Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi
-
Chương 4: Ân nhân cứu mạng
Edit: Thủy Lưu Ly
Chu Vô Tâm lấy tay che ngực, than thở khóc lóc hô to: “Đại hiệp tha mạng ~, vừa rồi ta không thấy gì cả! Ta cũng không có xuất hiện. Xuất hiện trước mặt ngài nhất định là ảo giác, là ảo giác ~!” Nhìn hắn im lặng không nói, Chu Vô Tâm gia tăng âm lượng, tiếp tục kêu rên: “Đại hiệp, ta thật sự không thấy gì cả. Đều nói oan có đầu nợ có chủ, ta và ngài không oán không thù, ngài bỏ qua cho ta đi!!
“Ồ? Phải không?” Nam tử tóc đỏ hứng thú, dừng lại: “Nhưng tại sao ta lại nhớ ngươi vừa chửi bới màu tóc của ta, hữm?”
“Gì? Tên khốn kiếp nào dám nói như vậy, sao ta không biết, tiểu nhân giúp ngài tát chết hắn!” Chu Vô Tâm banh họng kêu la, trong lòng cũng âm thầm gào thét: Chắc chắn chủ nhân của thân thể này lúc còn sống là một người thiếu đánh mà.
“Đại hiệp, ngài xem kiểu tóc của ngài này, tiêu sái, phiêu dật, nhiệt tình như lửa. Còn màu sắc này, ánh sáng này,… Ối…”
Chu Vô Tâm còn muốn nịnh bợ thêm một chút, nghĩ thầm nam nhân tóc đỏ có thể nể mặt mà thả nàng, nhưng ai biết được, hắn lại đột nhiên ra tay lần nữa, nắm chặt cổ họng nàng, vẻ mặt “tách” một tiếng đã trở nên đằng đằng sát khí, không còn tươi cười dịu dàng như lúc nãy: Gì chứ! Tâm tình bất định, tính khí thay đổi thất thường gì đó thật đáng ghét!!!
Mạng nhỏ của Chu Vô Tâm bị hắn chộp vào tay lần thứ hai, cái gì gọi là bất lực, không thể làm gì được, cuối cùng nàng cũng hoàn toàn hiểu được rồi.
Chẳng lẽ ông trời rảnh rỗi đến mức cho nàng xuyên tới đây một lần chỉ để thử nghiệm cảm giác chết thêm một lần sao?
Nam tử tóc đỏ càng tăng lực, Chu Vô Tâm càng khó thở, cảm giác giống như sắp chết chìm đến nơi, tất cả hành động giãy dụa đều trở nên vô ích. Có vẻ như hắn phải nhìn thấy nàng bị chặt đứt hơi thở cuối cùng thì mới bằng lòng bỏ qua.
Theo thời gian, ý thức của Chu Vô Tâm càng lúc càng nặng nề, bắt đầu trở nên mơ hồ không rõ. Nhưng mà, ngay trước khi nàng sắp hôn mê, trước mắt nàng đột nhiên lóe lên một bóng trắng, giống như thần tiên từ trên trời rơi xuống, ngăn lại hành động của nam nhân tóc đỏ, cũng nhân tiện tạm thời giữ lại cái mạng của nàng.
Trước mắt chỉ có hai bóng người màu trắng và màu đỏ lao vào đánh nhau, Chu Vô Tâm chớp thời cơ vội vàng hít vào mấy ngụm lớn không khí, một bên cũng liều mạng ho khan. Bóng trắng chợt cao chợt thấp, trường kiếm trong tay như mây trôi nước chảy, bay tới bay lui ở trước mặt nàng, đúng chuẩn hình tượng của một vị đại hiệp khôi ngô, phóng khoáng.
Chu Vô Tâm bò lại gần thi thể gần đấy, nhanh nhẹn lột quần áo trên người thi thể, nhưng vì không cởi được nên quần áo đã bị nàng xé chỗ này chỗ kia, chẳng qua bất đắc dĩ vì bản thân vẫn đang trần truồng, hơn nữa cũng không thể tiếp tục trần truồng chạy loạn trước mặt đại hiệp được, cho nên nàng đành phải quấn tạm đống “vải rách” này lên người: Được rồi, tốt xấu gì ta cũng là hoàng hoa khuê nữ* đấy, phải biết khép nép!
(*nói những cô gái chưa lấy chồng vẫn còn trong trắng ấy)
Chu Vô Tâm muốn nhìn xem ân nhân cứu mạng của mình có hình dạng thế nào, thế nhưng, lúc hai người kia đánh nhau đều quay lưng về phía nàng nên nàng vẫn không thể xem rõ được.
Sau đó, trong khách điếm tĩnh lặng này, bên tai nàng đột nhiên xuất hiện một giọng nói trầm ấm: “Về nhà.”
Hai chữ đơn giản, không biết là người nào nói với người nào, nhưng sau khi nghe xong, Chu Vô Tâm chỉ cảm thấy sau gáy tê rần, hai mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh…
Chu Vô Tâm lấy tay che ngực, than thở khóc lóc hô to: “Đại hiệp tha mạng ~, vừa rồi ta không thấy gì cả! Ta cũng không có xuất hiện. Xuất hiện trước mặt ngài nhất định là ảo giác, là ảo giác ~!” Nhìn hắn im lặng không nói, Chu Vô Tâm gia tăng âm lượng, tiếp tục kêu rên: “Đại hiệp, ta thật sự không thấy gì cả. Đều nói oan có đầu nợ có chủ, ta và ngài không oán không thù, ngài bỏ qua cho ta đi!!
“Ồ? Phải không?” Nam tử tóc đỏ hứng thú, dừng lại: “Nhưng tại sao ta lại nhớ ngươi vừa chửi bới màu tóc của ta, hữm?”
“Gì? Tên khốn kiếp nào dám nói như vậy, sao ta không biết, tiểu nhân giúp ngài tát chết hắn!” Chu Vô Tâm banh họng kêu la, trong lòng cũng âm thầm gào thét: Chắc chắn chủ nhân của thân thể này lúc còn sống là một người thiếu đánh mà.
“Đại hiệp, ngài xem kiểu tóc của ngài này, tiêu sái, phiêu dật, nhiệt tình như lửa. Còn màu sắc này, ánh sáng này,… Ối…”
Chu Vô Tâm còn muốn nịnh bợ thêm một chút, nghĩ thầm nam nhân tóc đỏ có thể nể mặt mà thả nàng, nhưng ai biết được, hắn lại đột nhiên ra tay lần nữa, nắm chặt cổ họng nàng, vẻ mặt “tách” một tiếng đã trở nên đằng đằng sát khí, không còn tươi cười dịu dàng như lúc nãy: Gì chứ! Tâm tình bất định, tính khí thay đổi thất thường gì đó thật đáng ghét!!!
Mạng nhỏ của Chu Vô Tâm bị hắn chộp vào tay lần thứ hai, cái gì gọi là bất lực, không thể làm gì được, cuối cùng nàng cũng hoàn toàn hiểu được rồi.
Chẳng lẽ ông trời rảnh rỗi đến mức cho nàng xuyên tới đây một lần chỉ để thử nghiệm cảm giác chết thêm một lần sao?
Nam tử tóc đỏ càng tăng lực, Chu Vô Tâm càng khó thở, cảm giác giống như sắp chết chìm đến nơi, tất cả hành động giãy dụa đều trở nên vô ích. Có vẻ như hắn phải nhìn thấy nàng bị chặt đứt hơi thở cuối cùng thì mới bằng lòng bỏ qua.
Theo thời gian, ý thức của Chu Vô Tâm càng lúc càng nặng nề, bắt đầu trở nên mơ hồ không rõ. Nhưng mà, ngay trước khi nàng sắp hôn mê, trước mắt nàng đột nhiên lóe lên một bóng trắng, giống như thần tiên từ trên trời rơi xuống, ngăn lại hành động của nam nhân tóc đỏ, cũng nhân tiện tạm thời giữ lại cái mạng của nàng.
Trước mắt chỉ có hai bóng người màu trắng và màu đỏ lao vào đánh nhau, Chu Vô Tâm chớp thời cơ vội vàng hít vào mấy ngụm lớn không khí, một bên cũng liều mạng ho khan. Bóng trắng chợt cao chợt thấp, trường kiếm trong tay như mây trôi nước chảy, bay tới bay lui ở trước mặt nàng, đúng chuẩn hình tượng của một vị đại hiệp khôi ngô, phóng khoáng.
Chu Vô Tâm bò lại gần thi thể gần đấy, nhanh nhẹn lột quần áo trên người thi thể, nhưng vì không cởi được nên quần áo đã bị nàng xé chỗ này chỗ kia, chẳng qua bất đắc dĩ vì bản thân vẫn đang trần truồng, hơn nữa cũng không thể tiếp tục trần truồng chạy loạn trước mặt đại hiệp được, cho nên nàng đành phải quấn tạm đống “vải rách” này lên người: Được rồi, tốt xấu gì ta cũng là hoàng hoa khuê nữ* đấy, phải biết khép nép!
(*nói những cô gái chưa lấy chồng vẫn còn trong trắng ấy)
Chu Vô Tâm muốn nhìn xem ân nhân cứu mạng của mình có hình dạng thế nào, thế nhưng, lúc hai người kia đánh nhau đều quay lưng về phía nàng nên nàng vẫn không thể xem rõ được.
Sau đó, trong khách điếm tĩnh lặng này, bên tai nàng đột nhiên xuất hiện một giọng nói trầm ấm: “Về nhà.”
Hai chữ đơn giản, không biết là người nào nói với người nào, nhưng sau khi nghe xong, Chu Vô Tâm chỉ cảm thấy sau gáy tê rần, hai mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook