Vượng Phu Mệnh - Nam Đảo Anh Đào
-
Chương 92:
Trần thị trở lại trong phòng, nàng ta đem thức ăn vừa hái về đặt xuống, kéo băng ghế ngồi một lát, vẫn còn chưa nguôi cơn tức, Mao Đản từ thôn học trở về. Lão tú tài trong thôn chỉ dạy Tam Bách Thiên, thật ra là dạy ngươi biết chữ, dẫn ngươi nhập môn. Nếu thật sự muốn thi công danh, sau khi biết chữ phải đưa đến thị trấn, thậm chí còn lên đến huyện thành. Thôn học không nặng nề, buổi chiều mặc dù có lớp học, thời gian không dài, giống như bây giờ, các gia đình mới nhóm lửa để chuẩn bị nấu ăn, Mao Đản Hổ Oa đã đi học về.
Mao Đản vào nhà, trước tiên đặt túi vải rách treo trên người xuống, rồi ôm bụng kêu đói.
Nếu là bình thường Trần Thị có lẽ sẽ làm cho hắn một ít thức ăn lót dạ, nhưng lúc này người đang tức giận, không đi, còn hỏi hắn Tú Tài tiên sinh dạy gì? Có hiểu không? Có nhớ không?
Sau đó lại bắt đầu cằn nhằn nói ta kiếm được một đồng tiền cho ngươi đi học cũng không dễ dàng, ngươi cũng phải học cho thật kỹ, sau này cũng thi tú tài thi cử nhân mới xứng đáng với ta...
Trần thị lải nhải như niệm kinh, Mao Đản không thích nghe, đưa tay bịt tai, miệng la hét nói đói bụng, đọc sách thì đói bụng, muốn ăn cơm, hỏi tại sao nương còn không đi nấu cơm?
Trần thị tức giận, lúc chưa mang thai đứa thứ hai, cuộc sống của nàng ta kỳ thật không khổ sở lắm, ruộng đồng trong nhà là nam nhân trồng trọt, trong nhà cũng chỉ có một chút việc mỗi ngày đều làm. Nấu cơm cho gà ăn giặt giũ, chăm sóc vườn rau,… đại khái là như vậy. Bởi vì nàng ta không nuôi lợn, ban đầu thật sự không cảm thấy vất vả, làm xong những việc này còn có thời gian ra bên ngoài tán chuyện. Từ khi mang thai Xuân Sinh, Trần thị mới cảm giác cuộc sống không tốt lắm, làm những việc này thôi cũng cố hết sức, lúc hài tử sinh ra, lão nương nàng ta cũng tới chăm bẵm mấy ngày ở cữ, cảm thấy ổn định thì rời đi, Trần thị hiện giờ vẫn phải làm những việc kia, đồng thời lại phải chăm sóc Xuân Sinh, mà Xuân Sinh còn không dễ nuôi nấng.
Chỉ riêng những đứa trẻ sơ sinh này, đa số là thích khóc nháo, an tĩnh giống như Nghiên Mực rất ít, Xuân Sinh đói bụng khóc, tiểu cũng khóc, lạnh, nóng có chút không thoải mái cũng khóc, điều này rất bình thường.
Trần thị phiền, đối với nàng ta mà nói cuộc sống thoáng cái bỗng nhiên khổ sở, nàng ta nằm mơ cũng muốn có người giúp đỡ, nhưng hiện tại đã phân gia, không thể đem việc nấu cơm giặt quần áo, tã ném cho mẹ chồng, về phần để cho chồng hỗ trợ lại càng không được.
Nếu là thời tiết nông nhàn, Vệ đại lang còn có thể giúp đỡ nhóm lửa nấu cơm cho gà ăn, giặt quần áo sao cũng phải là Trần thị tự mình đi, chưa từng có chuyện nam nhân bưng chậu gỗ đi về phía ao, cùng các bà nương khác ngồi xổm thành một hàng giặt quần áo, mất mặt.
Vừa làm việc, vừa mang theo hài tử, Trần thị cảm giác mỗi ngày đều không có lấy một khắc rảnh rỗi, thật vất vả đến lúc trời tối chuẩn bị đi ngủ, nửa đêm lại bị Xuân Sinh đánh thức vài lần, hai tháng nay nàng ta chưa từng được ngủ ngon, tính tình ban đầu đã không tốt lắm, náo loạn như vậy trực tiếp biến thành pháo, ai chạm vào cũng có thể nổ tung.
Vệ Đại Lang từ ngoài trở về, m còn chưa tới lúc ăn cơm, chuẩn bị đi r giếng gánh hai gánh nước, đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng.
Tại sao ống khói trong nhà không có khói trắng bốc lên?
" Nương từ? Nàng có ở nhà không? Sao lại không nấu ăn? ”
Hắn vừa hô vừa đi vào trong phòng, đi vào mới phát hiện Trần thị đem Xuân Sinh đặt ở trên giường, nàng ta tự mình ngồi ở mép giường, đang lau nước mắt.
Hỏi người làm sao? Bị bắt nạt à?
Trần thị than thở, trọng điểm chính là khổ, mệt, bận không có thời gian nghỉ ngơi. Xuân Sinh nhỏ như vậy nàng ta không thể buông tay, lại có nhiều việc phải làm, ban ngày mệt mỏi như thế, ban đêm cũng ngủ không ngon giấc, lại nói Mao Đản đã hơn sáu tuổi, thời gian hắn học ở học đường căn bản không nhiều, trở về cũng không biết giúp đỡ chăm sóc em trai, nếu không phải ra ngoài quậy phá thì cũng là kêu đói...
Vệ đại lang biết sinh con nuôi con không dễ dàng, lúc mới sinh Mao Đản, lúc đó Vệ gia còn chưa phân, trong nhà có ba nữ nhân, dù gì cũng có thể phân chia công việc, hiện tại tình huống bất đồng.
"Nếu không ta đưa một ít đồ cho Nhị đệ, thỉnh đệ muội giúp đỡ một chút."
Nhờ Lý thị giúp đỡ là tốt rồi, muốn tặng đồ, Trần thị lại không muốn, nàng ta buồn bực trong chốc lát, nói: " Chả lẽ chàng không thể nói chuyện cùng nương, dù sao bà cũng phải giặt tã của nhà lão tam, không thể giúp chúng ta giặt luôn một thể? ”
Vệ Đại Lang vô cùng kiên quyết, nói gì cũng không đồng ý.
"Tam đệ muội vừa mới sinh con cũng không làm được gì, trong ngoài nhà cũ đều phải dựa vào nương, nương còn nuôi cả lợn, vất vả như vậy, ta không thể mang thêm phiền toái cho người nữa. Hơn nữa từ xưa đến nay đều là thế, nương nguyện ý hỗ trợ là phúc phận của chúng ta, không hỗ trợ cũng không trách được. Là con của ta, là nàng sinh ra, hài nhi của hai chúng ta, sao có thể làm phiền nương? Lúc nương vừa gả cho cha không phải cũng giống như chúng ta bây giờ sao? Bà sinh ra ba huynh đệ chúng ta, nuôi đến cao lớn, ta làm sao mà có mặt mũi tới trước mặt người kể khổ đây? ”
Trần thị lại lau nước mắt, giọng điệu cũng cao lên một chút: "Nhưng ta mệt. Vệ Đại Lang ngươi cũng biết ta, ta đúng là keo kiệt, nhưng có phải là loại bà nương lười biếng không làm việc không? Trước đây những chuyện này có cái gì là ta làm không tốt? Nhưng bây giờ là tình trạng gì? Xuân Sinh suốt ngày khóc nháo, ta nếu không phải đang dỗ hắn thì là đang giặt tã, làm gì có thời gian làm việc khác?”
“ Nàng không dễ dàng, nương cũng không làm ít việc hơn nàng, cho nên ta mới nói chúng ta đưa ít trứng gà cho nhị đệ, để đệ muội giúp đỡ nàng... Nếu vào mùa đông nông nhàn, ta còn có thể chăm sóc Xuân Sinh, nhưng nàng xem xem, bây giờ sắp sang tháng sáu, trong ruộng có bao nhiêu công việc? Ta cũng bận rộn, không thể cả ngày ngồi ở trong phòng, thế thì mùa màng lại chậm trễ.”
Mao Đản vào nhà, trước tiên đặt túi vải rách treo trên người xuống, rồi ôm bụng kêu đói.
Nếu là bình thường Trần Thị có lẽ sẽ làm cho hắn một ít thức ăn lót dạ, nhưng lúc này người đang tức giận, không đi, còn hỏi hắn Tú Tài tiên sinh dạy gì? Có hiểu không? Có nhớ không?
Sau đó lại bắt đầu cằn nhằn nói ta kiếm được một đồng tiền cho ngươi đi học cũng không dễ dàng, ngươi cũng phải học cho thật kỹ, sau này cũng thi tú tài thi cử nhân mới xứng đáng với ta...
Trần thị lải nhải như niệm kinh, Mao Đản không thích nghe, đưa tay bịt tai, miệng la hét nói đói bụng, đọc sách thì đói bụng, muốn ăn cơm, hỏi tại sao nương còn không đi nấu cơm?
Trần thị tức giận, lúc chưa mang thai đứa thứ hai, cuộc sống của nàng ta kỳ thật không khổ sở lắm, ruộng đồng trong nhà là nam nhân trồng trọt, trong nhà cũng chỉ có một chút việc mỗi ngày đều làm. Nấu cơm cho gà ăn giặt giũ, chăm sóc vườn rau,… đại khái là như vậy. Bởi vì nàng ta không nuôi lợn, ban đầu thật sự không cảm thấy vất vả, làm xong những việc này còn có thời gian ra bên ngoài tán chuyện. Từ khi mang thai Xuân Sinh, Trần thị mới cảm giác cuộc sống không tốt lắm, làm những việc này thôi cũng cố hết sức, lúc hài tử sinh ra, lão nương nàng ta cũng tới chăm bẵm mấy ngày ở cữ, cảm thấy ổn định thì rời đi, Trần thị hiện giờ vẫn phải làm những việc kia, đồng thời lại phải chăm sóc Xuân Sinh, mà Xuân Sinh còn không dễ nuôi nấng.
Chỉ riêng những đứa trẻ sơ sinh này, đa số là thích khóc nháo, an tĩnh giống như Nghiên Mực rất ít, Xuân Sinh đói bụng khóc, tiểu cũng khóc, lạnh, nóng có chút không thoải mái cũng khóc, điều này rất bình thường.
Trần thị phiền, đối với nàng ta mà nói cuộc sống thoáng cái bỗng nhiên khổ sở, nàng ta nằm mơ cũng muốn có người giúp đỡ, nhưng hiện tại đã phân gia, không thể đem việc nấu cơm giặt quần áo, tã ném cho mẹ chồng, về phần để cho chồng hỗ trợ lại càng không được.
Nếu là thời tiết nông nhàn, Vệ đại lang còn có thể giúp đỡ nhóm lửa nấu cơm cho gà ăn, giặt quần áo sao cũng phải là Trần thị tự mình đi, chưa từng có chuyện nam nhân bưng chậu gỗ đi về phía ao, cùng các bà nương khác ngồi xổm thành một hàng giặt quần áo, mất mặt.
Vừa làm việc, vừa mang theo hài tử, Trần thị cảm giác mỗi ngày đều không có lấy một khắc rảnh rỗi, thật vất vả đến lúc trời tối chuẩn bị đi ngủ, nửa đêm lại bị Xuân Sinh đánh thức vài lần, hai tháng nay nàng ta chưa từng được ngủ ngon, tính tình ban đầu đã không tốt lắm, náo loạn như vậy trực tiếp biến thành pháo, ai chạm vào cũng có thể nổ tung.
Vệ Đại Lang từ ngoài trở về, m còn chưa tới lúc ăn cơm, chuẩn bị đi r giếng gánh hai gánh nước, đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng.
Tại sao ống khói trong nhà không có khói trắng bốc lên?
" Nương từ? Nàng có ở nhà không? Sao lại không nấu ăn? ”
Hắn vừa hô vừa đi vào trong phòng, đi vào mới phát hiện Trần thị đem Xuân Sinh đặt ở trên giường, nàng ta tự mình ngồi ở mép giường, đang lau nước mắt.
Hỏi người làm sao? Bị bắt nạt à?
Trần thị than thở, trọng điểm chính là khổ, mệt, bận không có thời gian nghỉ ngơi. Xuân Sinh nhỏ như vậy nàng ta không thể buông tay, lại có nhiều việc phải làm, ban ngày mệt mỏi như thế, ban đêm cũng ngủ không ngon giấc, lại nói Mao Đản đã hơn sáu tuổi, thời gian hắn học ở học đường căn bản không nhiều, trở về cũng không biết giúp đỡ chăm sóc em trai, nếu không phải ra ngoài quậy phá thì cũng là kêu đói...
Vệ đại lang biết sinh con nuôi con không dễ dàng, lúc mới sinh Mao Đản, lúc đó Vệ gia còn chưa phân, trong nhà có ba nữ nhân, dù gì cũng có thể phân chia công việc, hiện tại tình huống bất đồng.
"Nếu không ta đưa một ít đồ cho Nhị đệ, thỉnh đệ muội giúp đỡ một chút."
Nhờ Lý thị giúp đỡ là tốt rồi, muốn tặng đồ, Trần thị lại không muốn, nàng ta buồn bực trong chốc lát, nói: " Chả lẽ chàng không thể nói chuyện cùng nương, dù sao bà cũng phải giặt tã của nhà lão tam, không thể giúp chúng ta giặt luôn một thể? ”
Vệ Đại Lang vô cùng kiên quyết, nói gì cũng không đồng ý.
"Tam đệ muội vừa mới sinh con cũng không làm được gì, trong ngoài nhà cũ đều phải dựa vào nương, nương còn nuôi cả lợn, vất vả như vậy, ta không thể mang thêm phiền toái cho người nữa. Hơn nữa từ xưa đến nay đều là thế, nương nguyện ý hỗ trợ là phúc phận của chúng ta, không hỗ trợ cũng không trách được. Là con của ta, là nàng sinh ra, hài nhi của hai chúng ta, sao có thể làm phiền nương? Lúc nương vừa gả cho cha không phải cũng giống như chúng ta bây giờ sao? Bà sinh ra ba huynh đệ chúng ta, nuôi đến cao lớn, ta làm sao mà có mặt mũi tới trước mặt người kể khổ đây? ”
Trần thị lại lau nước mắt, giọng điệu cũng cao lên một chút: "Nhưng ta mệt. Vệ Đại Lang ngươi cũng biết ta, ta đúng là keo kiệt, nhưng có phải là loại bà nương lười biếng không làm việc không? Trước đây những chuyện này có cái gì là ta làm không tốt? Nhưng bây giờ là tình trạng gì? Xuân Sinh suốt ngày khóc nháo, ta nếu không phải đang dỗ hắn thì là đang giặt tã, làm gì có thời gian làm việc khác?”
“ Nàng không dễ dàng, nương cũng không làm ít việc hơn nàng, cho nên ta mới nói chúng ta đưa ít trứng gà cho nhị đệ, để đệ muội giúp đỡ nàng... Nếu vào mùa đông nông nhàn, ta còn có thể chăm sóc Xuân Sinh, nhưng nàng xem xem, bây giờ sắp sang tháng sáu, trong ruộng có bao nhiêu công việc? Ta cũng bận rộn, không thể cả ngày ngồi ở trong phòng, thế thì mùa màng lại chậm trễ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook