Đương nhiên, món đồ vật quan trọng nhất ở trong túi là hai tờ giấy, bị Quý Thanh Trác vò đến nhăn nhúm.

Cô trải phẳng tờ giấy đã nhăn nheo ra và đi vào phòng họp ở tầng cao nhất của công ty.

An Côn đã chờ sẵn ở chỗ này, anh dùng đôi giày da thật đắt tiền của mình đặt trên mặt đất một chút, ngẩng đầu lên nhìn về phía cô giữa làn khói thuốc lượn lờ.

Ngoại hình của anh không tính là kém, chỉ là cách cư xử trịch thượng từ trên cao nhìn xuống của anh ta khiến cho người khác sợ hãi, không dám tiếp cận anh.

Quý Thanh Trác ngồi xuống một bên bàn hội nghị, cô nhìn thấy người lạ, ánh mắt có chút né tránh.

Cô cũng không quen tiếp xúc với người xa lạ, vì thế, cô lập tức im lặng ngồi ở một bên, không nói một câu nào, chỉ sờ soạng kính mắt mình để trong túi áo, lấy nó ra.

Kỳ thật thị lực của cô coi như không tệ, chỉ là không thể nhìn màu sắc tươi đẹp trong thời gian dài, vì thế cô đã nhanh chóng mua cặp kính này đeo vào, có thể làm yếu đi rất nhiều ánh sáng chói mắt.

Bây giờ ánh mắt của An Côn khiến cô cảm thấy chúng rất sắc bén, vì vậy cô đã đeo kính lên để bảo vệ mình.


"Đối mặt với ông chủ mới tương lai, chẳng lẽ Quý tiểu thư đang đợi tôi chủ động nói chuyện sao?" An Côn nghiêng người, vị trí mà Quý Thanh Trác chọn cách anh rất xa, cho nên, anh nhanh chóng chống khuỷu tay của mình lên bàn, kéo gần khoảng cách giữa hai người bọn họ.

Anh ta nói những lời này, giống như thể Quý Thanh Trác tới đây là để đặc biệt lấy lòng anh ta.

Nhưng mà, sự khéo léo và trêu chọc trong lời nói của An Côn đều bị Quý Thanh Trác coi thường - - Cô không hiểu lắm những lời nói vòng vo giữa những người trưởng thành như thế này.

“An tiên sinh, anh gọi tôi tới có chuyện gì không?" Quý Thanh Trác thẳng thắn hỏi, cô muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

"Bây giờ tôi là chủ tịch của cô, cách xưng hô gọi An tiên sinh này, hình như không thích hợp cho lắm nhỉ?" Ánh mắt An Côn nhìn chằm chằm biểu cảm trên gương mặt của Quý Thanh Trác, "Yên tâm, tôi sẽ tốt hơn ông chủ cũ, chỉ cần cô làm cho tôi vui vẻ, cô sẽ có một viện nghiên cứu lớn hơn và chính quy hơn.

"Cô quả thật có một khuôn mặt rất xinh đẹp, chỉ là trên mặt không có biểu cảm gì, người không quen biết sẽ cho rằng cô ấy có tính tình lạnh lùng, nhưng những người ở chung với cô lâu thì mới biết, cô đơn thuần chỉ là một người rất ngốc nghếch mà thôi.

“Thích hợp.


" Quý Thanh Trác nói.

Cô lấy hai tờ giấy trong túi ra, trên bàn hội nghị bóng loáng, xuất hiện hai tờ giấy nhăn nhúm.

Cái đuôi thằn lằn kẹp điếu xì gà của An Côn giật mình duỗi thẳng ra, bởi vì nội dung trên hai tờ giấy này thật sự là! Một tờ giấy là đơn từ chức, gửi cho công ty Lan Hải, ngày ký tên là hôm nay.

Một tờ giấy khác là Quý Thanh Trác lấy danh nghĩa bản thân mua chứng từ giao dịch mua vùng biển Dạ Lan, Quý Thanh Trác mua nó từ trong tay công ty mình, ngày thanh toán là hôm qua.

Hiện tại, Quý Thanh Trác đã có trong tay vùng biển Dạ Lan và từ chức, thứ An Côn muốn, một cái cũng không còn sót lại.

“Ý của cô là sao đây hả?" An Côn kéo tờ giấy ở trên bàn tới, không dám tin được.

“Ý ở trên giấy.

” Quý Thanh Trác nói ra sự thật.

“Cô lấy tiền ở đâu ra?” An Côn cố gắng tìm ra lỗ hổng trên chứng từ giao dịch mua vùng biển Dạ Lan của Quý Thanh Trác, nhưng phần văn kiện này rất chính quy, Quý Thanh Trác đưa ra giá cả cũng là giá thị trường hiện tại.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương