Dương thị ngã ngồi xuống đất, mông đau đến mức suýt nữa không đứng lên được, trong lúc cấp bách liền nắm lấy tóc của phụ nhân trước mặt. Người phụ nhân này hét lên đau đớn, may có người bên cạnh đỡ, mới không bị ngã. Nhưng phần tóc bị Dương thị kéo rách ra, lộ một mảnh da đầu trụi lụi.

Phụ nhân này là con dâu nhà Trương đồ tể trong thôn, nổi tiếng đanh đá, vườn rau thiếu một cây dưa chuột, nàng ước chừng có thể mắng tên trộm liên tục hai canh giờ.

Con dâu Trương gia nhìn đến tóc mình bị Dương thị kéo đứt, còn bà ta thì vẫn ngồi dưới đất nhe răng, trợn mắt kêu đau, một câu nhận lỗi đều không có thì lập tức nổi giận, sắc mặt xa xầm xuống.

Tay vung lên tát mạnh vào khuôn mặt dầy bịch phấn của Dương thị, hùng hổ nói: “Cái thể loại đàn bà mặt ngựa, lòng dạ hiểm độc! Chân tay ngươi vụng về, đứng không vững, ngã dập mông ráng chịu, sao lại kéo tóc ta? Ngươi kiểu gì cũng chết không được tử tế…”

Dương thị giơ tay lau mặt, rên rỉ, xoa xoa thắt lưng đau nhức, từ trên mặt đất bò dậy.

Không nói lời nào, đôi tay chống nạnh, cúi lưng, đôi mắt đỏ ngầu như mắt trâu, phát điên xông lên húc đầu vào bụng của tức phụ Trương gia.

“Ôi chao……”

Nàng con dâu Trương gia phát ra tiếng kêu như heo bị thọc tiết, đau đến mắt mũi trợn ngược, giơ tay kéo tóc Dương thị. Hai người trong sân nhà Dương gia lao vào đánh nhau, chửi bới đến tối sầm mặt mũi.

Bên này, Dương Nhược Tình, người khởi xướng mọi việc, đã sớm chen vào phòng cùng Tôn thị và cha Dương Hoa Trung.

Trong phòng cũng đông người, nhưng so với bên ngoài thì xem như an tĩnh hơn, ai cũng không dám nói, ngồi nghe Phúc bá chẩn bệnh.

Dương Nhược Tình lặng lẽ di chuyển đến góc giường, đứng sau lưng Tôn thị. Tầm mắt nàng dừng ở người đang nằm trên giường Dương Hoa Trung, đôi môi mím chặt.

Dương Hoa Trung nằm thẳng tắp nơi đó, hai mắt nhắm nghiền, máu trên mặt đã được lau bớt đi, vết thương trên chân cũng đã được xử lý qua, bó lại như chiếc bánh chưng. Phúc bá đang kiểm tra các bộ phận khác của ông.

Lão Dương cùng ngũ thúc Dương Hoa Châu, còn có đại bá Dương Hoa An đều kéo dài cổ đứng ở mép dường, Đàm thị được hai lão phụ nhân đỡ ngồi ở một bên ghế dài. Nước mắt Tôn thị không ngừng rơi, nhưng bà lại không dám khóc ra tiếng, dùng tay che miệng, mắt hướng phía Phúc bá đầy mong đợi.

Dương Nhược Tình nhìn mọi người một vòng, lại đem ánh mắt chuyển về trên giường. Lúc này mặt trời đã dần xuống núi, ánh sáng trong phòng vốn không tốt lắm, hiện tại còn nhiều người như vậy, khắp cơ thể Dương Hoa Trung toàn là bùn và máu. Nàng muốn xem khí sắc ông để phán đoán tình trạng thương tật cũng không được.



May mắn là từ góc độ này, nàng có thể thấy vị đại phu Phúc bá kia. Trên hai chân bị thương của Dương Hoa Châu, ông ấn nhẹ nhàng mấy cái, sắc mặt có chút không tốt lắm.

Dương Nhược Tình trong lòng lo lắng, thấp thỏm. Chẳng nhẽ mạng có thể giữ, nhưng chân thì không?

Thật là sợ cái gì, cái đó liền tới. Trong lòng nàng vừa nảy lên suy nghĩ này, ở mép giường, Phúc bá liền thu tay, xoay người lại cân nhắc một chút, hướng về lão Dương gia đang ngồi canh giữ trước giương nói:

“Con trai ông phúc lớn mạng lớn, mệnh xem như có thể giữ được. Lát sau ông cho lão ngũ cùng ta về nhà một chuyến, lấy hai thang thuốc trở về cho lão tam uống. Hắn lần này mất quá nhiều máu, máu là cốt lõi của cơ thể, tốt xấu gì cũng phải cho hắn bồi bổ, để tránh tương lai có mệnh hệ gì.

“Vâng vâng, đó là đương nhiên.” Lão Dương liên tục gật đầu, “Các chỗ khác của lão tam cũng không vấn đề gì, đúng không?”

Phúc bá dừng một chút, sắc mặt tức khắc ngưng trọng xuống, nhìn Dương Hoa Trung, nhíu mày, trầm giọng nói: “Đôi chân của lão tam, sợ là sau này sẽ không dùng được nữa!”

Lời trước đó Phúc bá nói, làm lão Dương cùng đám người Tôn thị thở ra một hơi nhẹ nhõm. Chính là lời sau này, lại khiến lão Dương cùng người nhà vừa thoáng yên tâm đã một lần nữa rơi vào trong chậu nước lạnh! Tôn thị chịu không nổi đả kích này, đôi mắt trợn ngược, trực tiếp từ trên ghế trượt ngã xuống.

Cũng may Dương Nhược Tình nhanh tay lẹ mắt đỡ được, nếu không Tôn thị chắc chắn đập đầu xuống đất.

Không ai có tâm tư để ý đến Tôn thị, lúc này trong phòng một mảnh mây đen bao phủ, Đàm thị lại bắt đầu khóc lên.

Dương Nhược Tình cố hết sức đỡ Tôn thị, trong lòng cũng vô cùng lo lắng, tầm mắt lại rơi lên đùi Dương Hoa Trung, sợ là khi xe đổ đã cán qua khiến xương và gân trên chân đều bị dập nát.

Dựa vào kỹ thuật chữa bệnh ở cổ đại, Dương Hoa Trung muốn đứng lên một lần nữa là thực sự khó khăn.

Bên này, lão Dương không hổ là người chủ gia đình, tuy rằng sắc mặt thay đổi, nhưng vẫn cố chống đỡ hỏi Phúc bá: “Một chân hay là hai chân?”

“Hai chân”



“Thật sự… vô phương cứu chữa?” Lão Dương lại hỏi

Phúc bá thở dài: “Việc này, nếu là rơi vào quý nhân quyền thế ở trong huyện thành, gia cảnh giàu có, có lẽ còn được 4 phần hy vọng. Dựa vào chúng ta, gia đình nông dân ở nơi thâm sơn cùng cốc này, e rằng…”

Câu nói kế tiếp, Phúc bá không nói hẳn ra, chỉ lắc lắc đầu, liền đứng dậy, bắt đầu thu thập hòm thuốc rời khỏi phòng.

……

Lão tam của Dương gia bị gẫy chân, trở thành phế nhân, nửa đời sau đều phải nằm trên giường, không thể tự chăm sóc bản thân. Chỉ trong thời gian ngắn ngủ của bữa chiều, đã truyền hết từ đầu thôn đến cuối thôn. Dường như trở thành chủ đề chính trên mâm cơm của mọi nhà.

Trong hậu viện Dương gia, không khí cực kỳ ngột ngạt, ai nấy đều cảm giác như có một tảng đá to đè lên tim, khiến người ta khó thở.

Vầng trăng khuyết đã treo trên ngọn cây, đây vốn là thời điểm nấu bữa tối nhưng bếp của Dương gia lại lạnh như băng. Trừ bỏ phòng của Dương Hoa Trung và phòng của lão Dương, Đàm thị có thắp ngọn đèn dầu, các phòng khác đều đã tắt lửa.

Ở thời điểm Dương Nhược Tình đẩy cửa đi vào, chỉ thấy trong căn phòng thấp bé đơn sơ, Dương Hoa Trung vẫn nằm thẳng tắp trên giường, hôn mê bất tỉnh.

Tôn thị ngồi ở ghế nhỏ bên giường, đang cúi đầu gạt lệ.

Trên chiếc bàn cũ kĩ đến mức sơn bong tróc hàng mảng trước giường, một ngọn đèn dầu đậu nành đang nhảy múa, ánh sáng yếu ớt chỉ đủ chiếu một góc nhỏ trước giường, các nơi khác trong phòng đều bao phủ trong bóng tối.

Tôn thị không rõ là do khóc đến mệt mỏi, hay là do trong lòng vẫn mải suy nghĩ, đến tận khi Dương Nhược Tình đi tới trước mặt bà mới nhận ra:

“Tình Nhi, đêm đã khuya, sao con không nằm trong phòng, lại chạy tới đây làm gì?” Tôn thị vừa mở miệng, âm thanh phát ra lại khàn đến không rõ tiếng.

“ Con ngủ không được, lại đây thăm cha.” Dương Nhược tình nhẹ giọng nói, đứng ở mép giường, quan sát người nằm trên đó, khóe môi ông trắng bệnh, mặt mũi bầm dập, chân mày nàng hơi hơi nhăn lại.

Chấn thương thật sự nghiêm trọng, chưa kể đến đôi chân sắp bị cắt bỏ kia, mất máu nhiều như thế, chỉ sợ Dương Hoa Trung phải nằm trên giường một thời gian dài mới có thể phục hồi được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương