Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa
-
Chương 9: Cái mông nhỏ bị đánh
Hai năm sau, sáng sớm nào đó, Tử Lan Thanh bò dậy không vui nhìn khuôn mặt tinh xảo trước mặt mình, nàng nhớ rõ ràng tối hôm qua chờ tiểu quỷ này ngủ mới bò đến chỗ
cạnh hắn để ngủ, nhưng sáng nay tỉnh lại nàng vẫn ở trong ngực tiểu quỷ
này.
Chẳng lẽ buổi tối nàng thật sự có tật xấu như vậy?
"Đã tỉnh rồi hả ?" Mở hai mắt ra, tiểu quỷ nào đó nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt trước mặt, đưa bàn tay nhỏ bé nhéo khuôn mặt đáng yêu tròn tròn kia.
"Không được nhéo ta!" Giọng nói hung ác vang lên, nhưng với khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của Tử Lan Thanh nó không có tí hung ác, ngược lại càng vẻ dễ thương nổi bật lên.
"Không nhéo thì không nhéo, thật nhỏ mọn." Tiểu quỷ kia vừa nắn nắn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tử Lan Thanh, vừa vô cùng vui vẻ nói.
Nghe thấy lời của hắn, nhìn cái vẻ mặt vui thích kia của hắn, cảm thụ bàn tay của hắn không ngừng nắn khuôn mặt của mình, Tử Lan Thanh rất hoài nghi vừa nãy tiểu quỷ này có nghe nàng nói chuyện hay không.
"Nếu như ngươi không dừng lại, ta sẽ cắn người." Tử Lan Thanh hé miệng, làm cho tiểu quỷ nhìn thấy hàm răng nhỏ bé của nàng, không nên nhìn hàm răng nhỏ này mà suy đoán, bị nó cắn vào thực sự rất đau!
Mà chính hắn đã được thử nghiệm qua.
"Ngươi thích cắn người như vậy, không biết đời trước có phải do con chó biến ra không nữa." Tiểu quỷ mao đầu làm một cái mặt quỷ với Tử Lan Thanh, sau đó buông khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tử Lan Thanh ra.
Hắn hiểu biết rõ, con nhóc này nói cắn người thì thật sự sẽ cắn người!
"Đời trước ta là con chó nhỏ, thì ngươi chính là con trai của con chó nhỏ!" Tử Lan Thanh nói xong câu đó thì sững sờ, sao nàng có cảm giác lời này của mình có chút xíu giống như đời trước của cô thật sự là con chó con.
"Dù đời trước ta là con chó nhỏ, thì ngươi cũng là nữ nhi của ta! Phải nhớ kỹ, ta là cha của ngươi!" Mặt tiểu quỷ mao đầu hung ác nhìn chằm chằm Tử Lan Thanh.
Nghe hắn nói xong, Tử Lan Thanh cảm giác nàng càng lúc càng giống một con chó nhỏ rồi.
Tử Lan Thanh trợn trắng cả mắt, vội bò dậy. Mặc dù nàng còn nhỏ, nhưng thể trọng không nhẹ, toàn thân đều là thịt, mỗi lần nhìn cả người đều bực mình nửa ngày.
Nhưng lúc nàng vừa lảo đảo đứng lên, cảm thấy y phục của mình bị người ta nhẹ nhàng kéo lại, vì vậy. . .
Nàng ngã trở về trong ngực mao đầu tiểu quỷ này lần nữa.
"Ha ha ha. . . Ta đã nói với ngươi nhiều lần rồi, ngươi nên giảm cân đi!" Tiểu quỷ giễu cợt nói, tay lại không ngừng sờ loạn trên người Tử Lan Thanh.
Làm cho nàng rất muốn một gậy đánh chết tiểu quỷ này.
"Bà vú nói, hiện tại ta đang lớn, nên ăn nhiều một chút!" Tử Lan Thanh nhìn mao đầu tiểu quỷ trước mặt, liên tục ngăn cản cái tay đang sờ loạn kia.
Nhưng cuối cùng toàn thân vẫn bị sờ soạng qua một lần.
"Là nên ăn nhiều một chút, nhưng không phải là ăn ngốn ngấu như ngươi."
Tiểu quỷ sờ hết thân thể mập mạp của Tử Lan Thanh, liền buông Tử Lan Thanh ra, mặc nàng đứng dậy lần nữa.
Nhưng khi nàng vừa đứng ngay ngắn thì hắn lại kéo nàng vào trong ngực lần nữa.
"Làm sao lần nào ngươi cũng ôm ấp yêu thương ta vậy?" Mặt tiểu quỷ mao đầu chán ghét nói.
Nhìn cái vẻ mặt chán ghét kia, Tử Lan Thanh quát lên, "Chu Tử Mặc!"
"Ngươi nên gọi ta là phụ thân." Tiểu quỷ Chu Tử Mặc sửa lại.
"Phụ thân cái đầu ngươi ấy, bây giờ ngươi lập tức buông ta ra, ta có thể suy tính không so đo chuyện sáng sớm hôm nay, nếu như. . . Ngươi không thả, thì đừng trách ta không khách khí!" Tử Lan Thanh uy hiếp nói.
Cả khuôn mặt nhỏ mập phì đều là nghiêm túc, khiến Chu Tử Mặc càng lúc càng yêu thích.
"Hắc hắc. . . Ta cứ không thả đó!" Tiểu quỷ Chu Tử Mặc tiểu quỷ hiển nhiên đã quên, mình đã từng bị Tử Lan Thanh chỉnh đến thê thảm, vì vậy lại phạm
sai lầm một lần nữa.
Hắn cho là, hắn đang ôm chặt Tử Lan Thanh, Tử Lan Thanh không có biện pháp đả động đến hắn.
Vậy mà. . .
Chu Tử Mặc đang đắc ý đột nhiên cảm thấy đũng quần ươn ướt, chửi thề một tiếng ! Hắn lại quên mất Tử Lan Thanh đang ngồi trên người của hắn, mà con nhóc này không biết liêm sỉ chút nào đi tiểu lên quần hắn!
"Phụ thân, người tè ra quần." Sảng khoái đi tiểu xong, Tử Lan Thanh nói to lên, âm thanh non nớt truyền ra ngoài.
"Ngươi. . ." Tiểu quỷ Chu Tử Mặc lập tức trợn tròn mắt, con nhóc này có ý gì.
Nhân lúc Chu Tử Mặc sững sờ, Tử Lan Thanh bò xuống thân Chu Tử Mặc, trốn sang một bên, nhanh chóng đổi quần của mình, rồi ném quần ướt vào
trong chậu tắm.
Động tác liên tục đó được làm liền một mạch.
Chờ lúc Chu Tử Mặc phản ứng lại, Tử Lan Thanh đã hủy diệt ‘ chứng cớ ’xong.
"Tiểu vương gia đái dầm hả ?" Tiếng bà vú truyền vào từ ngoài cửa, nhưng bà vú không có đẩy cửa vào. Rõ ràng nàng đang đợi các chủ tử ra lệnh, cho dù thân phận của nàng đặc biệt, nhưng nô tì vĩnh viễn không phải chủ tử.
"Mẹ, mau vào, phụ thân muốn khi dễ ta." Tử Lan Thanh núp ở trong góc truyền ra âm thanh.
Giọng nói non nớt và hoảng sợ này khiến tâm bà vú nhói lên, vội đẩy cửa đi vào.
Chẳng lẽ buổi tối nàng thật sự có tật xấu như vậy?
"Đã tỉnh rồi hả ?" Mở hai mắt ra, tiểu quỷ nào đó nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt trước mặt, đưa bàn tay nhỏ bé nhéo khuôn mặt đáng yêu tròn tròn kia.
"Không được nhéo ta!" Giọng nói hung ác vang lên, nhưng với khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của Tử Lan Thanh nó không có tí hung ác, ngược lại càng vẻ dễ thương nổi bật lên.
"Không nhéo thì không nhéo, thật nhỏ mọn." Tiểu quỷ kia vừa nắn nắn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tử Lan Thanh, vừa vô cùng vui vẻ nói.
Nghe thấy lời của hắn, nhìn cái vẻ mặt vui thích kia của hắn, cảm thụ bàn tay của hắn không ngừng nắn khuôn mặt của mình, Tử Lan Thanh rất hoài nghi vừa nãy tiểu quỷ này có nghe nàng nói chuyện hay không.
"Nếu như ngươi không dừng lại, ta sẽ cắn người." Tử Lan Thanh hé miệng, làm cho tiểu quỷ nhìn thấy hàm răng nhỏ bé của nàng, không nên nhìn hàm răng nhỏ này mà suy đoán, bị nó cắn vào thực sự rất đau!
Mà chính hắn đã được thử nghiệm qua.
"Ngươi thích cắn người như vậy, không biết đời trước có phải do con chó biến ra không nữa." Tiểu quỷ mao đầu làm một cái mặt quỷ với Tử Lan Thanh, sau đó buông khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tử Lan Thanh ra.
Hắn hiểu biết rõ, con nhóc này nói cắn người thì thật sự sẽ cắn người!
"Đời trước ta là con chó nhỏ, thì ngươi chính là con trai của con chó nhỏ!" Tử Lan Thanh nói xong câu đó thì sững sờ, sao nàng có cảm giác lời này của mình có chút xíu giống như đời trước của cô thật sự là con chó con.
"Dù đời trước ta là con chó nhỏ, thì ngươi cũng là nữ nhi của ta! Phải nhớ kỹ, ta là cha của ngươi!" Mặt tiểu quỷ mao đầu hung ác nhìn chằm chằm Tử Lan Thanh.
Nghe hắn nói xong, Tử Lan Thanh cảm giác nàng càng lúc càng giống một con chó nhỏ rồi.
Tử Lan Thanh trợn trắng cả mắt, vội bò dậy. Mặc dù nàng còn nhỏ, nhưng thể trọng không nhẹ, toàn thân đều là thịt, mỗi lần nhìn cả người đều bực mình nửa ngày.
Nhưng lúc nàng vừa lảo đảo đứng lên, cảm thấy y phục của mình bị người ta nhẹ nhàng kéo lại, vì vậy. . .
Nàng ngã trở về trong ngực mao đầu tiểu quỷ này lần nữa.
"Ha ha ha. . . Ta đã nói với ngươi nhiều lần rồi, ngươi nên giảm cân đi!" Tiểu quỷ giễu cợt nói, tay lại không ngừng sờ loạn trên người Tử Lan Thanh.
Làm cho nàng rất muốn một gậy đánh chết tiểu quỷ này.
"Bà vú nói, hiện tại ta đang lớn, nên ăn nhiều một chút!" Tử Lan Thanh nhìn mao đầu tiểu quỷ trước mặt, liên tục ngăn cản cái tay đang sờ loạn kia.
Nhưng cuối cùng toàn thân vẫn bị sờ soạng qua một lần.
"Là nên ăn nhiều một chút, nhưng không phải là ăn ngốn ngấu như ngươi."
Tiểu quỷ sờ hết thân thể mập mạp của Tử Lan Thanh, liền buông Tử Lan Thanh ra, mặc nàng đứng dậy lần nữa.
Nhưng khi nàng vừa đứng ngay ngắn thì hắn lại kéo nàng vào trong ngực lần nữa.
"Làm sao lần nào ngươi cũng ôm ấp yêu thương ta vậy?" Mặt tiểu quỷ mao đầu chán ghét nói.
Nhìn cái vẻ mặt chán ghét kia, Tử Lan Thanh quát lên, "Chu Tử Mặc!"
"Ngươi nên gọi ta là phụ thân." Tiểu quỷ Chu Tử Mặc sửa lại.
"Phụ thân cái đầu ngươi ấy, bây giờ ngươi lập tức buông ta ra, ta có thể suy tính không so đo chuyện sáng sớm hôm nay, nếu như. . . Ngươi không thả, thì đừng trách ta không khách khí!" Tử Lan Thanh uy hiếp nói.
Cả khuôn mặt nhỏ mập phì đều là nghiêm túc, khiến Chu Tử Mặc càng lúc càng yêu thích.
"Hắc hắc. . . Ta cứ không thả đó!" Tiểu quỷ Chu Tử Mặc tiểu quỷ hiển nhiên đã quên, mình đã từng bị Tử Lan Thanh chỉnh đến thê thảm, vì vậy lại phạm
sai lầm một lần nữa.
Hắn cho là, hắn đang ôm chặt Tử Lan Thanh, Tử Lan Thanh không có biện pháp đả động đến hắn.
Vậy mà. . .
Chu Tử Mặc đang đắc ý đột nhiên cảm thấy đũng quần ươn ướt, chửi thề một tiếng ! Hắn lại quên mất Tử Lan Thanh đang ngồi trên người của hắn, mà con nhóc này không biết liêm sỉ chút nào đi tiểu lên quần hắn!
"Phụ thân, người tè ra quần." Sảng khoái đi tiểu xong, Tử Lan Thanh nói to lên, âm thanh non nớt truyền ra ngoài.
"Ngươi. . ." Tiểu quỷ Chu Tử Mặc lập tức trợn tròn mắt, con nhóc này có ý gì.
Nhân lúc Chu Tử Mặc sững sờ, Tử Lan Thanh bò xuống thân Chu Tử Mặc, trốn sang một bên, nhanh chóng đổi quần của mình, rồi ném quần ướt vào
trong chậu tắm.
Động tác liên tục đó được làm liền một mạch.
Chờ lúc Chu Tử Mặc phản ứng lại, Tử Lan Thanh đã hủy diệt ‘ chứng cớ ’xong.
"Tiểu vương gia đái dầm hả ?" Tiếng bà vú truyền vào từ ngoài cửa, nhưng bà vú không có đẩy cửa vào. Rõ ràng nàng đang đợi các chủ tử ra lệnh, cho dù thân phận của nàng đặc biệt, nhưng nô tì vĩnh viễn không phải chủ tử.
"Mẹ, mau vào, phụ thân muốn khi dễ ta." Tử Lan Thanh núp ở trong góc truyền ra âm thanh.
Giọng nói non nớt và hoảng sợ này khiến tâm bà vú nhói lên, vội đẩy cửa đi vào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook