Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn
-
Chương 110: Anh ấy là Dạ ác ma!
Dạ Lăng Mặc liếc qua Phượng Tử Hề, trên môi nở một nụ cười bí hiểm, anh cất giọng "Tại sao tôi phải giúp cô?"
Phượng Tử Hề thấy người đàn ông trước mắt đang trưng ra bộ mặt kiêu ngạo không ai sánh bằng về phía mình, chỉ muốn đánh cho một cái.
Trên đời này còn tồn tại kiểu đàn ông như thế hay sao!
Keo kiệt, ngạo kiều, tàn nhẫn... tất cả đều có thể dùng để miêu tả anh ta!
Dạ Lăng Mặc thấy lồng ngực của người phụ nữ bên cạnh đang phập phồng vì tức giận, khóe miệng không ngăn được ý cười, tâm trạng tràn ngập niềm vui.
Thỉnh thoảng trêu chọc cô, cảm thấy rất sảng khoái!
Thấy Dạ Lăng mặc không hề tăng tốc, Phượng Tử Hề tức giận trừng mắt "Anh có đuổi theo hay không?"
Dạ Lăng Mặt liếc nhìn Phượng Tử Hề đang tức giận muốn hộc máu, giọng nói gợi cảm mang theo sự thỏa hiệp của anh vang lên: "Đuổi theo, tất nhiên sẽ đuổi theo! "
Mèo hoang nhỏ giận dữ, hậu quả có thể sẽ nghiêm trọng!
Vừa nói xong lời này, Dạ Lăng Mặc đạp mạnh chân ga, trong tích tắc đã lao nhanh lên phía trước.
Phía sau, một màn khói mù mịt vấn vít...
"Zíttttttttt--" Tiếng lốp xe cọ sát với mặt đất nghe mà rợn người.
"Aaaa-" Chiếc xe phanh lại đột ngột khiến cơ thể Liễu Duyệt đổ về phía trước, thiếu chút nữa thì đập đầu vào cửa kính.
Khuôn mặt bà tái nhợt, trán toát đầy mồ hôi lạnh, tim tưởng chừng nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Phu nhân.-" Người lái xe đưa tay ra lau mồ hôi trên trán.
Khi Liễu Duyệt chuẩn bị lên tiếng, giọng nói gấp gáp của Phượng Tử Hề vang lên: "Mẹ ơi, là con!"
Vừa mới dứt lời, đã thấy cô đứng trước chiếc Chevrolet.
Liễu Duyệt nhận ra hình bóng quen thuộc, khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc. Nỗi sợ hãi ban nãy đã biến thành sự phấn khích và vui sướng tột cùng, bà nhanh chóng mở cửa xe, đi đến bên Phượng Tử Hề, ôm chặt lấy cô: "Mẹ còn nghĩ sẽ không gặp được Hề Hề, không ngờ Hề Hề lại đuổi theo như thế này!"
Giọng nói nhẹ nhàng của bà mang theo niềm vui và sự ngạc nhiên.
Sau đó bà buông Phượng Tử Hề ra, nhìn khắp người cô một lượt: "Đen đi một chút, nhưng trông rất rắn rỏi!"
"Mỗi ngày đều phải tập luyện, không thể không đen đi được." Giọng nói vừa vui vừa bất lực của Phượng Tử Hề cất lên.
"Hề Hề, qua đây, mẹ mang cho con thứ này!" Đôi mắt của Liễu Duyệt chợt sáng lên, sau đó kéo Phượng Tử Hề đi theo mình.
Dạ Lăng Mặc nhìn hành động của hai mẹ con qua cửa kính, không rõ đang suy nghĩ điều gì.
Vài giây sau, anh ra khỏi xe và bước đến chỗ Phượng Tử Hề, khuôn mặt lạnh lùng nở một nụ cười nhẹ, nhưng trong mắt người khác lại không có chút biến đổi...
Liễu Duyệt nhìn người đàn ông đột ngột xuất hiện, khuôn mặt anh ta lạnh lùng và nghiêm nghị. Đôi mắt sâu thẳm tựa giếng nước cổ không nhìn rõ đáy...
Dáng dấp cao lớn mà đĩnh bạt, rất ra dáng một người quân nhân.
Ngôi sao trên vai anh dường như phát sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Cực kì có khí chất!
Liễu Duyệt nghiêng đầu về phía Phượng Tử Hề, ánh mắt như muốn hỏi: Người đàn ông này là ai?
Phượng Tử Hề thấy người đàn ông không hề biết xấu hổ mà xuất hiện ở đây, khuôn mặt cô lập tức tối sầm.
Cô nhìn chằm chằm vào ai đó một cách giận dữ, dùng khuỷu tay huých húych vài cái vào cánh tay người này, nghiến răng hỏi "Tại sao anh lại ra khỏi xe?".
"..."
Trên trán Phượng Tử Hề vẽ lên mấy đường hắc tuyến, chỉ hận không thể đạp bay cái tên mặt dày kia ra thật xa.
Nơi này rộng lớn như vậy, anh ta muốn đi đâu thì đi, hà cớ gì lại đi theo cô!
Trong mắt Liễu Duyệt, hành động của Phượng Tử Hề lại giống như ghé sát vào tai chàng trai kia thầm thì, rất thân thiết.
Một niềm vui nở rộ trong lòng, bà nhanh chóng hỏi: "Hề Hề, sao không giới thiệu một chút?"
Giọng mẹ cô vốn nhẹ nhàng, nhưng vào tai cô lại giống như tảng đá nặng vài tấn.
Song chỉ trong phút chốc, đáy mắt Phượng Tử Hề lóe lên tia sáng, cô làm ra vẻ vô ý mà nói: "Đây là tổng chỉ huy ở doanh trại con. Mọi người thường gọi là Dạ ác ma!
"Hề Hề!!!" Thấy con gái mình ngay trước mặt tổng chỉ huy dám gọi anh ta là ác ma, quả thật rất to gan lớn mật. Liễu Duyệt lập tức quát lớn.
- ----- ------ Lời nói ngoài lề--------------
Tác giả: Haha....Có ai cảm thấy Dạ ác ma....rất đáng yêu không??? Có phải vì ngồi trong xe buồn quá nên đi ra ngoài hay vì lí do gì???
Phượng Tử Hề thấy người đàn ông trước mắt đang trưng ra bộ mặt kiêu ngạo không ai sánh bằng về phía mình, chỉ muốn đánh cho một cái.
Trên đời này còn tồn tại kiểu đàn ông như thế hay sao!
Keo kiệt, ngạo kiều, tàn nhẫn... tất cả đều có thể dùng để miêu tả anh ta!
Dạ Lăng Mặc thấy lồng ngực của người phụ nữ bên cạnh đang phập phồng vì tức giận, khóe miệng không ngăn được ý cười, tâm trạng tràn ngập niềm vui.
Thỉnh thoảng trêu chọc cô, cảm thấy rất sảng khoái!
Thấy Dạ Lăng mặc không hề tăng tốc, Phượng Tử Hề tức giận trừng mắt "Anh có đuổi theo hay không?"
Dạ Lăng Mặt liếc nhìn Phượng Tử Hề đang tức giận muốn hộc máu, giọng nói gợi cảm mang theo sự thỏa hiệp của anh vang lên: "Đuổi theo, tất nhiên sẽ đuổi theo! "
Mèo hoang nhỏ giận dữ, hậu quả có thể sẽ nghiêm trọng!
Vừa nói xong lời này, Dạ Lăng Mặc đạp mạnh chân ga, trong tích tắc đã lao nhanh lên phía trước.
Phía sau, một màn khói mù mịt vấn vít...
"Zíttttttttt--" Tiếng lốp xe cọ sát với mặt đất nghe mà rợn người.
"Aaaa-" Chiếc xe phanh lại đột ngột khiến cơ thể Liễu Duyệt đổ về phía trước, thiếu chút nữa thì đập đầu vào cửa kính.
Khuôn mặt bà tái nhợt, trán toát đầy mồ hôi lạnh, tim tưởng chừng nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Phu nhân.-" Người lái xe đưa tay ra lau mồ hôi trên trán.
Khi Liễu Duyệt chuẩn bị lên tiếng, giọng nói gấp gáp của Phượng Tử Hề vang lên: "Mẹ ơi, là con!"
Vừa mới dứt lời, đã thấy cô đứng trước chiếc Chevrolet.
Liễu Duyệt nhận ra hình bóng quen thuộc, khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc. Nỗi sợ hãi ban nãy đã biến thành sự phấn khích và vui sướng tột cùng, bà nhanh chóng mở cửa xe, đi đến bên Phượng Tử Hề, ôm chặt lấy cô: "Mẹ còn nghĩ sẽ không gặp được Hề Hề, không ngờ Hề Hề lại đuổi theo như thế này!"
Giọng nói nhẹ nhàng của bà mang theo niềm vui và sự ngạc nhiên.
Sau đó bà buông Phượng Tử Hề ra, nhìn khắp người cô một lượt: "Đen đi một chút, nhưng trông rất rắn rỏi!"
"Mỗi ngày đều phải tập luyện, không thể không đen đi được." Giọng nói vừa vui vừa bất lực của Phượng Tử Hề cất lên.
"Hề Hề, qua đây, mẹ mang cho con thứ này!" Đôi mắt của Liễu Duyệt chợt sáng lên, sau đó kéo Phượng Tử Hề đi theo mình.
Dạ Lăng Mặc nhìn hành động của hai mẹ con qua cửa kính, không rõ đang suy nghĩ điều gì.
Vài giây sau, anh ra khỏi xe và bước đến chỗ Phượng Tử Hề, khuôn mặt lạnh lùng nở một nụ cười nhẹ, nhưng trong mắt người khác lại không có chút biến đổi...
Liễu Duyệt nhìn người đàn ông đột ngột xuất hiện, khuôn mặt anh ta lạnh lùng và nghiêm nghị. Đôi mắt sâu thẳm tựa giếng nước cổ không nhìn rõ đáy...
Dáng dấp cao lớn mà đĩnh bạt, rất ra dáng một người quân nhân.
Ngôi sao trên vai anh dường như phát sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Cực kì có khí chất!
Liễu Duyệt nghiêng đầu về phía Phượng Tử Hề, ánh mắt như muốn hỏi: Người đàn ông này là ai?
Phượng Tử Hề thấy người đàn ông không hề biết xấu hổ mà xuất hiện ở đây, khuôn mặt cô lập tức tối sầm.
Cô nhìn chằm chằm vào ai đó một cách giận dữ, dùng khuỷu tay huých húych vài cái vào cánh tay người này, nghiến răng hỏi "Tại sao anh lại ra khỏi xe?".
"..."
Trên trán Phượng Tử Hề vẽ lên mấy đường hắc tuyến, chỉ hận không thể đạp bay cái tên mặt dày kia ra thật xa.
Nơi này rộng lớn như vậy, anh ta muốn đi đâu thì đi, hà cớ gì lại đi theo cô!
Trong mắt Liễu Duyệt, hành động của Phượng Tử Hề lại giống như ghé sát vào tai chàng trai kia thầm thì, rất thân thiết.
Một niềm vui nở rộ trong lòng, bà nhanh chóng hỏi: "Hề Hề, sao không giới thiệu một chút?"
Giọng mẹ cô vốn nhẹ nhàng, nhưng vào tai cô lại giống như tảng đá nặng vài tấn.
Song chỉ trong phút chốc, đáy mắt Phượng Tử Hề lóe lên tia sáng, cô làm ra vẻ vô ý mà nói: "Đây là tổng chỉ huy ở doanh trại con. Mọi người thường gọi là Dạ ác ma!
"Hề Hề!!!" Thấy con gái mình ngay trước mặt tổng chỉ huy dám gọi anh ta là ác ma, quả thật rất to gan lớn mật. Liễu Duyệt lập tức quát lớn.
- ----- ------ Lời nói ngoài lề--------------
Tác giả: Haha....Có ai cảm thấy Dạ ác ma....rất đáng yêu không??? Có phải vì ngồi trong xe buồn quá nên đi ra ngoài hay vì lí do gì???
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook