Vương Phi Cường Hãn
Chương 110: Nguyệt tư thảo (Hạ)

“Nguyệt tư thảo?”

Lời Dạ Tinh Thần vừa nói ra, hoàng đế, thái hậu, hoàng hậu đều kinh ngạc. Phải biết Nguyệt tư thảo là vô cùng quý báu, ở hoàng cung cũng chỉ có hai cây. Hắn muốn Nguyệt tư thảo, là có dụng ý gì?

“Hoàng đệ, Nguyệt tư thảo được sử dụng để kéo dài tính mạng. Chẳng lẽ có người mệnh ở sớm tối ư?” Dạ Tinh Triệt nhìn Dạ Tinh Thần, hắn trực tiếp loại bỏ khả năng là Bắc Tiểu Lôi, bởi vì nếu như là nàng, chỉ sợ Thần đã sớm phát điên rồi.

“Việc này Thần đệ cũng không rõ ràng, nhưng trên thư Lôi Nhi nói cần đến, vậy nhất định nó có công dụng với nàng.” Dạ Tinh Thần lắc lắc đầu.

“A, vương gia nói thật nhẹ nhàng.” Hoàng hậu vừa nghe là Bắc Tiểu Lôi đòi Nguyệt tư thảo, nhất thời trong lòng lại thấy không thoải mái. Dựa vào cái gì mà nữ nhân kia muốn cái gì liền có cái đó, nàng đến bây giờ còn chưa từng thấy qua Nguyệt tư thảo đâu?

“Nguyệt tư thảo này chính là dược liệu quý báu hiếm có của Dạ Liêu ta, ngay cả hoàng cung cũng chỉ có hai cây. Đã không phải là vương phi dùng thì dân thường ngoài nàng xứng dùng Nguyệt tư thảo này ư? Nếu như dùng ở trên người của dân thường, vạn nhất sau này thời điểm chúng ta cần đến thì biết đi đâu mà tìm đây?”

Hừ, Bắc Tiểu Lôi này thật đúng là mạng lớn phúc lớn, bị thích khách bắt đi cũng có thể bình yên vô sự, hiện tại lại còn có mặt mũi trở về đòi Nguyệt tư thảo. Nàng nghi ngờ đây đều là âm mưu của tiện nhân kia, thích khách cái gì? Không chừng đều là nàng ta cố ý sắp đặt. Trong đầu đột nhiên hiện lên một đạo tinh quang, nàng có chủ ý.

“Thái hậu a, thần thiếp nhớ rõ lúc ấy thích khách kia bắt đi vương phi thì nàng ta ngay cả giãy dụa cũng không có. Chuyện này cũng thật kỳ quái, không phải võ nghệ của vương phi rất phi phàm sao? Thế nào lại ngoan ngoãn mặc cho thích khách bắt đi chứ? Chẳng lẽ—“

Đôi con ngươi của nàng xoay chuyển, tuy không nói tiếp nhưng mọi người đều hiểu được dụng ý của nàng.

Sắc mặt Dạ Tinh Triệt, Dạ Tinh Thần đều trầm xuống, rốt cuộc nữ nhân này còn muốn làm trò quỷ gì đây?

Thái hậu vừa nghe Thượng Quan Mị nói, cũng hơi nghiêng đầu suy tư. Một lát sau, dường như cảm thấy lời của Thượng Quan Mị càng nghe càng đúng. Bà cũng nhớ ra, hôm qua khi thích khách nhằm phía Bắc Tiểu Lôi xông tới thì nàng ta đích xác không phản kháng, hơn nữa tựa hồ còn cúi đầu nói thầm với thích khách cái gì? Chẳng lẽ nàng ta với thích khách là một nhóm ư? Vừa nghĩ đến đây, thần sắc đột nhiên ngưng trọng lại.

“Hoàng thượng, Thần Nhi, lời hoàng hậu nói đã nhắc nhở ai gia, hôm qua khi thích khách kia nhằm về phía vương phi thì nàng ta hoàn toàn không phản kháng. Chẳng lẽ hoàng nhi, con không phát hiện ra vấn đề ư?” Thái hậu ném ánh mắt về phía Dạ Tinh Triệt.

Dạ Tinh Triệt hơi sững sờ, mím môi không nói.

“Xem đi, ngay cả hoàng thượng cũng cảm thấy có vấn đề.” Hoàng hậu đắc ý giương môi cười.

“Câm miệng.” Lần này người quát lại là Dạ Tinh Thần, hắn mới không phải người ngốc. Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, nhất định là do mẫu hậu, hoàng hậu vì Lôi Nhi không nghe theo không khuất phục, Lôi Nhi mới muốn mượn thích khách để xuất cung, ra ngoài cung rồi hồi phủ. Ai ngờ lại có nhầm lẫn, bị thích khách mang đi.

“Ngươi—“ Thượng Quan Mị trừng Dạ Tinh Thần, đây là lần thứ mấy hắn hung nàng rồi.

“Vương gia, xin ngươi chú ý thân phận. Về công, bổn cung là hoàng hậu, ngươi là thần tử; về tư, ta là hoàng tẩu, ngươi là tiểu thúc. Bất luận thế nào, ngươi cũng không nên bất kính với bổn cung.”

Dạ Tinh Thần lạnh lùng liếc nàng một cái, hừ, buồn cười. Hoàng hậu thì sao? Hoàng tẩu lại thế nào? Chọc giận hắn, đều sẽ không có kết quả tốt.

“Ngươi—“ Hoàng hậu bị Dạ Tinh Thần khinh thường mà nhìn, hàn khí trong lòng tỏa ra, tồn tại cả lửa giận.

“Hoàng huynh, chúng ta trước đi lấy Nguyệt tư thảo đi.” Hắn không muốn tiếp tục ở trong này lãng phí thời gian.

“Được.” Dạ Tinh Triệt gật đầu.

“Mẫu hậu, nhi thần cáo lui.” Hai huynh đệ hướng về phía thái hậu chắp tay thi lễ, quay người bước nhanh rời khỏi.

“Hoàng thượng, Thần—“

Tiếng gọi của thái hậu cũng không giữ chân được hai nhi tử, vừa buồn bực vừa e sợ. Bà sợ hai đứa con trai thật sự muốn xa cách bà.

“Mẫu hậu—“ Hoàng hậu kêu lên.

Thái hậu khoát tay, ngăn lời nói của hoàng hậu lại. “Để ai gia yên tĩnh một chút.” Bà cần phải hảo hảo suy nghĩ lại, làm những chuyện này là vì các con. Nhưng hiện tại đổi lấy lại là sự đối xử lạnh nhạt của nhi tử, rốt cuộc bà làm đúng hay là sai?

Hoàng hậu phúc thân, không cam lòng rời đi.



Đêm, trăng lạnh như nước, gió nhẹ mây trôi.

Thư phòng Tiêu Dao Vương phủ, cửa sổ hé mở, ngọn đèn mờ nhạt chiếu ra.

Một đạo bóng dáng màu đen nương theo ánh trăng bay nhanh vào trong vương phủ, xuất hiện ở thư phòng.

“Sự tình thế nào?” Dạ Tinh Thần ngồi ở sau bàn, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh đèn mờ nhạt lộ vẻ thần bí mông lung.

“Hồi bẩm vương gia, thuộc hạ một đường đi theo thiếu niên áo đen kia, nhưng lại mất dấu ở vùng ngoại ô.”

Ảnh cúi thấp đầu xuống, đây là lần đầu tiên hắn mất mặt, trong lòng cũng rất khiếp sợ.

“Cái gì?” Dạ Tinh Thần nghe hắn nói xong, không khỏi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt thâm thúy xẹt qua kinh ngạc, từ khi Ảnh đi theo hắn đến giờ chưa từng thực thi thất bại nhiệm vụ nào. Không ngờ hôm nay lại thất thủ trên người một thiếu niên bình thường không có gì khác lạ, xem ra thân phận thích khách kia khẳng định cũng không đơn giản. Tay xoa vuốt hàm dưới, rốt cuộc là ai đây?

“Vương gia, có cần thuộc hạ lại đi điều tra nữa không?” Ảnh không cam lòng lưu lại bản ghi chép thất bại.

Dạ Tinh Thần lắc đầu, nếu Ảnh bị thiếu niên áo đen cắt đuôi, vậy hẳn là hắn đã phát hiện sự tồn tại của Ảnh, có tiếp tục đi tra xét cũng sẽ không tra ra được cái gì, càng có thể làm hỏng chuyện, gây ra phiền toái cho Lôi Nhi. Hôm nay hắn cũng đã nói với thiếu niên áo đen là sẽ lấy được Nguyệt tư thảo, nếu không có gì ngoài ý muốn, ngày mai bọn họ sẽ lại phái người đến đây.

“Quên đi, chúng ta chờ bọn họ phái người đến.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương