Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
-
Chương 361: Trốn Không Thoát Cái Này Quyển Quyển ( Canh Ba )
Vừa mới tiến vào sân, liền nghe thấy ở chuồng lợn bên kia, ba con lợn con đang húc loạn xạ trong kia, kêu rầm rì.
“Sợ là đã đói lả rồi!”
Dương Nhược Tình nói.
Lạc Phong Đường gật gật đầu.
Đem thùng cặn đồ ăn đặt ở cửa, hai người cõng Tiểu An vào phòng.
Dương Nhược Tình sờ soạng đi thắp sáng cây đèn dầu đậu nành lên.
“Ta cởi quần áo cho Tiểu An ngủ, Tình Nhi ngươi mau đi cho lợn ăn đi!”
Lạc Phong Đường nói.
Đồng ruộng là vận mệnh của nông hộ, lợn, bò lại là bảo vật.
Không thể để đói được!
Dương Nhược Tình gật gật đầu, đem Tiểu An giao cho hắn, chính mình bước nhanh đi đến phòng bếp.
Nàng lưu loát băm cây gai thảo, múc hai chén bã đậu trộn lẫn ở bên trong, quấy đều.
Xách đi ra ngoài cho lợn ăn.
Trong nhà những thứ khác không nhiều lắm, nhưng bã đậu lại có không ít.
Lâu lâu làm đậu phụ, bã đậu đủ cho ba con lợn con ăn.
Trong chuồng lợn, ba con lợn con đói đến hoảng.
Nhìn thấy Dương Nhược Tình xách theo thùng lại đây, ba con đều hưng phấn lên, vội vàng vọt tới cửa chuồng lợn, vây quanh máng cám lợn.
Nàng đem thùng cám lợn đổ vào máng lợn.
Âm thanh eng éc đã không còn, thay vào đó là tiếp táp táp vui sướng khi ăn.
Nhìn tướng ăn của ba con lợn con, Dương Nhược Tình thở ra một hơi.
Nàng lại rải một ít vỏ trấu cho con gà đang kêu khanh khách bên kia, đem nó từ ổ gà dẫn ra tới, vòng qua nhặt một quả trứng trong ổ gà.
Làm tốt hết thảy, nàng rửa sạch tay, đang chuẩn bị đi phòng Dương Hoa Trung nhìn xem.
Đúng lúc Lạc Phong Đường từ trong phòng ra tới.
“Ngủ rồi ư?” Nàng hỏi.
Lạc Phong Đường gật gật đầu: “Ngủ rồi, Đại An ở bên cạnh trông.”
“Vậy là tốt rồi.” Nàng nói.
Hắn đi tới bên nàng, tiếp nhận cái thùng không trong tay nàng.
“Khi cởi vớ cho hắn, hắn còn mở to mắt, hỏi ta chân hắn có thối không?”
Nói đến đây, hắn khẽ cười.
Dương Nhược Tình cũng cười.
“Vậy ngươi trả lời sao?” Nàng hỏi.
Hắn nói: “Ta nói, so với chân của Phong Đường ca ca, thì chân Tiểu An thật là thơm!”
Dương Nhược Tình lại cười.
“Chân thối còn tự hào như vậy? Đúng là không biết xấu hổ!”
Nàng tức giận liếc hắn một cái, xoay người đi phòng bếp.
Hắn cười hắc hắc, đi theo phía sau nàng cũng vào phòng bếp.
Trong phòng bếp, Dương Nhược Tình đổ đầy nước vào chiếc nồi và ấm sành, ngồi ở cửa bếp nhồi củi.
Cả ngày hôm nay cũng chưa đốt bếp, trong nhà một giọt nước ấm đều không có.
Nàng cùng hai đệ đệ đều còn chưa có tắm rửa.
Chút nữa cha mẹ về tới nhà, cũng phải uống nước, rửa mặt.
Nàng nhân lúc này đem nước chuẩn bị tốt.
Lạc Phong Đường vào phòng bếp, đi đến cửa bếp lò ngồi xổm xuống.
Hắn nhìn nàng.
Trong lòng bếp nhảy lên ánh lửa, chiếu chiếu vào khuôn mặt nàng.
Hắn không biết có phải do thuốc viên kia hiệu dụng hay không.
Hắn phát hiện gần đây, Tình Nhi so với trước trở lên xinh đẹp hơn nhiều.
Khuôn mặt gầy hẳn đi, làn da ám vàng cũng dần dần trắng lên.
Đôi mắt cũng lớn hơn nữa.
Lúc này, được ánh lửa trong lòng bếp chiếu lên, trên khuôn mặt trắng trong kia lộ ra sắc hồng, đôi mắt thậm chí còn sáng lấp lánh.
Hắn nhìn chằm chằm.
Thẳng đến khi nàng nhẹ nhàng đẩy hắn một chút, hắn sau đó mới ý thức được chính mình thất thố.
“Nghĩ gì mà nhập thần như vậy? Gọi ngươi hai lần cũng không lên một tiếng.”
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn.
Lạc Phong Đường gãi gãi đầu, cười thành tiếng.
“Đừng cười ngây ngô nữa, ta đang hỏi ngươi đấy, nghiêm túc coi!”
Nàng cố ý xụ mặt xuống.
Hắn không dám cười nữa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn nàng, ánh mắt sáng quắc.
“Tình Nhi, có chuyện ta nghĩ đã lâu, muốn thảo luận với ngươi.” Hắn nói.
“Chuyện gì? Ngươi nói đi.” Nàng nói.
Hắn hít một hơi thật sâu, vẻ mặt chờ mong nhìn nàng.
Huy động hết dũng khí nói: “Ta muốn mời bà mối tới cầu hôn cùng tam thúc, tam thẩm!”
“A?”
Dương Nhược Tình cho rằng chính mình nghe lầm.
Hoắc mắt đứng lên, que cời lửa trong tay cũng rớt xuống dất, bị hắn duỗi tay tiếp được.
Hắn cũng đứng lên, nhìn phản ứng này của nàng, ngẩn ra.
“Sao thế? Ngươi không vui ư?”
Hắn ngạc nhiên hỏi.
Trong đáy mắt, ngoại trừ một tia thấp thỏm, còn có một chút mất mát.
“Tình Nhi, ta, ta có phải hay không quá đường đột?”
Hắn lẩm bẩm hỏi, chân tay có hơi chút luống cuống.
Dương Nhược Tình hồi phục lại tinh thần.
Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, sau đó mới ý thức được phản ứng của chính mình đã truyền đến cho hắn một tin tức sai lầm.
Khi thất vọng và uể oải trên mặt hắn càng ngày càng nhiều.
Nàng đột nhiên xoay người, ngoắc đầu ngón tay với Lạc Phong Đường.
“Lại đây, ta có lời muốn nói với ngươi.”
Hắn vừa mới cúi người xuống, lỗ tai đã bị nàng nhéo.
Nàng một tay chống nạnh, một tay nắm lỗ tai hắn.
Nghiến răng nghiến lợi quở trách.
“Ngươi cái tên tiểu tử thúi này, được lắm, dám cầu hôn tỷ tỷ ta sao?”
“Muốn cầu hôn thì phải lấy ra thái độ cầu hôn nên có chứ!”
“Nhẫn kim cương đâu?”
“Hoa hồng đâu?”
“Chocolate đâu?”
“Bánh kem tình yêu đâu?”
“Tất cả đều không có!”
“Trong tay liền chỉ cầm một cây que cời lửa, còn muốn ôm mỹ nhân về? Ta khinh!”
Lạc Phong Đường bị nàng quở trách một hồi khiến cho phát ngốc.
Khi hắn hồi phục lại tinh thần, bắt giữ được huyền cơ ẩn dấu trong lời nói.
Hắn cao hứng đến miệng cũng lệch sang một bên.
Cả người thiếu chút nữa liền nhảy lên.
“Tình Nhi, ý của ngươi là ngươi nguyện ý cùng ta thành thân sao?”
Cũng không rảnh lo lỗ tai vẫn đang còn bị nàng nhéo, hắn duỗi tay ôm lấy nàng, vội vàng hỏi.
Dương Nhược Tình bỏ tay ra, hai tay ôm ngực, hừ một tiếng quay mặt sang một bên.
Bộ dáng ngạo kiều này, thậm chí còn khiến cho hắn vui mừng!
“Có phải, nếu ta đem được những thứ ngươi vừa mới nói kia đến đây, ngươi liền đáp ứng cùng ta thành thân đúng không?”
Hắn kích động truy vấn.
Dương Nhược Tình mắt trợn trắng: “Trước mang đến đây đã rồi hẵng nói!”
“Tình Nhi, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ mang đến!”
Hắn nói lời thề son sắt.
“Hứ, nói như pháo nổ ta cũng không hiếm lạ.” Nàng nói.
“Ngươi nếu không mang tới được, dù cho đại bá ngươi có phái bà mối tới cửa.”
“Cha mẹ ta có đáp ứng việc hôn nhân này, thì cũng chỉ là thái độ của trưởng bối, bên trong lòng ta sẽ không tán thành ngươi!”
Mỗi một nữ hài, trong những năm tháng trưởng thành, đều cất giấu một cái mộng công chúa.
Cho dù là điệp viên lãnh khốc, cũng không trốn thoát giấc mộng này.
Đời trước chưa thực hiện được nguyện vọng, đời này, khó khắn lắm mới gặp được nam nhân nàng vừa ý.
Nàng muốn mở rộng cửa lòng, đi yêu một hồi, trải qua một hồi.
Tự nhiên, cũng muốn hoàn thành giấc mộng này của chính mình!
“Tình Nhi, ngươi yên tâm, ta nhất định có thể tìm được mấy thứ đồ vật mà ngươi nói kia, chỉ cần trên đời này có!”
Lạc Phong Đường gằn từng chữ.
Dương Nhược Tình không hé răng.
Ánh mắt hoà thuận, vui vẻ nhìn khuôn mặt tuấn tú, chân thành, tha thiết trước mắt.
Trong lòng một mảnh rung động.
Nàng là một người có quan điểm sống khác biệt.
Mà hắn lại có đủ quyết đoán vì nàng mà đánh vỡ luật lệ, tập quán bất hợp lý, cổ lỗ sĩ.
Nam tử như vậy ở thời đại này, giống như lông phượng, sừng lân!
Thoáng bình tĩnh một ít, Lạc Phong Đường buông lỏng nàng ra.
“Tình Nhi, ngươi có thể nói lại cho ta nghe, mấy thứ lúc trước mà ngươi nói đó, trông như thế nào được không? Ta sẽ đi tìm!”
So với những thứ khác, giờ phút này, tâm thần hắn tất cả đều đặt trên chuyện này.
Dương Nhược Tình cong môi cười, ngồi xuống cục đá ở cửa bếp.
Tiếp nhận que cời lửa trong tay hắn, hướng lòng bếp thêm một phen củi.
Sau đó, đôi tay nàng ôm đầu gối, khóe môi ngậm một tia cười.
Như là lâm vào trong hồi ức thực xa xôi, lại như là đang khát khao cái gì.
Lạc Phong Đường cũng không thúc giục nàng.
Ở bên cạnh nàng ngồi xổm xuống, rất có kiên nhẫn nhìn nàng.
Chờ đợi nàng mở miệng.
“Sợ là đã đói lả rồi!”
Dương Nhược Tình nói.
Lạc Phong Đường gật gật đầu.
Đem thùng cặn đồ ăn đặt ở cửa, hai người cõng Tiểu An vào phòng.
Dương Nhược Tình sờ soạng đi thắp sáng cây đèn dầu đậu nành lên.
“Ta cởi quần áo cho Tiểu An ngủ, Tình Nhi ngươi mau đi cho lợn ăn đi!”
Lạc Phong Đường nói.
Đồng ruộng là vận mệnh của nông hộ, lợn, bò lại là bảo vật.
Không thể để đói được!
Dương Nhược Tình gật gật đầu, đem Tiểu An giao cho hắn, chính mình bước nhanh đi đến phòng bếp.
Nàng lưu loát băm cây gai thảo, múc hai chén bã đậu trộn lẫn ở bên trong, quấy đều.
Xách đi ra ngoài cho lợn ăn.
Trong nhà những thứ khác không nhiều lắm, nhưng bã đậu lại có không ít.
Lâu lâu làm đậu phụ, bã đậu đủ cho ba con lợn con ăn.
Trong chuồng lợn, ba con lợn con đói đến hoảng.
Nhìn thấy Dương Nhược Tình xách theo thùng lại đây, ba con đều hưng phấn lên, vội vàng vọt tới cửa chuồng lợn, vây quanh máng cám lợn.
Nàng đem thùng cám lợn đổ vào máng lợn.
Âm thanh eng éc đã không còn, thay vào đó là tiếp táp táp vui sướng khi ăn.
Nhìn tướng ăn của ba con lợn con, Dương Nhược Tình thở ra một hơi.
Nàng lại rải một ít vỏ trấu cho con gà đang kêu khanh khách bên kia, đem nó từ ổ gà dẫn ra tới, vòng qua nhặt một quả trứng trong ổ gà.
Làm tốt hết thảy, nàng rửa sạch tay, đang chuẩn bị đi phòng Dương Hoa Trung nhìn xem.
Đúng lúc Lạc Phong Đường từ trong phòng ra tới.
“Ngủ rồi ư?” Nàng hỏi.
Lạc Phong Đường gật gật đầu: “Ngủ rồi, Đại An ở bên cạnh trông.”
“Vậy là tốt rồi.” Nàng nói.
Hắn đi tới bên nàng, tiếp nhận cái thùng không trong tay nàng.
“Khi cởi vớ cho hắn, hắn còn mở to mắt, hỏi ta chân hắn có thối không?”
Nói đến đây, hắn khẽ cười.
Dương Nhược Tình cũng cười.
“Vậy ngươi trả lời sao?” Nàng hỏi.
Hắn nói: “Ta nói, so với chân của Phong Đường ca ca, thì chân Tiểu An thật là thơm!”
Dương Nhược Tình lại cười.
“Chân thối còn tự hào như vậy? Đúng là không biết xấu hổ!”
Nàng tức giận liếc hắn một cái, xoay người đi phòng bếp.
Hắn cười hắc hắc, đi theo phía sau nàng cũng vào phòng bếp.
Trong phòng bếp, Dương Nhược Tình đổ đầy nước vào chiếc nồi và ấm sành, ngồi ở cửa bếp nhồi củi.
Cả ngày hôm nay cũng chưa đốt bếp, trong nhà một giọt nước ấm đều không có.
Nàng cùng hai đệ đệ đều còn chưa có tắm rửa.
Chút nữa cha mẹ về tới nhà, cũng phải uống nước, rửa mặt.
Nàng nhân lúc này đem nước chuẩn bị tốt.
Lạc Phong Đường vào phòng bếp, đi đến cửa bếp lò ngồi xổm xuống.
Hắn nhìn nàng.
Trong lòng bếp nhảy lên ánh lửa, chiếu chiếu vào khuôn mặt nàng.
Hắn không biết có phải do thuốc viên kia hiệu dụng hay không.
Hắn phát hiện gần đây, Tình Nhi so với trước trở lên xinh đẹp hơn nhiều.
Khuôn mặt gầy hẳn đi, làn da ám vàng cũng dần dần trắng lên.
Đôi mắt cũng lớn hơn nữa.
Lúc này, được ánh lửa trong lòng bếp chiếu lên, trên khuôn mặt trắng trong kia lộ ra sắc hồng, đôi mắt thậm chí còn sáng lấp lánh.
Hắn nhìn chằm chằm.
Thẳng đến khi nàng nhẹ nhàng đẩy hắn một chút, hắn sau đó mới ý thức được chính mình thất thố.
“Nghĩ gì mà nhập thần như vậy? Gọi ngươi hai lần cũng không lên một tiếng.”
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn.
Lạc Phong Đường gãi gãi đầu, cười thành tiếng.
“Đừng cười ngây ngô nữa, ta đang hỏi ngươi đấy, nghiêm túc coi!”
Nàng cố ý xụ mặt xuống.
Hắn không dám cười nữa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn nàng, ánh mắt sáng quắc.
“Tình Nhi, có chuyện ta nghĩ đã lâu, muốn thảo luận với ngươi.” Hắn nói.
“Chuyện gì? Ngươi nói đi.” Nàng nói.
Hắn hít một hơi thật sâu, vẻ mặt chờ mong nhìn nàng.
Huy động hết dũng khí nói: “Ta muốn mời bà mối tới cầu hôn cùng tam thúc, tam thẩm!”
“A?”
Dương Nhược Tình cho rằng chính mình nghe lầm.
Hoắc mắt đứng lên, que cời lửa trong tay cũng rớt xuống dất, bị hắn duỗi tay tiếp được.
Hắn cũng đứng lên, nhìn phản ứng này của nàng, ngẩn ra.
“Sao thế? Ngươi không vui ư?”
Hắn ngạc nhiên hỏi.
Trong đáy mắt, ngoại trừ một tia thấp thỏm, còn có một chút mất mát.
“Tình Nhi, ta, ta có phải hay không quá đường đột?”
Hắn lẩm bẩm hỏi, chân tay có hơi chút luống cuống.
Dương Nhược Tình hồi phục lại tinh thần.
Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, sau đó mới ý thức được phản ứng của chính mình đã truyền đến cho hắn một tin tức sai lầm.
Khi thất vọng và uể oải trên mặt hắn càng ngày càng nhiều.
Nàng đột nhiên xoay người, ngoắc đầu ngón tay với Lạc Phong Đường.
“Lại đây, ta có lời muốn nói với ngươi.”
Hắn vừa mới cúi người xuống, lỗ tai đã bị nàng nhéo.
Nàng một tay chống nạnh, một tay nắm lỗ tai hắn.
Nghiến răng nghiến lợi quở trách.
“Ngươi cái tên tiểu tử thúi này, được lắm, dám cầu hôn tỷ tỷ ta sao?”
“Muốn cầu hôn thì phải lấy ra thái độ cầu hôn nên có chứ!”
“Nhẫn kim cương đâu?”
“Hoa hồng đâu?”
“Chocolate đâu?”
“Bánh kem tình yêu đâu?”
“Tất cả đều không có!”
“Trong tay liền chỉ cầm một cây que cời lửa, còn muốn ôm mỹ nhân về? Ta khinh!”
Lạc Phong Đường bị nàng quở trách một hồi khiến cho phát ngốc.
Khi hắn hồi phục lại tinh thần, bắt giữ được huyền cơ ẩn dấu trong lời nói.
Hắn cao hứng đến miệng cũng lệch sang một bên.
Cả người thiếu chút nữa liền nhảy lên.
“Tình Nhi, ý của ngươi là ngươi nguyện ý cùng ta thành thân sao?”
Cũng không rảnh lo lỗ tai vẫn đang còn bị nàng nhéo, hắn duỗi tay ôm lấy nàng, vội vàng hỏi.
Dương Nhược Tình bỏ tay ra, hai tay ôm ngực, hừ một tiếng quay mặt sang một bên.
Bộ dáng ngạo kiều này, thậm chí còn khiến cho hắn vui mừng!
“Có phải, nếu ta đem được những thứ ngươi vừa mới nói kia đến đây, ngươi liền đáp ứng cùng ta thành thân đúng không?”
Hắn kích động truy vấn.
Dương Nhược Tình mắt trợn trắng: “Trước mang đến đây đã rồi hẵng nói!”
“Tình Nhi, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ mang đến!”
Hắn nói lời thề son sắt.
“Hứ, nói như pháo nổ ta cũng không hiếm lạ.” Nàng nói.
“Ngươi nếu không mang tới được, dù cho đại bá ngươi có phái bà mối tới cửa.”
“Cha mẹ ta có đáp ứng việc hôn nhân này, thì cũng chỉ là thái độ của trưởng bối, bên trong lòng ta sẽ không tán thành ngươi!”
Mỗi một nữ hài, trong những năm tháng trưởng thành, đều cất giấu một cái mộng công chúa.
Cho dù là điệp viên lãnh khốc, cũng không trốn thoát giấc mộng này.
Đời trước chưa thực hiện được nguyện vọng, đời này, khó khắn lắm mới gặp được nam nhân nàng vừa ý.
Nàng muốn mở rộng cửa lòng, đi yêu một hồi, trải qua một hồi.
Tự nhiên, cũng muốn hoàn thành giấc mộng này của chính mình!
“Tình Nhi, ngươi yên tâm, ta nhất định có thể tìm được mấy thứ đồ vật mà ngươi nói kia, chỉ cần trên đời này có!”
Lạc Phong Đường gằn từng chữ.
Dương Nhược Tình không hé răng.
Ánh mắt hoà thuận, vui vẻ nhìn khuôn mặt tuấn tú, chân thành, tha thiết trước mắt.
Trong lòng một mảnh rung động.
Nàng là một người có quan điểm sống khác biệt.
Mà hắn lại có đủ quyết đoán vì nàng mà đánh vỡ luật lệ, tập quán bất hợp lý, cổ lỗ sĩ.
Nam tử như vậy ở thời đại này, giống như lông phượng, sừng lân!
Thoáng bình tĩnh một ít, Lạc Phong Đường buông lỏng nàng ra.
“Tình Nhi, ngươi có thể nói lại cho ta nghe, mấy thứ lúc trước mà ngươi nói đó, trông như thế nào được không? Ta sẽ đi tìm!”
So với những thứ khác, giờ phút này, tâm thần hắn tất cả đều đặt trên chuyện này.
Dương Nhược Tình cong môi cười, ngồi xuống cục đá ở cửa bếp.
Tiếp nhận que cời lửa trong tay hắn, hướng lòng bếp thêm một phen củi.
Sau đó, đôi tay nàng ôm đầu gối, khóe môi ngậm một tia cười.
Như là lâm vào trong hồi ức thực xa xôi, lại như là đang khát khao cái gì.
Lạc Phong Đường cũng không thúc giục nàng.
Ở bên cạnh nàng ngồi xổm xuống, rất có kiên nhẫn nhìn nàng.
Chờ đợi nàng mở miệng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook