Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn
-
Chương 112: Đều là những đứa trẻ hiểu chuyện
Lồng ngực Doãn Thu tràn ngập lửa giận, đôi mắt cô khẽ nheo lại, ẩn hiện tia lạnh lẽo.
Cô cố nén cơn đau ở chân trước.
Và sau đó ở cổng hiện lên cảnh tượng hai người đang đánh nhau cực kì nhức mắt.
"Bíp* Bíp*Bíp"- Dạ Lăng Mặc nhíu mày, bấm còi nhìn hai người bọn họ: "Đang làm gì vậy?"
Thanh âm không lớn nhưng lại mang theo khí thế bức người.
Hai người không hẹn mà ngay lập tức dừng lại mọi cử động, cùng nhau nhìn về phía người đàn ông.
Đáy lòng Doãn Thu tựa như vực thẳm: "..."
Thảm rồi, bị bắt tại trận!
Không biết Dạ ác ma sẽ trừng phạt cô như thế nào!
Trái với Doãn Thu, người vệ sĩ đang đứng với tư thế thẳng tắp, khuôn mặt ngăm đen không chút biểu cảm, duy có đôi mắt là sáng bừng vui vẻ: "Chào tổng chỉ huy!"
Con ngươi thâm thúy của Dạ lăng Mặc quét qua hai người họ một lượt, khuôn mặt hoàn mĩ của anh không bộc lộ chút xúc cảm...
Phượng Tử Hề ngồi phía sau mở cửa kính, trên môi là nụ cười vô cùng rạng rỡ, cô vươn tay ra vẫy vẫy trong không trung: "Doãn Thu, lên đây!"
Doãn Thu nhận ra giọng nói quen thuộc, đôi mắt chợt sáng lênp, chân nhanh chóng bước về phía trước: "Hề Hề, cậu có đuổi kịp dì không?"
Ánh mắt của Phượng Tử Hề rơi xuống đôi chân khập khiễng của Doãn Thu, đồng thời vươn tay chỉ về phía Liễu Duyệt "Mẹ mình đang ở trong này, đi lên đi! "
Dứt lời, Phượng Tử Hề cũng đã mở cửa xe..
Trong mắt Doãn Thu hiện tại chỉ có Phượng Tử Hề, cô lập tức ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô nàng, chào hỏi Liễu Duyệt với vẻ mặt rạng rỡ: " Chào dì, con là bạn thân của Hề Hề, Doãn Thu"
Ánh mắt Liễu Duyệt không thể che giấu niềm vui, bà mỉm cười gật đầu: "Chào cháu!"
Phượng Tử Hề nhìn chằm chằm vào chân Doãn Thu: "Chân cậu bị sao vậy?!"
Khuôn mặt Doãn Thu tối sầm, cô hung hăng nhìn về phía người vệ sĩ, miệng thuật lại toàn bộ sự việc vừa xảy ra.
Lông mày Phượng Tử Hề khẽ nhíu, khóe miệng hơi hơi giật, nha đầu này... thực hết nói nổi mà!
- -------
Sân tập huấn.
Doãn Thu ôm lấy cánh tay Liễu Duyệt, hào hứng giới thiệu: "Dì, đây là nơi bọn con huấn luyện. Tất cả tân binh ở đây đều là ban D. Ban A và ban C ở bên trái..."
Phượng Tử Hề im lặng đi phía sau, nhìn sự thân mật giữa hai người họ, người ngoài không biết còn tưởng là hai mẹ con!
Mấy người lính trên sân tập nhìn thấy người lạ, đôi mắt tràn đầy sự ngạc nhiên và tò mò, họ thực sự rất muốn biết danh tính của Liễu Duyệt!
Bởi vì, không phải ai cũng có thể vào quân doanh!
Liễu Duyệt liếc thấy mấy tân binh tập luyện đến đỏ bừng mặt, trong lòng có chút chua xót, bà lập tức quay sang phía Phượng Tử Hề, đôi môi khẽ run lên.
Hốc mắt lập tức rưng rưng lệ...
"Hề Hề, vất vả cho con rồi!" Giọng nói của Liễu Duyệt trầm khàn.
Đến quân doanh, trực tiếp chứng kiến mới biết điều kiện sống ở đây không tốt... đặc biệt còn phải tập huấn rất mệt mỏi...
Phượng Tử Hề biết Liễu Duyệt đang nghĩ gì. Cô nhẹ nhàng lắc đầu, khóe miệng tùy ý nhếch lên: "Không vất vả chút nào, hơn nữa, chỉ ở trong quân đội con mới cảm giác mình đang sống"
Doãn Thu cũng tán thành:" Đúng đấy ạ, con cũng giống Hề Hề! "
Liễu Duyệt nghe vậy thì vô cùng xúc động, bà lấy tay lau nước mắt, mỉm cười dịu dàng với Phượng Tử Hề và Doãn Thu: " Hai đứa thật hiểu chuyện"
- -------
Văn phòng tổng chỉ huy.
Dạ Lăng Mặc lười biếng ngồi trên ghế, trong khi Đường Hạo Vũ đang chống hai tay lên mặt bàn, mắt không rời khỏi người đàn ông đối diện.
Lúc này, khuôn mặt anh ta bao phủ một tầng sương mù: "Đội trưởng, để mẹ Phượng Tử Hề ở lại quân doanh không ổn cho lắm!"
Dạ Lăng Mặc khẽ nhíu mày: "Có gì không ổn?"
Đường Hạo Vũ muốn hộc máu: "..."
Chỉ huy, Phượng Tử Hề chỉ là một tân binh, không thể để người nhà vào quân doanh được!
Giữa anh và Phượng Tử Hề rốt cục có quan hệ gì?
- -------------------
Editor: Còn có thể là kiểu quan hệ gì hả anh Đường ơi????
Cô cố nén cơn đau ở chân trước.
Và sau đó ở cổng hiện lên cảnh tượng hai người đang đánh nhau cực kì nhức mắt.
"Bíp* Bíp*Bíp"- Dạ Lăng Mặc nhíu mày, bấm còi nhìn hai người bọn họ: "Đang làm gì vậy?"
Thanh âm không lớn nhưng lại mang theo khí thế bức người.
Hai người không hẹn mà ngay lập tức dừng lại mọi cử động, cùng nhau nhìn về phía người đàn ông.
Đáy lòng Doãn Thu tựa như vực thẳm: "..."
Thảm rồi, bị bắt tại trận!
Không biết Dạ ác ma sẽ trừng phạt cô như thế nào!
Trái với Doãn Thu, người vệ sĩ đang đứng với tư thế thẳng tắp, khuôn mặt ngăm đen không chút biểu cảm, duy có đôi mắt là sáng bừng vui vẻ: "Chào tổng chỉ huy!"
Con ngươi thâm thúy của Dạ lăng Mặc quét qua hai người họ một lượt, khuôn mặt hoàn mĩ của anh không bộc lộ chút xúc cảm...
Phượng Tử Hề ngồi phía sau mở cửa kính, trên môi là nụ cười vô cùng rạng rỡ, cô vươn tay ra vẫy vẫy trong không trung: "Doãn Thu, lên đây!"
Doãn Thu nhận ra giọng nói quen thuộc, đôi mắt chợt sáng lênp, chân nhanh chóng bước về phía trước: "Hề Hề, cậu có đuổi kịp dì không?"
Ánh mắt của Phượng Tử Hề rơi xuống đôi chân khập khiễng của Doãn Thu, đồng thời vươn tay chỉ về phía Liễu Duyệt "Mẹ mình đang ở trong này, đi lên đi! "
Dứt lời, Phượng Tử Hề cũng đã mở cửa xe..
Trong mắt Doãn Thu hiện tại chỉ có Phượng Tử Hề, cô lập tức ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô nàng, chào hỏi Liễu Duyệt với vẻ mặt rạng rỡ: " Chào dì, con là bạn thân của Hề Hề, Doãn Thu"
Ánh mắt Liễu Duyệt không thể che giấu niềm vui, bà mỉm cười gật đầu: "Chào cháu!"
Phượng Tử Hề nhìn chằm chằm vào chân Doãn Thu: "Chân cậu bị sao vậy?!"
Khuôn mặt Doãn Thu tối sầm, cô hung hăng nhìn về phía người vệ sĩ, miệng thuật lại toàn bộ sự việc vừa xảy ra.
Lông mày Phượng Tử Hề khẽ nhíu, khóe miệng hơi hơi giật, nha đầu này... thực hết nói nổi mà!
- -------
Sân tập huấn.
Doãn Thu ôm lấy cánh tay Liễu Duyệt, hào hứng giới thiệu: "Dì, đây là nơi bọn con huấn luyện. Tất cả tân binh ở đây đều là ban D. Ban A và ban C ở bên trái..."
Phượng Tử Hề im lặng đi phía sau, nhìn sự thân mật giữa hai người họ, người ngoài không biết còn tưởng là hai mẹ con!
Mấy người lính trên sân tập nhìn thấy người lạ, đôi mắt tràn đầy sự ngạc nhiên và tò mò, họ thực sự rất muốn biết danh tính của Liễu Duyệt!
Bởi vì, không phải ai cũng có thể vào quân doanh!
Liễu Duyệt liếc thấy mấy tân binh tập luyện đến đỏ bừng mặt, trong lòng có chút chua xót, bà lập tức quay sang phía Phượng Tử Hề, đôi môi khẽ run lên.
Hốc mắt lập tức rưng rưng lệ...
"Hề Hề, vất vả cho con rồi!" Giọng nói của Liễu Duyệt trầm khàn.
Đến quân doanh, trực tiếp chứng kiến mới biết điều kiện sống ở đây không tốt... đặc biệt còn phải tập huấn rất mệt mỏi...
Phượng Tử Hề biết Liễu Duyệt đang nghĩ gì. Cô nhẹ nhàng lắc đầu, khóe miệng tùy ý nhếch lên: "Không vất vả chút nào, hơn nữa, chỉ ở trong quân đội con mới cảm giác mình đang sống"
Doãn Thu cũng tán thành:" Đúng đấy ạ, con cũng giống Hề Hề! "
Liễu Duyệt nghe vậy thì vô cùng xúc động, bà lấy tay lau nước mắt, mỉm cười dịu dàng với Phượng Tử Hề và Doãn Thu: " Hai đứa thật hiểu chuyện"
- -------
Văn phòng tổng chỉ huy.
Dạ Lăng Mặc lười biếng ngồi trên ghế, trong khi Đường Hạo Vũ đang chống hai tay lên mặt bàn, mắt không rời khỏi người đàn ông đối diện.
Lúc này, khuôn mặt anh ta bao phủ một tầng sương mù: "Đội trưởng, để mẹ Phượng Tử Hề ở lại quân doanh không ổn cho lắm!"
Dạ Lăng Mặc khẽ nhíu mày: "Có gì không ổn?"
Đường Hạo Vũ muốn hộc máu: "..."
Chỉ huy, Phượng Tử Hề chỉ là một tân binh, không thể để người nhà vào quân doanh được!
Giữa anh và Phượng Tử Hề rốt cục có quan hệ gì?
- -------------------
Editor: Còn có thể là kiểu quan hệ gì hả anh Đường ơi????
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook