Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa
-
Chương 10: Sứ giả nước Ba Tư
Tử Lan Thanh nhận thấy từng trận đau đớn truyền tới từ mông mình, đầu óc trống rỗng.
Không phải nàng không thể để người đánh, mà là. . . nàng chưa bao giờ bị người ta đánh vào mông! Nhưng cái mông nhỏ của nàng lại bị một tiểu quỷ mới có chín tuổi đánh, có phải loạn rồi hay không?
"Chu Tử Mặc, ngươi dám đánh lão nương!" Tử Lan Thanh tức giận, hoàn toàn quên mất bây giờ mình đang ở nơi nào, lớn tiếng rống lên.
Lúc đó bà vú và nha hoàn càng nhốn nháo thêm!
Tiểu vương gia tức giận đánh mông tiểu cách cách, mà một tiểu cách cách ngoan ngoãn mới hai tuổi lại nói ra lời thô tục, tự xưng ‘ lão nương ’ với tiểu vương gia, có trời mới biết trong cảm nhận của mọi người tiểu nha đầu kia hiểu chuyện như thế nào, vậy mà bây giờ đều thay đổi hết rồi.
Nhận thấy không khí không đúng xung quanh, Tử Lan Thanh từ từ hồi hồn lại. Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của bà vú, thầm kêu hỏng bét, làm sao nàng lại quên mất bà vú vẫn còn ở đây!
Hu hu hu. . .
Hình tượng của nàng, hình tượng thục nữ nàng vất vả lắm mới tạo nên được, bị hủy sạch rồi!
"Ta nói này, phụ thân không nên đánh người ta, cái mông người ta rất đau đó." Giọng nói non nớt uất ức từ trong miệng Tử Lan Thanh thốt ra, nỗ lực nặn ra hai giọt nước mắt, Tử Lan Thanh hi vọng có thể lừa dối vượt qua kiểm tra lần này.
Nhưng bây giờ, đây là điều không thể.
Sau nửa canh giờ, Tử Lan Thanh với Chu Tử Mặc một lớn một nhỏ, đang ở trên giường giương mắt nhìn xuống đất, mà chân của bọn họ đang quỳ trên giường. Đúng vậy, không có nhìn lầm, hiện tại bọn họ thật sự đang quỳ gối trên giường, là do bà vú phạt.
Tử Lan Thanh bị phạt quỳ, bởi vì nàng tự xưng lão nương với phụ thân mình, mà Chu Tử Mặc có lẽ vì động thủ đánh Tử Lan Thanh nên cũng ngoan ngoãn quỳ gối trên giường.
"Đều là tiểu quỷ ngươi làm hại!" Chu Tử Mặc thở phì phò nhìn Tử Lan Thanh nói.
Thấy lời này của hắn, Tử Lan Thanh bộc phát, "Tại sao là lỗi của ta, rõ ràng là ngươi sai !"
"Nếu không phải sáng nay ngươi đi tiểu trên đũng quần của ta, ta sẽ tức giận lỡ tay đánh ngươi sao!" Chu Tử Mặc hận không được cắn tiểu quỷ này vài hớp, thật tức chết hắn.
"Hừ! Nếu không phải là hôm nay ngươi đùa bỡn ta, ta sẽ đi tiểu trên đũng quần ngươi sao!" Chu Tử Mặc tức giận, Tử Lan Thanh còn tức giận hơn, hình tượng đứa bé tốt mà nàng xây dựng, hôm nay bi hủy sạch rồi.
"Là ngươi sai!" Chu Tử Mặc nhất quyết không tha.
"Không phải!" Tử Lan Thanh phản bác.
"Chính làaa...!" Chu Tử Mặc tiếp tục.
"Không cần quỳ nữa, mau thu xếp quần áo, Hoàng quý phi truyền lời đến, để các người vào cung lập tức." Tiếng bà vú phòng truyền đến từ ngoài cửa phòng, khiến cặp mắt Chu Tử Mặc và Tử Lan Thanh đang cãi vã sáng lên.
Không cần phạt quỳ!
“Chúng ta sẽ chuẩn bị." Tử Lan Thanh khéo léo trả lời, sau đó hung hăng
trợn mắt nhìn Chu Tử Mặc một cái, hấp ta hấp tấp bò xuống giường.
Lần này, Chu Tử Mặc không tiếp tục khi dễ nàng nữa, vì thật sự hắn một tí cũng không dám nữa.
Ngồi trên xe ngựa tiến về phía hoàng cung, Tử Lan Thanh chẳng hề nói một câu, mà nguyên nhân chủ yếu chính là biết thằng nhãi ngu ngốc kia chắc chắn sẽ không nhịn được.
Quả nhiên, vừa ngồi một lát, Chu Tử Mặc đã không nhịn được nới, "Bà vú, mẫu phi cho chúng ta vào cung có chuyện gì quan trọng sao?"
"Không có chuyện thì không thể cho các người vào cung?" Bà vú lạnh nhạt nhìn sang tiểu quỷ Chu Tử Mặc, khiến tiểu quỷ kia xấu hổ cười cười, xem ra bây giờ bà vú còn đang bực mình.
"Vú, đừng nóng giận, không phải phụ thân cố ý chọc người tức giận đâu." Giọng nói non nớt của Tử Lan Thanh vang lên giữa không gian hẹp này, mà bàn tay nhỏ bé êm ái mềm mại béo ú vuốt gương mặt của bà vú, khuôn mặt
nho nhỏ toàn thịt đau lòng.
Nhìn Tử Lan Thanh như vậy, lạnh lẽo trên khuôn mặt bà vú hơi giảm đi.
"Tiểu vương gia, tiểu cách cách thô tục như vậy đều do ngươi dạy." Bà vú nhìn Chu Tử Mặc, khẳng định nói.
Một câu nói, làm Chu Tử Mặc lập tức im lặng, sao bà vú lại đổ toàn bộ sai lầm lên đầu hắn?
"Bà vú, làm sao ta có thể dạy Tử Lan những lời đó, Tử Lan nhỏ như thế, mỗi ngày ta chỉ đọc kinh phật với thơ cho nàng nghe." Chu Tử Mặc nói thật, bây giờ hắn đã có kinh nghiệm, tuyệt đối sẽ không nói thừa, Tử Lan không cần thầy dạy cũng biết những lời đó.
Nếu hắn thật sự nói như vậy, thì những thứ thô tục kia trong miệng Tử Lan có lẽ là hắn dạy.
Ai đã gặp qua con nhóc hai tuổi không cần thầy dạy cũng biết thô tục?
"Kinh phật sẽ làm nàng mở miệng nói thô tục?" Ánh mắt bà vú không tin.
Rõ ràng nàng vẫn cho là Chu Tử Mặc nói dối! Chu Tử Mặc thật sự có loại kích động muốn tự sát, tại sao hắn nói thật thì không ai chịu tin tưởng. Chẳng lẽ dáng dấp hắn giống hệt như kẻ chuyên nói dối sao?
Không phải nàng không thể để người đánh, mà là. . . nàng chưa bao giờ bị người ta đánh vào mông! Nhưng cái mông nhỏ của nàng lại bị một tiểu quỷ mới có chín tuổi đánh, có phải loạn rồi hay không?
"Chu Tử Mặc, ngươi dám đánh lão nương!" Tử Lan Thanh tức giận, hoàn toàn quên mất bây giờ mình đang ở nơi nào, lớn tiếng rống lên.
Lúc đó bà vú và nha hoàn càng nhốn nháo thêm!
Tiểu vương gia tức giận đánh mông tiểu cách cách, mà một tiểu cách cách ngoan ngoãn mới hai tuổi lại nói ra lời thô tục, tự xưng ‘ lão nương ’ với tiểu vương gia, có trời mới biết trong cảm nhận của mọi người tiểu nha đầu kia hiểu chuyện như thế nào, vậy mà bây giờ đều thay đổi hết rồi.
Nhận thấy không khí không đúng xung quanh, Tử Lan Thanh từ từ hồi hồn lại. Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của bà vú, thầm kêu hỏng bét, làm sao nàng lại quên mất bà vú vẫn còn ở đây!
Hu hu hu. . .
Hình tượng của nàng, hình tượng thục nữ nàng vất vả lắm mới tạo nên được, bị hủy sạch rồi!
"Ta nói này, phụ thân không nên đánh người ta, cái mông người ta rất đau đó." Giọng nói non nớt uất ức từ trong miệng Tử Lan Thanh thốt ra, nỗ lực nặn ra hai giọt nước mắt, Tử Lan Thanh hi vọng có thể lừa dối vượt qua kiểm tra lần này.
Nhưng bây giờ, đây là điều không thể.
Sau nửa canh giờ, Tử Lan Thanh với Chu Tử Mặc một lớn một nhỏ, đang ở trên giường giương mắt nhìn xuống đất, mà chân của bọn họ đang quỳ trên giường. Đúng vậy, không có nhìn lầm, hiện tại bọn họ thật sự đang quỳ gối trên giường, là do bà vú phạt.
Tử Lan Thanh bị phạt quỳ, bởi vì nàng tự xưng lão nương với phụ thân mình, mà Chu Tử Mặc có lẽ vì động thủ đánh Tử Lan Thanh nên cũng ngoan ngoãn quỳ gối trên giường.
"Đều là tiểu quỷ ngươi làm hại!" Chu Tử Mặc thở phì phò nhìn Tử Lan Thanh nói.
Thấy lời này của hắn, Tử Lan Thanh bộc phát, "Tại sao là lỗi của ta, rõ ràng là ngươi sai !"
"Nếu không phải sáng nay ngươi đi tiểu trên đũng quần của ta, ta sẽ tức giận lỡ tay đánh ngươi sao!" Chu Tử Mặc hận không được cắn tiểu quỷ này vài hớp, thật tức chết hắn.
"Hừ! Nếu không phải là hôm nay ngươi đùa bỡn ta, ta sẽ đi tiểu trên đũng quần ngươi sao!" Chu Tử Mặc tức giận, Tử Lan Thanh còn tức giận hơn, hình tượng đứa bé tốt mà nàng xây dựng, hôm nay bi hủy sạch rồi.
"Là ngươi sai!" Chu Tử Mặc nhất quyết không tha.
"Không phải!" Tử Lan Thanh phản bác.
"Chính làaa...!" Chu Tử Mặc tiếp tục.
"Không cần quỳ nữa, mau thu xếp quần áo, Hoàng quý phi truyền lời đến, để các người vào cung lập tức." Tiếng bà vú phòng truyền đến từ ngoài cửa phòng, khiến cặp mắt Chu Tử Mặc và Tử Lan Thanh đang cãi vã sáng lên.
Không cần phạt quỳ!
“Chúng ta sẽ chuẩn bị." Tử Lan Thanh khéo léo trả lời, sau đó hung hăng
trợn mắt nhìn Chu Tử Mặc một cái, hấp ta hấp tấp bò xuống giường.
Lần này, Chu Tử Mặc không tiếp tục khi dễ nàng nữa, vì thật sự hắn một tí cũng không dám nữa.
Ngồi trên xe ngựa tiến về phía hoàng cung, Tử Lan Thanh chẳng hề nói một câu, mà nguyên nhân chủ yếu chính là biết thằng nhãi ngu ngốc kia chắc chắn sẽ không nhịn được.
Quả nhiên, vừa ngồi một lát, Chu Tử Mặc đã không nhịn được nới, "Bà vú, mẫu phi cho chúng ta vào cung có chuyện gì quan trọng sao?"
"Không có chuyện thì không thể cho các người vào cung?" Bà vú lạnh nhạt nhìn sang tiểu quỷ Chu Tử Mặc, khiến tiểu quỷ kia xấu hổ cười cười, xem ra bây giờ bà vú còn đang bực mình.
"Vú, đừng nóng giận, không phải phụ thân cố ý chọc người tức giận đâu." Giọng nói non nớt của Tử Lan Thanh vang lên giữa không gian hẹp này, mà bàn tay nhỏ bé êm ái mềm mại béo ú vuốt gương mặt của bà vú, khuôn mặt
nho nhỏ toàn thịt đau lòng.
Nhìn Tử Lan Thanh như vậy, lạnh lẽo trên khuôn mặt bà vú hơi giảm đi.
"Tiểu vương gia, tiểu cách cách thô tục như vậy đều do ngươi dạy." Bà vú nhìn Chu Tử Mặc, khẳng định nói.
Một câu nói, làm Chu Tử Mặc lập tức im lặng, sao bà vú lại đổ toàn bộ sai lầm lên đầu hắn?
"Bà vú, làm sao ta có thể dạy Tử Lan những lời đó, Tử Lan nhỏ như thế, mỗi ngày ta chỉ đọc kinh phật với thơ cho nàng nghe." Chu Tử Mặc nói thật, bây giờ hắn đã có kinh nghiệm, tuyệt đối sẽ không nói thừa, Tử Lan không cần thầy dạy cũng biết những lời đó.
Nếu hắn thật sự nói như vậy, thì những thứ thô tục kia trong miệng Tử Lan có lẽ là hắn dạy.
Ai đã gặp qua con nhóc hai tuổi không cần thầy dạy cũng biết thô tục?
"Kinh phật sẽ làm nàng mở miệng nói thô tục?" Ánh mắt bà vú không tin.
Rõ ràng nàng vẫn cho là Chu Tử Mặc nói dối! Chu Tử Mặc thật sự có loại kích động muốn tự sát, tại sao hắn nói thật thì không ai chịu tin tưởng. Chẳng lẽ dáng dấp hắn giống hệt như kẻ chuyên nói dối sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook