Vương Phi Cường Hãn
Chương 111: Trùng phùng

Hôm sau, ánh bình minh trời đầy ráng hồng, tầng tầng lớp lớp, như hé mở gấm vóc mềm mại.

Gió sớm lướt nhẹ trên mặt, thổi tới hương thơm của đất, mùi hoa thoang thoảng dịu nhẹ.

Dạ Tinh Thần từ sớm đã ra khỏi giường, chuẩn bị thật tốt, chờ đợi người được cử đến của đối phương.

Ước chừng tới giờ Thìn, quản gia vội vội vàng vàng chạy vào.

“Vương gia, vị thiếu niên áo đen hôm qua kia lại đến nữa rồi.” Nhất định là có liên quan đến chuyện của vương phi.

“Ồ?” Dạ Tinh Thần nhếch nghiêng mày kiếm, đứng lên. “Đi thôi, hiện tại có thể đi đón vương phi rồi.”

Cùng quản gia đi đến đại sảnh, thiếu niên áo đen kia đang ngồi phẩm trà. Sau khi nhìn thấy Dạ Tinh Thần đi đến, đứng lên hướng hắn ôm quyền thi lễ.

“Vương gia.”

“Tiểu công tử không cần phải khách khí.” Dạ Tinh Thần phất tay với thiếu niên áo đen, cười nhẹ nói rồi ngồi vào chủ vị.

“Nguyệt tư thảo, bổn vương đã lấy được rồi. Hiện tại có lên đường luôn không?”

“Được.” Thiếu niên áo đen đứng lên.

“Nếu như vương gia đã chuẩn bị xong, vậy thì mời đi theo tại hạ một chuyến.”

“Bổn vương đã chuẩn bị xong.” Dạ Tinh Thần gật đầu, quay người phân phó quản gia mang xe ngựa đến.

Sau đó hắn cùng thiếu niên áo đen đi ra bên ngoài phủ.

Thiếu niên cưỡi ngựa đi đằng trước, Dạ Tinh Thần ngồi ở trong xe ngựa, có thị vệ bảo hộ hai bên trái phải, đi theo thiếu niên tiến về phía trước.

Ước chừng hai canh giờ sau, mấy người đi vào vùng đất có phong cảnh tuyệt đẹp thì thiếu niên áo đen phía trước ngừng lại.

“Vương gia.” Hắn từ trên lưng ngựa xuống dưới, đi đến trước xe ngựa của Dạ Tinh Thần.

“Tiểu công tử có chuyện gì?” Dạ Tinh Thần vén rèm xe ngựa lên, con ngươi lơ đãng đánh giá bốn phía. Núi cao bao quanh, hoa núi rực rỡ, ngược lại không thấy được tòa nhà nào, nơi này hẳn là còn chưa tới đi.

“Vương gia, thật có lỗi, bởi vì một vài nguyên nhân, ủy khuất vương gia cùng thủ hạ của ngài đeo khăn che mặt.” Che kín bọn họ, đề phòng họ biết được đường đi Nguyệt Ảnh cung.

“Bây giờ ư?” Dạ Tinh Thần ngẩng đầu lên, giống như kinh ngạc đánh giá chung quanh. “Còn chưa tới chỗ của các ngươi à? Hiện tại chúng ta đeo khăn che mặt, vậy ai đến lái xe lên đường đây?”

“Việc này vương gia không cần lo lắng, chúng ta tự có an bài.” Thiếu niên đáp.

“Vậy, được thôi.” Dạ Tinh Thần gật gật đầu.

Thiếu niên áo đen câu môi cười, hai tay vỗ lên, bỗng dưng, Dạ Tinh Thần nghe thấy bốn phía truyền đến một ít động tĩnh. Chỉ chốc lát, mấy người hắc y nam tử từ nơi nào đó xông ra, đứng ở bên người thiếu niên.

Thiếu niên vẫn duy trì ý cười nhìn vào Dạ Tinh Thần, tay chỉ vào mấy người hắc y nam tử đột nhiên xuất hiện:

“Đây đều là người của chúng ta, hiện tại có thể để cho bọn họ lái xe cho vương gia, dẫn đường cho các huynh đệ thị vệ.”

Dạ Tinh Thần thấy hắn đã sớm an bài tốt, còn cái gì có thể nói đây.

“Được.” Gật gật đầu, “Vậy thì làm phiền chư vị.”

“Vương gia, khách khí.” Thiếu niên áo đen lấy ra mặt nạ màu đen đã chuẩn bị tốt, đeo cho đám người Dạ Tinh Thần. Sau đó do đám người áo đen hắn đưa tới lái xe ngựa, dẫn mọi người đi về phía trước.

“Đến rồi.”

Một lát sau, Dạ Tinh Thần nghe thấy lời nói của thiếu niên. Sau đó cảm thấy có người đến gần, lấy xuống mặt nạ đeo trên mặt hắn. Đi ra ngoài xe ngựa nhìn lên, cũng có chút sửng sốt. Nơi này rốt cuộc là địa phương nào? Một mảnh trúc xanh trùng điệp, ở giữa còn có biển hoa muôn tía nghìn hồng, phòng ốc nhã trí. Nơi này thoạt nhìn giống như là địa phương thế gia vọng tộc dùng để hưu nhàn.

“Vương gia, mời.”

Thiếu niên dẫn theo đám người Dạ Tinh Thần đang đầy bụng nghi hoặc đi qua từng đạo hành lang uốn khúc, cuối cùng đi đến một tiểu viện u tĩnh khác biệt.

“Chủ nhân, vương gia đến rồi.” Thiếu niên đứng ở cạnh cửa cung kính bẩm báo.

“Tiến vào đi.” Trong phòng truyền đến một giọng nói trầm ổn.

“Vương gia, mời.” Thiếu niên làm một tư thế thỉnh mời.

Dạ Tinh Thần gật đầu, phân phó thủ hạ chờ ở bên ngoài, một mình hắn đi vào. Chỉ thấy trong phòng sáng rỡ, bức họa tao nhã, cảm giác u tĩnh, thật sự không thể đem địa phương này liên hệ với thích khách được. Mà trong phòng trừ bỏ vị nam tử áo dài lam nhạt thì không còn người khác. Có lẽ người nam tử này chính là chủ nhân nơi này, thế nhưng lại vẫn không biết được hắn có phải là thích khách ngày đó hay không?

“Vị này là Tiêu Dao Vương gia đi, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”

Sau khi Thu Triệu Ảnh nhìn thấy Dạ Tinh Thần, đôi mắt thâm thúy hiện lên một đạo thưởng thức. Vương gia văn nhược trong lời đồn, ở trước mắt ngược lại khí độ phi phàm, không yếu đuối giống như người bên ngoài truyền lại. Nếu như không nhìn lầm, chỉ sợ vương gia văn nhược trong miệng mọi người là cao thủ thâm tàng bất lộ.

“Ngươi là?” Dạ Tinh Thần chắp tay hướng nam nhân cảm ơn, sau đó ngồi xuống hỏi.

“Tại hạ Thu Triệu Ảnh.” Nam nhân cũng không che giấu tính danh thật sự.

“Thu công tử, không biết vương phi của bổn vương hiện đang ở đâu?” Mối quan tâm của hắn chỉ có Lôi Nhi, hiện tại đã sắp không thể chờ đợi được muốn gặp thê tử nguyên vẹn không thiếu sót rồi.

“Vương gia không cần lo lắng, vương phi ở chỗ này hết thảy đều tốt, ta sẽ phái người cho mời vương phi đến đây.” Thu Triệu Ảnh gật đầu với Dạ Tinh Thần, gọi thiếu niên áo đen đến muốn hắn đi mời Bắc Tiểu Lôi.

“Vương gia, không biết người có đem Nguyệt tư thảo đến không?” Thu Triệu Ảnh có chút sốt ruột nhìn Dạ Tinh Thần, tuy rằng Dạ Tinh Thần nhất định sẽ mang theo, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, hắn vẫn muốn xác nhận một chút. Hiện tại toàn bộ hi vọng đều kí thác ở trên người Dạ Tinh Thần.

“Đương nhiên, bổn vương nhất ngôn cửu đỉnh.” Dạ Tinh Thần gật đầu, nhìn vẻ mặt Thu Triệu Ảnh lo lắng như thế, xem ra là có người hắn quan tâm đang cần dùng Nguyệt tư thảo.

“Kẻ gây tai họa.” Bắc Tiểu Lôi nghe nói Dạ Tinh Thần đã đến đây, một đường gần như là dùng khinh công bay đến.

“Lôi Nhi.” Nghe thấy thanh âm của Bắc Tiểu Lôi, Dạ Tinh Thần bỗng đứng lên, đôi mắt thâm thúy lóe ra tia sáng kích động.

“Kẻ gây tai họa—“

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương