Vượng Phu Mệnh - Nam Đảo Anh Đào
-
Chương 91:
Xuân Sinh đã gần hai tháng tuổi, Trần thị không thể luôn ở nhà chăm sóc hắn, thật sự không có cách nào, mới tự mình khâu một cái túi vải, cõng người trước ngực, như vậy vừa có thể nhìn chằm chằm đứa nhỏ mà cũng không ảnh hưởng đến công việc. Hôm nay nàng ta đến vườn hái rau, trở về đi ngang qua sân trước cửa nhà cũ, vừa lúc nhìn thấy Khương Mật đi lại bên trong.
Trần thị vốn đang vội vàng trở về làm thức ăn, nhìn thấy nàng mới dừng lại một chút: "Ôi, tam đệ muội ngươi ra tháng rồi à? ”
"Là đại tẩu? Mang theo Xuân Sinh đi đâu đó? ”
"Nếu không thì sao? Ta nào có mệnh tốt như ngươi, sinh xong có thể nằm trong phòng hai mươi ngày, ăn uống đều ở trên giường, còn có người cơm bưng nước rót. Ta cũng không có ai chăm sóc, phải tự mình nấu cơm tự mình giặt tã, không cõng hắn ra ngoài chẳng lẽ đem người ném ở trong phòng?”
Trần thị còn nói: "Hậu Sơn thôn nhiều người sinh con như vậy, không ai sinh xong mà hai mươi ngày không ra ngoài, tú tài nương tử không hổ là tú tài nương tử! Quý giá như vàng ! Chúng ta, mệnh tiện, không thể so sánh được! ”
Vừa rồi Khương Mật nói muốn đi ra ngoài hít thở không khí, Ngô thị vào phòng trông Nghiên Mực, hắn múa chân múa chân một lát, đã ngủ. Đứa trẻ ngủ rất ổn định, Ngô thị vẫn đặt hai cái chăn dày ở bên ngoài giường ngăn cho hắn, dù hắn có động thế nào cũng không ra được, sau khi làm tốt bảo hộ bà muốn đi nhìn xem thức ăn cho lợn đang nấu trên bếp, vừa lúc bắt gặp đại tức phụ đang nói lời chua ngoa.
Ngô thị cười lạnh một tiếng: "Ta đang nghĩ sao bên ngoài lại thối như vậy, ra xem thiếu chút nữa bị hun chết, hoá ra là ngươi đang ở đây đánh rắm! Có việc bận thì đi làm đi, không có việc gì thì về nhà nuôi con, làm gì ở đây? ”
Trần thị tức giận dậm chân: "Nương người giúp nàng chăm sóc Nghiên Mực không giúp ta chiếu cố Xuân Sinh, cũng quá là thiên vị đi.”
"Ta chăm sóc Nghiên Mực? Ai nói với ngươi là ta chăm nó? ”
" Nương không chăm, nhưng nương giúp nàng giặt tã, một ngày ba bữa ăn ngon đưa đến tận giường, còn con thì sao? Con không tự làm thì ai làm cho?”
Ngô thị ngước mắt lên: "Ta nghe nói mẫu thân ngươi cũng tới, không phải đến chăm sóc ngươi à? ”
“Cũng chỉ là ba năm ngày, đệ muội ở trong phòng hai mươi ngày mới ra ngoài.”
Ngô thị gật gật đầu: "Ý của ngươi ta nghe hiểu, là muốn ta giặt tã cho Xuân Sinh, muốn ta làm đồ ăn ngon bưng qua mời ngươi ăn đúng không?”
Trần thị chỉ là đi ngang qua không nhịn được phun ra mấy lời ghen tỵ, nghe mẹ chồng nói như vậy, nàng ta lại không dám nhận.
Đạo lý cũng đơn giản, nếu mẹ chồng chủ động giúp ngươi làm việc, người khác sẽ không nói gì, ngươi nháo đến tận nhà để bà thay ngươi nấu cơm giặt tã... sẽ bị người ta chọc cột sống. Ngại phiền phức thì đừng có sinh, sinh ra còn muốn ném cho mẹ chồng chăm sóc? Chẳng có cái gì dễ dàng như vậy trên đời này đâu.
Trần thị nghẹn ngào rời đi, Ngô thị còn ngại không thoải mái, đứng ở trên sân mắng một trận: "Ta cũng không phải nô tài Vệ Đại Lang hắn nuôi! Trước đó Mao Đản chào đời, cơm là ta làm, tã cũng là ta giặt, ta giúp đỡ bao nhiêu? Nhưng ngươi nhìn xem Mao Đản hiện tại có thân với ta hay không? Chỉ có ngày nào nhà chúng ta có mùi thơm bay ra ngoài, nương hắn mới biết mà bảo hắn đến khóc đòi ăn, còn bình thường hắn có bao giờ vác mặt đến thăm ta? Ta cũng không phải kẻ ngốc, nhà khác không quản được nhi tử bất hiếu, còn dốc hết tâm can ra đối tốt với hắn, ta khác, ngươi đối tốt với ta, ta cũng sẽ đối với ngươi như thế, ngươi đem vẻ mặt lạnh nhạt nói lời vô tình với ta, đừng trách ta muốn thu thập người! Còn chờ ta nấu cơm giặt quần áo tã lót cho ngươi? Đừng có mơ! ”
Khương Mật trợn mắt há hốc mồm, nghe xong không biết nên nói cái gì, suy nghĩ một chút, nói: "Nương con hoạt động cũng đủ rồi, con vào phòng trông Nghiên Mực. ”
Ngô thị nghe nàng nói tới Nghiên Mực mới lộ khuôn mặt tươi cười: " Con đi đi, nhìn một chút cháu trai ngoan của ta, lúc ta đi ra hắn còn đang ngủ.”
"Vậy con đi vào, nương đừng tức giận nữa, con không dám thay người khác cam đoan, nhưng Tam Lang sẽ luôn hiếu thuận ngài, mà Nghiên Mực nhà chúng ta khẳng định cũng sẽ hiếu thuận ngài."
Ngô thị nghe, gật đầu: "Không sai! Hắn chính là một đứa trẻ ngoan, lớn lên chắc chắn sẽ hiếu thuận!”
Khương Mật rất muốn lau mồ hôi hột cho con trai.
Từ khi hắn sinh ra, bà nội của hắn đã thay đổi cách khen ngợi mấy lần, hôm trước là tiên đồng trên trời, hôm qua nói là có tướng làm trạng nguyên, hôm nay lại là đứa nhỏ hiếu thuận, Khương Mật nhịn không được tò mò ngày mai là cái gì? Đến bây giờ, trên trời dưới đất không chỗ nào không có hắn, dùng lời của mẹ chồng mà nói, chưa từng thấy qua đứa nhỏ nào đáng yêu như vậy, cũng do sinh ra là con trai của Tam Lang, những người khác ở nông thôn chân lấm tay bùn không thể sinh ra được như vậy.
Loại tâm tình này của mẹ chồng Khương Mật rất hiểu, nàng mới làm mẹ, nhìn đứa con trai được nuôi đến trắng trẻo mập mạp cũng cảm thấy trên đời này không có đứa bé đáng yêu hơn, con nhà mình thông minh nhu thuận hơn nhà người khác. Chỉ nhìn hắn cũng thấy mang thai mười tháng kia là đáng giá, không uổng công chịu tội.
Trần thị vốn đang vội vàng trở về làm thức ăn, nhìn thấy nàng mới dừng lại một chút: "Ôi, tam đệ muội ngươi ra tháng rồi à? ”
"Là đại tẩu? Mang theo Xuân Sinh đi đâu đó? ”
"Nếu không thì sao? Ta nào có mệnh tốt như ngươi, sinh xong có thể nằm trong phòng hai mươi ngày, ăn uống đều ở trên giường, còn có người cơm bưng nước rót. Ta cũng không có ai chăm sóc, phải tự mình nấu cơm tự mình giặt tã, không cõng hắn ra ngoài chẳng lẽ đem người ném ở trong phòng?”
Trần thị còn nói: "Hậu Sơn thôn nhiều người sinh con như vậy, không ai sinh xong mà hai mươi ngày không ra ngoài, tú tài nương tử không hổ là tú tài nương tử! Quý giá như vàng ! Chúng ta, mệnh tiện, không thể so sánh được! ”
Vừa rồi Khương Mật nói muốn đi ra ngoài hít thở không khí, Ngô thị vào phòng trông Nghiên Mực, hắn múa chân múa chân một lát, đã ngủ. Đứa trẻ ngủ rất ổn định, Ngô thị vẫn đặt hai cái chăn dày ở bên ngoài giường ngăn cho hắn, dù hắn có động thế nào cũng không ra được, sau khi làm tốt bảo hộ bà muốn đi nhìn xem thức ăn cho lợn đang nấu trên bếp, vừa lúc bắt gặp đại tức phụ đang nói lời chua ngoa.
Ngô thị cười lạnh một tiếng: "Ta đang nghĩ sao bên ngoài lại thối như vậy, ra xem thiếu chút nữa bị hun chết, hoá ra là ngươi đang ở đây đánh rắm! Có việc bận thì đi làm đi, không có việc gì thì về nhà nuôi con, làm gì ở đây? ”
Trần thị tức giận dậm chân: "Nương người giúp nàng chăm sóc Nghiên Mực không giúp ta chiếu cố Xuân Sinh, cũng quá là thiên vị đi.”
"Ta chăm sóc Nghiên Mực? Ai nói với ngươi là ta chăm nó? ”
" Nương không chăm, nhưng nương giúp nàng giặt tã, một ngày ba bữa ăn ngon đưa đến tận giường, còn con thì sao? Con không tự làm thì ai làm cho?”
Ngô thị ngước mắt lên: "Ta nghe nói mẫu thân ngươi cũng tới, không phải đến chăm sóc ngươi à? ”
“Cũng chỉ là ba năm ngày, đệ muội ở trong phòng hai mươi ngày mới ra ngoài.”
Ngô thị gật gật đầu: "Ý của ngươi ta nghe hiểu, là muốn ta giặt tã cho Xuân Sinh, muốn ta làm đồ ăn ngon bưng qua mời ngươi ăn đúng không?”
Trần thị chỉ là đi ngang qua không nhịn được phun ra mấy lời ghen tỵ, nghe mẹ chồng nói như vậy, nàng ta lại không dám nhận.
Đạo lý cũng đơn giản, nếu mẹ chồng chủ động giúp ngươi làm việc, người khác sẽ không nói gì, ngươi nháo đến tận nhà để bà thay ngươi nấu cơm giặt tã... sẽ bị người ta chọc cột sống. Ngại phiền phức thì đừng có sinh, sinh ra còn muốn ném cho mẹ chồng chăm sóc? Chẳng có cái gì dễ dàng như vậy trên đời này đâu.
Trần thị nghẹn ngào rời đi, Ngô thị còn ngại không thoải mái, đứng ở trên sân mắng một trận: "Ta cũng không phải nô tài Vệ Đại Lang hắn nuôi! Trước đó Mao Đản chào đời, cơm là ta làm, tã cũng là ta giặt, ta giúp đỡ bao nhiêu? Nhưng ngươi nhìn xem Mao Đản hiện tại có thân với ta hay không? Chỉ có ngày nào nhà chúng ta có mùi thơm bay ra ngoài, nương hắn mới biết mà bảo hắn đến khóc đòi ăn, còn bình thường hắn có bao giờ vác mặt đến thăm ta? Ta cũng không phải kẻ ngốc, nhà khác không quản được nhi tử bất hiếu, còn dốc hết tâm can ra đối tốt với hắn, ta khác, ngươi đối tốt với ta, ta cũng sẽ đối với ngươi như thế, ngươi đem vẻ mặt lạnh nhạt nói lời vô tình với ta, đừng trách ta muốn thu thập người! Còn chờ ta nấu cơm giặt quần áo tã lót cho ngươi? Đừng có mơ! ”
Khương Mật trợn mắt há hốc mồm, nghe xong không biết nên nói cái gì, suy nghĩ một chút, nói: "Nương con hoạt động cũng đủ rồi, con vào phòng trông Nghiên Mực. ”
Ngô thị nghe nàng nói tới Nghiên Mực mới lộ khuôn mặt tươi cười: " Con đi đi, nhìn một chút cháu trai ngoan của ta, lúc ta đi ra hắn còn đang ngủ.”
"Vậy con đi vào, nương đừng tức giận nữa, con không dám thay người khác cam đoan, nhưng Tam Lang sẽ luôn hiếu thuận ngài, mà Nghiên Mực nhà chúng ta khẳng định cũng sẽ hiếu thuận ngài."
Ngô thị nghe, gật đầu: "Không sai! Hắn chính là một đứa trẻ ngoan, lớn lên chắc chắn sẽ hiếu thuận!”
Khương Mật rất muốn lau mồ hôi hột cho con trai.
Từ khi hắn sinh ra, bà nội của hắn đã thay đổi cách khen ngợi mấy lần, hôm trước là tiên đồng trên trời, hôm qua nói là có tướng làm trạng nguyên, hôm nay lại là đứa nhỏ hiếu thuận, Khương Mật nhịn không được tò mò ngày mai là cái gì? Đến bây giờ, trên trời dưới đất không chỗ nào không có hắn, dùng lời của mẹ chồng mà nói, chưa từng thấy qua đứa nhỏ nào đáng yêu như vậy, cũng do sinh ra là con trai của Tam Lang, những người khác ở nông thôn chân lấm tay bùn không thể sinh ra được như vậy.
Loại tâm tình này của mẹ chồng Khương Mật rất hiểu, nàng mới làm mẹ, nhìn đứa con trai được nuôi đến trắng trẻo mập mạp cũng cảm thấy trên đời này không có đứa bé đáng yêu hơn, con nhà mình thông minh nhu thuận hơn nhà người khác. Chỉ nhìn hắn cũng thấy mang thai mười tháng kia là đáng giá, không uổng công chịu tội.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook