Vũ Hậu Thanh Thần
-
Chương 66:
Cô Dương nửa mím môi khóe môi: "Nhưng mà, đây không phải là lý do trộm tiền.”
"Cô Dương" Tống Khinh Trầm bất đắc dĩ nói: "Em thật sự không có trộm tiền.”
Cô Dương lẳng lặng nhìn cô: "Làm sao em có thể giải thích được tiền từ trong bàn của em rơi ra, còn bị kẹp vào từ điển tiếng Anh của em nữa?”
Tống Khinh Trầm lắc đầu, thấp giọng trả lời: "Không có cách nào giải thích, nhưng quyển từ điển kia không phải của em, trên từ điển của em có ghi chú.”
"Ghi chú?" Cô Dương nhíu mày.
Tống Khinh Trầm gật đầu, khẽ khép mắt che lại vệt hồng trong đáy mắt dưới ánh sáng trắng, ngượng ngùng trả lời: "Em nghĩ là, học thuộc từ điển, không thành công.”
"Tống Khinh Trầm" Cô Dương giờ phút này từ trong bình nước rót cho mình một ly nước, lại đưa một ly nước ấm cho cô.
"Hiện tại nói dối, đối với em không có chỗ tốt gì.”
Tống Khinh Trầm đột nhiên ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn chằm chằm cô ấy.
"Tính toán thời gian, trong phòng làm việc cũng chỉ là buổi trưa và giờ học thể dục là không có người ở đây, căn cứ vào hai giờ này, em sẽ đi tìm trường học xem giám sát.”
"Mặc dù tầng một giám sát bị hỏng, nhưng các tầng khác đều tốt.”
Thấy Tống Khinh Trầm hơi nhíu mày, cô Dương lại thở dài: "Em biết tôi đã nhìn thấy cái gì?”
"Em hẳn là biết, trường học cấm yêu sớm.”
"Hôm nay giữa giờ học, tại sao em không xuống tập thể dục, cả lớp đều đến đông đủ, chỉ thiếu một mình em.”
"Đó là bởi vì lớp trưởng nhờ, nhờ em giúp cô ấy tìm một chút..." Phảng phất khó có thể mở miệng, Tống Khinh Trầm đi sờ túi của mình.
Sau đó trong lòng hơi trầm xuống.
Cô không tìm thấy điện thoại di động trong túi.
Cắn môi dưới, nghe thấy cô Dương bình tĩnh hỏi: "Đi tìm lớp 7 tìm Khương Triệt, đúng không? “
"Tuổi của các em, có một số thanh xuân xao động là chuyện bình thường, nhưng không thể vì yêu mà bỏ bê việc học, càng không nên vì yêu mà trộm tiền.”
Lão Dương nhìn về phía Tống Khinh Trầm, lộ ra vẻ mặt nửa thất vọng: "Tôi vốn tưởng rằng em là một cô gái hiểu chuyện.”
Tống Khinh Trầm chỉ cảm thấy không thể tin được.
Cô ngơ ngác dưới ánh đèn trong văn phòng, trong vòng một phút ngắn ngủi, rốt cục cũng sáng tỏ một sự thật.
Cô Dương căn bản sẽ không nghe cô nói chuyện.
Cô ấy đã xác định rằng cô là một kẻ ăn cắp tiền, và thậm chí áp đặt một lớp logic cho cái gọi là động cơ của mình.
Cô Dương cảm thấy, cô trộm tiền, là bởi vì Khương Triệt.
Vô lý mà phù hợp với thực tế.
Tống Khinh Trầm cúi đầu, nhìn chằm chằm đôi giày trắng của mình.
Nó lắc lư trên bóng tối.
Tổ chức tốt ngôn ngữ của mình, Tống Khinh Trầm nói: "Cô Dương, em không có trộm tiền, cũng không có yêu đương.”
Dọng nói khàn đục.
Thậm chí ánh mắt cũng không chút sợ hãi nghênh đón.
Hai người lẳng lặng đứng trong văn phòng, giống như đang đối đầu.
Cô Dương nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm cô gái đang ngồi trên sô pha, lại không hề nhượng bộ, nhưng giọng điệu hòa hoãn lại: "Tôi biết nói chuyện như vậy, có thể làm cho em có chút kích động.”
"Như vậy, tiết học này em học ở trong phòng làm việc của tôi trước, tôi đi xem tình huống tự học buổi tối, em cần bài thi gì, tôi giúp em mang tới đây.”
Tống Khinh Trầm thu liễm mặt mày.
Một lúc lâu sau, cô trả lời: "Được rồi.”
Cô Dương mang cho Tống Khinh Trầm một ít tư liệu đề thi, sau đó vừa đi chính là nửa tiết học.
Tống Khinh Trầm ngồi trên bàn làm việc của cô Dương, ánh đèn xanh đánh lên mi mắt của cô, lưu lại bóng râm loang lổ phủ lên đáy mắt, cô phảng phất không bị ảnh hưởng chút nào, trong tay cầm bút chì màu đen, không ngừng viết vẽ trên giấy trắng. Trên đỉnh đầu, đồng hồ nhựa tích tắc, nhắc nhở thời gian từng phút từng phút trôi qua.
Chờ cô làm xong nửa bộ bài thi trong tay, chuẩn bị đáp án, nghe thấy chuông tan học tự học buổi tối, thanh âm từng trận, rõ ràng ở bên tai kêu gào.
Tan học, cô Dương còn chưa trở về, cô chỉ có thể ở lại chỗ này, đại khái đợi đến tối hôm nay tự học kết thúc, cô vẫn chỉ có thể ở lại chỗ này.
Tống Khinh Trầm cảm thấy không sao cả.
Chỉ ước định với Khương Triệt, cô có thể phải nuốt lời.
*
Buổi tối tự học thậm chí còn chưa tan học, Khương Triệt liền từ hàng ghế sau lẻn ra khỏi lớp, đi lên sân thượng lầu bốn.
Trong quá trình lên lầu, gặp một nữ sinh đi vệ sinh ở giữa, nhìn thấy anh ấy liền lộ ra vẻ mặt vui mừng.
"Khương Triệt, còn đang đi học, cậu đi đâu vậy?”
Khương Triệt nửa dừng bước, cũng mặc kệ người hỏi là ai, tùy tâm sở dục trả lời: "Có việc.”
"Vậy có cần tôi giúp không?”
Khương Triệt liếc mắt nhìn nữ sinh dang chào hỏi một cái.
Lúc nói chuyện, tâm tình chủ động lấy lòng sắp tràn ra, trong nháy mắt kia, làm cho anh ấy nhớ tới một lắp bắp nhỏ nào đó.
Luôn mở to hai tròng mắt trong như suối, lúc nào cũng nhìn nhìn chăm chú vào anh ấy, trao đổi với anh ấy, lúc nghiêm túc suy nghĩ, sẽ khẽ nhíu mày, ngón tay theo bản năng nắm chặt cùng một chỗ.
Giống như một loại dụ dỗ im lặng.
Anh ấy khẽ nhếch khóe môi, tâm tình cực tốt trả lời: "Không cần, trở về lớp đi.”
Dứt lời, cũng mặc kệ nữ sinh trả lời như thế nào, vẫn đi lên trên, mở cửa ra, gió lạnh ban đêm rầm rầm rót vào, chui vào góc áo của anh ấy, nhất thời phồng lên như một quả bóng.
Quá trình chờ người như kéo dài dằng dặc, Khương Triệt tìm được một chỗ mình quen ở trên sân thượng, tiện tay lấy ra bật lửa mới, châm một điếu thuốc. Nhấc mí mắt lên, vạn nhà ở phương xa chiếu ánh đèn khiến đêm tối như ban ngày.
Đối với anh ấy, khoảng cách đến ban ngày chỉ là 10 phút.
Một chút tia lửa được thắp lên, anh ấy một tay bóp bật lửa, ấn vang, bóp đi, mỗi một phút chờ đợi đều như được lắp đặt lên máy kéo dài thời gian, trở nên vô cùng dài. Khương Triệt cứ như vậy lẳng lặng dựa vào lan can trên sân thượng, đối với bầu trời đầy sao chờ cô gái trong lòng hắn, cho đến khi chuông lớp vang lên.
Anh ấy tự giễu nhếch khóe môi, lắc lắc bả vai đứng dậy, nhìn điện thoại di động của mình.
Chỉ một giây trước, nơi đó có thêm một tin nhắn, là Tam Lục gửi.
[Triệt ca, đại sự không tốt]
[Lắp bắp nhỏ lớp 5 bị cô Dương gọi đến văn phòng, đến bây giờ người vẫn chưa ra ngoài]
Hóa ra là như vậy.
Trong nháy mắt đó, Khương Triệt tựa hồ nghe thấy một góc nào đó trong lòng mình thở phào nhẹ nhõm.
Anh ấy ngậm điếu thuốc thứ hai và đưa ra một quyết định trong sân thượng tối tăm.
Tống Khinh Trầm ở trong phòng làm việc của cô Dương chờ.
Cô Dương trong giờ tựu học không dừng lại ở trong phòng làm việc, thẳng đến khi chuông kết thúc lớp học vang lên mới nhớ tới, mới bước vào văn phòng, đối diện với Tống Khinh Trầm đang đứng ở văn phòng duỗi thắt lưng.
Trong nháy mắt đó, ngay cả cô ấy cũng bội phục tổ chất tâm lý của cô gái này, một bên lại đáng tiếc nghĩ, đây là một mầm non khó có thể có để mà trước khi thi đại học lâm nguy không loạn.
Cô gái tháo kính ra, lộ ra đôi mắt sáng ngời như mã não đen phía dưới, thanh lệ lại đẹp mắt nhìn chằm chằm cô.
Cô Dương họ nhẹ một tiếng, tiến vào liền hỏi.
"Tống Khinh Trầm, em không có gì muốn nói với tôi sao?”
Cô gái lộ ra vẻ mặt mê mang, lắc đầu, thậm chí còn hỏi: "Em có nên nói gì với cô không?”
Một cái nhìn ngây thơ và nghiêm túc.
Cô Dương ở trong lòng yên lặng thở dài một hơi.
Thật không may.
Một giây sau, cô ném đòn sát thủ cuối cùng về phía Tống Khinh Trầm: "Tống Khinh Trầm, em phải biết rằng, bất luận là yêu đương hay là trộm tiền trong trường, đều sẽ có xử phạt tương ứng, hai tội chồng lên nhau, em có thể bị ghi vào học bạ.” Tống Khinh Trầm lẳng lặng nghe.
"Nếu em chịu thừa nhận sai lầm, cũng cam đoan sau này cắt đứt quan hệ với Khương Triệt lớp 7, tôi có thể giúp em nói chuyện tốt với lãnh đạo trường, tôi cũng không hy vọng trong lớp của tôi xuất hiện một học sinh bị xử phạt ở cấp trung học.”
Tống Khinh Trầm nhíu mày, bĩu môi, cô hỏi: "Cô Dương, vì sao chỉ nhìn thấy một video giám sát ở hành lang, cô liền quyết đoán cho rằng, nhất định là em trộm tiền?”
"Cô cũng không có tận mắt nhìn thấy em trộm tiền, hoặc là giấu tiền phải không?”
Chỉ một câu, giọng nói của cô Dương hỏi đột nhiên ngừng lại.
"Hay là nói, chỉ cần hợp logic của cô là sẽ trở thành học sinh có tội, nhất định có tội?”
Tống Khinh Trầm nói chuyện khó có được lưu loát.
Mượt mà và chậm chạp.
Cô nói xong, ngón tay mò mẫm ở rìa mặt bàn, tìm được mắt kính của mình, đeo trên sống mũi, lại mở miệng.
"Cô Dương, chuyện hôm nay, cô có thể ấn định, dựa theo suy đoán của cô đánh em thành người có tội, nhưng em không phục.”
Vào giây cuối cùng, cô nhắc lại lời nói của mình.
"Em không có, không có yêu đương, cũng không có trộm tiền.”
Giọng thiếu nữ mềm mại dễ nghe, lại mang theo một tia kiên trì.
Cô Dương nghe hung hăng nhíu mày.
Cô ấy hít sâu một hơi: "Tôi thấy, cần phải gọi Khương Triệt lớp 7 tới hỏi một chút, em nói xem?”
m cuối vẫn chưa rơi.
Cánh cửa văn phòng tiếng Anh đột nhiên được mở ra.
Có người nghênh ngang đi vào, không chút để ý kéo một cái ghế trong văn phòng, lười biếng dựa vào lưng ghế.
"Đừng tìm, em tới rồi đây.”
Tống Khinh Trầm đột nhiên nhíu mày, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
"Khương...”
Lời nói của cô thậm chí còn chưa nói ra miệng, cô Dương so với cô nhanh hơn chất vấn: "Em tới làm gì vậy?”
Khương Triệt trong tay cầm một cái bật lửa lắc lắc chơi đùa, ánh mắt thậm chí không rơi lên người hai người, chỉ cười: “Cô Dương, không phải cô thích nhất là em đến phòng làm việc của cô sao?”
"Hiện tại không hoan nghênh?”
Thấy cô Dương trừng mắt nhìn anh ấy, cầm lấy điện thoại trong phòng làm việc, Khương Triệt giống như đã hiểu rõ suy nghĩ của cô ấy, ngồi ở một bên lười biếng trả lời: "Không cần gọi, em đã thông báo cho lớp trưởng trước khi tới đây.”
Cô Dương buông điện thoại xuống, không thể tin nhìn chằm chằm chàng trai trước mặt.
Hai phút sau, có người đẩy cửa, mặc áo sơ mi màu xám thẳng tắp, khuỷu tay kẹp một quyển sách, thoạt nhìn là muốn mang theo đến buổi tối tự học, sau khi vào cửa, khách sáo hỏi.
“Cô Dương? Cô đang tìm tôi à?”
Giáo viên chủ nhiệm lớp 7.
"Cô Dương" Tống Khinh Trầm bất đắc dĩ nói: "Em thật sự không có trộm tiền.”
Cô Dương lẳng lặng nhìn cô: "Làm sao em có thể giải thích được tiền từ trong bàn của em rơi ra, còn bị kẹp vào từ điển tiếng Anh của em nữa?”
Tống Khinh Trầm lắc đầu, thấp giọng trả lời: "Không có cách nào giải thích, nhưng quyển từ điển kia không phải của em, trên từ điển của em có ghi chú.”
"Ghi chú?" Cô Dương nhíu mày.
Tống Khinh Trầm gật đầu, khẽ khép mắt che lại vệt hồng trong đáy mắt dưới ánh sáng trắng, ngượng ngùng trả lời: "Em nghĩ là, học thuộc từ điển, không thành công.”
"Tống Khinh Trầm" Cô Dương giờ phút này từ trong bình nước rót cho mình một ly nước, lại đưa một ly nước ấm cho cô.
"Hiện tại nói dối, đối với em không có chỗ tốt gì.”
Tống Khinh Trầm đột nhiên ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn chằm chằm cô ấy.
"Tính toán thời gian, trong phòng làm việc cũng chỉ là buổi trưa và giờ học thể dục là không có người ở đây, căn cứ vào hai giờ này, em sẽ đi tìm trường học xem giám sát.”
"Mặc dù tầng một giám sát bị hỏng, nhưng các tầng khác đều tốt.”
Thấy Tống Khinh Trầm hơi nhíu mày, cô Dương lại thở dài: "Em biết tôi đã nhìn thấy cái gì?”
"Em hẳn là biết, trường học cấm yêu sớm.”
"Hôm nay giữa giờ học, tại sao em không xuống tập thể dục, cả lớp đều đến đông đủ, chỉ thiếu một mình em.”
"Đó là bởi vì lớp trưởng nhờ, nhờ em giúp cô ấy tìm một chút..." Phảng phất khó có thể mở miệng, Tống Khinh Trầm đi sờ túi của mình.
Sau đó trong lòng hơi trầm xuống.
Cô không tìm thấy điện thoại di động trong túi.
Cắn môi dưới, nghe thấy cô Dương bình tĩnh hỏi: "Đi tìm lớp 7 tìm Khương Triệt, đúng không? “
"Tuổi của các em, có một số thanh xuân xao động là chuyện bình thường, nhưng không thể vì yêu mà bỏ bê việc học, càng không nên vì yêu mà trộm tiền.”
Lão Dương nhìn về phía Tống Khinh Trầm, lộ ra vẻ mặt nửa thất vọng: "Tôi vốn tưởng rằng em là một cô gái hiểu chuyện.”
Tống Khinh Trầm chỉ cảm thấy không thể tin được.
Cô ngơ ngác dưới ánh đèn trong văn phòng, trong vòng một phút ngắn ngủi, rốt cục cũng sáng tỏ một sự thật.
Cô Dương căn bản sẽ không nghe cô nói chuyện.
Cô ấy đã xác định rằng cô là một kẻ ăn cắp tiền, và thậm chí áp đặt một lớp logic cho cái gọi là động cơ của mình.
Cô Dương cảm thấy, cô trộm tiền, là bởi vì Khương Triệt.
Vô lý mà phù hợp với thực tế.
Tống Khinh Trầm cúi đầu, nhìn chằm chằm đôi giày trắng của mình.
Nó lắc lư trên bóng tối.
Tổ chức tốt ngôn ngữ của mình, Tống Khinh Trầm nói: "Cô Dương, em không có trộm tiền, cũng không có yêu đương.”
Dọng nói khàn đục.
Thậm chí ánh mắt cũng không chút sợ hãi nghênh đón.
Hai người lẳng lặng đứng trong văn phòng, giống như đang đối đầu.
Cô Dương nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm cô gái đang ngồi trên sô pha, lại không hề nhượng bộ, nhưng giọng điệu hòa hoãn lại: "Tôi biết nói chuyện như vậy, có thể làm cho em có chút kích động.”
"Như vậy, tiết học này em học ở trong phòng làm việc của tôi trước, tôi đi xem tình huống tự học buổi tối, em cần bài thi gì, tôi giúp em mang tới đây.”
Tống Khinh Trầm thu liễm mặt mày.
Một lúc lâu sau, cô trả lời: "Được rồi.”
Cô Dương mang cho Tống Khinh Trầm một ít tư liệu đề thi, sau đó vừa đi chính là nửa tiết học.
Tống Khinh Trầm ngồi trên bàn làm việc của cô Dương, ánh đèn xanh đánh lên mi mắt của cô, lưu lại bóng râm loang lổ phủ lên đáy mắt, cô phảng phất không bị ảnh hưởng chút nào, trong tay cầm bút chì màu đen, không ngừng viết vẽ trên giấy trắng. Trên đỉnh đầu, đồng hồ nhựa tích tắc, nhắc nhở thời gian từng phút từng phút trôi qua.
Chờ cô làm xong nửa bộ bài thi trong tay, chuẩn bị đáp án, nghe thấy chuông tan học tự học buổi tối, thanh âm từng trận, rõ ràng ở bên tai kêu gào.
Tan học, cô Dương còn chưa trở về, cô chỉ có thể ở lại chỗ này, đại khái đợi đến tối hôm nay tự học kết thúc, cô vẫn chỉ có thể ở lại chỗ này.
Tống Khinh Trầm cảm thấy không sao cả.
Chỉ ước định với Khương Triệt, cô có thể phải nuốt lời.
*
Buổi tối tự học thậm chí còn chưa tan học, Khương Triệt liền từ hàng ghế sau lẻn ra khỏi lớp, đi lên sân thượng lầu bốn.
Trong quá trình lên lầu, gặp một nữ sinh đi vệ sinh ở giữa, nhìn thấy anh ấy liền lộ ra vẻ mặt vui mừng.
"Khương Triệt, còn đang đi học, cậu đi đâu vậy?”
Khương Triệt nửa dừng bước, cũng mặc kệ người hỏi là ai, tùy tâm sở dục trả lời: "Có việc.”
"Vậy có cần tôi giúp không?”
Khương Triệt liếc mắt nhìn nữ sinh dang chào hỏi một cái.
Lúc nói chuyện, tâm tình chủ động lấy lòng sắp tràn ra, trong nháy mắt kia, làm cho anh ấy nhớ tới một lắp bắp nhỏ nào đó.
Luôn mở to hai tròng mắt trong như suối, lúc nào cũng nhìn nhìn chăm chú vào anh ấy, trao đổi với anh ấy, lúc nghiêm túc suy nghĩ, sẽ khẽ nhíu mày, ngón tay theo bản năng nắm chặt cùng một chỗ.
Giống như một loại dụ dỗ im lặng.
Anh ấy khẽ nhếch khóe môi, tâm tình cực tốt trả lời: "Không cần, trở về lớp đi.”
Dứt lời, cũng mặc kệ nữ sinh trả lời như thế nào, vẫn đi lên trên, mở cửa ra, gió lạnh ban đêm rầm rầm rót vào, chui vào góc áo của anh ấy, nhất thời phồng lên như một quả bóng.
Quá trình chờ người như kéo dài dằng dặc, Khương Triệt tìm được một chỗ mình quen ở trên sân thượng, tiện tay lấy ra bật lửa mới, châm một điếu thuốc. Nhấc mí mắt lên, vạn nhà ở phương xa chiếu ánh đèn khiến đêm tối như ban ngày.
Đối với anh ấy, khoảng cách đến ban ngày chỉ là 10 phút.
Một chút tia lửa được thắp lên, anh ấy một tay bóp bật lửa, ấn vang, bóp đi, mỗi một phút chờ đợi đều như được lắp đặt lên máy kéo dài thời gian, trở nên vô cùng dài. Khương Triệt cứ như vậy lẳng lặng dựa vào lan can trên sân thượng, đối với bầu trời đầy sao chờ cô gái trong lòng hắn, cho đến khi chuông lớp vang lên.
Anh ấy tự giễu nhếch khóe môi, lắc lắc bả vai đứng dậy, nhìn điện thoại di động của mình.
Chỉ một giây trước, nơi đó có thêm một tin nhắn, là Tam Lục gửi.
[Triệt ca, đại sự không tốt]
[Lắp bắp nhỏ lớp 5 bị cô Dương gọi đến văn phòng, đến bây giờ người vẫn chưa ra ngoài]
Hóa ra là như vậy.
Trong nháy mắt đó, Khương Triệt tựa hồ nghe thấy một góc nào đó trong lòng mình thở phào nhẹ nhõm.
Anh ấy ngậm điếu thuốc thứ hai và đưa ra một quyết định trong sân thượng tối tăm.
Tống Khinh Trầm ở trong phòng làm việc của cô Dương chờ.
Cô Dương trong giờ tựu học không dừng lại ở trong phòng làm việc, thẳng đến khi chuông kết thúc lớp học vang lên mới nhớ tới, mới bước vào văn phòng, đối diện với Tống Khinh Trầm đang đứng ở văn phòng duỗi thắt lưng.
Trong nháy mắt đó, ngay cả cô ấy cũng bội phục tổ chất tâm lý của cô gái này, một bên lại đáng tiếc nghĩ, đây là một mầm non khó có thể có để mà trước khi thi đại học lâm nguy không loạn.
Cô gái tháo kính ra, lộ ra đôi mắt sáng ngời như mã não đen phía dưới, thanh lệ lại đẹp mắt nhìn chằm chằm cô.
Cô Dương họ nhẹ một tiếng, tiến vào liền hỏi.
"Tống Khinh Trầm, em không có gì muốn nói với tôi sao?”
Cô gái lộ ra vẻ mặt mê mang, lắc đầu, thậm chí còn hỏi: "Em có nên nói gì với cô không?”
Một cái nhìn ngây thơ và nghiêm túc.
Cô Dương ở trong lòng yên lặng thở dài một hơi.
Thật không may.
Một giây sau, cô ném đòn sát thủ cuối cùng về phía Tống Khinh Trầm: "Tống Khinh Trầm, em phải biết rằng, bất luận là yêu đương hay là trộm tiền trong trường, đều sẽ có xử phạt tương ứng, hai tội chồng lên nhau, em có thể bị ghi vào học bạ.” Tống Khinh Trầm lẳng lặng nghe.
"Nếu em chịu thừa nhận sai lầm, cũng cam đoan sau này cắt đứt quan hệ với Khương Triệt lớp 7, tôi có thể giúp em nói chuyện tốt với lãnh đạo trường, tôi cũng không hy vọng trong lớp của tôi xuất hiện một học sinh bị xử phạt ở cấp trung học.”
Tống Khinh Trầm nhíu mày, bĩu môi, cô hỏi: "Cô Dương, vì sao chỉ nhìn thấy một video giám sát ở hành lang, cô liền quyết đoán cho rằng, nhất định là em trộm tiền?”
"Cô cũng không có tận mắt nhìn thấy em trộm tiền, hoặc là giấu tiền phải không?”
Chỉ một câu, giọng nói của cô Dương hỏi đột nhiên ngừng lại.
"Hay là nói, chỉ cần hợp logic của cô là sẽ trở thành học sinh có tội, nhất định có tội?”
Tống Khinh Trầm nói chuyện khó có được lưu loát.
Mượt mà và chậm chạp.
Cô nói xong, ngón tay mò mẫm ở rìa mặt bàn, tìm được mắt kính của mình, đeo trên sống mũi, lại mở miệng.
"Cô Dương, chuyện hôm nay, cô có thể ấn định, dựa theo suy đoán của cô đánh em thành người có tội, nhưng em không phục.”
Vào giây cuối cùng, cô nhắc lại lời nói của mình.
"Em không có, không có yêu đương, cũng không có trộm tiền.”
Giọng thiếu nữ mềm mại dễ nghe, lại mang theo một tia kiên trì.
Cô Dương nghe hung hăng nhíu mày.
Cô ấy hít sâu một hơi: "Tôi thấy, cần phải gọi Khương Triệt lớp 7 tới hỏi một chút, em nói xem?”
m cuối vẫn chưa rơi.
Cánh cửa văn phòng tiếng Anh đột nhiên được mở ra.
Có người nghênh ngang đi vào, không chút để ý kéo một cái ghế trong văn phòng, lười biếng dựa vào lưng ghế.
"Đừng tìm, em tới rồi đây.”
Tống Khinh Trầm đột nhiên nhíu mày, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
"Khương...”
Lời nói của cô thậm chí còn chưa nói ra miệng, cô Dương so với cô nhanh hơn chất vấn: "Em tới làm gì vậy?”
Khương Triệt trong tay cầm một cái bật lửa lắc lắc chơi đùa, ánh mắt thậm chí không rơi lên người hai người, chỉ cười: “Cô Dương, không phải cô thích nhất là em đến phòng làm việc của cô sao?”
"Hiện tại không hoan nghênh?”
Thấy cô Dương trừng mắt nhìn anh ấy, cầm lấy điện thoại trong phòng làm việc, Khương Triệt giống như đã hiểu rõ suy nghĩ của cô ấy, ngồi ở một bên lười biếng trả lời: "Không cần gọi, em đã thông báo cho lớp trưởng trước khi tới đây.”
Cô Dương buông điện thoại xuống, không thể tin nhìn chằm chằm chàng trai trước mặt.
Hai phút sau, có người đẩy cửa, mặc áo sơ mi màu xám thẳng tắp, khuỷu tay kẹp một quyển sách, thoạt nhìn là muốn mang theo đến buổi tối tự học, sau khi vào cửa, khách sáo hỏi.
“Cô Dương? Cô đang tìm tôi à?”
Giáo viên chủ nhiệm lớp 7.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook