Là bởi vì đi mua thuốc cho cô…

Dương Nhược Tình yên lặng gục đầu xuống, tâm tình có chút nặng nề. Bàn tay buông thõng hai bên người đột nhiên bị một bàn tay to thô ráp nắm nhẹ.

Nàng quay đầu lại, là Tôn thị.

“Tay con sao lạnh như vậy? Không lẽ lại phát sốt?” Tôn thị sốt ruột, giơ tay kia lên định sờ trán Dương Nhược Tình, bị nàng cản lại.

“Con đã tự xem, không có sốt. Chắc tại vì ban đêm trời lạnh thôi ạ.”

Nguyên chủ của thân thể này thực đáng trách, không có việc gì lại ăn nhiều như vậy, đem dạ dầy giãn ra, tiêu hóa nhanh, lăn lộn một ngày, lại không ăn tối, người cũng không có năng lượng, tay chân đều lạnh lẽo.

“Tới chỗ nương ngồi, nương ôm cho ấm.” Tôn thị không kìm được mà giữ chặt tay Dương Nhược Tình, dịch sang một bên, nhường chỗ trống trên băng ghế dài kéo Dương Nhược Tình ngồi xuống cạnh mình. Bà kéo đôi tay hơi lạnh của nàng, luồn qua gấu áo, áp vào vùng bụng ấm áp của bà, rồi ôm chặt lấy nàng.

Tôn thị vừa ôm Dương Nhược Tình, vừa thở dài nói: “ Nằm mơ cũng không thể ngờ rằng cha con gặp chuyện này. Chiều nay mẹ quá hoảng loạn, không chăm sóc cho con được. Tình Nhi đáng thương, con vừa ốm dậy, lại bị đói, bị lạnh,…”

Còn chưa nói hết câu, Tôn thị đã nghẹn ngào.

Dương Nhược Tình cúi đầu, cảm nhận được hơi ấm từ người Tôn thị truyền sang, xua tan đi hơi lạnh trong lòng bàn tay nàng.

Nàng trăm triệu lần không ngờ được, trong hoàn cảnh như bây giờ, Tôn thị vẫn có thể suy nghĩ cho nàng, lo lắng nàng không được ăn cơm, uống thuốc, sợ nàng lạnh nên đem nhiệt độ cơ thể mình để sưởi cho nàng.

Kiếp trước, nàng chỉ là một đứa trẻ mồ côi, trong thế giới rộng lớn có thể tự do đến và đi. Sẽ không vì ai mà lo lắng, cũng chẳng có ai nhớ thương tới nàng. Sống hay chết, buồn hay vui, tất cả đều do một mình đối mặt.



Nhưng vào một đêm thu, trong tiểu viện của một gia đình nông dân nghèo, trong căn phòng lụp xụp với ánh đèn dầu lập lòe, nàng lại được chính mẹ ruột chăm sóc. Mũi đột nhiên đau nhức, gần nửa đời người chưa từng rơi nước mắt, lúc này nàng bỗng dưng lại muốn rơi lệ.

Dương Nhược Tình quay đầu đi, nén lại nước mắt trên mặt, lần nữa quay lại, đôi mắt nàng đã trở lên trong trẻo, không tia gợn sóng, chỉ có sự trấn định.

“Nương đừng lo lắng cho con. Tình Nhi đã mười hai tuổi, đã lớn rồi, có thể tự chăm sóc chính mình. Nương chỉ cần ở bên cạnh cha, chăm sóc cha thật tốt.”

Nghe được lời Dương Nhược Tình nói, Tôn thị vui mừng gật đầu, liếc nhìn trượng phu Dương Hoa Trung trên giường, nước mắt lại rơi xuống.

“Phúc bá nói, chân của cha con sẽ không thể lành lại. Nếu thật sự cả đời này ông ấy không thể xuống giường, thì mẹ con ta phải làm sao?” Tôn thị lại bất lực khóc, sợ làm phiền đến Dương Hoa Trung, bà lấy tay che miệng, đôi vai gầy khẽ run lên.

Dương Nhược Tình biết, “chúng ta” trong câu nói của Tôn thị, không chỉ là hai mẹ con nàng mà còn có cả hai đệ đệ mấy hôm trước được xe bò rước sang nhà bà ngoại chơi.

Đại đệ đệ Dương Đại An tám tuổi và em trai Dương Tiểu An vừa mới hơn ba tuổi. Nếu chân của Dương Hoa Trung bị tàn tật, đối với gia đình này, quả thực như là trời cao sập xuống. Năm miệng ăn đều dồn lên vai Tôn thị. Trong gia đình nông dân xưa, đàn ông luôn là lao động chính, phụ nữ chỉ phụ giúp, chưa kể đến việc Tôn thị gầy như vậy, có thể gánh vác nổi sao?

“Mẹ, mẹ đừng quá lo lắng. Phúc bá cũng nói, chân của cha con không hẳn là vô vọng. Chỉ cần chúng ta cố gắng, nhất định sẽ tìm ra cách.” Dương Nhược Tình gỡ đôi tay của Tôn thị, kéo lại, nắm chặt và nhẹ nhàng an ủi bà.

Tôn thị gật đầu, không nói gì. Bà biết lời của con gái chỉ để an ủi bản thân, vì không muốn bà quá đau buồn. Thần thở dài trong lòng, cho dù cùng nhau cố gắng, thì kết quả sẽ ra sao? Nếu không có tiền đưa cha Nhược Tình đi lên huyện lớn để tìm đại phu nổi tiếng, uống thuốc tốt, thì chân của cha Tình Nhi cũng không khỏi được.

Tuy nhiên, Tôn thị nhất định sẽ không nói những lời này trước mặt con gái. Con gái vừa mới khỏi bệnh, chưa sống được một ngày lành bên cha mẹ, bà không muốn cô phải lo lắng.

Dương Nhược Tình có thể nhìn thấu được suy nghĩ của Tôn thị.

Nàng không nói gì thêm, ngôn ngữ trong trường hợp này là vô nghĩa, chỉ có hành động mới là thiết thực nhất.



Ánh mắt nàng lại rơi vào Dương Hoa Trung đang nằm trên giường. Bây giờ, đèn trong phòng đang mờ mịt. Thân thể và tinh thần của nàng cũng không tốt lắm. Hai ngày nữa Phúc bá đến thay thuốc, nàng sẽ tìm cơ hội xem kỹ một chút.

Nàng vẫn rất tin tưởng vào bài thuốc đông y của mình, đặc biệt là bó xương. Dù thế nào đi nữa, nàng nhất định sẽ cố gắng hết sức để chữa lành vết thương ở chân cho cha, để ông đứng lên một lần nữa, gia đình này không thể thiếu ông được.

Hai mẹ con không nói thêm tiếng nào, hai đôi mắt đều dán chặt vào Dương Hoa Trung đang nằm trên giường, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình.

Một lúc sau, cửa phòng bị đẩy ra, một bóng người cao lớn đi vào.

Dương Nhược Tình quay đầu lại nhìn, là chú năm Dương Hoa Châu.

Đôi mắt to tròn của Dương Hoa Châu hiện lên một chút ngạc nhiên khi thấy đứa cháu ngày thường hay khùng khùng của mình, lúc này lại ngoan ngoãn ngồi cùng mẹ. Nếu là bình thường, Dương Hoa Châu sẽ trêu trọc vài câu, nhưng lúc này, anh lại không có tâm trạng đó.

“Lão ngũ, sao cậu lại đến đây?” Tôn thị thấy người đến cũng đứng dậy, rời khỏi băng ghế.

“Tam tẩu, tam ca bây giờ thế nào rồi? Đã dậy chưa? Uống thuốc chưa?” Dương Hoa Châu đi tới bên giường, nhìn Dương Hoa Trung vài lần, hỏi.

Tôn thị cũng đứng bên giường, nhìn theo ánh mắt anh đang nhìn Dương Hoa Trung, thở dài: “Nửa canh giờ trước anh cậu có tỉnh lại, tôi đã đút một bát thuốc nhỏ. Cũng không nói gì với tôi, chỉ nhắm mắt, uống thuốc xong liền nằm xuống ngủ.

“Uống xong thuốc là tốt rồi.” Dương Hoa Châu gật đầu, quay lại nhìn Tôn thị, nghẹn ngào nói: “Tam tẩu, tẩu cũng đừng cố quá, tam ca đang như vậy, nếu trong giai đoạn này mà tẩu cũng ngã xuống thì ai lo cho bọn trẻ?”

Tôn thị gật đầu, khàn tiếng nói: “Ngũ đệ, cũng may có đệ về báo tin, nếu không chúng ta đúng là cũng không biết Tam ca cậu xảy ra chuyện.”

“Tam tẩu đừng nói lời khách khí, chúng ta là người một nhà.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương