Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)
-
Chương 209: Một màn phản bội
Editor: Dungpro
Tiệc tối được tổ chức ở nơi có cảnh đẹp nhất, đất rộng có nhiều hoa nhất của Phi Kính Sơn Cốc.
Khi đám người Thủy Lung và Thánh Tôn đi tới, bên trong đã có không ít người, có người đang ngồi cũng có người đứng thành từng tốp nói chuyện phiếm.
Dọc đường đi Thủy Lung đã phát hiện, lần này Phi Kính Sơn Cốc có rất nhiều phụ nữ có thai đến, có vẻ như mới mang thai hoặc đã mang thai vài tháng. Chuyện như vậy rất kỳ quái, ai cũng biết phụ nữ có thai không thích hợp đi lại, huống chi lại còn đi đến nơi náo nhiệt như đại hội võ lâm này.
Thủy Lung liếc mắt nhìn sang người Thánh Tôn, hiểu rõ chuyện này nhất định có quan hệ với hắn, là vì ẩn dấu hành tung và thân phận của nàng sao.
Mấy ngày liền một mực bế quan Phùng Khởi Phi sẽ không bỏ qua yến tiệc long trọng như vậy, hắn đi lại trong đám người, chào hỏi đám người của các môn phái lớn.
"Phùng huynh." Một tiếng nói quen thuộc vang lên, khiến sắc mặt Phùng Khởi Phi hơi đổi một chút, rất nhanh thu lại và khôi phục khuôn mặt tươi cười ôn hòa, quay đầu nhìn người gọi hắn.
Người này mặc trường bào màu lam sẫm khiêm tốn, trên người không đeo trang sức dư thừa, chỉ có duy nhất một thanh tiêu ngọc treo ở thắt lưng.
Mặt hắn rất trắng, tướng mạo xinh đẹp nho nhã, xuất sắc nhất chính là cặp mắt kia, rất sáng mà không bức người, lộ ra tia sáng cơ trí thấu suốt, giống như bất cứ chuyện gì cũng không thể qua được đôi mắt hắn, liếc mắt là có thể thấy rõ bản chất vạn vật.
Người này có loại phong thái đặc biệt, chỉ thuộc về phong thái của hắn, dù là ai đã từng gặp hắn đều không thể quên dễ dàng.
Đối với Phùng Khởi Phi lại càng như vậy.
"Hóa ra là Thiếu trang chủ của Bích Kiếm sơn trang." Phùng Khởi Phi mỉm cười với người vừa tới chào hỏi.
Nam tử đi tới không phải ai khác, chính là con trai độc nhất của minh chủ võ lâm, Thiếu trang chủ của Bích Kiếm sơn trang - Lâm Chi Tiếu.
Lâm Chi Tiếu bất đắc dĩ lắc đầu, "Phùng huynh gọi Chi Tiếu hay Lâm đệ đều được."
"Đây là lễ tiết nên có." Phùng Khởi Phi nói.
Lâm Chi Tiếu nhướng mày cười, cũng không biết là vô tình hay là cố ý, nói rằng: "Có câu là người giang hồ không câu nệ tiểu tiết."
Nụ cười trên mặt Phùng Khởi Phi không đổi, nói rằng: "Đối với Thiếu trang chủ của Bích Kiếm sơn trang, không thể tùy ý."
"Ha ha." Tiếng cười Lâm Chi Tiếu trong sáng, không có châm chọc cũng không có cố ý khiêu khích, thật giống như đang đùa với bạn tốt, "Đã nhiều năm như vậy, một điểm Phùng huynh cũng chưa từng thay đổi, một điểm cũng không đùa giỡn."
Nếu như là những năm trước đây, Phùng Khởi Phi nghe được câu này nhất định sẽ bực mình. Nhưng lúc này, đôi mắt hắn chỉ đảo qua, không có vẻ lo lắng một chút nào.
Lâm Chi Tiếu đã nhìn ra, Phùng Khởi Phi trưởng thành, tâm tình cũng thay đổi.
"Ồ, kia có phải là thiếu gia của huynh hay không?" giống như Phi Kính Sơn Cốc kiêng dè Bích Kiếm sơn trang, người của Bích Kiếm sơn trang cũng để tâm đến Phi Kính Sơn Cốc, đối với chuyện đã xảy ra Phi Kính Sơn Cốc, luôn có thể biết một cách nhanh chóng.
Tuy rằng từ chưa bao giờ thấy Thánh Tôn, nhưng qua tình báo, Lâm Chi Tiếu cũng biết đại khái hình dạng Thánh Tôn.
Phùng Khởi Phi nghe được lời của hắn, nhìn theo ánh mắt hắn, liền nhìn thấy hai người Thánh Tôn và Thủy Lung trong dòng người.
"Lâm Thiếu trang chủ xin tự nhiên." Phùng Khởi Phi lập tức bỏ lại Lâm Chi Tiếu, đi đến chỗ hai người Thánh Tôn và Thủy Lung.
Lâm Chi Tiếu như có điều suy nghĩ sờ sờ tiêu ngọc bên hông. Phùng Khởi Phi đúng là cam tâm tình nguyện nhận một chủ tử, vị thiếu gia này rốt cuộc là thân phận gì, có thể làm cho Phùng Khởi Phi cúi mình đến bây giờ, không có ý tứ giấu diếm thân là nô bộc chút nào, ngay cả tình báo của Bích Kiếm sơn trang cũng không tra ra một chút thông tin thân phận của người này.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân." Phùng Khởi Phi đứng trước mặt Thánh Tôn và Thủy Lung nửa thước, chuẩn bị tự mình dẫn đường cho họ, " Nô tài đã chuẩn bị chỗ ngồi."
"Chỗ đó đi." Thánh Tôn cắt đứt lời của hắn.
Phùng Khởi Phi nhìn vị trí theo ngón tay hắn chỉ, phát hiện đó là một chỗ bình thường ở một góc hẻo lánh.
Vị trí này không cao không thấp, không xứng vị trí chủ tử của thiếu chủ Phi Kính Sơn Cốc, nhưng Thánh Tôn đã lên tiếng, hắn chỉ có thể đáp ứng.
“Mời thiếu gia, thiếu phu nhân." Phùng Khởi Phi vẫn dẫn đường cho hai người.
Hắn là thiếu cốc chủ của Phi Kính Sơn Cốc, mọi cử động bị thu vào mắt, tự nhiên cũng thu một màn này vào mắt, ánh mắt nhìn Thánh Tôn và Thủy Lung đầy thâm ý.
"Đại hội võ lâm lần này xảy ra chuyện gì, nhiều phụ nữ có thai đến đây như vậy."
"Rốt cuộc bọn họ là ai, trước đây chưa từng thấy."
"Có thể khiến cho Thiếu cốc chủ của Phi Kính Sơn Cốc cam tâm tình nguyện làm nô như vậy, thân phận nhất định không đơn giản."
Chung quanh xì xào bàn tán rất nhỏ, nhưng vẫn có thể loáng thoáng nghe rõ vài câu.
Phùng Khởi Phi cảm nhận được một ánh mắt hèn mọn của một số kẻ cố ý đưa tới, mặt hắn không đổi sắc như cũ. Hắn làm như vậy có lợi cũng có hại, lợi là cho thiếu gia thấy rõ hắn trung thành, hại là khiến cho người khác coi thường hắn.
Chẳng qua hắn nghĩ nếu thiếu gia thật sự nhận vào, với thân phận vô cùng tôn quý kia, cho dù hắn làm người hầu thì cũng không thua thiệt chút nào, còn khiến người khác hâm mộ hắn.
Đáy mắt Phùng Khởi Phi hiện lên một tia sáng được ăn cả ngã về không.
Hắn đang đánh cuộc, vẫn luôn đánh cuộc.die,n; da.nlze.qu;ydo/nn,
"Đi làm chuyện của mình, không cần phải đế ý chúng ta." Đến chỗ ngồi, Thánh Tôn nói với Phùng Khởi Phi như vậy.
Phùng Khởi Phi gật đầu, nhìn về phía Thánh Tôn trong mắt lộ ra một tia cảm kích.
Tuy rằng hắn có thể ở trước mặt mọi người ‘tâm bình khí hòa’ biểu hiện bản thân là người hầu, nhưng những lời nói như vậy trong yến hội, rốt cuộc sẽ hao tổn nhiều uy nghiêm và thanh danh của hắn.
Thánh Tôn lựa chọn vị trí này rất hay, không cao không thấp ẩn giấu tốt mà lại không ảnh hưởng tầm nhìn, có thể nhìn thấy một phạm vi một nửa cảnh tượng của yến hội.
Thủy Lung đang muốn ngồi xuống, lại bị Thánh Tôn kéo, hắn không giải thích, vẫy Hoa Nhất và Hoa Nhị lại.
Hoa Nhất và Hoa Nhị lập tức hành động, trước đem lò ấm đặt dưới bàn đốt lên, sau đó đem cái chăn mềm trải lên trên ghế.
Thủy Lung thoáng sửng sốt, sau đó bình tĩnh ngồi lên cái ghế ấm áp mềm mại, không cần ngẩng đầu nhìn người khác cũng có thể cảm nhận được những ánh mắt xung quanh bắn tới, cùng với vẻ mặt vặn vẹo của những người đó.
Thánh Tôn ngồi ở bên cạnh nàng.
Hoa Nhất lại mở hộp đựng thức ăn đem theo ra, đem ra một mâm điểm tâm nhỏ, thận trọng để lên bàn.
Thủy Lung nhìn thoáng qua, nở nụ cười.
Đây là một mâm điểm tâm nhỏ, hạt dưa, một chút thức ăn khô, rõ ràng chuẩn bị để xem cuộc vui.
Đây là hắn sợ người khác không biết bọn họ đến là để xem trò vui sao?
Thủy Lung buồn cười nhìn Thánh Tôn.
Thánh Tôn tựa như đoán ra suy nghĩ trong lòng nàng, tươi cười với nàng, nụ cười dưới ngọn đèn dầu trong bóng đêm, đặc biệt thanh nhã mê người.
Hai người nhìn nhau cười mà trong mắt người khác lại thấy tình cảm hai người vô cùng tốt, đầu mày cuối mắt đưa tình.
Cách xa đó một bàn, Mộc Tuyết ung dung thản nhiên liếc nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, phát hiện vẻ mặt hắn bình thường, đôi mắt khẽ hạ xuống giống như một pho tượng yên tĩnh, toàn thân toả ra khí chất cao ngạo, tựa như không hề hứng thú với yến hội trước mặt.
Nàng khẽ nhíu mày, Vương gia không phát hiện Lung tỷ tỷ, hay là giả bộ?
"Tiểu Tuyết." Công Tử Nhàn gọi nàng một tiếng.
Mộc Tuyết quay lại nhìn hắn, thấy mắt hắn lộ ra một tia nhắc nhở, nàng hiểu ý tứ của hắn thu lại tâm tình của bản thân.
Lúc này Phùng Cẩm Hương đã đến, hắn đứng trên cao mọi người đều có thể nhìn thấy, máy móc phát biểu một hồi tuyên bố yến tiệc sẽ bắt đầu.
Yến hội lần này chủ yếu là để thể hiện phong độ và địa vị của Phi Kính Sơn Cốc, đại hội võ lâm hàng năm đều bắt đầu từ một đêm trước, người đời trước đều không lại gì. Nhưng lần này lời nói Phùng Cẩm Hương lại khiến bọn họ lưu ý.
"Lần này lời nói của Phùng Cẩm Hương hơi quá, dường như có ý muốn tranh chức minh chủ võ lâm tranh." Tô Bích Hiểu trưởng môn phái Cao Sơn* bên cạnh Lâm Vân Trùng khẽ cười.
*峼(gào): Từ này trong từ điển Hán Việt của Thiều Chửu không có, trong baike.baidu của Trung Quốc đọc là ‘gào’, dịch là hình dạng bên ngoài của núi. Mình nghĩ nghĩa của nó là ‘núi cao’, cho nên mình lấy âm Hán Việt là ‘Cao Sơn’ cũng là tên riêng của môn phái. Hi vọng các cao nhân đi qua chỉ giáo thêm. hihi
Lâm Vân Trùng cười nói: "Đại hội võ lâm không phải là một màn đại hội biến đổi cũ mới, thì là tranh đoạt vị trí minh chủ, có cái gì kỳ quái đâu." Tuy nói như vậy, nhưng ai cũng thấy được sự tự tin Lâm Vân Trùng, hắn tự tin minh sẽ là chủ võ lâm, sẽ ở Bích Kiếm sơn trang như trước.
Cho dù không phải hắn, cũng là con hắn.
Lâm Vân Trùng quay lại nhìn Lâm Chi Tiếu, không chút nào che giấu kiêu ngạo và vui mừng của người cha trong ánh mắt. Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn biến đổi, thấy Lâm Chi Tiếu đi đến một bàn.
Hắn không ngừng nhìn về phía Lâm Chi Tiếu, Thủy Lung cũng nhìn về phía Lâm Chi Tiếu đi.
Bởi vì Lâm Chi Tiếu đi đến một bàn, mà người đang ngồi bàn đó là Trưởng Tôn Vinh Cực.
Bởi vì trở ngại khoảng cách, hơn nữa tiếng động lớn xôn xao trong yến hội, Thủy Lung không nghe được tiếng của hắn, nhưng nhìn khẩu hình của hắn, nàng vẫn biết hắn đang nói gì.
Hắn đang nói... Nhiều năm trước, mấy người của vài môn phái trong giang hồ bị án đoạt ngọc diệt môn.
"Lại nói tiếp về vụ án này, cũng khiến ta bỏ ra không ít tâm lực." Thủy Lung "thấy" Lâm Chi Tiếu nói như vậy, sau đó hướng ra ngoài phất phất tay.
Từ hướng hắn phất tay có một nam tử đi ra, vóc người cao gầy, mặc bộ trường bào màu trắng bạc như ánh trăng.
Cái này đủ để hấp dẫn vô số nữ tử và nam tử, da thịt hắn trắng nõn như ngọc, tướng mạo so với Lâm Chi Tiếu càng tuấn tú mà không nữ tính yếu đuối, lông mi dài đen nhánh*, phía dưới là một đôi đôi mắt thâm thúy ôn hòa, mê người nhất chính là đôi môi đỏ mọng của hắn, bên khóe miệng nhếch lên vừa nhã nhặn lại ôn hòa.
*横飞入鬓的漆黑长眉: Hoành phi nhập tấn đích tất hắc trường mi: không biết dịch sao. Xin giúp đỡ ạ!
Ở đây đều là người trong giang hồ, khí chất của hắn văn nhã, mỗi động tác đều phù hợp câu ‘quân tử như ngọc’, khiến hắn càng thêm gây sự chú ý của người khác.
Ánh mắt Thủy Lung lóe lên, thần sắc cũng không thấy biến hóa lớn.
Bây giờ nàng là Thủy Lung chứ không phải là bạch Thủy Lung, phản ứng của thân thể này trong kí ức của nguyên thân còn lưu lại dã sớm bị thời gian mài mòn.
Cho dù mấy năm sau, hiện tại nàng gặp lại Trưởng Tôn Lưu Hiến so với lúc trước càng thêm thong dong, bởi vì không quan tâm, một tia cũng không cần thiết.
Không sai, người vốn không nên xuất hiện ở nơi này chính là Trưởng Tôn Lưu Hiến.
Thánh Tôn vẫn luôn nhìn phản ứng của Thủy Lung, thấy ánh mắt nàng nhìn Trưởng Tôn Lưu Hiến như nhìn người xa lạ, thậm chí cả người xa lạ cũng không bằng thì tâm tình trở nên sung sướng, nhẹ nhàng thì thầm bên tai nàng: "Là Túc Ương cứu hắn."
Thủy Lung gật đầu.
Điều này nàng sớm đã sớm đoán được.
Đương niên nàng để Mộc Tuyết truyền tin cho Túc Ương, là Túc Ương tiếp ứng để cho nàng thoát khỏi Tị Thử* sơn trang. Lúc Tị Thử sơn trang bị đốt, không biết Trưởng Tôn Lưu Hiến đi về hướng nào.
*避暑山庄: Tị Thử sơn trang: hình như chị Tịch Ngữ đã edit tên sơn trang này ở những chương trước, m ko thể nhớ được là chương nào nữa. Chỉ nhớ mang máng là tên không giống như này. Bạn nào đọc được mà không thấy giống thì cmt giúp nhé.
Nếu Trưởng Tôn Vinh Cực không cứu Trưởng Tôn Lưu Hiến, vậy thì có thể đúng lúc có người đi qua cứu Trưởng Tôn Lưu Hiến đi, chỉ là đúng lúc người của Túc Ương cũng ở đó.
"Hoàng thúc, đã lâu không gặp." Trưởng Tôn Lưu Hiến đi tới trước mặt Trưởng Tôn Vinh Cực mỉm cười hỏi thăm.
Thái độ của hắn rất ôn hòa nho nhã, không nhìn ra một điểm ghi hận, người không biết nhất định cho rằng tình cảm của hai người rất tốt.
Trưởng Tôn Vinh Cực ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cũng gật đầu đáp lại.
Khóe miệng tươi cười của Trưởng Tôn Lưu Hiến càng thêm.
Hắn bình tĩnh nhìn xung quanh, sau đó lơ đãng hỏi, "Sao không thấy hoàng thẩm?"
Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh nhạt nói: "Lấy chồng bỏ trốn."
Lời này rơi xuống, sắc mặt của Mộc Tuyết và Công Tử Nhàn đều hơi đổi, vô cùng kinh ngạc phức tạp nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực.
Trưởng Tôn Lưu Hiến lại cũng không kinh ngạc chút nào, cười nói: "Hoàng thúc không cần khổ sở, nàng ‘thủy tính dương hoa’*... Ngô!"
*Thủy tính dương hoa: Là thành ngữ ý nghĩa là giống như dòng nước dễ thay đổi, như hoa cây dương nhẹ bay. Trên baike có hình ảnh hoa cây dương giống như hoa bồ công anh ấy ạ, gió thổi là bay đầy trời. Nói chung ý nghĩa của câu thành ngữ là nữ nhân hay thay đổi, phụ nữ đều như nước với hoa, tình cảm không kiên định.
Hắn còn chưa nói hết lời, cả người đã bị đánh bay ra ngoài. May là giữa đường Lâm Chi Tiếu đỡ được mới không bị xấu mặt, nhưng mà trong nháy mắt sắc mặt hắn tái nhợt cùng với máu ở khóe miệng chảy xuống, cũng đủ để cho người khác biết hắn bị thương không nhẹ.
"Ta cho ngươi tư cách nói xấu nàng rồi sao?" Trưởng Tôn Vinh Cực nhàn nhạt nói.
Điều này hoàn toàn muốn nói ‘ta nói như thế nào cũng được, người khác thì không thể dùng tư thế đó để nói’.
Trưởng Tôn Lưu Hiến xiết chặt nắm tay, cúi đầu nói: "Cháu trai biết sai."
Ở đây phát sinh tranh chấp nhỏ nhất cũng bị mọi người nhìn thấy, Tô Bích Hiểu nói với Lâm Vân Trùng: " Hai người chỗ Chi Tiếu kia, hình như không phải người trong giang hồ?"
Lâm Vân Trùng cười nhạt nói: "Chi Tiếu giao hữu rất rộng."
Tô Bích Hiểu thấy hắn không nói nhiều cũng không hỏi nhiều, chuyển sang đề tài khác.
Lúc này yến hội vẫn duy trì liên tục đến nửa đêm mới kết thúc, tiêu thất đã lâu Trường Tôn Lưu Hiến biến mất đã lâu xuất hiện, ngồi chung một bàn với Trưởng Tôn Vinh Cực, nhìn qua giống như "Trò chuyện với nhau thật vui", điểm này Thủy Lung đều nhìn thấy.die,n; da.nlze.qu;ydo/nn,
Đây hết thảy là ai an bài, là làm cho ai xem, trong lòng Thủy Lung cân nhắc, nhưng nhất thời cũng không rõ lắm Túc Ương làm như vậy để làm gì.
Chỉ vì nàng không nhịn được mà đứng ra khuấy cho nước đầm đục thêm sao?
Từ yến hội trở về Thính Lan Viện, Thánh Tôn chuẩn bị cho nàng xong, trước khi đi khẽ một câu, "Xem người khác diễn trò, có thể làm trò trong nội dung hỉ nộ ái ố, cũng đừng để ảnh hưởng đến tâm tình."
Thủy Lung quay lại cho hắn một khuôn mặt tươi cười, sau đó nghiêng người vào trong đi ngủ.
Ngày mai, đại hội võ lâm chính thức bắt đầu, trong biển người tấp nập, Thủy Lung ngồi ở một chỗ trong khán đài, trông thấy người kia quần áo xanh, nam tử như tiên như yêu với thân phận đệ tử Ám Hoàng các, một đường vượt qua khó khăn giành được cái danh đứng đầu Long bảng.
Thấy hắn và Trưởng Tôn Lưu Hiến cùng đứng trên võ đài, nghe Trường Tôn Lưu Hiến cười, tiếng cười truyền khắp toàn trường đấu võ, "Hoàng thúc quả nhiên rất lợi hại, lấy bản lĩnh của Hoàng thúc, đổi lại quay về Tây Lăng quả thật dễ dàng."
Trưởng Tôn Vinh Cực nhàn nhạt nói: "Sau này Tây Lăng là của ngươi."
Trên mặt Trưởng Tôn Lưu Hiến không che giấu được dáng tươi cười, khẽ cười nói: "Hoàng chất tất nhiên không phụ Hoàng thúc."
Đây là võ đài, nói xong những lời này trước mặt của mọi người, Trưởng Tôn Lưu Hiến chuẩn bị chịu thua xuống đài, nhưng mà Trưởng Tôn Vinh Cực không có cho hắn cơ hội, một chưởng đánh xuống phía dưới đánh tan nội lực bên trong đan điền.
Miệng Trưởng Tôn Lưu Hiến phun máu, không thể tin nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực.
"Làm hoàng đế không cần võ công." Khẩu khí của Trưởng Tôn Vinh Cực nhàn nhạt, như là đang nói lại một việc hết sức bình thường.
Trong mắt Trưởng Tôn Lưu Hiến đầy hận ý không ngừng dâng lên, nhưng cuối cũng vẫn cúi đầu tấp xuống nói với Trưởng Tôn Vinh Cực "Hoàng thúc nói đúng!"
Trong khán đài, Thủy Lung cười nhẹ một tiếng.
Nàng đã hiểu ý của Túc Ương.
Hắn nhọc lòng thiết kế tất cả vì muốn cho chính mắt nàng thấy một trò đùa.
Một trò đùa tên là "Phản bội".
Trong đám người trên khán đài, có một người trông rất tầm thường ẩn trong đó, hắn nhìn võ đài, nghe những người xung quanh nghị luận ầm ĩ, nhỏ giọng thì thào, "Con rồng nhỏ, nếu một lần sinh tử không thể khiến ngươi chết lòng, tỉnh ngộ, như vậy hai lần này... Hai người này trước sau đều bị ngươi lưu luyến si mê, hôm nay đều phản bội, trong mắt bọn họ ngươi không thể so với giang sơn, không thể so với đại nghĩa. Ngươi đều nhìn thấy hết thảy, còn có thể thích nam nhân, tin tưởng nam nhân sao, còn có thể nỗ lực chân tình sao."
Dù cho việc này có một nửa là do hắn thiết kế, cũng có lời nói dối thêu dệt của hắn thì sao chứ.
"Hết hy vọng nhé, con rồng nhỏ." Trong đôi mắt đào hoa của Túc Ương đầy tâm tình phức tạp, vẻ tang thương không phù hợp với dáng vẻ và tuổi tác của hắn chút nào, "Làm vua, tốt nhất không nên làm việc theo cảm tính."
(D: Mặc dù biết rõ thân phận của nhân vật, nhưng vì sao lại như vậy nhỉ, mọi thứ vẫn rối quá! 1 vài chương nữa thôi kịch sẽ hạ màn. Vô cùng vô cùng vô cùng thú vị. Nguyên nhân của các loại rối loạn này là do tính cách của Đại miêu mà ra đó......)
Tiệc tối được tổ chức ở nơi có cảnh đẹp nhất, đất rộng có nhiều hoa nhất của Phi Kính Sơn Cốc.
Khi đám người Thủy Lung và Thánh Tôn đi tới, bên trong đã có không ít người, có người đang ngồi cũng có người đứng thành từng tốp nói chuyện phiếm.
Dọc đường đi Thủy Lung đã phát hiện, lần này Phi Kính Sơn Cốc có rất nhiều phụ nữ có thai đến, có vẻ như mới mang thai hoặc đã mang thai vài tháng. Chuyện như vậy rất kỳ quái, ai cũng biết phụ nữ có thai không thích hợp đi lại, huống chi lại còn đi đến nơi náo nhiệt như đại hội võ lâm này.
Thủy Lung liếc mắt nhìn sang người Thánh Tôn, hiểu rõ chuyện này nhất định có quan hệ với hắn, là vì ẩn dấu hành tung và thân phận của nàng sao.
Mấy ngày liền một mực bế quan Phùng Khởi Phi sẽ không bỏ qua yến tiệc long trọng như vậy, hắn đi lại trong đám người, chào hỏi đám người của các môn phái lớn.
"Phùng huynh." Một tiếng nói quen thuộc vang lên, khiến sắc mặt Phùng Khởi Phi hơi đổi một chút, rất nhanh thu lại và khôi phục khuôn mặt tươi cười ôn hòa, quay đầu nhìn người gọi hắn.
Người này mặc trường bào màu lam sẫm khiêm tốn, trên người không đeo trang sức dư thừa, chỉ có duy nhất một thanh tiêu ngọc treo ở thắt lưng.
Mặt hắn rất trắng, tướng mạo xinh đẹp nho nhã, xuất sắc nhất chính là cặp mắt kia, rất sáng mà không bức người, lộ ra tia sáng cơ trí thấu suốt, giống như bất cứ chuyện gì cũng không thể qua được đôi mắt hắn, liếc mắt là có thể thấy rõ bản chất vạn vật.
Người này có loại phong thái đặc biệt, chỉ thuộc về phong thái của hắn, dù là ai đã từng gặp hắn đều không thể quên dễ dàng.
Đối với Phùng Khởi Phi lại càng như vậy.
"Hóa ra là Thiếu trang chủ của Bích Kiếm sơn trang." Phùng Khởi Phi mỉm cười với người vừa tới chào hỏi.
Nam tử đi tới không phải ai khác, chính là con trai độc nhất của minh chủ võ lâm, Thiếu trang chủ của Bích Kiếm sơn trang - Lâm Chi Tiếu.
Lâm Chi Tiếu bất đắc dĩ lắc đầu, "Phùng huynh gọi Chi Tiếu hay Lâm đệ đều được."
"Đây là lễ tiết nên có." Phùng Khởi Phi nói.
Lâm Chi Tiếu nhướng mày cười, cũng không biết là vô tình hay là cố ý, nói rằng: "Có câu là người giang hồ không câu nệ tiểu tiết."
Nụ cười trên mặt Phùng Khởi Phi không đổi, nói rằng: "Đối với Thiếu trang chủ của Bích Kiếm sơn trang, không thể tùy ý."
"Ha ha." Tiếng cười Lâm Chi Tiếu trong sáng, không có châm chọc cũng không có cố ý khiêu khích, thật giống như đang đùa với bạn tốt, "Đã nhiều năm như vậy, một điểm Phùng huynh cũng chưa từng thay đổi, một điểm cũng không đùa giỡn."
Nếu như là những năm trước đây, Phùng Khởi Phi nghe được câu này nhất định sẽ bực mình. Nhưng lúc này, đôi mắt hắn chỉ đảo qua, không có vẻ lo lắng một chút nào.
Lâm Chi Tiếu đã nhìn ra, Phùng Khởi Phi trưởng thành, tâm tình cũng thay đổi.
"Ồ, kia có phải là thiếu gia của huynh hay không?" giống như Phi Kính Sơn Cốc kiêng dè Bích Kiếm sơn trang, người của Bích Kiếm sơn trang cũng để tâm đến Phi Kính Sơn Cốc, đối với chuyện đã xảy ra Phi Kính Sơn Cốc, luôn có thể biết một cách nhanh chóng.
Tuy rằng từ chưa bao giờ thấy Thánh Tôn, nhưng qua tình báo, Lâm Chi Tiếu cũng biết đại khái hình dạng Thánh Tôn.
Phùng Khởi Phi nghe được lời của hắn, nhìn theo ánh mắt hắn, liền nhìn thấy hai người Thánh Tôn và Thủy Lung trong dòng người.
"Lâm Thiếu trang chủ xin tự nhiên." Phùng Khởi Phi lập tức bỏ lại Lâm Chi Tiếu, đi đến chỗ hai người Thánh Tôn và Thủy Lung.
Lâm Chi Tiếu như có điều suy nghĩ sờ sờ tiêu ngọc bên hông. Phùng Khởi Phi đúng là cam tâm tình nguyện nhận một chủ tử, vị thiếu gia này rốt cuộc là thân phận gì, có thể làm cho Phùng Khởi Phi cúi mình đến bây giờ, không có ý tứ giấu diếm thân là nô bộc chút nào, ngay cả tình báo của Bích Kiếm sơn trang cũng không tra ra một chút thông tin thân phận của người này.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân." Phùng Khởi Phi đứng trước mặt Thánh Tôn và Thủy Lung nửa thước, chuẩn bị tự mình dẫn đường cho họ, " Nô tài đã chuẩn bị chỗ ngồi."
"Chỗ đó đi." Thánh Tôn cắt đứt lời của hắn.
Phùng Khởi Phi nhìn vị trí theo ngón tay hắn chỉ, phát hiện đó là một chỗ bình thường ở một góc hẻo lánh.
Vị trí này không cao không thấp, không xứng vị trí chủ tử của thiếu chủ Phi Kính Sơn Cốc, nhưng Thánh Tôn đã lên tiếng, hắn chỉ có thể đáp ứng.
“Mời thiếu gia, thiếu phu nhân." Phùng Khởi Phi vẫn dẫn đường cho hai người.
Hắn là thiếu cốc chủ của Phi Kính Sơn Cốc, mọi cử động bị thu vào mắt, tự nhiên cũng thu một màn này vào mắt, ánh mắt nhìn Thánh Tôn và Thủy Lung đầy thâm ý.
"Đại hội võ lâm lần này xảy ra chuyện gì, nhiều phụ nữ có thai đến đây như vậy."
"Rốt cuộc bọn họ là ai, trước đây chưa từng thấy."
"Có thể khiến cho Thiếu cốc chủ của Phi Kính Sơn Cốc cam tâm tình nguyện làm nô như vậy, thân phận nhất định không đơn giản."
Chung quanh xì xào bàn tán rất nhỏ, nhưng vẫn có thể loáng thoáng nghe rõ vài câu.
Phùng Khởi Phi cảm nhận được một ánh mắt hèn mọn của một số kẻ cố ý đưa tới, mặt hắn không đổi sắc như cũ. Hắn làm như vậy có lợi cũng có hại, lợi là cho thiếu gia thấy rõ hắn trung thành, hại là khiến cho người khác coi thường hắn.
Chẳng qua hắn nghĩ nếu thiếu gia thật sự nhận vào, với thân phận vô cùng tôn quý kia, cho dù hắn làm người hầu thì cũng không thua thiệt chút nào, còn khiến người khác hâm mộ hắn.
Đáy mắt Phùng Khởi Phi hiện lên một tia sáng được ăn cả ngã về không.
Hắn đang đánh cuộc, vẫn luôn đánh cuộc.die,n; da.nlze.qu;ydo/nn,
"Đi làm chuyện của mình, không cần phải đế ý chúng ta." Đến chỗ ngồi, Thánh Tôn nói với Phùng Khởi Phi như vậy.
Phùng Khởi Phi gật đầu, nhìn về phía Thánh Tôn trong mắt lộ ra một tia cảm kích.
Tuy rằng hắn có thể ở trước mặt mọi người ‘tâm bình khí hòa’ biểu hiện bản thân là người hầu, nhưng những lời nói như vậy trong yến hội, rốt cuộc sẽ hao tổn nhiều uy nghiêm và thanh danh của hắn.
Thánh Tôn lựa chọn vị trí này rất hay, không cao không thấp ẩn giấu tốt mà lại không ảnh hưởng tầm nhìn, có thể nhìn thấy một phạm vi một nửa cảnh tượng của yến hội.
Thủy Lung đang muốn ngồi xuống, lại bị Thánh Tôn kéo, hắn không giải thích, vẫy Hoa Nhất và Hoa Nhị lại.
Hoa Nhất và Hoa Nhị lập tức hành động, trước đem lò ấm đặt dưới bàn đốt lên, sau đó đem cái chăn mềm trải lên trên ghế.
Thủy Lung thoáng sửng sốt, sau đó bình tĩnh ngồi lên cái ghế ấm áp mềm mại, không cần ngẩng đầu nhìn người khác cũng có thể cảm nhận được những ánh mắt xung quanh bắn tới, cùng với vẻ mặt vặn vẹo của những người đó.
Thánh Tôn ngồi ở bên cạnh nàng.
Hoa Nhất lại mở hộp đựng thức ăn đem theo ra, đem ra một mâm điểm tâm nhỏ, thận trọng để lên bàn.
Thủy Lung nhìn thoáng qua, nở nụ cười.
Đây là một mâm điểm tâm nhỏ, hạt dưa, một chút thức ăn khô, rõ ràng chuẩn bị để xem cuộc vui.
Đây là hắn sợ người khác không biết bọn họ đến là để xem trò vui sao?
Thủy Lung buồn cười nhìn Thánh Tôn.
Thánh Tôn tựa như đoán ra suy nghĩ trong lòng nàng, tươi cười với nàng, nụ cười dưới ngọn đèn dầu trong bóng đêm, đặc biệt thanh nhã mê người.
Hai người nhìn nhau cười mà trong mắt người khác lại thấy tình cảm hai người vô cùng tốt, đầu mày cuối mắt đưa tình.
Cách xa đó một bàn, Mộc Tuyết ung dung thản nhiên liếc nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, phát hiện vẻ mặt hắn bình thường, đôi mắt khẽ hạ xuống giống như một pho tượng yên tĩnh, toàn thân toả ra khí chất cao ngạo, tựa như không hề hứng thú với yến hội trước mặt.
Nàng khẽ nhíu mày, Vương gia không phát hiện Lung tỷ tỷ, hay là giả bộ?
"Tiểu Tuyết." Công Tử Nhàn gọi nàng một tiếng.
Mộc Tuyết quay lại nhìn hắn, thấy mắt hắn lộ ra một tia nhắc nhở, nàng hiểu ý tứ của hắn thu lại tâm tình của bản thân.
Lúc này Phùng Cẩm Hương đã đến, hắn đứng trên cao mọi người đều có thể nhìn thấy, máy móc phát biểu một hồi tuyên bố yến tiệc sẽ bắt đầu.
Yến hội lần này chủ yếu là để thể hiện phong độ và địa vị của Phi Kính Sơn Cốc, đại hội võ lâm hàng năm đều bắt đầu từ một đêm trước, người đời trước đều không lại gì. Nhưng lần này lời nói Phùng Cẩm Hương lại khiến bọn họ lưu ý.
"Lần này lời nói của Phùng Cẩm Hương hơi quá, dường như có ý muốn tranh chức minh chủ võ lâm tranh." Tô Bích Hiểu trưởng môn phái Cao Sơn* bên cạnh Lâm Vân Trùng khẽ cười.
*峼(gào): Từ này trong từ điển Hán Việt của Thiều Chửu không có, trong baike.baidu của Trung Quốc đọc là ‘gào’, dịch là hình dạng bên ngoài của núi. Mình nghĩ nghĩa của nó là ‘núi cao’, cho nên mình lấy âm Hán Việt là ‘Cao Sơn’ cũng là tên riêng của môn phái. Hi vọng các cao nhân đi qua chỉ giáo thêm. hihi
Lâm Vân Trùng cười nói: "Đại hội võ lâm không phải là một màn đại hội biến đổi cũ mới, thì là tranh đoạt vị trí minh chủ, có cái gì kỳ quái đâu." Tuy nói như vậy, nhưng ai cũng thấy được sự tự tin Lâm Vân Trùng, hắn tự tin minh sẽ là chủ võ lâm, sẽ ở Bích Kiếm sơn trang như trước.
Cho dù không phải hắn, cũng là con hắn.
Lâm Vân Trùng quay lại nhìn Lâm Chi Tiếu, không chút nào che giấu kiêu ngạo và vui mừng của người cha trong ánh mắt. Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn biến đổi, thấy Lâm Chi Tiếu đi đến một bàn.
Hắn không ngừng nhìn về phía Lâm Chi Tiếu, Thủy Lung cũng nhìn về phía Lâm Chi Tiếu đi.
Bởi vì Lâm Chi Tiếu đi đến một bàn, mà người đang ngồi bàn đó là Trưởng Tôn Vinh Cực.
Bởi vì trở ngại khoảng cách, hơn nữa tiếng động lớn xôn xao trong yến hội, Thủy Lung không nghe được tiếng của hắn, nhưng nhìn khẩu hình của hắn, nàng vẫn biết hắn đang nói gì.
Hắn đang nói... Nhiều năm trước, mấy người của vài môn phái trong giang hồ bị án đoạt ngọc diệt môn.
"Lại nói tiếp về vụ án này, cũng khiến ta bỏ ra không ít tâm lực." Thủy Lung "thấy" Lâm Chi Tiếu nói như vậy, sau đó hướng ra ngoài phất phất tay.
Từ hướng hắn phất tay có một nam tử đi ra, vóc người cao gầy, mặc bộ trường bào màu trắng bạc như ánh trăng.
Cái này đủ để hấp dẫn vô số nữ tử và nam tử, da thịt hắn trắng nõn như ngọc, tướng mạo so với Lâm Chi Tiếu càng tuấn tú mà không nữ tính yếu đuối, lông mi dài đen nhánh*, phía dưới là một đôi đôi mắt thâm thúy ôn hòa, mê người nhất chính là đôi môi đỏ mọng của hắn, bên khóe miệng nhếch lên vừa nhã nhặn lại ôn hòa.
*横飞入鬓的漆黑长眉: Hoành phi nhập tấn đích tất hắc trường mi: không biết dịch sao. Xin giúp đỡ ạ!
Ở đây đều là người trong giang hồ, khí chất của hắn văn nhã, mỗi động tác đều phù hợp câu ‘quân tử như ngọc’, khiến hắn càng thêm gây sự chú ý của người khác.
Ánh mắt Thủy Lung lóe lên, thần sắc cũng không thấy biến hóa lớn.
Bây giờ nàng là Thủy Lung chứ không phải là bạch Thủy Lung, phản ứng của thân thể này trong kí ức của nguyên thân còn lưu lại dã sớm bị thời gian mài mòn.
Cho dù mấy năm sau, hiện tại nàng gặp lại Trưởng Tôn Lưu Hiến so với lúc trước càng thêm thong dong, bởi vì không quan tâm, một tia cũng không cần thiết.
Không sai, người vốn không nên xuất hiện ở nơi này chính là Trưởng Tôn Lưu Hiến.
Thánh Tôn vẫn luôn nhìn phản ứng của Thủy Lung, thấy ánh mắt nàng nhìn Trưởng Tôn Lưu Hiến như nhìn người xa lạ, thậm chí cả người xa lạ cũng không bằng thì tâm tình trở nên sung sướng, nhẹ nhàng thì thầm bên tai nàng: "Là Túc Ương cứu hắn."
Thủy Lung gật đầu.
Điều này nàng sớm đã sớm đoán được.
Đương niên nàng để Mộc Tuyết truyền tin cho Túc Ương, là Túc Ương tiếp ứng để cho nàng thoát khỏi Tị Thử* sơn trang. Lúc Tị Thử sơn trang bị đốt, không biết Trưởng Tôn Lưu Hiến đi về hướng nào.
*避暑山庄: Tị Thử sơn trang: hình như chị Tịch Ngữ đã edit tên sơn trang này ở những chương trước, m ko thể nhớ được là chương nào nữa. Chỉ nhớ mang máng là tên không giống như này. Bạn nào đọc được mà không thấy giống thì cmt giúp nhé.
Nếu Trưởng Tôn Vinh Cực không cứu Trưởng Tôn Lưu Hiến, vậy thì có thể đúng lúc có người đi qua cứu Trưởng Tôn Lưu Hiến đi, chỉ là đúng lúc người của Túc Ương cũng ở đó.
"Hoàng thúc, đã lâu không gặp." Trưởng Tôn Lưu Hiến đi tới trước mặt Trưởng Tôn Vinh Cực mỉm cười hỏi thăm.
Thái độ của hắn rất ôn hòa nho nhã, không nhìn ra một điểm ghi hận, người không biết nhất định cho rằng tình cảm của hai người rất tốt.
Trưởng Tôn Vinh Cực ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cũng gật đầu đáp lại.
Khóe miệng tươi cười của Trưởng Tôn Lưu Hiến càng thêm.
Hắn bình tĩnh nhìn xung quanh, sau đó lơ đãng hỏi, "Sao không thấy hoàng thẩm?"
Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh nhạt nói: "Lấy chồng bỏ trốn."
Lời này rơi xuống, sắc mặt của Mộc Tuyết và Công Tử Nhàn đều hơi đổi, vô cùng kinh ngạc phức tạp nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực.
Trưởng Tôn Lưu Hiến lại cũng không kinh ngạc chút nào, cười nói: "Hoàng thúc không cần khổ sở, nàng ‘thủy tính dương hoa’*... Ngô!"
*Thủy tính dương hoa: Là thành ngữ ý nghĩa là giống như dòng nước dễ thay đổi, như hoa cây dương nhẹ bay. Trên baike có hình ảnh hoa cây dương giống như hoa bồ công anh ấy ạ, gió thổi là bay đầy trời. Nói chung ý nghĩa của câu thành ngữ là nữ nhân hay thay đổi, phụ nữ đều như nước với hoa, tình cảm không kiên định.
Hắn còn chưa nói hết lời, cả người đã bị đánh bay ra ngoài. May là giữa đường Lâm Chi Tiếu đỡ được mới không bị xấu mặt, nhưng mà trong nháy mắt sắc mặt hắn tái nhợt cùng với máu ở khóe miệng chảy xuống, cũng đủ để cho người khác biết hắn bị thương không nhẹ.
"Ta cho ngươi tư cách nói xấu nàng rồi sao?" Trưởng Tôn Vinh Cực nhàn nhạt nói.
Điều này hoàn toàn muốn nói ‘ta nói như thế nào cũng được, người khác thì không thể dùng tư thế đó để nói’.
Trưởng Tôn Lưu Hiến xiết chặt nắm tay, cúi đầu nói: "Cháu trai biết sai."
Ở đây phát sinh tranh chấp nhỏ nhất cũng bị mọi người nhìn thấy, Tô Bích Hiểu nói với Lâm Vân Trùng: " Hai người chỗ Chi Tiếu kia, hình như không phải người trong giang hồ?"
Lâm Vân Trùng cười nhạt nói: "Chi Tiếu giao hữu rất rộng."
Tô Bích Hiểu thấy hắn không nói nhiều cũng không hỏi nhiều, chuyển sang đề tài khác.
Lúc này yến hội vẫn duy trì liên tục đến nửa đêm mới kết thúc, tiêu thất đã lâu Trường Tôn Lưu Hiến biến mất đã lâu xuất hiện, ngồi chung một bàn với Trưởng Tôn Vinh Cực, nhìn qua giống như "Trò chuyện với nhau thật vui", điểm này Thủy Lung đều nhìn thấy.die,n; da.nlze.qu;ydo/nn,
Đây hết thảy là ai an bài, là làm cho ai xem, trong lòng Thủy Lung cân nhắc, nhưng nhất thời cũng không rõ lắm Túc Ương làm như vậy để làm gì.
Chỉ vì nàng không nhịn được mà đứng ra khuấy cho nước đầm đục thêm sao?
Từ yến hội trở về Thính Lan Viện, Thánh Tôn chuẩn bị cho nàng xong, trước khi đi khẽ một câu, "Xem người khác diễn trò, có thể làm trò trong nội dung hỉ nộ ái ố, cũng đừng để ảnh hưởng đến tâm tình."
Thủy Lung quay lại cho hắn một khuôn mặt tươi cười, sau đó nghiêng người vào trong đi ngủ.
Ngày mai, đại hội võ lâm chính thức bắt đầu, trong biển người tấp nập, Thủy Lung ngồi ở một chỗ trong khán đài, trông thấy người kia quần áo xanh, nam tử như tiên như yêu với thân phận đệ tử Ám Hoàng các, một đường vượt qua khó khăn giành được cái danh đứng đầu Long bảng.
Thấy hắn và Trưởng Tôn Lưu Hiến cùng đứng trên võ đài, nghe Trường Tôn Lưu Hiến cười, tiếng cười truyền khắp toàn trường đấu võ, "Hoàng thúc quả nhiên rất lợi hại, lấy bản lĩnh của Hoàng thúc, đổi lại quay về Tây Lăng quả thật dễ dàng."
Trưởng Tôn Vinh Cực nhàn nhạt nói: "Sau này Tây Lăng là của ngươi."
Trên mặt Trưởng Tôn Lưu Hiến không che giấu được dáng tươi cười, khẽ cười nói: "Hoàng chất tất nhiên không phụ Hoàng thúc."
Đây là võ đài, nói xong những lời này trước mặt của mọi người, Trưởng Tôn Lưu Hiến chuẩn bị chịu thua xuống đài, nhưng mà Trưởng Tôn Vinh Cực không có cho hắn cơ hội, một chưởng đánh xuống phía dưới đánh tan nội lực bên trong đan điền.
Miệng Trưởng Tôn Lưu Hiến phun máu, không thể tin nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực.
"Làm hoàng đế không cần võ công." Khẩu khí của Trưởng Tôn Vinh Cực nhàn nhạt, như là đang nói lại một việc hết sức bình thường.
Trong mắt Trưởng Tôn Lưu Hiến đầy hận ý không ngừng dâng lên, nhưng cuối cũng vẫn cúi đầu tấp xuống nói với Trưởng Tôn Vinh Cực "Hoàng thúc nói đúng!"
Trong khán đài, Thủy Lung cười nhẹ một tiếng.
Nàng đã hiểu ý của Túc Ương.
Hắn nhọc lòng thiết kế tất cả vì muốn cho chính mắt nàng thấy một trò đùa.
Một trò đùa tên là "Phản bội".
Trong đám người trên khán đài, có một người trông rất tầm thường ẩn trong đó, hắn nhìn võ đài, nghe những người xung quanh nghị luận ầm ĩ, nhỏ giọng thì thào, "Con rồng nhỏ, nếu một lần sinh tử không thể khiến ngươi chết lòng, tỉnh ngộ, như vậy hai lần này... Hai người này trước sau đều bị ngươi lưu luyến si mê, hôm nay đều phản bội, trong mắt bọn họ ngươi không thể so với giang sơn, không thể so với đại nghĩa. Ngươi đều nhìn thấy hết thảy, còn có thể thích nam nhân, tin tưởng nam nhân sao, còn có thể nỗ lực chân tình sao."
Dù cho việc này có một nửa là do hắn thiết kế, cũng có lời nói dối thêu dệt của hắn thì sao chứ.
"Hết hy vọng nhé, con rồng nhỏ." Trong đôi mắt đào hoa của Túc Ương đầy tâm tình phức tạp, vẻ tang thương không phù hợp với dáng vẻ và tuổi tác của hắn chút nào, "Làm vua, tốt nhất không nên làm việc theo cảm tính."
(D: Mặc dù biết rõ thân phận của nhân vật, nhưng vì sao lại như vậy nhỉ, mọi thứ vẫn rối quá! 1 vài chương nữa thôi kịch sẽ hạ màn. Vô cùng vô cùng vô cùng thú vị. Nguyên nhân của các loại rối loạn này là do tính cách của Đại miêu mà ra đó......)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook