Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ
-
Chương 76: Người Đàn Ông Kiệm Lời
* Bánh bao nhỏ: Vương phi ơi, người thấy bánh bao nhỏ cao lên đúng không?
* Lam Ninh: Để ta nhìn kỹ xem nào, ưm có cao hơn một chút!
* Bánh bao nhỏ: Con chăm chỉ đọc sách thời gian gần đây con chăm luyện võ nữa đấy! (vô cùng tự hào)
* Lam Ninh: Ngoan lắm lại đây ta hôn một cái nào!
Lúc này thì hủ giấm di động đang bước vào cửa, vừa gặp tình định ngay thư phòng giờ chứng kiến vương phi mình hôn một nam nhân khác ngay tại phòng mình, giặc không ở đâu xa giặc ngay trước mắt ta.
* Bánh bao nhỏ: Thúc thúc ơi, người ăn kẹo không ngọt lắm!
* Đằng Cảnh: Ta không thích đồ ngọt. (ngồi vào ghế)
* Bánh bao nhỏ: (gương mặt vô cùng bất mãn)
Đằng Cảnh nhìn qua Lam Ninh thấy Lam Ninh ra hiệu kêu vương gia ăn đi kẻo làm bánh bao nhỏ buồn.
* Đằng Cảnh: Minh nhi lại đây đút cho thúc! ( há miệng)
Bánh bao nhỏ nhanh chân chạy lại dùng bàn tay nhỏ nhắn cẩn thận mở giấy gói kẹo rồi đút vào miệng Đằng Cảnh.
* Đằng Cảnh: Hơi mát!
* Bánh bao nhỏ: Đúng rồi ạ, đây là vị bạc hà ạ! (cười tít mắt)
Bỗng Lam Ninh chợt nãy ra một sáng kiến.
* Lam Ninh: Vương gia, ngày mai ngài cùng tôi với bánh bao nhỏ ra chợ dạo một chút không? Lâu lâu thay đổi không khí, đi dạo là một cách thư giãn đầu óc!
* Lam Ninh suy nghĩ: Chứ lúc nào cái người này lúc nào gương mặt cũng cau có, hai chân mày muốn chạm vào nhau ai nhìn vào cũng phát run.
Lần này là hai cặp mắt tràn đầy sự hy vọng hướng về vương gia, từ trước đến giờ nếu không có công chuyện thì Đằng Cảnh tuyệt đối không đi ra những nơi ồn ào nhưng bây giờ thì không thể nào không đi.
* Đằng Cảnh: Được!
* Lam Ninh, Bánh bao nhỏ: Oa, thích thật!
Hai người nhảy cẫng lên, nhìn Lam Ninh bây giờ giống y như một đứa con nít vô cùng đáng yêu khiến Đằng Cảnh không thể nào rời mắt và cũng không ngờ vương phi mình là một người ham chơi đến như thế. Người ta nói nồi nào úp vung nấy nhưng thấy cái nồi với cái vung này sao sao ấy.
Khánh công công hoàn thành công việc cũng đến đón thái tử về phòng, chứ nhìn Đằng Cảnh nãy giờ cứ ngồi im như tượng nhìn hai người mày qua mắt lại vui đùa khiến vương gia vô cùng khó chịu.
* Lam Ninh: Đến lúc thay băng cho ngài rồi! (chạy đi lấy dụng cụ)
* Đằng Cảnh: Không phải nên đi mục dục trước rồi hãy xử lý vết thương sao?
* Lam Ninh: Ờ, đúng rồi vậy ngài đi mục dục đi!
* Đằng Cảnh: Ta đang bị thương không tự mục dục được!
* Lam Ninh: Vậy để tôi gọi A Tịnh lại đây!
* Đằng Cảnh: A Tịnh đi xử lý công vụ trong triều.
* Lam Ninh: Vậy tôi qua chỗ tiểu Trúc gọi A Tú nha!
* Đằng Cảnh: A Tú đi cùng A Tịnh.
* Lam Ninh: Vậy ai cũng đi hết lấy ai chăm sóc ngài?
* Đằng Cảnh: Nàng!
* Lam Ninh: Hở, sao được tôi là nữ đây sao mục dục cho ngài!!!
* Đằng Cảnh: Vậy ta đành để như vậy, nàng lại đây xử lý vết thương cho ta đi!
* Lam Ninh suy nghĩ: Phải tắm sức thuốc mới phát huy công dụng cao, chỉ chăm một nam nhân tắm thôi đằng nào mình cũng đâu phải lần đâu thấy cơ thể nam nhân, chơi luôn!
* Lam Ninh: Vậy để tôi mục dục ngài, ngồi đây đợi một lát tôi vào chuẩn bị nước với thêm một số dược liệu vào nước sẽ tốt cho cơ thể!
* Đằng Cảnh: Ưm! (ngồi ngoan ngoãn)
Lam Ninh bị Đằng Cảnh trêu mà lại không biết, mặt của Đằng Cảnh vô cùng đắc chí. Bây giờ không khí vô cùng im lặng Đằng Cảnh mới nhìn xung quanh căn phòng mình với những vật dụng cũ, cùng khung cảnh nhưng sao bây giờ thấy lạ lẫm vô cùng với một mùi hương vô cùng thư giãn, ấm áp.
* Lam Ninh: Nước xong ngài đi vào đây đi!
* Đằng Cảnh: Được! (đứng dậy ngay lặp tức)
Từ trước đến giờ mình chỉ mặc đồ nữ không có gì cầu kì, nếu cái nào mặc khó quá thì nhờ tiểu Trúc hay tiểu Phấn mặc, còn đồ của tên mặt lạnh này sao khó gỡ như thế.
* Lam Ninh: Cái này gỡ làm sao?
* Đằng Cảnh: Chỉ gỡ nút thắt ra thôi, tay ta đau không tự gỡ được!
* Lam Ninh: Biết rồi nhưng cái nút này khó mở ra thật, sáng ai mặc y phục cho ngài thế?
* Đằng Cảnh: A Tịnh.
* Lam Ninh: Cái tên đó không biết mặc thì qua kêu tiểu Phấn chỉ sao lại thắt nút cứng như thế!
* Đằng Cảnh: Chỉ có sáng nay tay không tiện mới kêu A Tịnh mặc.
* Lam Ninh: Vậy bình thường là ngài tự mặt?
* Đằng Cảnh: Ừm!
Sau một hồi loay hoay với cái nút thắt Lam Ninh vẫn không mở được, cuối cùng cô gái này quyết định dùng răng cắn ra vô cùng mạnh bạo vương gia vô cùng ngạc nhiên nhưng không làm được gì.
* Lam Ninh: Đã đời mới mở ra được! (quẹt mồ hôi) Ngài bước vào bồn tắm đi, tôi treo y phục lên trước đã!
Sau đó Lam Ninh nhẹ nhàng dội nước lên người Đằng Cảnh, tránh các vết thương khắp lưng và ở tay nữa.
* Lam Ninh: Có trúng vào vết thương thì ngài nhớ kêu lên nha!
* Đằng Cảnh: Ừm!
Đúng là con người kiệm lời, nói chuyện với tên này thì tôi nghĩ mình tự nói chuyện với đầu gối còn vui hơn, làm như nói nhiều chết hay sao ấy.
* Lam Ninh: Để ta nhìn kỹ xem nào, ưm có cao hơn một chút!
* Bánh bao nhỏ: Con chăm chỉ đọc sách thời gian gần đây con chăm luyện võ nữa đấy! (vô cùng tự hào)
* Lam Ninh: Ngoan lắm lại đây ta hôn một cái nào!
Lúc này thì hủ giấm di động đang bước vào cửa, vừa gặp tình định ngay thư phòng giờ chứng kiến vương phi mình hôn một nam nhân khác ngay tại phòng mình, giặc không ở đâu xa giặc ngay trước mắt ta.
* Bánh bao nhỏ: Thúc thúc ơi, người ăn kẹo không ngọt lắm!
* Đằng Cảnh: Ta không thích đồ ngọt. (ngồi vào ghế)
* Bánh bao nhỏ: (gương mặt vô cùng bất mãn)
Đằng Cảnh nhìn qua Lam Ninh thấy Lam Ninh ra hiệu kêu vương gia ăn đi kẻo làm bánh bao nhỏ buồn.
* Đằng Cảnh: Minh nhi lại đây đút cho thúc! ( há miệng)
Bánh bao nhỏ nhanh chân chạy lại dùng bàn tay nhỏ nhắn cẩn thận mở giấy gói kẹo rồi đút vào miệng Đằng Cảnh.
* Đằng Cảnh: Hơi mát!
* Bánh bao nhỏ: Đúng rồi ạ, đây là vị bạc hà ạ! (cười tít mắt)
Bỗng Lam Ninh chợt nãy ra một sáng kiến.
* Lam Ninh: Vương gia, ngày mai ngài cùng tôi với bánh bao nhỏ ra chợ dạo một chút không? Lâu lâu thay đổi không khí, đi dạo là một cách thư giãn đầu óc!
* Lam Ninh suy nghĩ: Chứ lúc nào cái người này lúc nào gương mặt cũng cau có, hai chân mày muốn chạm vào nhau ai nhìn vào cũng phát run.
Lần này là hai cặp mắt tràn đầy sự hy vọng hướng về vương gia, từ trước đến giờ nếu không có công chuyện thì Đằng Cảnh tuyệt đối không đi ra những nơi ồn ào nhưng bây giờ thì không thể nào không đi.
* Đằng Cảnh: Được!
* Lam Ninh, Bánh bao nhỏ: Oa, thích thật!
Hai người nhảy cẫng lên, nhìn Lam Ninh bây giờ giống y như một đứa con nít vô cùng đáng yêu khiến Đằng Cảnh không thể nào rời mắt và cũng không ngờ vương phi mình là một người ham chơi đến như thế. Người ta nói nồi nào úp vung nấy nhưng thấy cái nồi với cái vung này sao sao ấy.
Khánh công công hoàn thành công việc cũng đến đón thái tử về phòng, chứ nhìn Đằng Cảnh nãy giờ cứ ngồi im như tượng nhìn hai người mày qua mắt lại vui đùa khiến vương gia vô cùng khó chịu.
* Lam Ninh: Đến lúc thay băng cho ngài rồi! (chạy đi lấy dụng cụ)
* Đằng Cảnh: Không phải nên đi mục dục trước rồi hãy xử lý vết thương sao?
* Lam Ninh: Ờ, đúng rồi vậy ngài đi mục dục đi!
* Đằng Cảnh: Ta đang bị thương không tự mục dục được!
* Lam Ninh: Vậy để tôi gọi A Tịnh lại đây!
* Đằng Cảnh: A Tịnh đi xử lý công vụ trong triều.
* Lam Ninh: Vậy tôi qua chỗ tiểu Trúc gọi A Tú nha!
* Đằng Cảnh: A Tú đi cùng A Tịnh.
* Lam Ninh: Vậy ai cũng đi hết lấy ai chăm sóc ngài?
* Đằng Cảnh: Nàng!
* Lam Ninh: Hở, sao được tôi là nữ đây sao mục dục cho ngài!!!
* Đằng Cảnh: Vậy ta đành để như vậy, nàng lại đây xử lý vết thương cho ta đi!
* Lam Ninh suy nghĩ: Phải tắm sức thuốc mới phát huy công dụng cao, chỉ chăm một nam nhân tắm thôi đằng nào mình cũng đâu phải lần đâu thấy cơ thể nam nhân, chơi luôn!
* Lam Ninh: Vậy để tôi mục dục ngài, ngồi đây đợi một lát tôi vào chuẩn bị nước với thêm một số dược liệu vào nước sẽ tốt cho cơ thể!
* Đằng Cảnh: Ưm! (ngồi ngoan ngoãn)
Lam Ninh bị Đằng Cảnh trêu mà lại không biết, mặt của Đằng Cảnh vô cùng đắc chí. Bây giờ không khí vô cùng im lặng Đằng Cảnh mới nhìn xung quanh căn phòng mình với những vật dụng cũ, cùng khung cảnh nhưng sao bây giờ thấy lạ lẫm vô cùng với một mùi hương vô cùng thư giãn, ấm áp.
* Lam Ninh: Nước xong ngài đi vào đây đi!
* Đằng Cảnh: Được! (đứng dậy ngay lặp tức)
Từ trước đến giờ mình chỉ mặc đồ nữ không có gì cầu kì, nếu cái nào mặc khó quá thì nhờ tiểu Trúc hay tiểu Phấn mặc, còn đồ của tên mặt lạnh này sao khó gỡ như thế.
* Lam Ninh: Cái này gỡ làm sao?
* Đằng Cảnh: Chỉ gỡ nút thắt ra thôi, tay ta đau không tự gỡ được!
* Lam Ninh: Biết rồi nhưng cái nút này khó mở ra thật, sáng ai mặc y phục cho ngài thế?
* Đằng Cảnh: A Tịnh.
* Lam Ninh: Cái tên đó không biết mặc thì qua kêu tiểu Phấn chỉ sao lại thắt nút cứng như thế!
* Đằng Cảnh: Chỉ có sáng nay tay không tiện mới kêu A Tịnh mặc.
* Lam Ninh: Vậy bình thường là ngài tự mặt?
* Đằng Cảnh: Ừm!
Sau một hồi loay hoay với cái nút thắt Lam Ninh vẫn không mở được, cuối cùng cô gái này quyết định dùng răng cắn ra vô cùng mạnh bạo vương gia vô cùng ngạc nhiên nhưng không làm được gì.
* Lam Ninh: Đã đời mới mở ra được! (quẹt mồ hôi) Ngài bước vào bồn tắm đi, tôi treo y phục lên trước đã!
Sau đó Lam Ninh nhẹ nhàng dội nước lên người Đằng Cảnh, tránh các vết thương khắp lưng và ở tay nữa.
* Lam Ninh: Có trúng vào vết thương thì ngài nhớ kêu lên nha!
* Đằng Cảnh: Ừm!
Đúng là con người kiệm lời, nói chuyện với tên này thì tôi nghĩ mình tự nói chuyện với đầu gối còn vui hơn, làm như nói nhiều chết hay sao ấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook