(Bắt đầu từ chương này sẽ đổi thụ thành y, công thành hắn cho dễ phân biệt nhé)
Tô Nặc cảm giác thân thể mình ngày càng mất đi hơi ấm, máu cũng ngừng lưu động, ý thức trở nên mơ hồ rồi một lát sau liền hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Không biết qua bao lâu, ý thức của y thoáng thanh tỉnh, cảm giác được chính mình tựa như đang bị bao vây bởi dòng nước lạnh, một trận hàn ý thâm nhập vào cơ thể, hít thở không thông làm y hơi hơi hé miệng, lại có nước ào ạt chảy vào miệng triệt đi đường sống của y.

Chẳng lẽ hắn còn sống? Chẳng lẽ là bị bắt đi âm tào địa phủ?
Mang theo vô số nghi vấn, hắn theo bản năng kịch liệt giãy giụa, lại phát hiện tứ chi đã kỳ tích mà có thể nhúc nhích, hắn lại muốn mở mắt nhìn xem là tình huống như thế nào, mí mắt lại trầm trọng mà phảng phất như bị một tầng hồ nhão dính lại, loáng thoáng, nơi xa còn truyền đến một trận ầm ĩ âm thanh cùng tiếng khóc.

Đột nhiên, hắn cảm giác được thân thể của mình bị người ôm vào trong ngực, tuy rằng không biết người này muốn làm gì, y lại ngoan ngoãn mà đình chỉ giãy giụa.

Chỉ chốc lát sau, y cảm giác chính mình được thoát khỏi nước sông, cùng lúc đó, thanh âm nói chuyện bên tai càng thêm rõ ràng, cũng cảm thấy cực kỳ quen tai với thanh âm này.


Tô Nặc giãy giụa thật lâu, mí mắt rốt cuộc hé mở được một chút, lọt vào trong tầm mắt chính là một gương mặt anh khí bừng bừng nhưng lại cực kỳ xa lạ.

Cảnh Văn Hạo từ trong nước cứu được mỹ nhân, một đường vội ôm chạy lại xe ngựa, chuẩn bị bước lên xe lại phát hiện mỹ nhân trong ngực mở mắt, liền thực mau nói với hạ đồng đi theo mỹ nhân: “Đừng khóc nữa, công tử nhà ngươi tỉnh.”
Hạ đồng mặt toàn nước mắt, chạy theo bên người Cảnh Văn Hạo, trên đường còn ngã một cái, nghe vậy liền lập tức bò dậy tiến đến chỗ Tô Nặc, quả nhiên nhìn thấy y mở mắt, liền hô lớn: “Công tử, ngươi rốt cuộc tỉnh, ngươi nếu là không tỉnh hạ đồng liền phải lấy chết tạ tội…… Ô ô…… Đều là hạ đồng không tốt, làm hại công tử rơi xuống nước, may mắn công tử không có việc gì…… Ô ô…… Công tử, công tử, ngươi lại làm sao vậy?” Hạ đồng thấy Tô Nặc lại hôn mê bất tỉnh, lập tức đối Cảnh Văn Hạo nói: “Vương gia, công tử nhà ta như thế nào lại ngất đi rồi? Ngươi nhất định phải cứu công tử nhà ta a!”
Hạ đồng dù sao cũng là một cái song nhi, chủ tử nhà mình xảy ra chuyện, hắn liền hoang mang lo sợ, chỉ có xin sự giúp đỡ từ Cảnh Văn Hạo, rốt cuộc Cảnh Văn Hạo là Tứ hoàng tử được đương kim bệ hạ sủng ái nhất, cũng là vị hoàng tử được phong vương sớm nhất trong các vị hoàng tử.

Tuy rằng hắn chỉ là một cái hạ nhân, Tứ hoàng tử chưa chắc chịu nghe hắn thỉnh cầu.

Cảnh Văn Hạo không để ý đến hạ đồng, ôm Tô Nặc chạy đến xe ngựa trước, đi lên, ngồi ở trong xe ngựa, liền ra lệnh cho hai thị vệ: “Linh Phong lập tức hồi cung kêu ngự y, Bạch Ngọc nhanh đem xe ngựa chạy đến Tô phủ, càng nhanh càng tốt.”
Hai gã thị vệ quỳ một gối xuống đất, nghe lệnh xong liền đứng dậy nói: “Tuân mệnh, Vương gia.”
Cảnh Văn Hạo móc ra một khối lệnh bài thông hành ném cho Linh Phong, Linh Phong cầm lấy lệnh bài, lắc mình thi triển khinh công hướng hoàng cung mà chạy đi, ở trong đám người lưu lại một chuỗi tàn ảnh.

Hạ đồng khóc sướt mướt mà đi theo Cảnh Văn Hạo lên xe ngựa, chỉ là ngồi ở phía trước cùng với Bạch Ngọc, liên tục quay đầu nhìn vào bên trong xe ngựa, mắt đỏ bừng bừng.

“Giá ——”
Bạch Ngọc ngồi bên cạnh hạ đồng, cầm lấy rơi ngựa giơ lên cao đánh vào mông ngựa, hắc mã béo tốt ăn đau liền nhấc chân lên chạy đi, hạ đồng bị giật mình lập tức kêu lên một tiếng, vội vàng bám lấy vào lan can xe.

________
“Phu nhân! Phu nhân! Không được rồi! Đại công tử rơi xuống nước!”
Mạnh Liên đang hầu hạ lão phu nhân dùng cơm nghe thấy Tô Nặc xảy ra chuyện liền lắp bắp kinh hãi, quay đầu nhìn về hướng tiếng vọng ngoài cửa.


Tô lão phu nhân đang nằm ở trên giường cũng vội vàng nâng thân thể ốm yếu dậy, la lên: “Nặc Nhi như thế nào sẽ rơi xuống nước? Rốt cuộc sao lại thế này? Nặc Nhi có mệnh hệ gì không?”
Lúc này, nàng thị tỳ Thư Thúy từ bên ngoài vội vàng chạy vào, thở hồng hộc, vừa thấy là đã biết nàng đã chạy như bay lại đây, nàng lập tức hành lễ với Mạnh Liên cùng lão phu nhân trước mặt, Mạnh Liên liền vội hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Đại công tử hiện đang nơi nào? Đã cứu trở về?”
Thư Thúy cúi đầu, cực nhanh mà trả lời: “Hồi lão phu nhân, phu nhân, đại công tử đã được Tiêu Dao Vương gia đưa về phủ, Vương gia từ trong cung mời ngự y đến chuẩn trị cho đại công tử, Tiêu Dao Vương gia cũng đang ở Lâm Xuân Viên chờ, lão gia cũng vừa được Tô An gọi hồi phủ, đang cùng ngồi với Vương gia.”
Vừa nghe lời này, lão phu nhân liền rốt cuộc nằm không được, nàng xốc chăn mỏng, đem thân mình nâng lên, phân phó cho hai thị tỳ bên người: “Mau thay quần áo cho ta, ta muốn đi nhìn đại tôn tử.”
Mạnh Liên vội vàng đưa chén canh trong tay cho thị tỳ bên người nàng Diệu Trúc, Diệu Trúc tiếp nhận chén trong tay rồi lui ra phía sau vài bước, cầm chén đặt về khay, Mạnh Liên đỡ lấy thân thể lão phu nhân, lúc này mới hướng lão phụ nhân khuyên nhủ: “Ngài thân thể còn chưa có tốt, ngàn vạn lần không thể để nhiễm phong (chắc là trúng gió?), nếu bệnh của ngài lại nặng thêm, toàn phủ chúng ta trên dưới làm thế nào yên lòng a? Ngài xem nếu không tức phụ (con dâu) liền mang theo Phong ma ma đi đến chỗ Nặc Nhi, chờ ngự y chuẩn bệnh ra kết quả, tức phụ liền lập tức cho Phong ma ma trở về bẩm báo cho ngài, ngài xem như thế có được không?”.

Ngôn Tình Sắc
Đứng ở bên cạnh là một lão phụ nhân tầm năm đến sáu mươi tuổi-Phong ma ma có khuê danh là Vũ Lan, là lúc lão phu nhân gả đến Tô gia mang theo nàng làm của hồi môn nha hoàn.

Lão phu nhân nghe vậy thấy có lý, vội vàng gật đầu, vỗ vỗ tay Mạnh Liên, nói: “Được, Tiểu Liên ngươi đi nhanh đi, một khi biết được tình huống của Nặc Nhi liền phân phó Vũ Lan lại đây nói cho ta, có biết chưa?”
“Vâng, tức phụ liền đi bây giờ.”
Mạnh Liên hành lễ, mang theo hai thị tỳ thêm một Phong ma ma, liền bước đi vội vàng mà hướng nơi Tô Nặc ở chạy đến.

Tô Nặc đang nằm trên giường, ngự y đang chuẩn trị cho y, vài nha hoàn cùng người hầu vây quanh mép giường, còn có không ít nha hoàn ra ra vào vào.


Cảnh Văn Hạo cùng Tô Vân Huy cùng đi vào Lâm Xuân Viên, ở gian ngoài không ngừng lo lắng, tuy hắn là Vương gia, nhưng cũng không thể tùy tiện đi vào khuê phòng của một song nhi chưa lập gia đình, có thể ngồi ngốc ở gian ngoài đã là cực hạn, cho nên chỉ có thể đi qua đi lại, thỉnh thoảng hướng mắt nhìn về phía gian trong, mong mỏi có thể nhìn thấu qua mành mà biết được một chút tình huống cụ thể.

Tô Vân Huy tuy rằng trong lòng phi thường sốt ruột, cũng định vào xem tình huống, nhưng bên cạnh còn có Vương gia, một mình rời đi thật là không ổn, liền chỉ có thể nhẫn nại áp chế nội tâm dày vò, bất động mà ngồi ở trên ghế, mặt vô biểu tình mà uống mấy chung trà, lại run run rẩy rẩy mà đem chén trà đặt ở trên bàn.

Hai vị thị vệ của Cảnh Văn Hạo đứng canh giữ ở cửa phòng, mắt nhìn thẳng, dư quang ngó đến Vương gia bọn họ cứ đi đi lại lại trong phòng, hai người đồng thời trừu trừu khóe miệng (là cười kiểu bất đắc dĩ á hả mng?).

Cũng không biết hôm nay Vương gia nhà bọn họ bị làm sao, ngày thường đâu thấy hắn để bụng nữ tử hoặc song nhi nào đến như vậy, chẳng lẽ Vương gia rốt cuộc thông suốt rồi sao?
__________________
25/06/2022.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương