Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa Sáng
-
Chương 16
Trong kỳ nghỉ đông, Gia Di và dì Chu đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần.
Thỉnh thoảng tôi ra ngoài đổ rác vào ban đêm và nhìn thấy dì Chu đang đi dạo quanh cổng tiểu khu trong thời tiết lạnh giá.
Dì ấy nói mình ăn nhiều, ra ngoài cho tiêu cơm.
Tôi nghĩ hẳn dì ấy đang đợi Gia Di về.
Hôm tết ông Táo, Thẩm Đông Dã lại đến nhà tôi mua bánh bao.
Lúc đó tóc tôi rối bù, mặt đổ mồ hôi vì hơi nóng của nồi hấp, trên người tôi đang đeo một chiếc tạp dề kẻ sọc đỏ cũ kỹ.
Xấu muốn ch-ếc.
Hận không thể tìm được cái lỗ mà chui xuống.
Cậu ấy mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng, đội một chiếc mũ dệt kim màu xám và đi giày thể thao màu đỏ.
Nó đơn giản là khung cảnh rực rỡ nhất vào một ngày mùa đông xám xịt.
Cậu ấy mỉm cười chào tôi, thở ra một hơi trắng xóa:
“Trên đường có rất nhiều quán ăn sáng đóng cửa, tớ phải mất hơn mười phút mới tìm được nơi này.”
Tôi đưa bánh bao cho cậu ấy và nhất quyết không lấy tiền.
“Cứ coi đó là lời cảm ơn vì đã giảng bài cho tớ đi.”
“Tớ nhớ cậu còn có 1 chị gái và 1 em trai, sao chỉ có mình cậu ở đây?”
“Chị tớ học 12, em trai tớ rất lười.”
Cậu ấy cau mày:
“Vậy thì đ-á-nh nó một trận, nó sẽ giúp cậu. Lý Lâm Lâm, cậu đừng lúc nào cũng làm người tốt.”
Hôm đó dọn quầy, tôi suy nghĩ rất lâu.
Thừa dịp bố m-ẹ không có ở nhà, tôi cầm cây chày cán bột xử lý thằng em trai không chịu giúp mình.
Nó sững người.
Bởi vì trước giờ nó đều đè đầu cưỡi cổ tôi tác oai tác quái.
Nó tức đến sắp khóc: “Đợi bố m-ẹ về em sẽ bảo bố m-ẹ đ-á-nh chị.”
“Mày là học sinh tiểu học sao, gặp chuyện gì cũng mách lẻo.” Tôi giơ cây chày cán bột. “Chúng ta đ-á-nh một trận.”
Nó không đ-á-nh tôi.
Từ hôm ấy trở đi, nó ngoan ngoãn làm việc trong tiệm, khiến tôi tranh thủ được nhiều thời gian học bài.
Thỉnh thoảng tôi ra ngoài đổ rác vào ban đêm và nhìn thấy dì Chu đang đi dạo quanh cổng tiểu khu trong thời tiết lạnh giá.
Dì ấy nói mình ăn nhiều, ra ngoài cho tiêu cơm.
Tôi nghĩ hẳn dì ấy đang đợi Gia Di về.
Hôm tết ông Táo, Thẩm Đông Dã lại đến nhà tôi mua bánh bao.
Lúc đó tóc tôi rối bù, mặt đổ mồ hôi vì hơi nóng của nồi hấp, trên người tôi đang đeo một chiếc tạp dề kẻ sọc đỏ cũ kỹ.
Xấu muốn ch-ếc.
Hận không thể tìm được cái lỗ mà chui xuống.
Cậu ấy mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng, đội một chiếc mũ dệt kim màu xám và đi giày thể thao màu đỏ.
Nó đơn giản là khung cảnh rực rỡ nhất vào một ngày mùa đông xám xịt.
Cậu ấy mỉm cười chào tôi, thở ra một hơi trắng xóa:
“Trên đường có rất nhiều quán ăn sáng đóng cửa, tớ phải mất hơn mười phút mới tìm được nơi này.”
Tôi đưa bánh bao cho cậu ấy và nhất quyết không lấy tiền.
“Cứ coi đó là lời cảm ơn vì đã giảng bài cho tớ đi.”
“Tớ nhớ cậu còn có 1 chị gái và 1 em trai, sao chỉ có mình cậu ở đây?”
“Chị tớ học 12, em trai tớ rất lười.”
Cậu ấy cau mày:
“Vậy thì đ-á-nh nó một trận, nó sẽ giúp cậu. Lý Lâm Lâm, cậu đừng lúc nào cũng làm người tốt.”
Hôm đó dọn quầy, tôi suy nghĩ rất lâu.
Thừa dịp bố m-ẹ không có ở nhà, tôi cầm cây chày cán bột xử lý thằng em trai không chịu giúp mình.
Nó sững người.
Bởi vì trước giờ nó đều đè đầu cưỡi cổ tôi tác oai tác quái.
Nó tức đến sắp khóc: “Đợi bố m-ẹ về em sẽ bảo bố m-ẹ đ-á-nh chị.”
“Mày là học sinh tiểu học sao, gặp chuyện gì cũng mách lẻo.” Tôi giơ cây chày cán bột. “Chúng ta đ-á-nh một trận.”
Nó không đ-á-nh tôi.
Từ hôm ấy trở đi, nó ngoan ngoãn làm việc trong tiệm, khiến tôi tranh thủ được nhiều thời gian học bài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook