Hai ngày liên tiếp, Giang Ngư Ngư đều thoải mái đuổi đám thiên kim ở Tây Uyển, làm cho các nàng không thể tới chăm sóc Hách Liên Dạ, nhưng ngay cả muốn cáo trạng cũng không tìm ra lý do.

Biểu hiện dũng mãnh phi thường như vậy, thật sự là làm cho người ta kinh hỉ, thái độ Hà Nghiêm đối với nàng, cũng bắt đầu từ phòng bị, trở thành sung bái….. thêm phòng bị.

Ôi, đây là chuyện liên quan đến chủ tử, đương nhiên hắn phải đặc biệt cẩn thận coi chừng!

Ngày thứ ba Giang Ngư Ngư tới Vương phủ, Hà Nghiêm đứng ở bên cạnh Hách Liên Dạ chuyên tâm suy nghĩ, vạt áo cũng sắp bị hắn làm cho nát vụn, hắn vẫn không có sức để mở miệng, nói ra cái việc suy đoán kia.

“Nói.” Hách Liên Dạ xem xong một chồng sổ sách Phong Minh sau cùng, xoa nhẹ mi tâm, lên tiếng ra lệnh.

Hà Nghiêm luôn luôn vâng lời, nhưng hôm nay lại chần chờ hồi lâu mới ấp úng nói, “Chủ tử…. Kỳ thật… Cửu cô nương có thể không phải do ai phái tới….” Bằng không nàng cũng sẽ không đuổi những thiên kim kia nhanh nhẹn dứt khoát như vậy.

“Ừ.” Khẽ gật đầu, tỏ ý hắn có thể tiếp tục nói

“Nàng ấy xuất hiện khéo như vậy, có lẽ chính là vì muốn giúp đỡ đuổi những thiên kim kia đi, sau đó, sau đó…”

Vốn càng nói càng thuận lợi, nhưng nói đến điểm mấu chốt, Hà Nghiêm lại úp úp mở mở.

“Nói.”

“Sau đó chính mình chiếm lấy Vương gia!”

Hà Nghiêm bị khẩu khí có chút nghiêm khắc này dọa sợ cho nên buột miệng nói ra, sau đó nghĩ lại thì gặp trở ngại rồi!

Cách nói này, rất chết người!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương