Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa Sáng
-
Chương 15
Xe dừng ở một quán bi-a.
Trai gái bên trong đều ăn mặc giống Lương Bình, trên miệng hầu như đều ngậm điếu thuốc.
Tôi bị sặc khói ho khan, mà Gia Di như cá gặp nước, thậm chí còn hít một hơi điếu thuốc trên tay Lương Bình.
Cô ấy phả khói trong miệng về phía tôi cười khanh khách.
Trong làn khói dày đặc, rõ ràng đó là khuôn mặt giống nhau, nhưng cô ấy không còn là thiên thần tỏa sáng mà tôi biết nữa.
Bạn của Lương Bình nhai kẹo cao su, hất phần tóc mái che mắt.
“Em gái, em cũng là học sinh giỏi trường Nhất Trung à?”
“Anh sẽ dạy em chơi bi-a!”
Vừa nói, anh ta vừa đưa tay ấn vào eo tôi:
“Em phải cúi xuống trước đã…”
Tôi giật mình lùi lại vài bước.
Cây gậy bia của Gia Di cách bàn đập lên người hắn ta:
“Đi sang một bên đi, đừng động tay động chân.”
Tôi như ngồi trên bàn chông, Lương Bình có lẽ nhận thấy tôi không thoải mái, sau hai hiệp, anh ta đặt gậy xuống.
“Anh đưa bạn em về trước nhé.”
Tôi không dám ngồi mô-tô nữa, nên đi bộ dọc bờ sông cùng Gia Di trở về.
Gia Di rất kích động:
“Lương Bình có đẹp trai không? Anh ấy rất giống nam chính lưu manh bước ra từ truyện tranh nhỉ?”
Tôi ngập ngừng mấy giây, quyết định nói thật:
“Gia Di, tớ cảm thấy cậu và anh ta không cùng một thế giới, lần này cậu thi kém cũng vì anh ta hả?”
Nụ cười nơi khóe mắt dần nhạt đi:
“Lâm Lâm, cậu không hiểu đâu. M-ẹ tớ ngày nào cũng ép tớ học, chỉ cần tớ không giành được hạng nhất thì trong mắt m-ẹ tớ là đồ vô dụng, rác rưởi, tớ thật sự…”
Cậu ấy đưa tay che mặt, giọng điệu trở nên nghẹn ngào:
“Tớ thực sự không thể chịu nổi sự kỳ vọng của bà ấy.”
“Tớ cảm thấy mình nghẹt thở, Lương Bình mới có thể mang lại sự tự do và vui vẻ cho tớ.”
Ngày hôm đó, chúng tôi đã không thống nhất được vấn đề này.
Trai gái bên trong đều ăn mặc giống Lương Bình, trên miệng hầu như đều ngậm điếu thuốc.
Tôi bị sặc khói ho khan, mà Gia Di như cá gặp nước, thậm chí còn hít một hơi điếu thuốc trên tay Lương Bình.
Cô ấy phả khói trong miệng về phía tôi cười khanh khách.
Trong làn khói dày đặc, rõ ràng đó là khuôn mặt giống nhau, nhưng cô ấy không còn là thiên thần tỏa sáng mà tôi biết nữa.
Bạn của Lương Bình nhai kẹo cao su, hất phần tóc mái che mắt.
“Em gái, em cũng là học sinh giỏi trường Nhất Trung à?”
“Anh sẽ dạy em chơi bi-a!”
Vừa nói, anh ta vừa đưa tay ấn vào eo tôi:
“Em phải cúi xuống trước đã…”
Tôi giật mình lùi lại vài bước.
Cây gậy bia của Gia Di cách bàn đập lên người hắn ta:
“Đi sang một bên đi, đừng động tay động chân.”
Tôi như ngồi trên bàn chông, Lương Bình có lẽ nhận thấy tôi không thoải mái, sau hai hiệp, anh ta đặt gậy xuống.
“Anh đưa bạn em về trước nhé.”
Tôi không dám ngồi mô-tô nữa, nên đi bộ dọc bờ sông cùng Gia Di trở về.
Gia Di rất kích động:
“Lương Bình có đẹp trai không? Anh ấy rất giống nam chính lưu manh bước ra từ truyện tranh nhỉ?”
Tôi ngập ngừng mấy giây, quyết định nói thật:
“Gia Di, tớ cảm thấy cậu và anh ta không cùng một thế giới, lần này cậu thi kém cũng vì anh ta hả?”
Nụ cười nơi khóe mắt dần nhạt đi:
“Lâm Lâm, cậu không hiểu đâu. M-ẹ tớ ngày nào cũng ép tớ học, chỉ cần tớ không giành được hạng nhất thì trong mắt m-ẹ tớ là đồ vô dụng, rác rưởi, tớ thật sự…”
Cậu ấy đưa tay che mặt, giọng điệu trở nên nghẹn ngào:
“Tớ thực sự không thể chịu nổi sự kỳ vọng của bà ấy.”
“Tớ cảm thấy mình nghẹt thở, Lương Bình mới có thể mang lại sự tự do và vui vẻ cho tớ.”
Ngày hôm đó, chúng tôi đã không thống nhất được vấn đề này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook