Đợi trong chốc lát, ngự y còn chưa ra thì đã thấy Mạnh Liên cùng vài thị tỳ cùng người hầu chạy tới.

Mạnh Liên như thường mang một kiện trang phục tím nhạt kiêu sa, áng tóc được vấn thành một kiểu tóc tôn quý, dáng người yểu điệu, làn da trắng nõn, thấp thoáng nơi khóe mắt vài nếp nhăn, toàn thân tản ra một cổ thần thái thành thục.

Nàng dẫn đầu đoàn người bước vào, vừa vào cửa liền mang theo gia nhân hướng Cảnh Văn Hạo cùng Tô Vân Huy hành lễ.

“Thiếp thân ( nô tỳ / nô tài) khấu kiến Vương gia.”
Cảnh Văn Hạo nhìn trước mặt một đám oanh oanh yến yến cúi đầu, dừng lại bước chân nói: “Đều đứng lên đi! Các ngươi tùy tiện ngồi.” Sau đó ngồi xuống chủ vị, nâng chân bắt chéo, ngón tay một chút một chút mà hướng trên bàn gõ gõ, đôi mắt thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào mành gian trong.

Mạnh Liên mang theo mọi người đứng dậy, nhẹ nhàng gót sen, đi đến cạnh Tô Vân Huy ngồi xuống, lén lút ghé lại bên tai Tô thượng thư, nhẹ giọng nói: “Lão gia, Nặc Nhi thế nào?”
Tô Vân Huy nhíu mày nói: “Ngự y đang chẩn trị, tạm chưa rõ tình huống.”
Mạnh Liên phủ tay mình lên tay Tô Vân Huy đang đặt trên tay vịn ghế, vỗ vỗ an ủi: “Lão gia không cần quá lo lắng, Nặc Nhi cát nhân tự có thiên tướng, chắc chắn bỉ cực thái lai, thoát ly nguy hiểm.”
Tô Vân Huy sắc mặt hơi hoãn, gật đầu nói: “Mong là như vậy.”

Mạnh Liên an ủi Tô Vân Huy vài câu, nhìn nhìn nội thất, lại đứng dậy nói: “Lão gia, ta đi trước vào bên trong nhìn xem.”
“Được, ngươi đi đi!” Tô Vân Huy gật đầu.

Mạnh Liên gật gật đầu, vén rèm lên đi vào.

Mạnh Liên cũng không phải Tô thượng thư nguyên phối (ý là người vợ đầu tiên cưới á), cũng không phải Tô Nặc thân sinh mẫu thân, Tô thượng thư nguyên phối họ Tần, cùng hắn là thanh mai trúc mã, từ trong bụng mẹ liền đính hôn, sau đó Tần thị gả cho Tô Vân Huy, không đến một năm, liền đã hoài thai, một năm sau, khó sinh mà sinh hạ Tô gia đích trưởng tử, cũng chính là Tô Nặc, nhưng Tần thị cũng không qua khỏi mà mất sớm.

Tô Vân Huy sau khi Tần thị qua đời, lục tục nạp một thị thiếp, một thị quân.

Thị thiếp vì hắn sinh một thứ nữ, đặt tên Tô Nhu, sau đó, lão phu nhân thân thể dần dần suy yếu, vô pháp xử lí việc hậu trạch, hơn nữa mấy năm đều không có tiểu tử nào được sinh ra, vốn coi trọng việc nối dõi tông đường, lão phu nhân liền làm chủ vì Tô Vân Huy tìm một kế thê, chính là Mạnh Liên.

Mạnh Liên là đích thứ nữ trong nhà chính nhị phẩm tổng binh, cùng Tô Vân Huy cũng coi như môn đăng hộ đối, HƠn nữa là người thiện lương, tính tình thẳng thắn, có được sự phù hộ của tổ tiên, vào cửa không mấy năm liền sinh ra Tô phủ nhị công tử.


Mạnh Liên nhiều năm như vậy đều đem việc hậu trạch xử lí gọn gàng, thỏa đáng, chưa từng có quá nửa điểm sai lầm.

Tô Nặc cùng Tô Nhu tuy không phải nàng thân sinh, nhưng cũng chưa từng quá bạc đãi bọn họ, nhi tử của mình có, Tô Nặc cùng Tô Nhu cũng không thiếu quá nhiều, nhi tử của mình không có, chỉ cần đến cầu nàng, nàng liền phân phó người chuẩn bị thỏa đáng, cho nên dần dần, Tô Vân Huy cũng sinh ra hảo cảm với nàng.

Trong đám người đi đến, trừ bỏ một ít thiếp thất cùng con vợ lẽ còn lại là một ít nha hoàn cùng người hầu, bọn họ sau khi hành lễ đều được phân phó đi làm việc.

Ngồi đầu ở phía dưới là một vị nữ tử da thịt tuyết trắng, ngũ quan tinh xảo, dáng người cao gầy tinh tế, mặc một thân trang phục mài thủy lam, một đầu tóc được búi lên cùng mấy cây trâm tinh mỹ, là một đại mỹ nhân ôn nhu đoan trang, nàng gọi là Vương Ngọc Dung, là Tô phủ Nhị phu nhân, cũng là vị thị thiếp đầu tiên mà Tô Vân Huy nạp vào phủ, tính cách tương đối ôn nhu, cũng tương đối trầm tĩnh.

Ngồi sau nàng là một song nhi, gọi là Lục Nguyên Phong, là Tô phủ Tam phu nhân, tuấn mỹ không tì vết, giữa mày mang theo vài phần anh khí, toàn thân một bộ bạch y, cổ cùng góc tay áo tuy thêu hoa văn hoa mẫu đơn rườm rà lại không hề tục tằng, tóc đơn giản mà dùng một cây trâm bạch ngọc cố định, tính tình ôn nhu như nước.

Phảng phất biết được vị khách nhân ngồi ở chủ vị Cảnh Văn Hạo có thân phận khó lường, cho nên tiểu hài tử 7,8 tuổi ôm khư khư cánh tay của Lục Nguyên Phong, thỉnh thoảng khẩn trường mà tò mò liếc mắt về Cảnh Văn Hạo, không dám làm càn.

Tiểu hài nhi này là Tô phủ Tam công tử, tên Tô Vũ, năm nay 8 tuổi, thiên tư thông minh, hiếu động hoạt bát, có lẽ là do Lục Nguyên Phong đã dặn dò mà ngoan ngoãn ngồi ngốc ở cạnh a mỗ (cha nhỏ) của mình.


Lục Nguyên Phong đem Tô Vũ ôm vào trong ngực nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nhóc, Tô Vũ chỉ một lúc sau đã dời sự chú ý từ Cảnh Văn Hạo qua chỗ khác, trầm mặc trong chốc lát liền ngẩng đầu lên hỏi Lục Nguyên Phong: “A mỗ, chúng ta không thể đi vào xem đại ca sao?”
“Vũ Nhi ngoan, hiện tại không được.”
“Nga” Tô Vũ thất vọng gật gật đầu, cắn ngón tay hướng nội thất mà nhìn nhìn.

Mà ngồi đối diện Lục Nguyên Phong là một nữ tử dáng người nhỏ xinh, có một đôi mắt to tròn hoạt bát linh động, thân mang một kiện váy hồng, nàng là Tô phủ Tứ phu nhân, tên Vân Uyển Thu, bởi vì lúc chưa gả đi là đại tiểu thư được nuông chiều, cho nên sau khi tiến vào Tô phủ vẫn không sửa được tính tình có điểm kiêu ngạo ương ngạnh, tùy hứng làm bậy, bất quá vẫn sợ nhất là đại phu nhân Mạnh Liên.

Vân Uyển Thu trái ngó phải xem, nhưng dáng ngồi đoan chính bất động.

Lại một chốc qua đi, Cảnh Văn Hạo đều đã nhịn không được muốn vọt vào thì ngự y rốt cuộc bước ra, ngay lập tức mọi người trong gian phòng đều đứng dậy vây quanh ngự y hỏi han, Cảnh Văn Hạo đẩy mọi người ra, tiến nhanh đến nắm cổ áo ngự y hỏi: “Thế nào? Đại công tử không có việc gì đi? Ngươi mau nói cho bổn vương, nếu ngươi dám nói y có mệnh hệ gì, bổn vương liền lập tức rút da của ngươi có tin không??” Hắn hung thần ác sát mà uy hiếp lão ngự y đang bị hắn nắm lấy.

(dữ thế =)))
Ngự y vốn là tuổi lớn, bị Cảnh Văn Hạo đối đãi như vậy liền thiếu chút nữa không thở nổi, chỉ có thể ấp a ấp úng nói: “Khởi bẩm Vương gia, Tô đại công tử đã qua nguy hiểm, chỉ cần đêm này có thể khỏi sốt liền thực mau sẽ khôi phục, tung tăng nhảy nhót, chờ vi thần kê phương thuốc liền lấy sắc cho Tô đại công tử uống, không quá mấy ngày, Tô đại công tử liền sẽ thuốc đến bệnh trừ.” (là khỏi bệnh á mng -.- dùng Hán Việt cho nó nghệ)
Cảnh Văn Hạo hừ lạnh một tiếng, buông ngự y ra, nói: “May cho người thức thời, hiện tại liền mau đi kê thuốc.

Nếu Tô đại công tử khỏe, bổn vương sẽ ở trước mặt phụ hoàng nói tốt cho ngươi vài câu.” Xong rồi, hắn lại quay đầu đối Tô thượng thư nói: “Nếu thiếu dược liệu có thể sai người đến phủ bổn vương lấy, đừng cùng bổn vương khách khí.”

Tô thượng thư hơi cong eo, cúi đầu, chắp tay nói: “Vi thần thụ sủng nhược kinh, Vương gia không cần như thế, chỉ là một chút dược liệu, vi thần vẫn là mua nổi, liền không nhọc Vương gia lo lắng.”
Thực mau, ngự y liền viết một phương thuốc giao cho Cảnh Văn Hạo, Cảnh Văn Hạo xem qua xong mới đưa cho Tô thượng thư.

Tô thượng thư tiếp nhận phương thuốc trong tay, lại lần nữa chắp tay nói: “HIện giờ Nặc Nhi đã không có việc gì, Vương gia vẫn là mau chóng hồi phủ, sáng nay khi lâm triều, bệ hạ còn bố trí nhiệm vụ cho Vương gia chép mười bản [Cảnh Quốc chính khách], ngài nếu không hồi phủ chép sách, chỉ sợ ngày mai lâm triều vô pháp hoàn thành bố trí của bệ hạ, đó chính là tội của vi thần.” Tuy rằng thái độ trước sau như một mà cung kính, nhưng vừa nghe liền biết Tô thượng thư cũng không mong Cảnh Văn Hạo ở lại, kỳ vọng hắn sớm một chút cút đi! (tội chưa =)))
Cảnh Văn Hạo bị nghẹn một chút, hắn vốn đang định nhìn mỹ nhân mà! Cứ thế đuổi người sao? Vì cái gì Tô thượng thư giống như rất ghét bỏ hắn, hắn đã đắc tội ông lúc nào sao? Hình như không có mà? (cha vợ ghét bỏ á anh =)))
Bất quá cũng nể tình mỹ nhân, hắn liền không cùng Tô Vân Huy so đo, rốt cuộc vị này tương lai là nhạc phụ đại nhân, nên cấp ít mặt mũi cho ông.

(mưu tính sớm đấy =)))
Chờ Tô thượng thư tiền mình ra đến cổng lớn, Cảnh Văn Hạo mặt vô biểu tình nói: “Kia bổn vương liền cáo từ.”
Hai thị vệ đi sau hướng Tô thượng thư ôm quyền rồi theo sau Cảnh Văn Hạo rời đi.

______________
Anh Hạo tính làm rể nhà thượng thư sớm ghê anh ????
25/06/2022.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương