Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn
-
Chương 109: Đầu gỗ
Người vệ sĩ nhìn Doãn Thu với ánh mắt nghiêm túc: "Tân binh kia, đây không phải chuyện của cô!"
Sắc mặt Doãn Thu biến đổi, có chút tức giận.
Cô chỉ ngón tay ra phía cổng nói: "Mở cửa!"
"Trước trận đấu, các tân binh đều không thể ra ngoài, trừ khi chỉ huy cho phép!" Lưng của người vệ sĩ thẳng tựa cây bút, thanh âm vang dội truyền vào tai Doãn Thu.
Trên môi Doãn Thu nở một nụ cười bí hiểm, không cho ra phải không?
Cô lập tức lùi lại vài bước, dự định nhảy ra như Phượng Tử Hề!
Nhưng mà, mộng luôn đẹp, còn thực tế thì tàn khốc...
Đôi chân vừa nhảy lên, toàn cơ thể đã lơ lửng trong không trung, hoàn toàn mất đi thăng bằng.
"Ahhh-" Sự hoảng loạn vang lên từ cổ họng Doãn Thu, tiếp theo âm thanh đó là một tiếng ~ầm~kéo dài...
Chỉ thấy khuôn mặt Doãn Thu trực tiếp chấm đất, tư thế quả thật rất khó coi...
Mấy người vệ sĩ đứng cạnh đó thực sự muốn cười, nhưng nghĩ đến Phượng Tử Hề dùng chính cách này thoát được ra bên ngoài liền không có tâm trạng nhếch môi.
Doãn Thu ngước mắt nhìn lên mấy người lính gác lúc này đang lơ đãng nhìn mình, trong lồng ngực không ngăn được lửa giận, giọng nói giận dữ của cô vang lên: "Còn không đến giúp tôi!"
Đau chết cô mất!
Chẳng biết có ảnh hưởng đến trận đấu ngày mai không nữa?
Doãn Thu hung hăng nhìn người vệ sĩ: "Đều là lỗi của anh đấy!"
Người vệ sĩ thế nhưng không nhận lỗi, anh ta lập tức phản bác: "Không phải lỗi do tôi!"
Rõ ràng là anh ta không có làm gì quá mà!
Doãn Thu tức nghẹn: "Không phải lỗi của anh thì của ai. Mở cửa ra, tôi sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra!"
Người vệ sĩ nghe xong lời này thì lập tức buông tay giữ Doãn Thu ra, nhưng giọng nói lại tăng thêm phần nghiêm nghị "Không được, đây là công việc của tôi!"
"--" Bởi vì người vệ sĩ đột ngột buông tay, Doãn Thu bị ngã xuống một lần nữa.
"Ahhhhh-Muốn giết tôi chắc!" Doãn Thu giận dữ hét lớn.
Người vệ sĩ nhanh chóng cúi xuống đỡ Doãn Thu dậy và cúi đầu xin lỗi.
Doãn Thu xoa xoa khuôn mặt và cái chân bị thương, nội tâm như túa máu: Mấy cái người này!
"Đồng chí cảnh vệ, anh không cần đuổi theo cô ấy đâu. Cô ấy sẽ quay lại sớm thôi!" Doãn Thu cảm thấy bản thân cần phải nói thêm điều gì đó.
"Nhưng các tân binh không thể ra ngoài. Đây là mệnh lệnh của tổng chỉ huy. Tôi không thể không nghe!" Người vệ sĩ cương quyết.
Doãn Thu nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh ta, chỉ hận không thể phun ra một ngụm máu tươi!
Anh ta là đầu gỗ chắc!
"Tôi đã nói như vậy, anh còn không chịu hiểu à!" Doãn Thu nhếch cằm nói một cách vô vọng.
"Không phải tôi không muốn hiểu, tôi chỉ làm đúng nhiệm vụ của mình!" Người vệ sĩ nghiêm túc giải thích.
Doãn Thu đành cạn lời.
Cuối cùng, cô phải cất công kể lại chuyện Liễu Duyệt tới đây thăm Phượng Tử Hề cho bọn họ nghe.
Người vệ sĩ hiểu ra nguyên nhân nhưng vẫn rất nề nếp trả lời: "Nếu trong vòng nửa giờ mà tân binh đó không quay lại, tôi sẽ báo cáo cho chỉ huy!"
Doãn Thu tức giận muốn ngã ngữa, tay chỉ thẳng về phía anh ta: "Anh...... anh......"
Nói nhiều như vậy. Cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài.
-
Ở bên kia.
Hình dáng của Phượng Tử Hề vô cùng quỷ mị, mục tiêu của cô là chiếc Chevrolet màu trắng phía trước.
Giọng nói sắc sảo của cô vang lên: "Mẹ ơi - chờ một chút!"
Liễu Duyệt ngồi trên ghế phụ với vẻ mặt thất thần, ánh mắt không chút xao động, ngay cả tâm trạng đầy phấn khích và kỳ vọng ban đầu cũng đã chuyển thành thất vọng...
Trong xe, bầu không khí trở nên ảm đạm...
Dạ Lăng Mặc đang chuẩn bị lái xe trở về quân doanh, bỗng thấy phía bên kia đường xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Anh nhíu mày, không suy nghĩ liền tăng tốc để bắt kịp.
"Mẹ kiếp!!!!" Một âm thanh dữ dội vang lên trong không khí.
Phượng Tử Hề căm phẫn nhìn chiếc xe Jeep ngang nhiên chắn trước mặt mình. Trong lòng không ngừng nguyền rủa.
Nhưng khi ngước mắt thấy người trong xe là Dạ Lăng Mặc, vẻ mặt ửng đỏ vì giận dữ của cô lập tức lộ ra ý cười, cô không chút khách khí mà mở cửa xe, nhảy vào chiếc ghế bên cạnh Dạ Lăng Mặc, tay chỉ chiếc Chevrolet đang chạy phía trước: "Giúp tôi đuổi theo chiếc xe kia!".
- ---- -Lời nói ngoài lề --- ---
Tác giả: Hahaha, buồn cười quá, các độc giả, các bạn có thấy buồn cười không???
Editor: Mình thì thấy chị nhà lật mặt còn nhanh hơn tốc độ lái xe của anh Dạ:))))
Sắc mặt Doãn Thu biến đổi, có chút tức giận.
Cô chỉ ngón tay ra phía cổng nói: "Mở cửa!"
"Trước trận đấu, các tân binh đều không thể ra ngoài, trừ khi chỉ huy cho phép!" Lưng của người vệ sĩ thẳng tựa cây bút, thanh âm vang dội truyền vào tai Doãn Thu.
Trên môi Doãn Thu nở một nụ cười bí hiểm, không cho ra phải không?
Cô lập tức lùi lại vài bước, dự định nhảy ra như Phượng Tử Hề!
Nhưng mà, mộng luôn đẹp, còn thực tế thì tàn khốc...
Đôi chân vừa nhảy lên, toàn cơ thể đã lơ lửng trong không trung, hoàn toàn mất đi thăng bằng.
"Ahhh-" Sự hoảng loạn vang lên từ cổ họng Doãn Thu, tiếp theo âm thanh đó là một tiếng ~ầm~kéo dài...
Chỉ thấy khuôn mặt Doãn Thu trực tiếp chấm đất, tư thế quả thật rất khó coi...
Mấy người vệ sĩ đứng cạnh đó thực sự muốn cười, nhưng nghĩ đến Phượng Tử Hề dùng chính cách này thoát được ra bên ngoài liền không có tâm trạng nhếch môi.
Doãn Thu ngước mắt nhìn lên mấy người lính gác lúc này đang lơ đãng nhìn mình, trong lồng ngực không ngăn được lửa giận, giọng nói giận dữ của cô vang lên: "Còn không đến giúp tôi!"
Đau chết cô mất!
Chẳng biết có ảnh hưởng đến trận đấu ngày mai không nữa?
Doãn Thu hung hăng nhìn người vệ sĩ: "Đều là lỗi của anh đấy!"
Người vệ sĩ thế nhưng không nhận lỗi, anh ta lập tức phản bác: "Không phải lỗi do tôi!"
Rõ ràng là anh ta không có làm gì quá mà!
Doãn Thu tức nghẹn: "Không phải lỗi của anh thì của ai. Mở cửa ra, tôi sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra!"
Người vệ sĩ nghe xong lời này thì lập tức buông tay giữ Doãn Thu ra, nhưng giọng nói lại tăng thêm phần nghiêm nghị "Không được, đây là công việc của tôi!"
"--" Bởi vì người vệ sĩ đột ngột buông tay, Doãn Thu bị ngã xuống một lần nữa.
"Ahhhhh-Muốn giết tôi chắc!" Doãn Thu giận dữ hét lớn.
Người vệ sĩ nhanh chóng cúi xuống đỡ Doãn Thu dậy và cúi đầu xin lỗi.
Doãn Thu xoa xoa khuôn mặt và cái chân bị thương, nội tâm như túa máu: Mấy cái người này!
"Đồng chí cảnh vệ, anh không cần đuổi theo cô ấy đâu. Cô ấy sẽ quay lại sớm thôi!" Doãn Thu cảm thấy bản thân cần phải nói thêm điều gì đó.
"Nhưng các tân binh không thể ra ngoài. Đây là mệnh lệnh của tổng chỉ huy. Tôi không thể không nghe!" Người vệ sĩ cương quyết.
Doãn Thu nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh ta, chỉ hận không thể phun ra một ngụm máu tươi!
Anh ta là đầu gỗ chắc!
"Tôi đã nói như vậy, anh còn không chịu hiểu à!" Doãn Thu nhếch cằm nói một cách vô vọng.
"Không phải tôi không muốn hiểu, tôi chỉ làm đúng nhiệm vụ của mình!" Người vệ sĩ nghiêm túc giải thích.
Doãn Thu đành cạn lời.
Cuối cùng, cô phải cất công kể lại chuyện Liễu Duyệt tới đây thăm Phượng Tử Hề cho bọn họ nghe.
Người vệ sĩ hiểu ra nguyên nhân nhưng vẫn rất nề nếp trả lời: "Nếu trong vòng nửa giờ mà tân binh đó không quay lại, tôi sẽ báo cáo cho chỉ huy!"
Doãn Thu tức giận muốn ngã ngữa, tay chỉ thẳng về phía anh ta: "Anh...... anh......"
Nói nhiều như vậy. Cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài.
-
Ở bên kia.
Hình dáng của Phượng Tử Hề vô cùng quỷ mị, mục tiêu của cô là chiếc Chevrolet màu trắng phía trước.
Giọng nói sắc sảo của cô vang lên: "Mẹ ơi - chờ một chút!"
Liễu Duyệt ngồi trên ghế phụ với vẻ mặt thất thần, ánh mắt không chút xao động, ngay cả tâm trạng đầy phấn khích và kỳ vọng ban đầu cũng đã chuyển thành thất vọng...
Trong xe, bầu không khí trở nên ảm đạm...
Dạ Lăng Mặc đang chuẩn bị lái xe trở về quân doanh, bỗng thấy phía bên kia đường xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Anh nhíu mày, không suy nghĩ liền tăng tốc để bắt kịp.
"Mẹ kiếp!!!!" Một âm thanh dữ dội vang lên trong không khí.
Phượng Tử Hề căm phẫn nhìn chiếc xe Jeep ngang nhiên chắn trước mặt mình. Trong lòng không ngừng nguyền rủa.
Nhưng khi ngước mắt thấy người trong xe là Dạ Lăng Mặc, vẻ mặt ửng đỏ vì giận dữ của cô lập tức lộ ra ý cười, cô không chút khách khí mà mở cửa xe, nhảy vào chiếc ghế bên cạnh Dạ Lăng Mặc, tay chỉ chiếc Chevrolet đang chạy phía trước: "Giúp tôi đuổi theo chiếc xe kia!".
- ---- -Lời nói ngoài lề --- ---
Tác giả: Hahaha, buồn cười quá, các độc giả, các bạn có thấy buồn cười không???
Editor: Mình thì thấy chị nhà lật mặt còn nhanh hơn tốc độ lái xe của anh Dạ:))))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook