Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi
-
Chương 5: Năm nay chuyện kỳ quái đặc biệt nhiều
Edit: Thủy Lưu Ly
“Chu lão gia mặc dù không phải là quan viên triều đình quan trọng gì, cũng không có bối cảnh chính trị hùng hậu, nhưng ở Kinh thành, Chu phủ là phủ đệ giàu có nhất, là sự tồn tại không người không biết, không người không hiểu. Có rất nhiều đồ dùng trong cung đều do hiệu buôn của Chu Phủ cung cấp, có người nói ngay cả thức ăn của Hoàng đế đương triều dùng hằng ngày cũng do đầu bếp Chu phủ đặc biệt chế biến. Cho nên, đừng nói người thường, ngay cả chúng quan viên cao thấp trong triều, khi nhắc đến Chủ phủ cũng phải nhường nhịn ba phần.” Đây là những điều Chu Vô Tâm nghe được từ trong miệng nha hoàn bên cạnh, khi nàng mới tỉnh lại.
Mà Chu Vô Tâm nàng, vừa lúc là một người trong Chu phủ.
Không phải là nha đầu, không phải là tiểu thiếp mà là một vị Tứ tiểu thư đường đường chính chính.
Tuy rằng sau khi Chu Vô Tâm tỉnh lại, phát hiện tên tuổi của thân thể này cũng giống mình, hơn nữa thân phận lại cao quý, nên đã hưng phấn một chút, thế những, rất nhanh, nàng đã không thể cười nổi nữa.
Bởi vì, nàng là một đứa nhỏ cha không đau, mẹ không thương. Trên danh nghĩa nàng là Tứ tiểu thư, trên nàng có hai vị ca ca, một người tỷ tỷ, dưới nàng còn có một cô muội muội, nhưng trong phủ không có ai thật sự đối đãi với nàng như một vị tiểu thư. Nói trắng ra là, ngoài cái danh hiệu Tứ tiểu thư ra, ngay cả nha đầu, thị vệ canh cổng cũng có thể bắt nạt nàng, bất cứ ai cũng có thể trút giận lên người nàng. Tóm lại, địa vị của nàng ở Chu phủ, đến nha đầu cũng không bằng.
Bằng không, nhìn lại vị nha hoàn được phân đến hầu hạ nàng đi, một bên cắn hạt dưa, một bên phơi nắng. Chu Vô Tâm đã gọi nàng ta cả nửa ngày mà nàng ta cũng không thèm để ý, hoàn toàn mặc kệ nàng muốn làm gì thì làm.
Chu Vô Tâm tức giận, nhảy ra ngoài hung hăng quăng cho nàng ta một cái tát: “Ngươi nhìn rõ cho ta, rốt cuộc ai mới là tiểu thư!”
Nha hoàn bị Chu Vô Tâm tát một cái ngây người, không nghĩ đến nàng cũng có lúc dám nổi giận như vậy. Phải mất nửa ngày nàng ta mới phản ứng lại được, đỏ mặt giúp nàng đi gọi đại phu.
Trước khi xuyên qua, Chu Vô Tâm này nhất định là một kẻ dù có bị sỉ nhục, đánh mắng cũng chỉ biết nén nhịn.
Còn sau khi xuyên qua, Chu Vô Tâm nàng lại không phải là một kẻ dễ dàng trêu chọc như vậy!
Nàng không phải là vị tiểu thư bao cỏ (vô dụng) như nguyên chủ. Từ sau hôm qua bị đưa về Chu phủ, nếu không phải đúng lúc Chu lão gia trở về thấy nàng nằm ngoài cửa, sợ bị mất mặt mới sai người mang nàng vào phủ, thì nàng đã phải mang bộ dạng áo rách quần manh nằm ở ngoài Chu phủ tròn một đêm, mà không có ai chủ động cho nàng vào rồi. Sau khi tỉnh lại, nghe được mọi chuyện từ miệng nha hoàn mới tới, nàng cảm thấy tức nghẹn một bụng nhưng không có chỗ để trút giận, còn nha hoàn bên cạnh nàng thì đã bị nam tử tóc đỏ kia giết chết rồi, người hầu hạ nàng bây giờ không biết là được điều tới từ đâu nữa.
Nếu không phải nàng ta gọi nàng là tiểu thư thì nàng cũng không biết rốt cuộc ai mới là chủ, ai mới là tớ!
Từ lúc Chu Vô Tâm trở về, cả người nàng dần dần nóng lên, vết thương trên người bị mưng mủ, chảy máu cũng không ai quan tâm: Đúng là những người này ước gì nàng chết quách đi cho rồi phải không?
Nghĩ tới đây, nàng xoay người trở về phòng, lần thứ hai cảm thán Phật tổ bất công. Vì sao đều xuyên qua nhưng toàn bộ xui xẻo đều do mình nàng gánh hết! Còn nữa, rốt cuộc nàng đã làm gì chọc đến tên cuồng giết người kia vậy? Là do chủ nhân thân thể này không muốn sống nên chủ động đến chọt hắn vài cái để hắn chấm dứt sinh mạng giùm nàng ta sao?
Ồ, chuyện kỳ quái năm nào cũng có, nhưng năm nay đặc biệt nhiều.
“Chu lão gia mặc dù không phải là quan viên triều đình quan trọng gì, cũng không có bối cảnh chính trị hùng hậu, nhưng ở Kinh thành, Chu phủ là phủ đệ giàu có nhất, là sự tồn tại không người không biết, không người không hiểu. Có rất nhiều đồ dùng trong cung đều do hiệu buôn của Chu Phủ cung cấp, có người nói ngay cả thức ăn của Hoàng đế đương triều dùng hằng ngày cũng do đầu bếp Chu phủ đặc biệt chế biến. Cho nên, đừng nói người thường, ngay cả chúng quan viên cao thấp trong triều, khi nhắc đến Chủ phủ cũng phải nhường nhịn ba phần.” Đây là những điều Chu Vô Tâm nghe được từ trong miệng nha hoàn bên cạnh, khi nàng mới tỉnh lại.
Mà Chu Vô Tâm nàng, vừa lúc là một người trong Chu phủ.
Không phải là nha đầu, không phải là tiểu thiếp mà là một vị Tứ tiểu thư đường đường chính chính.
Tuy rằng sau khi Chu Vô Tâm tỉnh lại, phát hiện tên tuổi của thân thể này cũng giống mình, hơn nữa thân phận lại cao quý, nên đã hưng phấn một chút, thế những, rất nhanh, nàng đã không thể cười nổi nữa.
Bởi vì, nàng là một đứa nhỏ cha không đau, mẹ không thương. Trên danh nghĩa nàng là Tứ tiểu thư, trên nàng có hai vị ca ca, một người tỷ tỷ, dưới nàng còn có một cô muội muội, nhưng trong phủ không có ai thật sự đối đãi với nàng như một vị tiểu thư. Nói trắng ra là, ngoài cái danh hiệu Tứ tiểu thư ra, ngay cả nha đầu, thị vệ canh cổng cũng có thể bắt nạt nàng, bất cứ ai cũng có thể trút giận lên người nàng. Tóm lại, địa vị của nàng ở Chu phủ, đến nha đầu cũng không bằng.
Bằng không, nhìn lại vị nha hoàn được phân đến hầu hạ nàng đi, một bên cắn hạt dưa, một bên phơi nắng. Chu Vô Tâm đã gọi nàng ta cả nửa ngày mà nàng ta cũng không thèm để ý, hoàn toàn mặc kệ nàng muốn làm gì thì làm.
Chu Vô Tâm tức giận, nhảy ra ngoài hung hăng quăng cho nàng ta một cái tát: “Ngươi nhìn rõ cho ta, rốt cuộc ai mới là tiểu thư!”
Nha hoàn bị Chu Vô Tâm tát một cái ngây người, không nghĩ đến nàng cũng có lúc dám nổi giận như vậy. Phải mất nửa ngày nàng ta mới phản ứng lại được, đỏ mặt giúp nàng đi gọi đại phu.
Trước khi xuyên qua, Chu Vô Tâm này nhất định là một kẻ dù có bị sỉ nhục, đánh mắng cũng chỉ biết nén nhịn.
Còn sau khi xuyên qua, Chu Vô Tâm nàng lại không phải là một kẻ dễ dàng trêu chọc như vậy!
Nàng không phải là vị tiểu thư bao cỏ (vô dụng) như nguyên chủ. Từ sau hôm qua bị đưa về Chu phủ, nếu không phải đúng lúc Chu lão gia trở về thấy nàng nằm ngoài cửa, sợ bị mất mặt mới sai người mang nàng vào phủ, thì nàng đã phải mang bộ dạng áo rách quần manh nằm ở ngoài Chu phủ tròn một đêm, mà không có ai chủ động cho nàng vào rồi. Sau khi tỉnh lại, nghe được mọi chuyện từ miệng nha hoàn mới tới, nàng cảm thấy tức nghẹn một bụng nhưng không có chỗ để trút giận, còn nha hoàn bên cạnh nàng thì đã bị nam tử tóc đỏ kia giết chết rồi, người hầu hạ nàng bây giờ không biết là được điều tới từ đâu nữa.
Nếu không phải nàng ta gọi nàng là tiểu thư thì nàng cũng không biết rốt cuộc ai mới là chủ, ai mới là tớ!
Từ lúc Chu Vô Tâm trở về, cả người nàng dần dần nóng lên, vết thương trên người bị mưng mủ, chảy máu cũng không ai quan tâm: Đúng là những người này ước gì nàng chết quách đi cho rồi phải không?
Nghĩ tới đây, nàng xoay người trở về phòng, lần thứ hai cảm thán Phật tổ bất công. Vì sao đều xuyên qua nhưng toàn bộ xui xẻo đều do mình nàng gánh hết! Còn nữa, rốt cuộc nàng đã làm gì chọc đến tên cuồng giết người kia vậy? Là do chủ nhân thân thể này không muốn sống nên chủ động đến chọt hắn vài cái để hắn chấm dứt sinh mạng giùm nàng ta sao?
Ồ, chuyện kỳ quái năm nào cũng có, nhưng năm nay đặc biệt nhiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook