Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)
-
Chương 208: Năm mới vui vẻ
Editor: Dungpro.
Thần sắc Thánh Tôn bình thản, Thủy Lung biết hắn lại ngang bướng. Nàng nghĩ không cần thiết dây dưa với Thánh Tôn chỉ vì một cái mặt nạ da người, thấy hắn không có ý định khoan nhượng, Thủy Lung cũng thỏa hiệp.
Thánh Tôn phát hiện nàng thỏa hiệp, khóe miệng hắn không khỏi mỉm cười, giống như đạt được thắng lợi nào đó.
Mặc dù hắn là người thắng, hắn cũng không có chút kiêu căng nào người thắng phải có, hắn vẫn vui vẻ chịu đựng Thủy Lung đè xuống chân, không nhìn đến huynh đệ Hoa Hoa vẫn cúi đầu không dám động ở cách đó không xa, nói với Thủy Lung chuyện trước đó bị cắt giữa chừng: "Ta ở chỗ Trưởng Tôn Vinh Cực gặp Túc Ương."
"Sao?" Thủy Lung vô cùng kinh ngạc, nhìn về phía hắn ý bảo hắn nói tiếp.
Thánh Tôn nói: "Bọn họ đang hợp tác."
"Hợp tác làm cái gì?" Thủy Lung hỏi.
"Chưa nói." Thánh Tôn nhún vai, hành vi bất nhã này hắn tùy ý làm lại trở nên ưu nhã.
Thủy Lung gật đầu, thoạt nhìn thần sắc không có bao nhiêu biến hóa, lại thực sự như bàng quan xem cuộc vui, nghe người khác đùa giỡn, chỉ xem chỉ nghe mà không tham dự vào.
“Đây là một cách hợp lí để xem người diễn trò." Thánh Tôn cúi đầu lẩm bẩm, giọng nói nhỏ đến mức Thủy Lung cũng không có nghe rõ.
Nàng quay lại nhìn hắn, cũng không hỏi hắn nói thầm cái gì, bỗng nhiên đưa tay tới gần gương mặt hắn.
Thánh Tôn như ngừng thở trong giây lát, hắn cho là nàng muốn làm gì đó, lại thấy nàng chỉ đưa tay chạm lên cái mặt nạ che nửa mặt hắn, tìm được cách tháo xuống. Kết quả như vậy, khiến trong lòng Thánh Tôn có chút thất vọng nhưng lại thở phào nhẹ nhõm.
Trên thực tế, mỗi khi Thủy Lung chủ động thân cận lại làm cho hắn căng thẳng tinh thần, phải xuất ra toàn bộ tinh thần để ứng phó, chỉ sợ dục vọng chiến thắng lý trí, làm ra chuyện gì đó nghiêm trọng.
Phải biết rằng, hiện tại cô gái trước mắt là một phụ nữ có thai, không chịu nổi sự hành hạ của hắn.
Nghĩ đến điều đó, ánh mắt Thánh Tôn hơi bất mãn nhìn cái bụng Thủy Lung giấu dưới chăn.
Bộ dáng này của hắn rơi vào mắt Thủy Lung, nàng không khỏi bật cười theo.
Người đàn ông này, đôi khi thật là ấu trĩ dễ thương.
Tiếng cười của nàng bị Thánh Tôn phát hiện, thấy trong mắt nàng lóe lên áng sáng rực rỡ, làm lộ ra dung nhan đẹp đến siêu phàm thoát tục, hắn mím môi một cái nói rằng: "Nàng đang chê cười ta?"
Thủy Lung nhíu mày, không thừa nhận cũng không phủ nhận, cầm mặt nạ vàng của hắn nghiên cứu, không khó tìm được kỹ xảo, có chút giống như gấp trang giấy lại.
Không biết rốt cuộc đây là dạng kim loại gì, cũng không biết mặt nạ này do ai làm, lại có thể ghép một cách chặt chẽ như thế này, dù mở ra hay gấp lại cũng không tìm được một kẽ hở, cũng lắp ghép giống như thương ngâm của nàng.
Vừa nghĩ tới thương ngâm, Thủy Lung lấy từ trong túi áo ra một vật nhỏ, chính là một trong những mảnh ghép của thương ngâm, thử rạch lên cái mặt nạ vàng của Thánh Tôn.
Bộ phận của thương ngâm lần trước lấy được ở trấn Vạn Lâm, nàng còn nhớ rất rõ ràng thứ vũ khí vô cùng sắc bén trong tay Lâm Thiên Bảo.
Một cái rạch này, hai đồ vật kim loại chạm vào nhau tạo ra một tiếng vang nhỏ.
Một tia lửa xẹt qua, có thể nói trên mặt nạ vàng không ánh sáng của Thánh Tôn để lại một vết cắt mờ.
"..." Thủy Lung thật không ngờ, thương ngâm được lắp ráp đã sắc bén đến trình độ như vậy, xem ra xuyên qua cùng nàng đến cái thế giới xa lạ này, thương ngâm cũng xảy ra một chút cải biến, nếu không thì không tạo ra vết tích như vậy trên mặt nạ.
Tuy rằng không biết mặt nạ của Thánh Tôn làm từ kim loại gì, nhưng nàng cũng biết độ cứng của mặt nạ này, dù sao có thể được Thánh Tôn mang theo người đi khắp đông tây, thì không thể giống những vật quý bình thường được.
Trong mắt Thánh Tôn cũng hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó đôi mắt nhất thời trầm xuống, vươn tay giành lấy bộ phận của thương ngâm trong tay Thủy Lung.
Thủy Lung tránh được, nhìn Thánh Tôn bắt đầu làm những việc có trách nhiệm vì nàng, "Không ngại, ta có thể giúp ngươi khắc một số thứ lên mặt nạ, nhất định đẹp hơn so với bây giờ.”
Nếu đã không cẩn thận để lại vết xước, chẳng bằng khắc hoa văn đa dạng một chút.
Nghe nàng vừa nói như vậy, sắc mặt của Thánh Tôn càng khó coi hơn.
"Cho ta." Hắn nghiêm túc nói.
Thủy Lung đưa tay trả mặt nạ lại cho Thánh Tôn, gương mặt vẻ vô tội.
Cho tới nay, Thủy Lung đối với Thánh Tôn thần sắc luôn luôn lạnh nhạt lại tùy ý, thần sắc nhu hòa như vậy lại càng ít, mỗi lần làm ra thần sắc đó lại khiến cho Thánh Tôn không biết làm thế nào.
Có lẽ, nên nói chỉ cần là người đàn ông khi đối mặt với biểu tình này của Thủy Lung đều không biết làm thế nào mới đúng, không chỉ không dậy nổi một tia lửa giận với nàng, chỉ sợ còn hận không thể vì nàng làm bất cứ chuyện gì, chỉ mong nàng nở nụ cười mừng rỡ.
Thánh Tôn tự nhiên cũng không tức giận được, ngay từ đầu hắn cũng không tức giận, chỉ là bất mãn Thủy Lung nói những lời này nhẹ nhàng như vậy, không nhận thức được tình trạng thân thể mình, không chịu chăm sóc bản thân.
"Bây giờ nàng có thể mệt nhọc đi làm điêu khắc sao!" Thánh Tôn giáo dục con hồ ly không nắm được trọng điểm này.
Thủy Lung chớp chớp đôi mắt, hiểu rõ vì sao Thánh Tôn lại có sắc mặt đó. Nàng nhìn vào mắt Thánh Tôn qua mặt nạ, nói: "Ngươi đã không để tâm, ta cũng cần phải phí sức."
Thánh Tôn bị bộ dáng không tim không phổi của nàng làm cho dở khóc dở cười, nghĩ thầm đành phải nhịn con hồ ly này, thực sự là càng ngày càng tùy hứng đanh đá, trong nháy mắt vừa đi ra ngoài vừa nghĩ đây chính là cưng chiều, chỉ cần đối phương ở trước mặt mình như vậy, hắn đã vui rồi, thậm chí trong lòng còn nghĩ thực sự nàng tùy hứng thêm chút nữa cũng không sao, tốt nhất là làm cho nàng quen được hắn phóng túng sủng ái, không thể rời đi được, đó chính là điều tuyệt nhất.
Việc này đúng là càng ngày càng không có giới hạn nhịp điệu rồi!
Một hồi lâu Thủy Lung không nghe thấy Thánh Tôn nói gì, đã thấy trong mắt hắn dao động, không rõ biến hóa trong tâm tình, khiến nàng sinh ra cảm giác bị một cái gì đó mắt tới.die././endaan.,lee qu uyd onn
Loại cảm giác này không phải lần đầu nàng cảm thấy ở Thánh Tôn, vốn dĩ cũng không cảm thấy kỳ quái kinh ngạc gì, nàng lạnh nhạt liếc mắt nhìn Thánh Tôn, đưa tay lấy bộ phận của thương ngâm về.
Nửa đường, tay của Thánh Tôn rất nhanh giữ cổ tay của nàng lại, trong lúc nàng ngẩn ra, đã đem bộ phận của thương ngâm cất đi.
"Ừm?" Thủy Lung cũng không tức giận, chỉ nhìn Thánh Tôn, ánh mắt muốn bảo hắn trả lại cho mình.
Thánh Tôn chẳng những không có trả mà còn giấu ở sau lưng sau đó chăm chú giáo dục Thủy Lung, "Thứ này rất sắc bén, để bên người nguy hiểm."
"Ta giữ lâu như vậy cũng chưa từng bị thương." Thủy Lung nói.
"Không được là không được." Thánh Tôn bướng bỉnh.
Thủy Lung híp mắt một cái, vui vẻ nhìn động tác giống hệt đứa bé của Thánh Tôn, sau đó cười nói: "Được rồi."
Cứ như vậy thỏa hiệp... Cứ như vậy thỏa hiệp? Cứ như vậy thỏa hiệp!
Trong mắt Thánh Tôn chợt lóe lên một tia vô cùng kinh ngạc, hắn nghĩ Thủy Lung thỏa hiệp quá dễ dàng.
Trong lúc Thánh Tôn còn đang nghi ngờ, Thủy Lung lại lười biếng lấy ra một vật vô cùng sắc bén lắn bằng nửa bàn tay, quơ quơ trước mặt Thánh Tôn trước, cười híp mắt nói: "Cái kia cho ngươi mượn chơi trước." Đằng sau có ý tứ ‘ngươi cứ lấy đi, ta còn có.’
"..." Thánh Tôn giọng điệu trẻ con của nàng khiến cho dở khóc dở cười.
Thật muốn đưa tay trói nàng lại, bắt nạt một phen!
Trong mắt Thánh Tôn cuộn sóng, mấp máy môi, nhưng lại lộ ra biểu tình "Nàng không ngoan".
Vai Thủy Lung run lên, bị sấm đánh không nhẹ, nàng ghét bỏ khoát khoát tay, "Hết cách với người, vào trong tắm rửa thay quần áo thoa thuốc rồi đi ra ăn cơm."
Vừa nghe Thủy Lung nói như vậy, Thánh Tôn mới phản ứng được, hình tượng của mình bây giờ quả thực không được tốt lắm, khóe miệng có vết trầy, áo trắng bẩn không chịu nổi, dính đầy vết tích.
"Được." Thánh Tôn không vội vã rời đi, nói với Thủy Lung: "Dừng lại ở bên ngoài lâu, trở về nhà thật ấm áp."
Thủy Lung nhìn ánh mặt trời đã yếu dần, cũng không cự tuyệt.
Hai người cùng nhau đi vào trong nhà, lúc đi qua chỗ hai huynh đệ Hoa Hoa, Thánh Tôn lạnh nhạt nói: "Còn không đi chuẩn bị đồ ăn?"
Hai huynh đệ Hoa Hoa nghe thấy tiếng nói tao nhã dịu dàng, lại giống như nghe thấy ma âm, cả người cứng nhắc run rẩy một cái, vội vã đáp lời, thân thể cứng đờ rời đi.
Hai huynh đệ bừng tỉnh vô tri giác gọi người chuẩn bị cơm nước, làm xong hết thảy hai huynh đệ cũng không biết làm gì nữa.
Một trận gió rét thổi tới, hai huynh đệ Hoa Hoa đều giật mình, mới lấy lại tinh thần.
"Đại ca, huynh nhìn thấy rồi sao?" Hoa Nhị hỏi Hoa Nhất một câu không đầu không đuôi.
Hoa Nhất lại biết hắn đang hỏi cái gì, gật đầu, rồi lại lắc đầu, thật thà nói: "Không biết có phải thật hay không."
Hoa Nhị cũng đờ đẫn nói theo: "Ta thấy một mỹ nhân tuyệt sắc!"
"Người tuyệt sắc trong miệng đệ còn ít sao?" Hoa Nhất nói.
Hoa Nhị vừa nghe thế liền kích động, "Không giống như vậy, lần này không giống như vậy, đệ dám nói, cái gì thánh nữ Doãn Linh Quang của Vô Song Điện, cái gì Triệu Du Nhi của phái Hợp Hoan, Diệp Cô Lâm của đỉnh Hoàng Sơn... tất cả, tất cả đều không bì kịp..."
Hoa Nhất cắt đứt lời của đệ đệ, "Nếu như ngươi không nhìn lầm, đó là thiếu phu nhân của chúng ta."
"..." Hoa Nhị trừng mắt há miệng. Sau đó hắn nói, "Ta có chút tin tưởng, nam nhân ở Tử Trúc viện, thật sự là tìm thiếu phu nhân của chúng ta."
Trước kia hắn còn nghĩ nam tử phong hoa tuyệt đại như thế, làm sao có thể coi trọng thiếu phu nhân tướng mạo bình thường. Ngày hôm nay nhìn đến kinh ngạc như vậy, hắn lại nghĩ, dù cho có người nói cho hắn biết, Thánh Tôn đại nhân trong truyền thuyết nhà bọn họ cũng yêu mến thiếu phu nhân hắn cũng không cảm thấy kỳ quái.
Với dung nhan này, đã định trước là tai họa của thiên hạ, khiến cho nam tử khắp thiên hạ truy đuổi tranh đoạt, khiến cho nữ tử khắp thiên hạ đố kị phẫn hận.
Thời gian không ngừng trôi qua, mấy ngày sau đó Thủy Lung và Thánh Tôn lần nữa khôi phục nếp sống ẩn cư không ra khỏi cửa, nhưng để Thủy Lung đỡ buồn, Thánh Tôn không ngăn cản tin tức bên ngoài truyền cho nàng.
Ví dụ như tin tức nghi ngờ một nam tử xưng là Thánh Tôn giết con trai của Trưởng môn phái Hoàng Sơn.
Ví dụ như người của Bích Kiếm sơn trang đến Phi Kính Thiên Sơn với khí thế bức người.
Ví dụ như Ngõa Thứ Quỷ Môn luôn luôn không tiến vào vùng đất Trung Nguyên, cũng không bao giờ tham dự đại hội võ lâm, năm nay lại cũng phái người đến nơi này, không biết có mục đích gì.
Ví dụ như Trường Nhạc Cung vừa chính vừa tà, cũng nghênh ngang tiến vào Phi Kính sơn cốc.
Đại hội võ lâm năm này tựa hồ sẽ hết sức náo nhiệt, khiến mọi người đều có dự cảm gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Tất cả mâu thuẫn lớn nhỏ trong Phi Kính Thiên Sơn không ngừng phát sinh, nhưng không ồn ào lớn, đại hội võ lâm vẫn tổ chức đúng hạn.die././endaan.,lee qu uyd onn
Đêm trước đại hội võ lâm, cốc chủ của Phi Kính sơn cốc Phùng Cẩm Hương mở tiệc mời tất cả người trong võ lâm đang ở Phi Kính trong sơn cốc.
Thủy Lung và Thánh Tôn nhận được thiệp mời.
Đêm nay, hai người mang theo hai huynh đệ Hoa Hoa, cùng đi ra Thính Lan Viện dự tiệc.
Thần sắc Thánh Tôn bình thản, Thủy Lung biết hắn lại ngang bướng. Nàng nghĩ không cần thiết dây dưa với Thánh Tôn chỉ vì một cái mặt nạ da người, thấy hắn không có ý định khoan nhượng, Thủy Lung cũng thỏa hiệp.
Thánh Tôn phát hiện nàng thỏa hiệp, khóe miệng hắn không khỏi mỉm cười, giống như đạt được thắng lợi nào đó.
Mặc dù hắn là người thắng, hắn cũng không có chút kiêu căng nào người thắng phải có, hắn vẫn vui vẻ chịu đựng Thủy Lung đè xuống chân, không nhìn đến huynh đệ Hoa Hoa vẫn cúi đầu không dám động ở cách đó không xa, nói với Thủy Lung chuyện trước đó bị cắt giữa chừng: "Ta ở chỗ Trưởng Tôn Vinh Cực gặp Túc Ương."
"Sao?" Thủy Lung vô cùng kinh ngạc, nhìn về phía hắn ý bảo hắn nói tiếp.
Thánh Tôn nói: "Bọn họ đang hợp tác."
"Hợp tác làm cái gì?" Thủy Lung hỏi.
"Chưa nói." Thánh Tôn nhún vai, hành vi bất nhã này hắn tùy ý làm lại trở nên ưu nhã.
Thủy Lung gật đầu, thoạt nhìn thần sắc không có bao nhiêu biến hóa, lại thực sự như bàng quan xem cuộc vui, nghe người khác đùa giỡn, chỉ xem chỉ nghe mà không tham dự vào.
“Đây là một cách hợp lí để xem người diễn trò." Thánh Tôn cúi đầu lẩm bẩm, giọng nói nhỏ đến mức Thủy Lung cũng không có nghe rõ.
Nàng quay lại nhìn hắn, cũng không hỏi hắn nói thầm cái gì, bỗng nhiên đưa tay tới gần gương mặt hắn.
Thánh Tôn như ngừng thở trong giây lát, hắn cho là nàng muốn làm gì đó, lại thấy nàng chỉ đưa tay chạm lên cái mặt nạ che nửa mặt hắn, tìm được cách tháo xuống. Kết quả như vậy, khiến trong lòng Thánh Tôn có chút thất vọng nhưng lại thở phào nhẹ nhõm.
Trên thực tế, mỗi khi Thủy Lung chủ động thân cận lại làm cho hắn căng thẳng tinh thần, phải xuất ra toàn bộ tinh thần để ứng phó, chỉ sợ dục vọng chiến thắng lý trí, làm ra chuyện gì đó nghiêm trọng.
Phải biết rằng, hiện tại cô gái trước mắt là một phụ nữ có thai, không chịu nổi sự hành hạ của hắn.
Nghĩ đến điều đó, ánh mắt Thánh Tôn hơi bất mãn nhìn cái bụng Thủy Lung giấu dưới chăn.
Bộ dáng này của hắn rơi vào mắt Thủy Lung, nàng không khỏi bật cười theo.
Người đàn ông này, đôi khi thật là ấu trĩ dễ thương.
Tiếng cười của nàng bị Thánh Tôn phát hiện, thấy trong mắt nàng lóe lên áng sáng rực rỡ, làm lộ ra dung nhan đẹp đến siêu phàm thoát tục, hắn mím môi một cái nói rằng: "Nàng đang chê cười ta?"
Thủy Lung nhíu mày, không thừa nhận cũng không phủ nhận, cầm mặt nạ vàng của hắn nghiên cứu, không khó tìm được kỹ xảo, có chút giống như gấp trang giấy lại.
Không biết rốt cuộc đây là dạng kim loại gì, cũng không biết mặt nạ này do ai làm, lại có thể ghép một cách chặt chẽ như thế này, dù mở ra hay gấp lại cũng không tìm được một kẽ hở, cũng lắp ghép giống như thương ngâm của nàng.
Vừa nghĩ tới thương ngâm, Thủy Lung lấy từ trong túi áo ra một vật nhỏ, chính là một trong những mảnh ghép của thương ngâm, thử rạch lên cái mặt nạ vàng của Thánh Tôn.
Bộ phận của thương ngâm lần trước lấy được ở trấn Vạn Lâm, nàng còn nhớ rất rõ ràng thứ vũ khí vô cùng sắc bén trong tay Lâm Thiên Bảo.
Một cái rạch này, hai đồ vật kim loại chạm vào nhau tạo ra một tiếng vang nhỏ.
Một tia lửa xẹt qua, có thể nói trên mặt nạ vàng không ánh sáng của Thánh Tôn để lại một vết cắt mờ.
"..." Thủy Lung thật không ngờ, thương ngâm được lắp ráp đã sắc bén đến trình độ như vậy, xem ra xuyên qua cùng nàng đến cái thế giới xa lạ này, thương ngâm cũng xảy ra một chút cải biến, nếu không thì không tạo ra vết tích như vậy trên mặt nạ.
Tuy rằng không biết mặt nạ của Thánh Tôn làm từ kim loại gì, nhưng nàng cũng biết độ cứng của mặt nạ này, dù sao có thể được Thánh Tôn mang theo người đi khắp đông tây, thì không thể giống những vật quý bình thường được.
Trong mắt Thánh Tôn cũng hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó đôi mắt nhất thời trầm xuống, vươn tay giành lấy bộ phận của thương ngâm trong tay Thủy Lung.
Thủy Lung tránh được, nhìn Thánh Tôn bắt đầu làm những việc có trách nhiệm vì nàng, "Không ngại, ta có thể giúp ngươi khắc một số thứ lên mặt nạ, nhất định đẹp hơn so với bây giờ.”
Nếu đã không cẩn thận để lại vết xước, chẳng bằng khắc hoa văn đa dạng một chút.
Nghe nàng vừa nói như vậy, sắc mặt của Thánh Tôn càng khó coi hơn.
"Cho ta." Hắn nghiêm túc nói.
Thủy Lung đưa tay trả mặt nạ lại cho Thánh Tôn, gương mặt vẻ vô tội.
Cho tới nay, Thủy Lung đối với Thánh Tôn thần sắc luôn luôn lạnh nhạt lại tùy ý, thần sắc nhu hòa như vậy lại càng ít, mỗi lần làm ra thần sắc đó lại khiến cho Thánh Tôn không biết làm thế nào.
Có lẽ, nên nói chỉ cần là người đàn ông khi đối mặt với biểu tình này của Thủy Lung đều không biết làm thế nào mới đúng, không chỉ không dậy nổi một tia lửa giận với nàng, chỉ sợ còn hận không thể vì nàng làm bất cứ chuyện gì, chỉ mong nàng nở nụ cười mừng rỡ.
Thánh Tôn tự nhiên cũng không tức giận được, ngay từ đầu hắn cũng không tức giận, chỉ là bất mãn Thủy Lung nói những lời này nhẹ nhàng như vậy, không nhận thức được tình trạng thân thể mình, không chịu chăm sóc bản thân.
"Bây giờ nàng có thể mệt nhọc đi làm điêu khắc sao!" Thánh Tôn giáo dục con hồ ly không nắm được trọng điểm này.
Thủy Lung chớp chớp đôi mắt, hiểu rõ vì sao Thánh Tôn lại có sắc mặt đó. Nàng nhìn vào mắt Thánh Tôn qua mặt nạ, nói: "Ngươi đã không để tâm, ta cũng cần phải phí sức."
Thánh Tôn bị bộ dáng không tim không phổi của nàng làm cho dở khóc dở cười, nghĩ thầm đành phải nhịn con hồ ly này, thực sự là càng ngày càng tùy hứng đanh đá, trong nháy mắt vừa đi ra ngoài vừa nghĩ đây chính là cưng chiều, chỉ cần đối phương ở trước mặt mình như vậy, hắn đã vui rồi, thậm chí trong lòng còn nghĩ thực sự nàng tùy hứng thêm chút nữa cũng không sao, tốt nhất là làm cho nàng quen được hắn phóng túng sủng ái, không thể rời đi được, đó chính là điều tuyệt nhất.
Việc này đúng là càng ngày càng không có giới hạn nhịp điệu rồi!
Một hồi lâu Thủy Lung không nghe thấy Thánh Tôn nói gì, đã thấy trong mắt hắn dao động, không rõ biến hóa trong tâm tình, khiến nàng sinh ra cảm giác bị một cái gì đó mắt tới.die././endaan.,lee qu uyd onn
Loại cảm giác này không phải lần đầu nàng cảm thấy ở Thánh Tôn, vốn dĩ cũng không cảm thấy kỳ quái kinh ngạc gì, nàng lạnh nhạt liếc mắt nhìn Thánh Tôn, đưa tay lấy bộ phận của thương ngâm về.
Nửa đường, tay của Thánh Tôn rất nhanh giữ cổ tay của nàng lại, trong lúc nàng ngẩn ra, đã đem bộ phận của thương ngâm cất đi.
"Ừm?" Thủy Lung cũng không tức giận, chỉ nhìn Thánh Tôn, ánh mắt muốn bảo hắn trả lại cho mình.
Thánh Tôn chẳng những không có trả mà còn giấu ở sau lưng sau đó chăm chú giáo dục Thủy Lung, "Thứ này rất sắc bén, để bên người nguy hiểm."
"Ta giữ lâu như vậy cũng chưa từng bị thương." Thủy Lung nói.
"Không được là không được." Thánh Tôn bướng bỉnh.
Thủy Lung híp mắt một cái, vui vẻ nhìn động tác giống hệt đứa bé của Thánh Tôn, sau đó cười nói: "Được rồi."
Cứ như vậy thỏa hiệp... Cứ như vậy thỏa hiệp? Cứ như vậy thỏa hiệp!
Trong mắt Thánh Tôn chợt lóe lên một tia vô cùng kinh ngạc, hắn nghĩ Thủy Lung thỏa hiệp quá dễ dàng.
Trong lúc Thánh Tôn còn đang nghi ngờ, Thủy Lung lại lười biếng lấy ra một vật vô cùng sắc bén lắn bằng nửa bàn tay, quơ quơ trước mặt Thánh Tôn trước, cười híp mắt nói: "Cái kia cho ngươi mượn chơi trước." Đằng sau có ý tứ ‘ngươi cứ lấy đi, ta còn có.’
"..." Thánh Tôn giọng điệu trẻ con của nàng khiến cho dở khóc dở cười.
Thật muốn đưa tay trói nàng lại, bắt nạt một phen!
Trong mắt Thánh Tôn cuộn sóng, mấp máy môi, nhưng lại lộ ra biểu tình "Nàng không ngoan".
Vai Thủy Lung run lên, bị sấm đánh không nhẹ, nàng ghét bỏ khoát khoát tay, "Hết cách với người, vào trong tắm rửa thay quần áo thoa thuốc rồi đi ra ăn cơm."
Vừa nghe Thủy Lung nói như vậy, Thánh Tôn mới phản ứng được, hình tượng của mình bây giờ quả thực không được tốt lắm, khóe miệng có vết trầy, áo trắng bẩn không chịu nổi, dính đầy vết tích.
"Được." Thánh Tôn không vội vã rời đi, nói với Thủy Lung: "Dừng lại ở bên ngoài lâu, trở về nhà thật ấm áp."
Thủy Lung nhìn ánh mặt trời đã yếu dần, cũng không cự tuyệt.
Hai người cùng nhau đi vào trong nhà, lúc đi qua chỗ hai huynh đệ Hoa Hoa, Thánh Tôn lạnh nhạt nói: "Còn không đi chuẩn bị đồ ăn?"
Hai huynh đệ Hoa Hoa nghe thấy tiếng nói tao nhã dịu dàng, lại giống như nghe thấy ma âm, cả người cứng nhắc run rẩy một cái, vội vã đáp lời, thân thể cứng đờ rời đi.
Hai huynh đệ bừng tỉnh vô tri giác gọi người chuẩn bị cơm nước, làm xong hết thảy hai huynh đệ cũng không biết làm gì nữa.
Một trận gió rét thổi tới, hai huynh đệ Hoa Hoa đều giật mình, mới lấy lại tinh thần.
"Đại ca, huynh nhìn thấy rồi sao?" Hoa Nhị hỏi Hoa Nhất một câu không đầu không đuôi.
Hoa Nhất lại biết hắn đang hỏi cái gì, gật đầu, rồi lại lắc đầu, thật thà nói: "Không biết có phải thật hay không."
Hoa Nhị cũng đờ đẫn nói theo: "Ta thấy một mỹ nhân tuyệt sắc!"
"Người tuyệt sắc trong miệng đệ còn ít sao?" Hoa Nhất nói.
Hoa Nhị vừa nghe thế liền kích động, "Không giống như vậy, lần này không giống như vậy, đệ dám nói, cái gì thánh nữ Doãn Linh Quang của Vô Song Điện, cái gì Triệu Du Nhi của phái Hợp Hoan, Diệp Cô Lâm của đỉnh Hoàng Sơn... tất cả, tất cả đều không bì kịp..."
Hoa Nhất cắt đứt lời của đệ đệ, "Nếu như ngươi không nhìn lầm, đó là thiếu phu nhân của chúng ta."
"..." Hoa Nhị trừng mắt há miệng. Sau đó hắn nói, "Ta có chút tin tưởng, nam nhân ở Tử Trúc viện, thật sự là tìm thiếu phu nhân của chúng ta."
Trước kia hắn còn nghĩ nam tử phong hoa tuyệt đại như thế, làm sao có thể coi trọng thiếu phu nhân tướng mạo bình thường. Ngày hôm nay nhìn đến kinh ngạc như vậy, hắn lại nghĩ, dù cho có người nói cho hắn biết, Thánh Tôn đại nhân trong truyền thuyết nhà bọn họ cũng yêu mến thiếu phu nhân hắn cũng không cảm thấy kỳ quái.
Với dung nhan này, đã định trước là tai họa của thiên hạ, khiến cho nam tử khắp thiên hạ truy đuổi tranh đoạt, khiến cho nữ tử khắp thiên hạ đố kị phẫn hận.
Thời gian không ngừng trôi qua, mấy ngày sau đó Thủy Lung và Thánh Tôn lần nữa khôi phục nếp sống ẩn cư không ra khỏi cửa, nhưng để Thủy Lung đỡ buồn, Thánh Tôn không ngăn cản tin tức bên ngoài truyền cho nàng.
Ví dụ như tin tức nghi ngờ một nam tử xưng là Thánh Tôn giết con trai của Trưởng môn phái Hoàng Sơn.
Ví dụ như người của Bích Kiếm sơn trang đến Phi Kính Thiên Sơn với khí thế bức người.
Ví dụ như Ngõa Thứ Quỷ Môn luôn luôn không tiến vào vùng đất Trung Nguyên, cũng không bao giờ tham dự đại hội võ lâm, năm nay lại cũng phái người đến nơi này, không biết có mục đích gì.
Ví dụ như Trường Nhạc Cung vừa chính vừa tà, cũng nghênh ngang tiến vào Phi Kính sơn cốc.
Đại hội võ lâm năm này tựa hồ sẽ hết sức náo nhiệt, khiến mọi người đều có dự cảm gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Tất cả mâu thuẫn lớn nhỏ trong Phi Kính Thiên Sơn không ngừng phát sinh, nhưng không ồn ào lớn, đại hội võ lâm vẫn tổ chức đúng hạn.die././endaan.,lee qu uyd onn
Đêm trước đại hội võ lâm, cốc chủ của Phi Kính sơn cốc Phùng Cẩm Hương mở tiệc mời tất cả người trong võ lâm đang ở Phi Kính trong sơn cốc.
Thủy Lung và Thánh Tôn nhận được thiệp mời.
Đêm nay, hai người mang theo hai huynh đệ Hoa Hoa, cùng đi ra Thính Lan Viện dự tiệc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook