Xảo Phu Bổn Tiên (Chàng Giỏi Nàng Ngây)
-
Chương 46: Đồ ngốc
Dịch Thủy Vân chưa kịp có bất cứ phản ứng nào, Tiểu Hồ Điệp đã chen miệng vào: “Này! Ngươi nhầm rồi! Thủy Vân ca ca là người tốt mà, là ta tự nguyện giúp huynh ấy đó chứ!”
“Cái đồ ngốc này, cô tỉnh táo lại một chút đi, đồ ngốc nhà cô có thể giúp ai được hả? Cẩn thận đấy, người như cô dễ bị người khác lừa bán lắm, đã thế còn ngây thơ đếm tiền cho người ta nữa cơ. Cũng may là cô xấu xí ma chê quỷ hờn, có bị hắn lừa bán cũng không ai thèm mua.” Cho nên chàng mới an tâm, Tiểu Hồ Điệp đã không có tài cán gì thì chớ, lại còn xấu xí quá thể, nếu Dịch Thủy Vân muốn nhờ cô giúp thì chắc chắn là có âm mưu bất chính nào đó.
Tuy nhiên, lời lẽ nóng vội thốt ra đó của chàng lại tổn thương đến lòng tự trọng của Tiểu Hồ Điệp: “Này. Ta đâu có ngốc. Thủy Vân ca ca nói rồi, ta không hề ngốc, chỉ là tâm tư ta đơn thuần, không phức tạp đen tối như người phàm các người mà thôi. Ta xấu ma chê quỷ hờn chỗ nào? Thủy Vân ca ca từ trước đến giờ không hề nói ta xấu, chỉ có ngươi, hễ mở miệng ra là mắng ta ngốc, ta xấu xí. Ngươi luôn nói Thủy Vân ca ca là người xấu, ta thấy người xấu là ngươi mới đúng.”
“Hắn vốn dĩ đã là người xấu rồi, trước đây hắn đã giúp Lang Chủ làm đủ việc xấu xa, lẽ nào cô quên rồi à?” Chàng chỉ hận không thể bổ đầu cô ra làm đôi, kì sạch hết mấy cái suy nghĩ ngu đần của cô đi, để xem như thế cô có thông minh lên chút nào không. Trong mắt cô, Dịch Thủy Vân là người tốt, còn người luôn hết lòng lo lắng cho cô như chàng lại là kẻ xấu! Cái đồ ngốc này, đúng là ngu hết thuốc chữa rồi.
Tiểu Hồ Điệp lắc như trống bỏi: “Thủy Vân ca ca đã nói với ta, những việc xấu xa đó là do Lang Chủ một mình làm hết, là hắn đem hết mọi tội lỗi đổ lên đầu Thủy Vân ca ca mà thôi. Mấy năm gần đây, nếu không có Thủy Vân ca ca ở bên thầm khuyên nhủ thì Lang Chủ còn gây ra nhiều tội lỗi hơn nữa, thêm vào đó, Lang Chủ là kẻ thù của Thủy Vân ca ca, làm sao huynh ấy có thể tiếp tay cho kẻ thù được?”
Từng câu từng chữ cô thốt ra đều như đang chỉ trích Tư Không Tiểu Mễ là kẻ lo chuyện bao đồng, là kẻ đối đầu với “Thủy Vân ca ca” của cô, chàng tức lên mắng: “Đồ ngốc nhà cô!!!”
“Không được phép mắng ta là đồ ngốc!” Tiểu Hồ Điệp gay gắt phản bác: “Là đơn thuần mới đúng.”
“Được rồi. Tạm thời không bàn tới chuyện này nữa. Ta chỉ muốn hỏi cô một câu. Hôm nay cô nhất quyết đi theo tên “Thủy Vân ca ca” của cô chứ không chịu đi theo ta có phải không?” Chàng biết rõ có hỏi cũng bằng thừa vì đáp án đã rành rành ra trước mắt nhưng chàng vẫn muốn được tận tai nghe câu trả lời của cô, âu cũng là để mình từ bỏ triệt để.
Cô thẳng thắn đáp: “Đúng thế. Ta biết ta đang làm gì, không khiến ngươi phải bận tâm!”
Tia bi thương hằn lên trong đôi mắt của chàng, nhưng lại biến đi trong chớp mắt. Chàng nghiến răng: “Được lắm. Từ giờ trở đi, cô có lên thiên đường hay xuống địa ngục, ta cũng đều không quan tâm!” Chàng nổi giận đùng đùng trừng Dịch Thủy Vân một cái rồi quay phắt người bỏ đi.
Dịch Thủy Vân dõi theo bóng lưng cao lớn đẹp đẽ đến mê hồn của chàng bất giác thở dài. Người trong thì tối, người ngoài thì sáng. Từ vẻ mặt sốt sắng lo lắng cho an nguy của cô đến ánh mắt bi thương ban nãy của chàng, thì y đã biết: tiểu vương gia kiêu ngạo của Tư Không hoàng triều đã động lòng với “cô ngốc” mà chàng luôn miệt thị ấy rồi. Chỉ là, cảm xúc này, chàng vẫn chưa rõ mà thôi. Tiểu Hồ Điệp là tinh linh tu luyện thành thần tiên không thể hiểu nổi mấy thứ tình cảm nam nữ của người trần, ngay cả tâm tư của Tư Không Tiểu Mễ cô còn không hiểu thì đừng nói đến chuyện động lòng với gã đàn ông khác.
Thêm một điều quan trọng nữa: Tiểu Hồ Điệp là tiên tử của Nhân Duyên điện nên càng không thể có bất cứ tơ vương nào với người phàm trần, kể cả Dịch Thủy Vân có xin tiên căn của cô để biến ước mơ của y thành hiện thực đi chăng nữa thì cô cũng không thể ở bên Tư Không Tiểu Mễ. Thần tiên là thần tiên, người phàm là người phàm, trừ phi họ được đầu thai chuyển thế, bằng không hai người họ không được phép kết hợp.
Năm xưa là do y hành động theo cảm tính, lén trốn xuống trần gian để được sống ân ái với Xuất Trần, kết quả là đã khiến nàng ấy càng thêm khổ ải đày đọa. Việc Lang Hậu sai sát thủ truy sát nàng ấy còn có nguyên do sâu xa xuất phát từ việc Dịch Thủy Vân làm trái với thiên điều khiến nàng ấy bị liên lụy.
Dịch Thủy Vân đã rõ mình sai ở đâu nên y không muốn nhìn thấy Tiểu Hồ Điệp và Tư Không Tiểu Mễ giẫm vào bánh xe đổ của mình. Cũng có thể, nếu để hai người tiếp tục như vậy, đến khi một trong hai gặp điều gì bất trắc thì lại có thần tiên tốt bụng nào đó bằng lòng lấy tiên căn để tác thành cho hai người cũng nên.
Tình yêu vốn rất đẹp, nếu kết cục quá bi thảm, chi bằng đừng để quãng thời gian hạnh phúc đó bắt đầu.
*
Trong cung thái tử, đèn đuốc vẫn sáng choang, ca múa vẫn tưng bừng, thái tử vẫn ôm Cúc mỹ nhân trong lòng, vừa uống rượu vừa cười đùa, sung sướng cực kỳ.
Cúc mỹ nhân cố tình ngả cơ thể mềm nhũn không xương của mình vào lòng y, ánh mắt long lanh, hết mực duyên dáng cười nói: “Thái tử điện hạ, nô gia những tưởng người đã sớm quên nô gia mất rồi~~~” Lần trước cô ta đã tốn hết bao tâm huyết để nghĩ ra điệu múa hòng dẫn dụ y, đưa y vào tròng, ai ngờ, Tư Không Tiểu Mễ lại bắt từ đâu về hai ả đàn bà, nói là có chuyện cần thương lượng, nghiễm nhiên làm hỏng hết cả kế hoạch chuẩn bị công phu của cô ta, kết quả, từ hôm đó trở đi, Tư Không Cách chẳng biết bị bỏ bùa mê thuốc lú gì, nguyên cả một tháng không thèm đi tìm đàn bà để vui thú, sau dần, y lại bắt đầu cuộc sống trụy lạc như trước, song không hề đếm xỉa gì đến cô ta. Đợi mãi mới có cơ hội như ngày hôm nay nên cô ta nhất định phải nắm cho thật chắc, phải quyến rũ y, khiến y mê mình như điếu đổ.
Vị trí thái tử phi chính là mục tiêu mà Cúc mỹ nhân nhắm tới.
Miệng lưỡi của Tư Không Cách từ trước đến giờ luôn dẻo quẹo, nói ra câu nào là khiến người ta hồn xiêu phách tán câu nấy: “Cho dù ta có quên hết mĩ nhân trong thiên hạ cũng không thể quên Cúc mỹ nhân nàng được~~~”
“Thế sao người mãi cũng không chịu triệu kiến nô gia?” Cúc mỹ nhân giả đò giận dỗi, dẩu mỏ đến là yêu, tuy miệng đang trách cứ người ta nhưng thực ra là đang câu dẫn Tư Không Cách chụt môi mình lên đó.
Tư Không Cách đã lăn lộn trong chốn tình trường suốt bao năm nay, làm sao có thể không hiểu tâm tư của những kẻ như cô ta? Quả nhiên, y không hề muốn bỏ lỡ cơ hội trời cho, cúi đầu mổ lên đôi môi mời gọi của ả: “Không phải ta đã đến tìm nàng rồi hay sao?”
“Aiya! Xấu quá đi~~” Tuy vờ xấu hổ nhưng người lại càng dựa sát sạt vào lòng y…
Sau một hồi ôm hôn thắm thiết, Tư Không Cách ghé vào tai ả cười gian: “Ta còn có chiêu xấu xa hơn nữa, nếu nàng không chịu được vậy thì…”
“Đừng mà!!” Chưa đợi y nói hết câu, bản tính của ả đã lộ ra: “Chỉ cần thái tử điện hạ thấy vui, dù có xấu xa đến mấy nô gia cũng chịu được!” Ả không muốn dâng cơ hội sủng ái quý báu - ngàn năm một thuở này cho người khác.
Một giọng nói ngang ngược bỗng chen vào: “Thái tử gia có vui cũng vô dụng, nếu ta cảm thấy không vui thì cũng thành công cốc hết.”
Bầu không khí ân ái đang nồng đượm ngay lập tức bị giọng điệu sống sượng đó gột sạch. Cúc mỹ nhân nổi giận đùng đùng, từ trong lòng Tư Không Cách đứng phắt dậy quát hỏi: “Kẻ nào dám to gan dám làm hỏng nhã hứng của thái tử thế hả?”
“Ta!” Tư Không Tiểu Mễ điềm nhiên xuất hiện trước mắt họ, vẻ mặt hằm hằm hằn lên hàng chữ: lúc ta đang tức thì đừng có chọc vào!
Tư Không Cách phá lên cười ha hả: “Thế gian này, người luôn làm hỏng việc tốt của ta chỉ có đệ thôi! Ờ, không phải, còn có tiểu chủ nhân__Tiểu Hồ Điệp___ của đệ nữa chứ. Ý? Sao hôm nay không thấy bóng dáng cô ta đâu vậy?”
Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến cô là vẻ mặt của chàng càng đằng đằng sát khí đến phát rợn: “Hôm nay đệ muốn tìm người để uống rượu, huynh nhất định phải uống cùng đệ!”
“Được thôi. Hiếm có cơ hội Tiểu Mễ đường đệ mở miệng chủ động mời huynh uống rượu, huynh cảm thấy vinh hạnh còn chưa hết nữa là, sao có thể dám trái lại được?” Tên nhóc này, nửa đêm canh ba xông vào hoàng cung tìm mình uống rượu, xem ra là có tâm sự muốn tìm người để giãi bày rồi.
Cúc mỹ nhân đứng bên căng thẳng ra mặt, vội lắc cánh tay Tư Không Cách gặng hỏi: “Thái tử điện hạ, vậy còn nô gia thì sao?”
“Nàng cứ về trước đi!”
Cúc mỹ nhân chẳng còn cách nào khác ngoài việc quỳ xuống tuân lệnh, trước khi đi, ả vẫn không quên quay sang hằn học lườm Tư Không Tiểu Mễ một cái___
“Cái đồ ngốc này, cô tỉnh táo lại một chút đi, đồ ngốc nhà cô có thể giúp ai được hả? Cẩn thận đấy, người như cô dễ bị người khác lừa bán lắm, đã thế còn ngây thơ đếm tiền cho người ta nữa cơ. Cũng may là cô xấu xí ma chê quỷ hờn, có bị hắn lừa bán cũng không ai thèm mua.” Cho nên chàng mới an tâm, Tiểu Hồ Điệp đã không có tài cán gì thì chớ, lại còn xấu xí quá thể, nếu Dịch Thủy Vân muốn nhờ cô giúp thì chắc chắn là có âm mưu bất chính nào đó.
Tuy nhiên, lời lẽ nóng vội thốt ra đó của chàng lại tổn thương đến lòng tự trọng của Tiểu Hồ Điệp: “Này. Ta đâu có ngốc. Thủy Vân ca ca nói rồi, ta không hề ngốc, chỉ là tâm tư ta đơn thuần, không phức tạp đen tối như người phàm các người mà thôi. Ta xấu ma chê quỷ hờn chỗ nào? Thủy Vân ca ca từ trước đến giờ không hề nói ta xấu, chỉ có ngươi, hễ mở miệng ra là mắng ta ngốc, ta xấu xí. Ngươi luôn nói Thủy Vân ca ca là người xấu, ta thấy người xấu là ngươi mới đúng.”
“Hắn vốn dĩ đã là người xấu rồi, trước đây hắn đã giúp Lang Chủ làm đủ việc xấu xa, lẽ nào cô quên rồi à?” Chàng chỉ hận không thể bổ đầu cô ra làm đôi, kì sạch hết mấy cái suy nghĩ ngu đần của cô đi, để xem như thế cô có thông minh lên chút nào không. Trong mắt cô, Dịch Thủy Vân là người tốt, còn người luôn hết lòng lo lắng cho cô như chàng lại là kẻ xấu! Cái đồ ngốc này, đúng là ngu hết thuốc chữa rồi.
Tiểu Hồ Điệp lắc như trống bỏi: “Thủy Vân ca ca đã nói với ta, những việc xấu xa đó là do Lang Chủ một mình làm hết, là hắn đem hết mọi tội lỗi đổ lên đầu Thủy Vân ca ca mà thôi. Mấy năm gần đây, nếu không có Thủy Vân ca ca ở bên thầm khuyên nhủ thì Lang Chủ còn gây ra nhiều tội lỗi hơn nữa, thêm vào đó, Lang Chủ là kẻ thù của Thủy Vân ca ca, làm sao huynh ấy có thể tiếp tay cho kẻ thù được?”
Từng câu từng chữ cô thốt ra đều như đang chỉ trích Tư Không Tiểu Mễ là kẻ lo chuyện bao đồng, là kẻ đối đầu với “Thủy Vân ca ca” của cô, chàng tức lên mắng: “Đồ ngốc nhà cô!!!”
“Không được phép mắng ta là đồ ngốc!” Tiểu Hồ Điệp gay gắt phản bác: “Là đơn thuần mới đúng.”
“Được rồi. Tạm thời không bàn tới chuyện này nữa. Ta chỉ muốn hỏi cô một câu. Hôm nay cô nhất quyết đi theo tên “Thủy Vân ca ca” của cô chứ không chịu đi theo ta có phải không?” Chàng biết rõ có hỏi cũng bằng thừa vì đáp án đã rành rành ra trước mắt nhưng chàng vẫn muốn được tận tai nghe câu trả lời của cô, âu cũng là để mình từ bỏ triệt để.
Cô thẳng thắn đáp: “Đúng thế. Ta biết ta đang làm gì, không khiến ngươi phải bận tâm!”
Tia bi thương hằn lên trong đôi mắt của chàng, nhưng lại biến đi trong chớp mắt. Chàng nghiến răng: “Được lắm. Từ giờ trở đi, cô có lên thiên đường hay xuống địa ngục, ta cũng đều không quan tâm!” Chàng nổi giận đùng đùng trừng Dịch Thủy Vân một cái rồi quay phắt người bỏ đi.
Dịch Thủy Vân dõi theo bóng lưng cao lớn đẹp đẽ đến mê hồn của chàng bất giác thở dài. Người trong thì tối, người ngoài thì sáng. Từ vẻ mặt sốt sắng lo lắng cho an nguy của cô đến ánh mắt bi thương ban nãy của chàng, thì y đã biết: tiểu vương gia kiêu ngạo của Tư Không hoàng triều đã động lòng với “cô ngốc” mà chàng luôn miệt thị ấy rồi. Chỉ là, cảm xúc này, chàng vẫn chưa rõ mà thôi. Tiểu Hồ Điệp là tinh linh tu luyện thành thần tiên không thể hiểu nổi mấy thứ tình cảm nam nữ của người trần, ngay cả tâm tư của Tư Không Tiểu Mễ cô còn không hiểu thì đừng nói đến chuyện động lòng với gã đàn ông khác.
Thêm một điều quan trọng nữa: Tiểu Hồ Điệp là tiên tử của Nhân Duyên điện nên càng không thể có bất cứ tơ vương nào với người phàm trần, kể cả Dịch Thủy Vân có xin tiên căn của cô để biến ước mơ của y thành hiện thực đi chăng nữa thì cô cũng không thể ở bên Tư Không Tiểu Mễ. Thần tiên là thần tiên, người phàm là người phàm, trừ phi họ được đầu thai chuyển thế, bằng không hai người họ không được phép kết hợp.
Năm xưa là do y hành động theo cảm tính, lén trốn xuống trần gian để được sống ân ái với Xuất Trần, kết quả là đã khiến nàng ấy càng thêm khổ ải đày đọa. Việc Lang Hậu sai sát thủ truy sát nàng ấy còn có nguyên do sâu xa xuất phát từ việc Dịch Thủy Vân làm trái với thiên điều khiến nàng ấy bị liên lụy.
Dịch Thủy Vân đã rõ mình sai ở đâu nên y không muốn nhìn thấy Tiểu Hồ Điệp và Tư Không Tiểu Mễ giẫm vào bánh xe đổ của mình. Cũng có thể, nếu để hai người tiếp tục như vậy, đến khi một trong hai gặp điều gì bất trắc thì lại có thần tiên tốt bụng nào đó bằng lòng lấy tiên căn để tác thành cho hai người cũng nên.
Tình yêu vốn rất đẹp, nếu kết cục quá bi thảm, chi bằng đừng để quãng thời gian hạnh phúc đó bắt đầu.
*
Trong cung thái tử, đèn đuốc vẫn sáng choang, ca múa vẫn tưng bừng, thái tử vẫn ôm Cúc mỹ nhân trong lòng, vừa uống rượu vừa cười đùa, sung sướng cực kỳ.
Cúc mỹ nhân cố tình ngả cơ thể mềm nhũn không xương của mình vào lòng y, ánh mắt long lanh, hết mực duyên dáng cười nói: “Thái tử điện hạ, nô gia những tưởng người đã sớm quên nô gia mất rồi~~~” Lần trước cô ta đã tốn hết bao tâm huyết để nghĩ ra điệu múa hòng dẫn dụ y, đưa y vào tròng, ai ngờ, Tư Không Tiểu Mễ lại bắt từ đâu về hai ả đàn bà, nói là có chuyện cần thương lượng, nghiễm nhiên làm hỏng hết cả kế hoạch chuẩn bị công phu của cô ta, kết quả, từ hôm đó trở đi, Tư Không Cách chẳng biết bị bỏ bùa mê thuốc lú gì, nguyên cả một tháng không thèm đi tìm đàn bà để vui thú, sau dần, y lại bắt đầu cuộc sống trụy lạc như trước, song không hề đếm xỉa gì đến cô ta. Đợi mãi mới có cơ hội như ngày hôm nay nên cô ta nhất định phải nắm cho thật chắc, phải quyến rũ y, khiến y mê mình như điếu đổ.
Vị trí thái tử phi chính là mục tiêu mà Cúc mỹ nhân nhắm tới.
Miệng lưỡi của Tư Không Cách từ trước đến giờ luôn dẻo quẹo, nói ra câu nào là khiến người ta hồn xiêu phách tán câu nấy: “Cho dù ta có quên hết mĩ nhân trong thiên hạ cũng không thể quên Cúc mỹ nhân nàng được~~~”
“Thế sao người mãi cũng không chịu triệu kiến nô gia?” Cúc mỹ nhân giả đò giận dỗi, dẩu mỏ đến là yêu, tuy miệng đang trách cứ người ta nhưng thực ra là đang câu dẫn Tư Không Cách chụt môi mình lên đó.
Tư Không Cách đã lăn lộn trong chốn tình trường suốt bao năm nay, làm sao có thể không hiểu tâm tư của những kẻ như cô ta? Quả nhiên, y không hề muốn bỏ lỡ cơ hội trời cho, cúi đầu mổ lên đôi môi mời gọi của ả: “Không phải ta đã đến tìm nàng rồi hay sao?”
“Aiya! Xấu quá đi~~” Tuy vờ xấu hổ nhưng người lại càng dựa sát sạt vào lòng y…
Sau một hồi ôm hôn thắm thiết, Tư Không Cách ghé vào tai ả cười gian: “Ta còn có chiêu xấu xa hơn nữa, nếu nàng không chịu được vậy thì…”
“Đừng mà!!” Chưa đợi y nói hết câu, bản tính của ả đã lộ ra: “Chỉ cần thái tử điện hạ thấy vui, dù có xấu xa đến mấy nô gia cũng chịu được!” Ả không muốn dâng cơ hội sủng ái quý báu - ngàn năm một thuở này cho người khác.
Một giọng nói ngang ngược bỗng chen vào: “Thái tử gia có vui cũng vô dụng, nếu ta cảm thấy không vui thì cũng thành công cốc hết.”
Bầu không khí ân ái đang nồng đượm ngay lập tức bị giọng điệu sống sượng đó gột sạch. Cúc mỹ nhân nổi giận đùng đùng, từ trong lòng Tư Không Cách đứng phắt dậy quát hỏi: “Kẻ nào dám to gan dám làm hỏng nhã hứng của thái tử thế hả?”
“Ta!” Tư Không Tiểu Mễ điềm nhiên xuất hiện trước mắt họ, vẻ mặt hằm hằm hằn lên hàng chữ: lúc ta đang tức thì đừng có chọc vào!
Tư Không Cách phá lên cười ha hả: “Thế gian này, người luôn làm hỏng việc tốt của ta chỉ có đệ thôi! Ờ, không phải, còn có tiểu chủ nhân__Tiểu Hồ Điệp___ của đệ nữa chứ. Ý? Sao hôm nay không thấy bóng dáng cô ta đâu vậy?”
Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến cô là vẻ mặt của chàng càng đằng đằng sát khí đến phát rợn: “Hôm nay đệ muốn tìm người để uống rượu, huynh nhất định phải uống cùng đệ!”
“Được thôi. Hiếm có cơ hội Tiểu Mễ đường đệ mở miệng chủ động mời huynh uống rượu, huynh cảm thấy vinh hạnh còn chưa hết nữa là, sao có thể dám trái lại được?” Tên nhóc này, nửa đêm canh ba xông vào hoàng cung tìm mình uống rượu, xem ra là có tâm sự muốn tìm người để giãi bày rồi.
Cúc mỹ nhân đứng bên căng thẳng ra mặt, vội lắc cánh tay Tư Không Cách gặng hỏi: “Thái tử điện hạ, vậy còn nô gia thì sao?”
“Nàng cứ về trước đi!”
Cúc mỹ nhân chẳng còn cách nào khác ngoài việc quỳ xuống tuân lệnh, trước khi đi, ả vẫn không quên quay sang hằn học lườm Tư Không Tiểu Mễ một cái___
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook