chỉ có nương, chỉ có mẹ ruột của chính mình, mới có thể dặn dò từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ như vậy.

Tuy rằng nương là một chiếc bánh bao đang trong quá trình cải tạo.

Thường xuyên sẽ kéo chân mình, trở thành tay nải.

Nhưng cái tay nải này, nàng nguyện ý mang.

“Nương, nương yên tâm, con nhất định sẽ tìm được phu quân của chính mình.”

Dương Nhược Tình nhẹ giọng nói.

“Con lúc trước ra một đạo nan đề cho Đường Nha Tử, muốn khảo nghiệm hắn một chút.”

“Gì nan đề?” Tôn thị hỏi.

Dương Nhược Tình cong môi cười, đem chuyện lúc trước, dăm ba câu nói với Tôn thị.

Tôn thị ngạc nhiên.

“Đường Nha Tử biết đi nơi nào tìm được mấy thứ kia chứ? Con như vậy không phải là làm khó dễ người ta sao?” Tôn thị nói.

Dương Nhược Tình lắc lắc đầu.

“Cũng không thể coi như là làm khó dễ được, mà là một loại khảo nghiệm.”

Nàng nói.

“Đồ vật dễ dàng được đến tay, rất nhiều người đều không quý trọng.”

“Khuê nữ của nương tuy gom tiền, nhưng lại cũng không có lòng tham.”



“Con cũng không phải thật sự muốn hắn làm ra đồ vật giống như đúc.”

Điều nàng muốn, chỉ là thái độ của hắn.

Nhẫn kim cương, chocolate, căn bản không tồn tại ở thời đại này.

Nàng chỉ muốn nhìn một chút, xem hắn sẽ lấy loại hình thức nào, tới hoàn thành nhiệm vụ này, hoàn thành giấc mộng của nàng.

“Nếu hắn làm không được thì sao?” Tôn thị lại hỏi.

Dương Nhược Tình cười một cái, “Hắn nhất định có thể làm được, con tin hắn.”

“Ai, khuê nữ con á, đúng là quỷ tinh linh. Đường Nha Tử gặp gỡ con, cũng coi như là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.”

Vẻ mặt Tôn thị cảm khái nói.

“Nương vẫn là ngóng trông Đường Nha Tử có thể sớm ngày sửa miệng, gọi ta là nương, ta liền thấy đủ rồi!” Phụ nhân nói.

Dương Nhược Tình đỏ ửng mặt, gật gật đầu.

……

Hôm sau, tờ mờ sáng, Lạc Phong Đường liền tới đây.

Tôn thị căn thời gian, rán bánh bột ngô, để trong nồi.

Dương Nhược Tình cùng Lạc Phong Đường ăn bánh, uống nước xong.

Sau đó đem đậu phụ và đậu phụ khô, toàn bộ để lên trên xe cút kít.

Dưới ánh mắt dõi theo của Tôn thị, hai người đi về phía trấn trên đưa đậu phụ.

Khi tới bên ngoài cửa hậu viện Tụ Vị Hiên, Lạc Phong Đường chần chờ, không muốn đi vào.

Dương Nhược Tình liếc mắt nhìn hắn một cái, cười nói.

“Sao không dám đi vào vậy? Là sợ vị chủ nhân tiểu thư ở bên trong đổ ngươi sao?”

Nàng trêu ghẹo nói.

Lạc Phong Đường nhíu mày.

Hắn không sợ nàng ta đổ.

Hắn sợ, là vị chủ nhân tiểu thư kia luôn nói mấy lời không nên nói.

Sẽ chọc Tình Nhi không cao hứng.

Cũng chọc đến hắn phải phí rất nhiều miệng lưỡi đi giải thích.

Hắn lại là một người nói năng vụng về.

Dường như có thể nhìn ra trong lòng hắn đang nghĩ gì, nàng cong môi cười đi đến bên cạnh hắn.

“Chỉ cần lập trường của ngươi kiên định, không bị nàng mê hoặc, có gì phải sợ đâu?”

“Về phần ta sao, ngươi có thể yên tâm, ta chưa bao giờ vì người râu ria mà để ảnh hưởng đến tâm tình.” Nàng nói.

Nghe nàng nói như vậy, Lạc Phong Đường yên lòng.

Hai người cùng nhau vào hậu viện, đi đến chỗ của Chu đầu bếp bên kia.

Kiểm tra hàng hóa, cân đo, ghi biên lai.

Trong quá trình này, vị Cận tiểu thư kia vẫn luôn không lộ diện.

Tống tiên sinh cũng không có tới.

Chu đầu bếp đem chứng từ đã viết tốt đưa cho Dương Nhược Tình.

Nàng cảm tạ, cầm chứng từ đang định đi đến đại đường phía trước để lãnh tiền, liền bị Chu đầu bếp gọi lại.

Vẻ mặt Chu đầu bếp vui mừng, nói với Dương Nhược Tình cùng Lạc Phong Đường: “Có một chuyện tốt ta muốn cùng nói với hai người các cháu.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương