Vương Phi! Nàng Háo Sắc
-
Chương 55: Phong tục
Quán trọ.
Sau một hồi lắng nghe phần giới thiệu, một đoạn xưng hô tỉ muội, cả bốn người mới luyến liếc chia tay nữ tử do Tề Vũ Đồng cứu. Nữ nhân mà buôn chuyện thì trời, đất, sớm tối gì cũng bị đá ra sau lưng, để ủng hộ phong trào vì sự nghiệp tán ngẫu vĩ đại =”=
Bốn nam nhân vẫn duy trì trạng thái lắng nghe và quan sát. Tình huống ngay sau đó thay đổi bởi một vị khách không mời cũng… Mò tới >”<
“Tử Khiêm, ngươi đến đây làm gì?” Hàn Khiết Luân liếc mắt. Chẳng phải hắn cũng bận trăm công ngàn việc sao? Hiện tại có thể rảnh rỗi đến đây để xem náo nhiệt? Không lẽ có chuyện ?
“Thông báo” Triệu Tử Khiêm không nặng không nhẹ phun ra hai từ, rồi tự nhiên chọn cho mình chỗ ngồi ưng ý. Hắn cũng rất biết điều lấy cho mình chiếc cốc, đổ đầy rượu và cạn hết. Một đám nam nhân, lại theo gót nữ nhân, chỉ có hắn mới là định lực thâm hậu =.=
“Có biến?” Hàn Ngôn Duẫn nhanh chóng nhận ra vấn đề. Hắn cũng rất nho nhã quăng ra hai từ không hơn không kém. Hình như hiện tại đang có phong trào tiết kiệm lời, nên mỗi người đưa một câu không đầu không đuôi mà đối thoại.
“Nữ nhân?” Sau một hồi chau mày suy nghĩ, Hàn Lãnh Thiên cũng theo kịp phong trào mà ném ra hai từ không liên quan. Gương mặt hắn lúc này tựa như Tu La đến từ địa ngục. Động đến nữ nhân hắn? Muốn chết!
“Ừm” Triệu Tử Khiêm được phái đi theo dõi nhất cử nhất động của phủ thừa tướng. Nếu như hắn đoán không sai, lần trước ám sát Nam Cung Dân thất bại, nên bọn chúng chuyển hướng, mục tiêu kế tiếp nhằm vào người bên cạnh.Nói chính xác hơn nữ nhân mà họ nhằm vào là hoàng hậu cùng Nhị vương phi Nam Việt quốc !
“À ! Người kia…nhân lúc ta bận công vụ, đã rời đi” Tay nâng cốc rượu, mi mắt Triệu Tử Khiêm hạ xuống, che giấu một chút hờn dỗi trong lời nói. Kiều Thái Nhiên ra đi mà không lời từ biệt, trong khi thân thể nàng chưa hoàn toàn hồi phục. Hắn thật lo lắng !
Theo lời Hàn Lãnh Thiên thì sẽ thông qua Kiều Thái Nhiên mà tìm ra vùng căn cứ bí mật thao luyện binh lính của thừa tướng Từ Trọng. Nhưng hiện tại nàng đã rời đi, chỉ còn cách tự mình tìm lấy.
“Ừm.” Suy nghĩ một chút, Hàn Lãnh Thiên lại ra lệnh “Hạ lệnh cho Tần Diễn, nghe tín hiệu liền cho người bao vây nơi này, một con kiến cũng không để thoát” Lời nói toát khí lạnh làm rợn người. Không gian nhanh chóng đi vào trầm mặc, mỗi người một trạng thái.
Không phải mà tự dưng một hoàng đế cùng hai vị vương gia bỏ bê triều đình mà đến đây nghe mấy nàng tán dốc. Là bởi vì theo lý thuyết ban đầu, Từ Trọng sẽ không cam tâm tình nguyện chờ đến hội tứ quốc mà ra tay, bởi trước khi vào cuộc, hắn muốn thu hoặch chút gì đó để rối loạn lòng người. Mà những kẻ ở đây há có thể dễ dàng động đến? Nhược điểm chí mạng không phải thê tử bọn họ thì là gì?
Nhưng đó chỉ là suy đoán, dù vậy, Hàn Lãnh Thiên cũng không thể bỏ qua, tự động đến đây xem xét. Một là bảo vệ an toàn cho những nữ nhân kia, hai là... hắn cũng muốn nhân cơ hội này diệt một ít thích khách gọi là cao thủ kia. Vì hành động này, Tề Trọng cũng nên bỏ chút vốn luyến đi.
Tuy có chút mơ hồ về cuộc đối thoại không đầu không đuôi kia,nhưng Tư Đồ Ngọc có thể hiểu rõ một việc. Chuyện này không hề nhỏ, có khi còn liên quan đến an nguy của Linh nhi hắn. Xem ra hắn cũng nên cẩn thận chuẩn bị tiếp ứng trong tình huống tiếp theo.
Một bên đề cao cảnh giác, mục tiêu bảo vệ được đặt hàng đầu. Một bên vẫn chưa biết xung quanh có những rình rập của nguy hiểm. Bốn nữ nhân của chúng ta vẫn hăng say theo đuổi tiến độ cuộc trò chuyện.
_____________________
“Đồng Nhi, muội là người nước nào?” Do lúc đầu giới thiệu, Tề Vũ Đồng nhỏ hơn Lăng Lạc Nhân một tuổi, mọi người thỏa thuận xưng hô tỉ muội nên lúc này không còn khách khí nữa. Chỉ có điều, nàng hơi thắc mắc, nha đầu này sao lại chỉ có một mình lại ngang nhiên hành hiệp chữ nghĩa đây? Có lẽ thân thủ bất phàm rồi.
Nghe câu hỏi,Tề Vũ Đồng với Phượng Kì cùng Dương Tinh Linh đều dừng động tác.
“Nhân tỉ, tỉ biết coi bói? Tỉ lợi hại thật nha” Tề Vũ Đồng như thấy được thần tượng của lòng mình, hưng phấn nắm tay Lăng Lạc Nhân cười nói. Và hành động này khiến ai đó ở chỗ khuất cảm thấy khó chịu.
Dương Tinh Linh cùng Phượng Kì thì lắc đầu cảm thán. Tiểu nữ tử này có biết người khác đang nhìn hay không? Một nữ nhân mà có thể ngang nhiên nắm tay nắm chân nam nhân, khụ…là nữ giả nam nhân, nhưng người ngoài không biết họ là nữ nhân, nên đừng tùy tiện như vậy >”<
“Ta không phải thầy bói nha” Lăng Lạc Nhân bật cười với vẻ trẻ con ngây ngô của Tề Vũ Đồng. Nếu nàng biết bói toán, thì đã sớm bói xem vì nguyên nhân nào lại rơi vào thời không này rồi =.=
“Vậy vì sao tỉ biết muội không phải người Nam Quốc?” Tề Vũ Đồng nghiêng đầu càng khó hiểu.Thân thế này ngoài nàng và ca ca cùng mấy người tùy tùng ra còn ai biết nữa chứ? Trừ khi…nàng bị người theo dõi và điều tra. Chút phòng bị trong lòng nàng được khởi lên.
“Là vì nữ tử chưa thành thân ở Nam Quốc ra ngoài đều phải che mặt” Đừng hỏi vì sao Lăng Lạc Nhân lại nhớ rõ quy định này đến vậy. Nàng căn bản là người hiện đại, đã từng có một khoảng thời gian cố gắng thích nghi với việc này, không nhớ mới là lạ!
“Đúng vậy, vừa rồi thấy muội ngoài phố, ta đã nghi rồi nhưng chưa kịp hỏi thôi” Sự nhạy cảm của Tề Vũ Đồng không thoát khỏi ánh mắt Phượng Kỳ, nàng hiểu nha đầu kia nghĩ gì. Liền góp lời giúp giải tỏa sự phân vân.
“Muội không biết Nam Quốc có phong tục này” Lấy lại niềm tin, Tề Vũ Đồng bật lên nụ cười ranh mãnh. A, Thì ra đơn giản chỉ là như vậy, suýt nữa hại nàng hiểu lầm rồi, bản tính đa nghi kia lúc nào cũng có thể bị nhóm lên.
Sau một hồi lắng nghe phần giới thiệu, một đoạn xưng hô tỉ muội, cả bốn người mới luyến liếc chia tay nữ tử do Tề Vũ Đồng cứu. Nữ nhân mà buôn chuyện thì trời, đất, sớm tối gì cũng bị đá ra sau lưng, để ủng hộ phong trào vì sự nghiệp tán ngẫu vĩ đại =”=
Bốn nam nhân vẫn duy trì trạng thái lắng nghe và quan sát. Tình huống ngay sau đó thay đổi bởi một vị khách không mời cũng… Mò tới >”<
“Tử Khiêm, ngươi đến đây làm gì?” Hàn Khiết Luân liếc mắt. Chẳng phải hắn cũng bận trăm công ngàn việc sao? Hiện tại có thể rảnh rỗi đến đây để xem náo nhiệt? Không lẽ có chuyện ?
“Thông báo” Triệu Tử Khiêm không nặng không nhẹ phun ra hai từ, rồi tự nhiên chọn cho mình chỗ ngồi ưng ý. Hắn cũng rất biết điều lấy cho mình chiếc cốc, đổ đầy rượu và cạn hết. Một đám nam nhân, lại theo gót nữ nhân, chỉ có hắn mới là định lực thâm hậu =.=
“Có biến?” Hàn Ngôn Duẫn nhanh chóng nhận ra vấn đề. Hắn cũng rất nho nhã quăng ra hai từ không hơn không kém. Hình như hiện tại đang có phong trào tiết kiệm lời, nên mỗi người đưa một câu không đầu không đuôi mà đối thoại.
“Nữ nhân?” Sau một hồi chau mày suy nghĩ, Hàn Lãnh Thiên cũng theo kịp phong trào mà ném ra hai từ không liên quan. Gương mặt hắn lúc này tựa như Tu La đến từ địa ngục. Động đến nữ nhân hắn? Muốn chết!
“Ừm” Triệu Tử Khiêm được phái đi theo dõi nhất cử nhất động của phủ thừa tướng. Nếu như hắn đoán không sai, lần trước ám sát Nam Cung Dân thất bại, nên bọn chúng chuyển hướng, mục tiêu kế tiếp nhằm vào người bên cạnh.Nói chính xác hơn nữ nhân mà họ nhằm vào là hoàng hậu cùng Nhị vương phi Nam Việt quốc !
“À ! Người kia…nhân lúc ta bận công vụ, đã rời đi” Tay nâng cốc rượu, mi mắt Triệu Tử Khiêm hạ xuống, che giấu một chút hờn dỗi trong lời nói. Kiều Thái Nhiên ra đi mà không lời từ biệt, trong khi thân thể nàng chưa hoàn toàn hồi phục. Hắn thật lo lắng !
Theo lời Hàn Lãnh Thiên thì sẽ thông qua Kiều Thái Nhiên mà tìm ra vùng căn cứ bí mật thao luyện binh lính của thừa tướng Từ Trọng. Nhưng hiện tại nàng đã rời đi, chỉ còn cách tự mình tìm lấy.
“Ừm.” Suy nghĩ một chút, Hàn Lãnh Thiên lại ra lệnh “Hạ lệnh cho Tần Diễn, nghe tín hiệu liền cho người bao vây nơi này, một con kiến cũng không để thoát” Lời nói toát khí lạnh làm rợn người. Không gian nhanh chóng đi vào trầm mặc, mỗi người một trạng thái.
Không phải mà tự dưng một hoàng đế cùng hai vị vương gia bỏ bê triều đình mà đến đây nghe mấy nàng tán dốc. Là bởi vì theo lý thuyết ban đầu, Từ Trọng sẽ không cam tâm tình nguyện chờ đến hội tứ quốc mà ra tay, bởi trước khi vào cuộc, hắn muốn thu hoặch chút gì đó để rối loạn lòng người. Mà những kẻ ở đây há có thể dễ dàng động đến? Nhược điểm chí mạng không phải thê tử bọn họ thì là gì?
Nhưng đó chỉ là suy đoán, dù vậy, Hàn Lãnh Thiên cũng không thể bỏ qua, tự động đến đây xem xét. Một là bảo vệ an toàn cho những nữ nhân kia, hai là... hắn cũng muốn nhân cơ hội này diệt một ít thích khách gọi là cao thủ kia. Vì hành động này, Tề Trọng cũng nên bỏ chút vốn luyến đi.
Tuy có chút mơ hồ về cuộc đối thoại không đầu không đuôi kia,nhưng Tư Đồ Ngọc có thể hiểu rõ một việc. Chuyện này không hề nhỏ, có khi còn liên quan đến an nguy của Linh nhi hắn. Xem ra hắn cũng nên cẩn thận chuẩn bị tiếp ứng trong tình huống tiếp theo.
Một bên đề cao cảnh giác, mục tiêu bảo vệ được đặt hàng đầu. Một bên vẫn chưa biết xung quanh có những rình rập của nguy hiểm. Bốn nữ nhân của chúng ta vẫn hăng say theo đuổi tiến độ cuộc trò chuyện.
_____________________
“Đồng Nhi, muội là người nước nào?” Do lúc đầu giới thiệu, Tề Vũ Đồng nhỏ hơn Lăng Lạc Nhân một tuổi, mọi người thỏa thuận xưng hô tỉ muội nên lúc này không còn khách khí nữa. Chỉ có điều, nàng hơi thắc mắc, nha đầu này sao lại chỉ có một mình lại ngang nhiên hành hiệp chữ nghĩa đây? Có lẽ thân thủ bất phàm rồi.
Nghe câu hỏi,Tề Vũ Đồng với Phượng Kì cùng Dương Tinh Linh đều dừng động tác.
“Nhân tỉ, tỉ biết coi bói? Tỉ lợi hại thật nha” Tề Vũ Đồng như thấy được thần tượng của lòng mình, hưng phấn nắm tay Lăng Lạc Nhân cười nói. Và hành động này khiến ai đó ở chỗ khuất cảm thấy khó chịu.
Dương Tinh Linh cùng Phượng Kì thì lắc đầu cảm thán. Tiểu nữ tử này có biết người khác đang nhìn hay không? Một nữ nhân mà có thể ngang nhiên nắm tay nắm chân nam nhân, khụ…là nữ giả nam nhân, nhưng người ngoài không biết họ là nữ nhân, nên đừng tùy tiện như vậy >”<
“Ta không phải thầy bói nha” Lăng Lạc Nhân bật cười với vẻ trẻ con ngây ngô của Tề Vũ Đồng. Nếu nàng biết bói toán, thì đã sớm bói xem vì nguyên nhân nào lại rơi vào thời không này rồi =.=
“Vậy vì sao tỉ biết muội không phải người Nam Quốc?” Tề Vũ Đồng nghiêng đầu càng khó hiểu.Thân thế này ngoài nàng và ca ca cùng mấy người tùy tùng ra còn ai biết nữa chứ? Trừ khi…nàng bị người theo dõi và điều tra. Chút phòng bị trong lòng nàng được khởi lên.
“Là vì nữ tử chưa thành thân ở Nam Quốc ra ngoài đều phải che mặt” Đừng hỏi vì sao Lăng Lạc Nhân lại nhớ rõ quy định này đến vậy. Nàng căn bản là người hiện đại, đã từng có một khoảng thời gian cố gắng thích nghi với việc này, không nhớ mới là lạ!
“Đúng vậy, vừa rồi thấy muội ngoài phố, ta đã nghi rồi nhưng chưa kịp hỏi thôi” Sự nhạy cảm của Tề Vũ Đồng không thoát khỏi ánh mắt Phượng Kỳ, nàng hiểu nha đầu kia nghĩ gì. Liền góp lời giúp giải tỏa sự phân vân.
“Muội không biết Nam Quốc có phong tục này” Lấy lại niềm tin, Tề Vũ Đồng bật lên nụ cười ranh mãnh. A, Thì ra đơn giản chỉ là như vậy, suýt nữa hại nàng hiểu lầm rồi, bản tính đa nghi kia lúc nào cũng có thể bị nhóm lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook