Vũ Hậu Thanh Thần
Chương 67:

Khương Triệt phất tay, chào hỏi: "Là em cảm thấy, có một số việc vẫn là nhiều người ở đây thì tốt hơn.”

Hai chủ nhiệm lớp hai mặt nhìn nhau, cô Dương lại gọi chủ nhiệm lớp 7 ngồi xuống, cuối cùng mới hỏi: "Em gọi mọi người tới đây, là có chuyện gì?”

Khương Triệt lười biếng tựa vào ghế, cao cao vểnh chân lên, ánh mắt từ trên người cô Dương chuyển đến trên người Tống Khinh Trầm.

Trên người cô mặc áo sơ mi đồng phục học sinh ngắn tay màu lam, làn da trắng bệch, gương mặt nho nhỏ dưới ánh đèn lạnh của văn phòng cô Dương nổi lên ánh sáng mềm mại, cặp kính quy củ đeo trên mặt, bên trong cất giấu đôi mắt ướt át trong suốt. Đẹp mắt. Khương Triệt quay đầu lại, cúi đầu cười, giọng nói khàn khàn. "Không có ý gì khác, chính là nói cho các người biết, tiền là em lấy.”

Tống Khinh Trầm chợt ngẩng đầu, đột nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm cô Dương, hơi nóng bốc lên, giống như hoa hồng nhỏ trong suối nước nóng dính hoa lộ, thái dương chảy ra một tầng mồ hôi.

"Cậu ấy... Cậu ấy đang nói dối!”

"Không nói dối.”

Nhìn chằm chằm vào phản ứng của Tống Khinh Trầm, Khương Triệt không chút để ý cười: "Cậu ấy không biết, là em bỏ tiền vào bàn của cậu ấy.” Khương Triệt vén mí mắt lên, nửa ngưỡng mộ nhìn Tống Khinh Trầm, không chút khẩn trương nào, ngược lại càng cười tươi hơn: "Em thích cậu ấy, lúc trước đã từng lộ tâm ý với cậu ấy, nhưng cậu ấy không tiếp nhận, còn cự tuyệt trước mặt mọi người.”

"Em rất tức giận, cho nên mới lấy tiền cố ý bỏ vào trong từ điển của cậu ấy, muốn trêu chọc cậu ấy.”

Tất cả các chi tiết đều đúng, động cơ cũng miễn cưỡng hợp lý, hai vị giáo viên trao đổi thần sắc với nhau.

Cô Dương quan sát vẻ mặt của hai người ở đây, hỏi cẩn thận: "Khi nào em ăn cắp tiền?”

"Hôm nay giữa giờ học.”

"Khi nào thì bỏ tiền vào bàn của em ấy?”

"Trong giờ học thể dục.”

"Khi nào một cái lỗ được đào trong từ điển của em ấy?”

Lúc này đây, Khương Triệt dừng lại ba giây, lộ ra nụ cười đùa giỡn: "Đêm qua, sau khi tan học.”

Mỗi một câu nói, Tống Khinh Trầm đều nghe rõ ràng, cô cắn chặt môi dưới, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, vốn là cô gái nhu thuận nghe lời, giờ phút này lại kiên định cắt đứt câu hỏi của cô Dương.

"Khương Triệt, cậu đừng nói dối nữa.”

"Làm sao cậu biết, trong bàn của tôi, có một quyển từ điển Tiếng Anh?" Thanh âm nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chàng trai giờ phút này đang ngồi trên ghế vẻ mặt không sao cả.

Tầm mắt hai người va chạm trên không trung, Tống Khinh Trầm siết chặt bàn nhựa bên cạnh.

Trong tầm mắt, Khương Triệt vẫn là bộ dáng cô quen biết, lười biếng lắc lư mũi chân, đồng phục học sinh mở rộng, mồ hôi nhỏ giọt theo thái dương, nện lên xương quai xanh lõm sâu, theo đường cong khe xương chảy xuống.

Anh ấy cầm cổ áo trước ngực lắc lư qua lại, mang theo gió nhỏ khô nóng, trên mặt tường đối diện, giây châm đang lắc lư, phân châm đang lắc lư, định kỳ gặp nhau, trọng ảnh tích tắc vô hạn chiếu rọi.

Anh nghe thấy Tống Khinh Trầm cắn răng, giọng nói khẽ nuốt.

"Cậu không biết.”

"Từ điển trong bàn của tôi, là một hai tháng gần đây mới mua, phiên bản mới nhất.”

Khương Triệt không nói lời nào, cô bỗng nhiên quay đầu lại: "Cô Dương, cậu ấy đang nói dối.”

"Cậu ấy cái gì cũng không biết.”

"Tôi biết a." Ánh mắt Khương Triệt lóe lên, lại cười bất cần đời: "Chu Trì Vọng đề nghị cậu mua.”

Thanh âm Tống Khinh Trầm hơi dừng lại.



Trả lời xong Tống Khinh Trầm, Khương Triệt lại chuyển hướng cô Dương.

"Cho nên, cô tìm cậu ấy cũng vô dụng, quả thật không phải cậu ấy lấy.”

"Chuyện tôi thổ lộ với cậu ấy, người biết không có mười người cũng có tám người đi, cô tùy tiện tìm bạn học lớp năm hỏi một chút, không phải đã rõ ràng sao.”

“Cậu đừng có nói bậy nữa mà.”

Cô Dương không nói gì, Tống Khinh Trầm sốt ruột đi về phía trước, hai bên mái tóc xoăn đen nhánh đặt bên cạnh gò má, vành tai nóng lên, thân thể run rẩy, giữa hai má lại mơ hồ nổi lên ửng đỏ.

Đó là tức giận.

Thì ra cô cũng có lúc tức giận sốt ruột như vậy.

Khương Triệt mơ hồ nhếch môi, chuyển hướng cô Dương: "Lời nên nói đã nói, chuyện nên dặn dò cũng đã được giải thích rõ ràng, còn lại làm sao bây giờ, các người tự mình định đi.”

Ánh mắt liếc mắt nhìn ví tiền của cô Dương: "Dù sao tiền cũng tìm được, không cần em bồi thường chứ?”

Loại tình huống này, ngay cả cô Dương cũng không ngờ tới, cô ấy cau mày, ánh mắt ở trên người hai người đi qua đi lại, lại là một lòng một dạ, cũng ở giờ phút này nhận ra đây là chiêu mèo vờn chuột.

Cô ấy hỏi Khương Triệt: "En có biết là em đang nói gì không?”

"Đương nhiên.”

"Vô luận mục đích trộm tiền của emlà gì, đều là trộm tiền, mà là số tiền không nhỏ, nếu nhà trường báo cảnh sát, em phải chịu trách nhiệm hình sự.”

"Huống chi, lấy tiền có liên quan đến yêu sớm.”

"Cho dù trường học thả em một con ngựa, không báo cảnh sát, cũng sẽ bị ghi vào học bạ, đây là chuyện sẽ đi cùng em cả đời.”

Cô Dương nhìn chằm chằm Khương Triệt, ánh mắt như đuốc.

"Khương Triệt, em thật sự đã nghĩ rõ chưa?”

Tống Khinh Trầm đứng đối diện Khương Triệt, giờ phút này điên cuồng lắc đầu, mái tóc hai bên má theo động tác của cô lắc trái lắc phải, hốc mắt nóng lên, bóng người dưới ánh đèn lạnh mơ hồ, chỉ có giọng nói khàn khàn mỉm cười rõ ràng có thể nghe thấy.

Hát những bài hát vui vẻ hoặc ảm đạm, đọc những từ ngữ kiêu ngạo hoặc thực tế.

Hiện tại, anh ấy khẽ cười một tiếng, lười biếng ngẩng đầu.

"Sự thật là như thế, em nhận.”

Một bộ dáng mặc cho người ta bày biện.

Chủ nhiệm lớp 7 tức giận lớn tiếng trách cứ: "Khương Triệt!”

"Ở đây, có thể nghe thấy" thuận tiện xoa tai: "không có tuổi, cũng không cần phải gọi to đâu.”

Cuối cùng, vẫn là cô Dương ngăn cản giáo viên chủ nhiệm lớp 7.

"Chuyện này tôi sẽ cùng giáo viên chủ nhiệm của em thương lượng một chút.”

"Chuyện yêu đương, cũng sẽ thông báo cho mẹ em.”

Đôi mắt Khương Triệt khẽ nhúc nhích, ngược lại nhìn về phía hai vị giáo viên, không nóng không lạnh bĩu môi, lộ ra một nụ cười đùa cợt: "Thế nào cũng được, bất quá bà ấy phỏng chừng sẽ không để ý tới các người.”

"Gần đây bà Khương đang làm ăn lớn, vội vàng cất cánh.”



Hai giáo viên thì thầm trong văn phòng.

Khương Triệt và Tống Khinh Trầm hai người ở cửa văn phòng mặt không chút thay đổi.

Họ không thể đi, chỉ cần đứng đây đợi kết quả.

Đèn hành lang ban đêm lúc tối lúc sáng, theo sợi tóc nặng nề của Tống Khinh Trầm phẩy vào mặt cô, làm nổi bật nửa khuôn mặt bên cạnh cô trắng nõn.

Cô cúi đầu, nhìn chằm chằm giày của mình, hiếm khi ở một mình, nhưng cũng không thèm liếc nhìn anh ấy một cái, trầm thấp nói.

"Cậu không nên nhảy ra.”

Diễn biến đến tận bây giờ, Tống Khinh Trầm cũng không nghĩ tới, cô siết chặt tay nắm cửa văn phòng cô Dương, xương ngón tay trắng bệch: "Chuyện này không liên quan đến cậu, lát nữa cậu đi nói với cô Dương, nói rõ ràng.”

"Nói với cô, lời nói vừa rồi, chỉ là trò đùa của cậu.”

Cho đến bây giờ, chuyện này vẫn chưa khép lại.

Là người sắp gánh tội, vẻ mặt Khương Triệt lại không thay đổi, chỉ cảm thấy thú vị.

Anh ấy hơi cúi đầu, cúi đầu lại gần cô trong ánh đèn sáng tối.

Hô hấp cực nóng chậm rãi vuốt ve gò má cô, nhưng anh ấy hồn nhiên không trả lời câu hỏi của Tống Khinh Trầm, chỉ nhìn chằm chằm biểu tình vi diệu biến hóa trên mặt cô, hỏi.

"Tôi chịu hay không chịu tội quan trọng đến như vậy hay sao?”

Hốc mắt Tống Khinh Trầm sốt ruột nóng lên, không ngừng phát ra hô hấp dồn dập trong hành lang trống rỗng, con ngươi cô dưới ánh đèn trắng đục đột nhiên co rụt lại, khẽ hỏi anh.

"Khương Triệt, cậu cứ như vậy không sợ xử phạt sao?”

Người bình thường một hai câu đều vấp ngã, hiện tại lại nói vô cùng lưu loát, đôi mắt càng cuống đến phát sáng.

"Nếu như thật sự bị ghi vào học bạ, sau này cậu giải thích cho fan của mình như thế nào, đoạn quá khứ này?”

"Nói cho các cô ấy biết, cậu ở thời trung học trộm tiền, chỉ vì một cái, đùa giỡn sao?”

Cô bỗng nhiên cắn răng, khó có thể kiềm chế vươn tay ra, giơ lên giữa không trung: "Cậu có thể hay không, thanh tỉnh một chút?!”

Ngón tay trắng nõn gầy gò của cô gái cứ như vậy treo lơ lửng giữa không trung, như là đang phát tác, cũng như đang run rẩy, dưới ánh đèn trắng đục, bóng dáng lung lay không vững.

Cuối cùng vẫn không thể vung một cái tát này vào Khương Triệt, mà dừng lại ở vị trí cách khuôn mặt anh ấy chưa đầy một cm.

Cô nhắm mắt lại, suy sụp buông tay mình xuống, giống như bị dỡ bỏ khí lực toàn thân.

Cúi đầu im lặng: "Cậu vô tội.”

Khương Triệt nhíu mày, cúi đầu nhìn cô gái trước mặt bởi vì tức giận mà run rẩy, đột nhiên ôn nhu nói: "Tôi cũng cảm thấy tôi vô tội.”

"Dù sao chờ cậu một tiết học, cũng không đợi được cậu.”

"Cậu muốn nói gì với tôi, hiện tại nói, tôi nghe.”

Tống Khinh Trầm hô hấp chậm lại.

Tối nay trong đầu cô giống như bị nhồi nhét đầy bông gòn, bắt đầu từ giây phút Khương Triệt tiến vào, lý trí dần dần sụp đổ, cảm xúc chua xót kêu gào trong cơ thể.

Đôi mắt cô mở to dưới ánh đèn trần trắng lạnh, khóe môi nhúc nhích, phát ra một hai âm khàn khàn: "Thật ra...”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương