Vũ Hậu Thanh Thần
-
Chương 63:
Bên cạnh, Chu Trì Vọng làm ra vẻ việc không liên quan đến mình dựa vào ghế dựa: "Chuyện này phải chăng có uẩn khúc, mong cô Dương xem xét lại.”
"Bất quá, làm giả giấy chứng nhận, là không lấy được học bổng.”
Anh nói xong, dùng ngón tay điểm một chút tờ đơn Lý Xuân Vũ đặt trên mặt bàn.
Phía sau tờ khai, cũng sử dụng một kẹp nhỏ để kẹp giấy chứng nhận khó khăn do cộng đồng địa phương cấp, một tờ giấy mỏng nhỏ, được đóng dấu màu đỏ.
Lý Xuân Vũ nghe vậy, sắc mặt chợt trắng bệch.
Sắc mặt Lý Xuân Vũ khó coi đến cực điểm.
Không riêng gì khó coi khi bị người ta chỉ ra chứng minh của mình là giả mạo, còn khó coi khi người chỉ ra lại không phải là ai khác, mà là Chu Trì Vọng.
"Cậu dựa vào cái gì mà nhận định chứng nhận khó khăn của tôi là giả mạo, chỉ dựa vào cậu là chủ tịch hội học sinh sao?”
Lời nói cực hung dữ.
Chu Trì Vọng cũng không tức giận, chỉ hơi nhìn xuống, con ngươi đen nhánh di chuyển, đặt trên giấy chứng nhận đính kèm sau lưng tờ đơn của Lý Xuân Vũ, "Từ năm trước, đã ra lệnh cấm cộng đồng cấp giấy chứng nhận quan hệ họ hàng”
Anh nói thờ ơ, cũng đưa ra câu hỏi kiên quyết: "Hoàn cảnh khó khăn là chứng nhận của bà nội cậu, làm sao có thể khai ra?”
Lý Xuân Vũ trong nháy mắt cúi đầu, không nói lời nào.
Như Chu Trì Vọng nói, giấy chứng nhận hoàn cảnh khó khăn đích thật là giả mạo, là cô ta cầu xin cha tìm người quen lấy một tờ giấy đỏ trước đó sửa lại.
Con dấu là có thật, nhưng chứng nhận là không.
Vốn tưởng rằng nước đục nước béo cò có thể lăn qua, không nghĩ tới xuất hiện sơ hở lớn như vậy.
Cô ta bỗng nhiên cắn răng: "Chu Trì Vọng, cậu vì bảo vệ Tống Khinh Trầm, thật sự là dùng mọi cách.”
Chu Trì Vọng cúi đầu cười nhạo một tiếng. Đồng tử hơi nhúc nhích, tầm mắt chậm rãi nâng lên, cùng Lý Xuân Vũ chậm rãi nhìn nhau.
Anh nửa nhếch khóe môi, không mặn không nhạt mà cười.
"Tôi chỉ bảo vệ sự thật.”
Nói xong, anh chuyển hướng nhìn về phía cô Dương: "Sự vụ trong lớp năm, em cũng không nhúng tay vào.”
Đứng dậy ngay lập tức muốn rời đi.
Cô Dương liên tục gật đầu, đi tới đưa Chu Trì Vọng vài bước, thẳng đến khi đưa người ra khỏi văn phòng, lúc này mới quay đầu lại, trừng mắt, ném hai bản đơn lên trước mặt Lý Xuân Vũ.
"Mất mặt sao?”
"Thật mất mặt a, Lý Xuân Vũ, em không chỉ làm giả giấy chứng nhận, còn mạo danh Tống Khinh Trầm viết đơn.”
Lý Xuân Vũ đến giờ phút này còn muốn cứng miện: "Tại sao em phải...”
Cô Dương cầm bút, vẽ một đường trên hai tờ đơn, chính là gạch chân dưới hai từ "nhà": "Em xem xem, đây có phải là em viết hay không?”
Lý Xuân Vũ nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện, cô ta viết chữ dễ theo thói quen, một chữ "nhà", thường hay thêm viết một nét ở dưới chân, hiện giờ trên hai tờ đơn đều xuất hiện cùng một thói quen, không khó nhận ra là chữ viết tay của cùng một người.
Lý Xuân Vũ lần này cúi đầu.
Cô Dương ngồi ở chỗ ngồi của mình, hít sâu một hơi, sau khi bình phục cảm xúc, nói với Lý Xuân Vũ: "Lời của bạn học Chu em cũng nghe thấy rồi, giả mạo chứng nhận là không có cách nào lấy được học bổng, cho nên, năm nay chỉ có thể hủy bỏ tư cách đánh giá học bổng của em.”
"Về phần chuyện mạo danh người khác viết đơn, tôi hy vọng em có thể xin lỗi Tống Khinh Trầm.”
Lý Xuân Vũ bỗng nhiên ngẩng đầu, phẫn hận cắn môi dưới, trừng mắt nhìn Tống Khinh Trầm, không tình nguyện mở miệng: "Thực xin lỗi, các người hài lòng rồi chứ!”
Nói xong, chạy rời khỏi văn phòng cô Dương, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Cô Dương lại thở dài một hơi.
Từ đầu đến cuối, Tống Khinh Trầm thủy chung đứng bên cạnh không nói nhiều, nhìn thấy cô Dương xoa huyệt thái dương, lúc này mới mở miệng: “Cô Dương, nếu không có chuyện gì của em, em cũng xin phép đi trước, cô nghỉ ngơi trước đi.”
Vừa dứt lời, lại bị cô Dương gọi lại.
"Tống Khinh Trầm" cô nghe thấy cô Dương hỏi: "Vì sao không viết đơn?”
Tống Khinh Trầm thoáng cúi đầu.
"Dựa theo tình huống của nhà em, kỳ thật em hoàn toàn phù hợp với điều kiện để được chứng nhận hoàn cảnh khó khăn, cộng thêm kỳ thi lần trước của em đặc biệt tốt, tôi đã tranh thủ cho em học bổng cao cấp nhất.”
Qua mười mấy giây, cô Dương mới nghe thấy Tống Khinh Trầm do dự mở miệng.
"Cô Dương, em biết cô muốn tốt cho em" Cô cúi đầu và thì thầm: "Nhưng, nhưng cha em nói”
"Nhà chúng em không nghèo, thậm chí, so với nhiều người điều kiện nhà còn tốt hơn.”
"Vốn công việc của ông ấy, bản thân ông đã nhận được nhiều chiếu cố, ông nói không cần phải nhận nữa, lại nhận thêm một phần tiền nào nữa.”
Cô Dương thở dài thật sâu.
"Coi như là em không cần, cũng sẽ phải cho người khác, có lẽ điều kiện nhà người khác không có gì khác với nhà em, thậm chí so với nhà em còn tốt hơn." Tống Khinh Trầm nghe vậy, trầm mặc một lát, nhưng vẫn kiên định trả lời: "Thực xin lỗi.”
"Bố em không đồng ý, em lấy được số tiền này, cũng sẽ, lương tâm bất an.”
Cô Dương cuối cùng vẫn không nói được gì.
Cô ấy chỉ nói: “Em trở lại lớp học đi.”
Tống Khinh Trầm gật gật đầu, rời khỏi văn phòng cô Dương.
Khi đi đến lớp học, chuông lớp vẫn chưa vang lên, tiếng khóc nức nở của nữ sinh sắp vượt qua tiếng ồn ào giữa lớp.
Theo phương hướng thanh âm nhìn qua, chỉ thấy người vừa mới đứng trong văn phòng của cô Dương hiện đang nằm sấp trên bàn học, bả vai run rẩy, các quyển vở và sách bài tập bị đẩy ngã nằm rải rác trên mặt bàn, trên mặt đất, nằm giữa con đường trở về bàn học của Tống Khinh Trầm.
Lý Xuân Vũ đang khóc.
Tưởng Kiều ngồi bên cạnh cô ta, ngón tay vỗ lưng cô ta an ủi: "Không sao đâu, lần này không được, còn có lần sau mà.”
Chuyện này không liên quan đến cô, Tống Khinh Trầm nhìn cũng không nhìn, buồn bực đi về phía trước, khi đi ngang qua Tưởng Kiều, lại nghe thấy cô ta ôn hòa gọi tên cô.
"Tống Khinh Trầm.”
Tống Khinh Trầm lúc này mới quay đầu.
"Chuyện các cậu ở văn phòng cô Dương, Lý Xuân Vũ đều đã nói cho tôi biết.”
Cô ta vừa an ủi Lý Xuân Vũ, vừa giải thích: "Bất quá tôi cảm thấy cậu ấy cũng không phải thật sự có ác ý, chỉ là cảm thấy học bổng nên có một phần của cậu, cho nên tự chủ trương điền đơn cho cậu mà thôi. “
"Tôi thay cậu ấy nói với cậu một tiếng xin lỗi.”
Vừa dứt lời, Lý Xuân Vũ vừa mới nằm sấp trong cánh tay khóc chợt ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ hoe, trên mi mắt, một chuỗi nước mắt trong suốt lung lay sắp rơi xuống.
Cô ta trừng mắt nhìn Tống Khinh Trầm, thanh âm bén nhọn không khống chế được.
“Tôi đã bị hủy tư cách nhận học bổng rồi, lần này cậu hài lòng chưa?”
"Tôi xin lỗi cậu còn không được sao, có phải cậu còn muốn cho cả thế giới này phải xin lỗi cậu cậu mới vừa lòng phải không?!”
Tống Khinh Trầm dừng bước chân.
Cô nắm chặt vạt áo đồng phục của mình.
Ánh mắt thăm dò của mọi người giờ phút này như biến thành những lưỡi dao nhọn, từ bốn phương tám hướng nhắm vào cô, đem cô đặt lên bàn đo, bọn họ không cần cô nói lên suy nghĩ của bản thân, bọn họ chỉ muốn phát tiết thương hại trước.
Bọn họ luôn nghĩ mình là kẻ cứu rỗi những người đáng thương.
Tống Khinh Trầm chậm rãi hỏi ngược lại: "Lý Xuân Vũ.”
"Là tôi, để cho cậu lấy danh nghĩa của tôi nộp đơn sao?”
"Hay là tôi, để cho cậu làm giả giấy chứng nhận hoàn cảnh khó khăn?”
Lý Xuân Vũ kinh ngạc, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tống Khinh Trầm.
Sắc mặt cô bình tĩnh, không vì việc này mà sinh ra quấy nhiễu gì, ánh mắt kiên định, thanh âm không lớn, lại mạnh mẽ, hỏi đến nỗi cô ta nói không nên lời, sắc mặt đỏ bừng.
Tống Khinh Trầm cũng không muốn nghe thấy đáp án của cô ta.
Cô đi thẳng về phía trước, đạp lên những ánh mắt tò mò có và chỉ trích có của mọi người trở lại chỗ ngồi của mình, nhìn lướt qua lịch học, rút ra những cuốn sách cần dùng cho tiết học tiếp theo, yên lặng suy tư.
Không có một phản hồi nào trong suốt quá trình.
Lý Xuân Vũ xoay người lại, trừng mắt khóc, hung hăng cắn răng nhìn Tống Khinh Trầm.
"Cô đừng đắc ý, sớm muộn gì tôi cũng có một ngày...”
Lời còn chưa dứt, đã bị Tưởng Kiều bên cạnh che khóe môi.
Hạn nộp đơn đăng ký học bổng là hai ngày, lại cộng thêm hai ngày để xem xét, đến ngày thứ sáu, cô Dương nhiệt tình đến lớp tuyên bố, cô đã đoạt được học bổng cao nhất cho thành viên trong lớp.
"Điểm này, các em phải cảm ơn Tống Khinh Trầm.”
"Lần trước em ấy thi quá tốt, để cho trường phá lệ đồng ý nhường cho lớp chúng ta một suất.”
Học bổng là toàn bộ các lớp cùng nhau chia, mỗi lớp thì rất ít, đặc biệt là học bổng cao cấp nhất, thường sẽ ưu tiên học sinh có thành tích học tập tốt trong lớp trọng điểm.
Đây là quy định mà mọi người đều ngầm hiểu.
Cô Dương cười nói tiếp: "Tôi căn cứ vào biểu hiện bình thường của mọi người, tham khảo tài liệu chứng minh và ý kiến của các giáo viên các môn, cuối cùng quyết định đem suất này tặng cho bạn học Thôi Đông Dĩnh lớp chúng ta.”
Trong lớp vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt.
Lớp trưởng ngồi ở hàng ghế đầu đại khái cũng không nghĩ tới có thể đạt được suất học bổng ấy, kinh ngạc ngẩng đầu lên, muốn nói cái gì, lại nghe cô Dương ở trên bục giảng giải thích.
"Bạn học Thôi Đông Dĩnh là lớp trưởng của chúng ta, bình thường luôn cẩn thận, hơn nữa lần thi này cũng đạt được thành tích tốt thứ ba trong lớp, hơn nữa trong nhà em ấy quả thực rất khó khăn, tin tưởng suất học bổng lần này trao cho cô bạn học ấy, tất cả mọi người đều không có ý kiến.”
Ai đó hét lên ở hàng ghế sau: "Không có ý kiến!”
Thôi Đông Dĩnh ngượng ngùng cúi đầu.
"Còn nữa, các em cần phải nộp lệ phí học kỳ tiếp theo và học thêm mùa hè, tổng cộng 132 nhân dân tệ, đầu tiên do tổ trưởng các tổ thu, cuối cùng do lớp trưởng thống nhất giao cho tôi.”
Lúc đầu còn có một mảnh nhiệt tình, lúc sau lại bị tưới một chậu nước lạnh, ai nấy đều kêu khổ không ngừng.
"Không phải, chúng ta còn phải làm bao nhiêu đề thi a?”
Cô Dương liếc mắt nhìn qua: "Có thể thi đậu đại học lý tưởng, để cho các em làm bao nhiêu bài thi đều đáng giá.”
"Cố gắng thật tốt đi, sắp vào lớp 12, chỉ còn lại một năm cuối cùng thôi.”
"Nhân sinh có thể có được mấy năm, có thể làm cho các em phải toàn tâm toàn lực ứng phó như vậy?”
Lớp học im lặng.
Chẳng bao lâu, ai đó hỏi bên dưới.
“Cô Dương, muốn học không buồn ngủ cả đêm thì cần phải uống bao nhiêu bát canh gà a?”
"Cậu thì biết cái gì, cô Dương đây là đang biểu hiện thiên phú dị bẩm của cổ, phải học một chút, khó trách cậu thi không vào top 3.”
Rất nhanh, một câu nói liền biến thành bãi chiến trường nơi mà mọi người sỉ vả lẫn nhau.
"Nói như thể cậu có thể thi được top 3 ấy.”
"Tôi không thể, nhưng Tống Khinh Trầm tài năng của lớp chúng ta a, còn giúp cho lớp chúng ta đổi được thành học bổng cao cấp nhất, trâu bò không?”
Cô Dương nghe vậy, xoa trán mình, trợn tròn mắt: “Muốn tranh cãi thì đi ra ngoài mà cãi!”
Mấy nam sinh giả mặt quỷ, bị cô Dương trước mặt mọi người chỉ trích là "hành vi quỷ ngây thơ".
Tống Khinh Trầm nghe vậy ngẩng đầu lên, thấy không có chuyện của cô, lại cúi đầu, bắt đầu giải bài tập mới gặp.
Học phí được thu rất nhanh, buổi sáng nói xong, buổi chiều bắt đầu nộp tiền.
Tống Khinh Trầm không phải là tổ trưởng, cô và Ứng Minh Sầm cùng chug một tổ.
Buổi chiều Ứng Minh Sầm vội vàng đến đài phát thanh của trường đối chiếu một bản thảo, vì thế đem 132 tệ tiền mặt giao phó cho Tống Khinh Trầm.
"Toàn bộ tài sản của tôi đều ở chỗ cậu, cậu nhất định phải bảo quản thật tốt a.
Tống Khinh Trầm nắm lấy bốn tờ tiền trong tay.
"Yên tâm.”
Nói xong, cô lấy bút chì ra, trên tiền quy củ viết ba chữ Ứng Minh Sầm.
Tổ trưởng các cô ngồi ở hàng ghế đầu.
Khi Tống Khinh Trầm đi lên nộp tiền, Lý Xuân Vũ cũng đang nộp tiền.
Cô ta lắc lư tiền mặt trong tay, cả người tựa vào bên cạnh bàn Thôi Đông Dĩnh, cố ý hỏi: "Lớp trưởng, lần này học phí có người thay cậu nộp, vui vẻ không?”
Lớp trưởng ngẩng đầu lên, đỡ một chút kính gọng đen mình treo trên chóp mũi.
"Ý cậu là sao?”
Lý Xuân Vũ cười hì hì trả lời: "Còn có thể có ý gì, tôi chỉ là cảm thấy cậu thật may mắn, có thể nhặt được học bổng từ trong tay lắp bắp nhỏ lớp chúng ta, vốn số tiền học bổng này là muốn cho cậu ta, nhưng cậu ta thanh cao, chướng mắt số tiền này.”
"Cho nên sẽ giúp cậu nộp học phí a.”
"Thật hâm mộ a, tôi cũng muốn trên trời rớt tiền như thế, tôi cũng muốn nhặt được.”
Vừa nói, vừa ném mấy tờ tiền trong tay lên mặt bàn lớp trưởng, vòng về vị trí của mình.
Tống Khinh Trầm đứng ở một bên, nhíu mày, muốn nói cái gì đó, lại đụng phải thần sắc tối tăm trong mắt của lớp trưởng.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy lớp trưởng nhìn mình bằng ánh mắt như vậy.
Đáy mắt phiếm hồng, bả vai run rẩy.
Lớp trưởng cúi đầu xuống, mái tóc đen buông xuống che khuất nửa khuôn mặt của cô ấy.
Tống Khinh Trầm từng nghe được một chút về gia cảnh của lớp trưởng từ miệng Ứng Minh Sầm.
Cha mẹ ly hôn, mẹ dựa vào bán phế liệu và bày sạp hàng ven đường để kiếm sống, lúc học trung học cơ sở thì lại vì hoàn cảnh gia đình mà bị bắt nạt, may mắn cô ấy rất cố gắng học tập, thi đậu vào trường trung học phổ thông trọng điểm.
"Bất quá, làm giả giấy chứng nhận, là không lấy được học bổng.”
Anh nói xong, dùng ngón tay điểm một chút tờ đơn Lý Xuân Vũ đặt trên mặt bàn.
Phía sau tờ khai, cũng sử dụng một kẹp nhỏ để kẹp giấy chứng nhận khó khăn do cộng đồng địa phương cấp, một tờ giấy mỏng nhỏ, được đóng dấu màu đỏ.
Lý Xuân Vũ nghe vậy, sắc mặt chợt trắng bệch.
Sắc mặt Lý Xuân Vũ khó coi đến cực điểm.
Không riêng gì khó coi khi bị người ta chỉ ra chứng minh của mình là giả mạo, còn khó coi khi người chỉ ra lại không phải là ai khác, mà là Chu Trì Vọng.
"Cậu dựa vào cái gì mà nhận định chứng nhận khó khăn của tôi là giả mạo, chỉ dựa vào cậu là chủ tịch hội học sinh sao?”
Lời nói cực hung dữ.
Chu Trì Vọng cũng không tức giận, chỉ hơi nhìn xuống, con ngươi đen nhánh di chuyển, đặt trên giấy chứng nhận đính kèm sau lưng tờ đơn của Lý Xuân Vũ, "Từ năm trước, đã ra lệnh cấm cộng đồng cấp giấy chứng nhận quan hệ họ hàng”
Anh nói thờ ơ, cũng đưa ra câu hỏi kiên quyết: "Hoàn cảnh khó khăn là chứng nhận của bà nội cậu, làm sao có thể khai ra?”
Lý Xuân Vũ trong nháy mắt cúi đầu, không nói lời nào.
Như Chu Trì Vọng nói, giấy chứng nhận hoàn cảnh khó khăn đích thật là giả mạo, là cô ta cầu xin cha tìm người quen lấy một tờ giấy đỏ trước đó sửa lại.
Con dấu là có thật, nhưng chứng nhận là không.
Vốn tưởng rằng nước đục nước béo cò có thể lăn qua, không nghĩ tới xuất hiện sơ hở lớn như vậy.
Cô ta bỗng nhiên cắn răng: "Chu Trì Vọng, cậu vì bảo vệ Tống Khinh Trầm, thật sự là dùng mọi cách.”
Chu Trì Vọng cúi đầu cười nhạo một tiếng. Đồng tử hơi nhúc nhích, tầm mắt chậm rãi nâng lên, cùng Lý Xuân Vũ chậm rãi nhìn nhau.
Anh nửa nhếch khóe môi, không mặn không nhạt mà cười.
"Tôi chỉ bảo vệ sự thật.”
Nói xong, anh chuyển hướng nhìn về phía cô Dương: "Sự vụ trong lớp năm, em cũng không nhúng tay vào.”
Đứng dậy ngay lập tức muốn rời đi.
Cô Dương liên tục gật đầu, đi tới đưa Chu Trì Vọng vài bước, thẳng đến khi đưa người ra khỏi văn phòng, lúc này mới quay đầu lại, trừng mắt, ném hai bản đơn lên trước mặt Lý Xuân Vũ.
"Mất mặt sao?”
"Thật mất mặt a, Lý Xuân Vũ, em không chỉ làm giả giấy chứng nhận, còn mạo danh Tống Khinh Trầm viết đơn.”
Lý Xuân Vũ đến giờ phút này còn muốn cứng miện: "Tại sao em phải...”
Cô Dương cầm bút, vẽ một đường trên hai tờ đơn, chính là gạch chân dưới hai từ "nhà": "Em xem xem, đây có phải là em viết hay không?”
Lý Xuân Vũ nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện, cô ta viết chữ dễ theo thói quen, một chữ "nhà", thường hay thêm viết một nét ở dưới chân, hiện giờ trên hai tờ đơn đều xuất hiện cùng một thói quen, không khó nhận ra là chữ viết tay của cùng một người.
Lý Xuân Vũ lần này cúi đầu.
Cô Dương ngồi ở chỗ ngồi của mình, hít sâu một hơi, sau khi bình phục cảm xúc, nói với Lý Xuân Vũ: "Lời của bạn học Chu em cũng nghe thấy rồi, giả mạo chứng nhận là không có cách nào lấy được học bổng, cho nên, năm nay chỉ có thể hủy bỏ tư cách đánh giá học bổng của em.”
"Về phần chuyện mạo danh người khác viết đơn, tôi hy vọng em có thể xin lỗi Tống Khinh Trầm.”
Lý Xuân Vũ bỗng nhiên ngẩng đầu, phẫn hận cắn môi dưới, trừng mắt nhìn Tống Khinh Trầm, không tình nguyện mở miệng: "Thực xin lỗi, các người hài lòng rồi chứ!”
Nói xong, chạy rời khỏi văn phòng cô Dương, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Cô Dương lại thở dài một hơi.
Từ đầu đến cuối, Tống Khinh Trầm thủy chung đứng bên cạnh không nói nhiều, nhìn thấy cô Dương xoa huyệt thái dương, lúc này mới mở miệng: “Cô Dương, nếu không có chuyện gì của em, em cũng xin phép đi trước, cô nghỉ ngơi trước đi.”
Vừa dứt lời, lại bị cô Dương gọi lại.
"Tống Khinh Trầm" cô nghe thấy cô Dương hỏi: "Vì sao không viết đơn?”
Tống Khinh Trầm thoáng cúi đầu.
"Dựa theo tình huống của nhà em, kỳ thật em hoàn toàn phù hợp với điều kiện để được chứng nhận hoàn cảnh khó khăn, cộng thêm kỳ thi lần trước của em đặc biệt tốt, tôi đã tranh thủ cho em học bổng cao cấp nhất.”
Qua mười mấy giây, cô Dương mới nghe thấy Tống Khinh Trầm do dự mở miệng.
"Cô Dương, em biết cô muốn tốt cho em" Cô cúi đầu và thì thầm: "Nhưng, nhưng cha em nói”
"Nhà chúng em không nghèo, thậm chí, so với nhiều người điều kiện nhà còn tốt hơn.”
"Vốn công việc của ông ấy, bản thân ông đã nhận được nhiều chiếu cố, ông nói không cần phải nhận nữa, lại nhận thêm một phần tiền nào nữa.”
Cô Dương thở dài thật sâu.
"Coi như là em không cần, cũng sẽ phải cho người khác, có lẽ điều kiện nhà người khác không có gì khác với nhà em, thậm chí so với nhà em còn tốt hơn." Tống Khinh Trầm nghe vậy, trầm mặc một lát, nhưng vẫn kiên định trả lời: "Thực xin lỗi.”
"Bố em không đồng ý, em lấy được số tiền này, cũng sẽ, lương tâm bất an.”
Cô Dương cuối cùng vẫn không nói được gì.
Cô ấy chỉ nói: “Em trở lại lớp học đi.”
Tống Khinh Trầm gật gật đầu, rời khỏi văn phòng cô Dương.
Khi đi đến lớp học, chuông lớp vẫn chưa vang lên, tiếng khóc nức nở của nữ sinh sắp vượt qua tiếng ồn ào giữa lớp.
Theo phương hướng thanh âm nhìn qua, chỉ thấy người vừa mới đứng trong văn phòng của cô Dương hiện đang nằm sấp trên bàn học, bả vai run rẩy, các quyển vở và sách bài tập bị đẩy ngã nằm rải rác trên mặt bàn, trên mặt đất, nằm giữa con đường trở về bàn học của Tống Khinh Trầm.
Lý Xuân Vũ đang khóc.
Tưởng Kiều ngồi bên cạnh cô ta, ngón tay vỗ lưng cô ta an ủi: "Không sao đâu, lần này không được, còn có lần sau mà.”
Chuyện này không liên quan đến cô, Tống Khinh Trầm nhìn cũng không nhìn, buồn bực đi về phía trước, khi đi ngang qua Tưởng Kiều, lại nghe thấy cô ta ôn hòa gọi tên cô.
"Tống Khinh Trầm.”
Tống Khinh Trầm lúc này mới quay đầu.
"Chuyện các cậu ở văn phòng cô Dương, Lý Xuân Vũ đều đã nói cho tôi biết.”
Cô ta vừa an ủi Lý Xuân Vũ, vừa giải thích: "Bất quá tôi cảm thấy cậu ấy cũng không phải thật sự có ác ý, chỉ là cảm thấy học bổng nên có một phần của cậu, cho nên tự chủ trương điền đơn cho cậu mà thôi. “
"Tôi thay cậu ấy nói với cậu một tiếng xin lỗi.”
Vừa dứt lời, Lý Xuân Vũ vừa mới nằm sấp trong cánh tay khóc chợt ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ hoe, trên mi mắt, một chuỗi nước mắt trong suốt lung lay sắp rơi xuống.
Cô ta trừng mắt nhìn Tống Khinh Trầm, thanh âm bén nhọn không khống chế được.
“Tôi đã bị hủy tư cách nhận học bổng rồi, lần này cậu hài lòng chưa?”
"Tôi xin lỗi cậu còn không được sao, có phải cậu còn muốn cho cả thế giới này phải xin lỗi cậu cậu mới vừa lòng phải không?!”
Tống Khinh Trầm dừng bước chân.
Cô nắm chặt vạt áo đồng phục của mình.
Ánh mắt thăm dò của mọi người giờ phút này như biến thành những lưỡi dao nhọn, từ bốn phương tám hướng nhắm vào cô, đem cô đặt lên bàn đo, bọn họ không cần cô nói lên suy nghĩ của bản thân, bọn họ chỉ muốn phát tiết thương hại trước.
Bọn họ luôn nghĩ mình là kẻ cứu rỗi những người đáng thương.
Tống Khinh Trầm chậm rãi hỏi ngược lại: "Lý Xuân Vũ.”
"Là tôi, để cho cậu lấy danh nghĩa của tôi nộp đơn sao?”
"Hay là tôi, để cho cậu làm giả giấy chứng nhận hoàn cảnh khó khăn?”
Lý Xuân Vũ kinh ngạc, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tống Khinh Trầm.
Sắc mặt cô bình tĩnh, không vì việc này mà sinh ra quấy nhiễu gì, ánh mắt kiên định, thanh âm không lớn, lại mạnh mẽ, hỏi đến nỗi cô ta nói không nên lời, sắc mặt đỏ bừng.
Tống Khinh Trầm cũng không muốn nghe thấy đáp án của cô ta.
Cô đi thẳng về phía trước, đạp lên những ánh mắt tò mò có và chỉ trích có của mọi người trở lại chỗ ngồi của mình, nhìn lướt qua lịch học, rút ra những cuốn sách cần dùng cho tiết học tiếp theo, yên lặng suy tư.
Không có một phản hồi nào trong suốt quá trình.
Lý Xuân Vũ xoay người lại, trừng mắt khóc, hung hăng cắn răng nhìn Tống Khinh Trầm.
"Cô đừng đắc ý, sớm muộn gì tôi cũng có một ngày...”
Lời còn chưa dứt, đã bị Tưởng Kiều bên cạnh che khóe môi.
Hạn nộp đơn đăng ký học bổng là hai ngày, lại cộng thêm hai ngày để xem xét, đến ngày thứ sáu, cô Dương nhiệt tình đến lớp tuyên bố, cô đã đoạt được học bổng cao nhất cho thành viên trong lớp.
"Điểm này, các em phải cảm ơn Tống Khinh Trầm.”
"Lần trước em ấy thi quá tốt, để cho trường phá lệ đồng ý nhường cho lớp chúng ta một suất.”
Học bổng là toàn bộ các lớp cùng nhau chia, mỗi lớp thì rất ít, đặc biệt là học bổng cao cấp nhất, thường sẽ ưu tiên học sinh có thành tích học tập tốt trong lớp trọng điểm.
Đây là quy định mà mọi người đều ngầm hiểu.
Cô Dương cười nói tiếp: "Tôi căn cứ vào biểu hiện bình thường của mọi người, tham khảo tài liệu chứng minh và ý kiến của các giáo viên các môn, cuối cùng quyết định đem suất này tặng cho bạn học Thôi Đông Dĩnh lớp chúng ta.”
Trong lớp vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt.
Lớp trưởng ngồi ở hàng ghế đầu đại khái cũng không nghĩ tới có thể đạt được suất học bổng ấy, kinh ngạc ngẩng đầu lên, muốn nói cái gì, lại nghe cô Dương ở trên bục giảng giải thích.
"Bạn học Thôi Đông Dĩnh là lớp trưởng của chúng ta, bình thường luôn cẩn thận, hơn nữa lần thi này cũng đạt được thành tích tốt thứ ba trong lớp, hơn nữa trong nhà em ấy quả thực rất khó khăn, tin tưởng suất học bổng lần này trao cho cô bạn học ấy, tất cả mọi người đều không có ý kiến.”
Ai đó hét lên ở hàng ghế sau: "Không có ý kiến!”
Thôi Đông Dĩnh ngượng ngùng cúi đầu.
"Còn nữa, các em cần phải nộp lệ phí học kỳ tiếp theo và học thêm mùa hè, tổng cộng 132 nhân dân tệ, đầu tiên do tổ trưởng các tổ thu, cuối cùng do lớp trưởng thống nhất giao cho tôi.”
Lúc đầu còn có một mảnh nhiệt tình, lúc sau lại bị tưới một chậu nước lạnh, ai nấy đều kêu khổ không ngừng.
"Không phải, chúng ta còn phải làm bao nhiêu đề thi a?”
Cô Dương liếc mắt nhìn qua: "Có thể thi đậu đại học lý tưởng, để cho các em làm bao nhiêu bài thi đều đáng giá.”
"Cố gắng thật tốt đi, sắp vào lớp 12, chỉ còn lại một năm cuối cùng thôi.”
"Nhân sinh có thể có được mấy năm, có thể làm cho các em phải toàn tâm toàn lực ứng phó như vậy?”
Lớp học im lặng.
Chẳng bao lâu, ai đó hỏi bên dưới.
“Cô Dương, muốn học không buồn ngủ cả đêm thì cần phải uống bao nhiêu bát canh gà a?”
"Cậu thì biết cái gì, cô Dương đây là đang biểu hiện thiên phú dị bẩm của cổ, phải học một chút, khó trách cậu thi không vào top 3.”
Rất nhanh, một câu nói liền biến thành bãi chiến trường nơi mà mọi người sỉ vả lẫn nhau.
"Nói như thể cậu có thể thi được top 3 ấy.”
"Tôi không thể, nhưng Tống Khinh Trầm tài năng của lớp chúng ta a, còn giúp cho lớp chúng ta đổi được thành học bổng cao cấp nhất, trâu bò không?”
Cô Dương nghe vậy, xoa trán mình, trợn tròn mắt: “Muốn tranh cãi thì đi ra ngoài mà cãi!”
Mấy nam sinh giả mặt quỷ, bị cô Dương trước mặt mọi người chỉ trích là "hành vi quỷ ngây thơ".
Tống Khinh Trầm nghe vậy ngẩng đầu lên, thấy không có chuyện của cô, lại cúi đầu, bắt đầu giải bài tập mới gặp.
Học phí được thu rất nhanh, buổi sáng nói xong, buổi chiều bắt đầu nộp tiền.
Tống Khinh Trầm không phải là tổ trưởng, cô và Ứng Minh Sầm cùng chug một tổ.
Buổi chiều Ứng Minh Sầm vội vàng đến đài phát thanh của trường đối chiếu một bản thảo, vì thế đem 132 tệ tiền mặt giao phó cho Tống Khinh Trầm.
"Toàn bộ tài sản của tôi đều ở chỗ cậu, cậu nhất định phải bảo quản thật tốt a.
Tống Khinh Trầm nắm lấy bốn tờ tiền trong tay.
"Yên tâm.”
Nói xong, cô lấy bút chì ra, trên tiền quy củ viết ba chữ Ứng Minh Sầm.
Tổ trưởng các cô ngồi ở hàng ghế đầu.
Khi Tống Khinh Trầm đi lên nộp tiền, Lý Xuân Vũ cũng đang nộp tiền.
Cô ta lắc lư tiền mặt trong tay, cả người tựa vào bên cạnh bàn Thôi Đông Dĩnh, cố ý hỏi: "Lớp trưởng, lần này học phí có người thay cậu nộp, vui vẻ không?”
Lớp trưởng ngẩng đầu lên, đỡ một chút kính gọng đen mình treo trên chóp mũi.
"Ý cậu là sao?”
Lý Xuân Vũ cười hì hì trả lời: "Còn có thể có ý gì, tôi chỉ là cảm thấy cậu thật may mắn, có thể nhặt được học bổng từ trong tay lắp bắp nhỏ lớp chúng ta, vốn số tiền học bổng này là muốn cho cậu ta, nhưng cậu ta thanh cao, chướng mắt số tiền này.”
"Cho nên sẽ giúp cậu nộp học phí a.”
"Thật hâm mộ a, tôi cũng muốn trên trời rớt tiền như thế, tôi cũng muốn nhặt được.”
Vừa nói, vừa ném mấy tờ tiền trong tay lên mặt bàn lớp trưởng, vòng về vị trí của mình.
Tống Khinh Trầm đứng ở một bên, nhíu mày, muốn nói cái gì đó, lại đụng phải thần sắc tối tăm trong mắt của lớp trưởng.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy lớp trưởng nhìn mình bằng ánh mắt như vậy.
Đáy mắt phiếm hồng, bả vai run rẩy.
Lớp trưởng cúi đầu xuống, mái tóc đen buông xuống che khuất nửa khuôn mặt của cô ấy.
Tống Khinh Trầm từng nghe được một chút về gia cảnh của lớp trưởng từ miệng Ứng Minh Sầm.
Cha mẹ ly hôn, mẹ dựa vào bán phế liệu và bày sạp hàng ven đường để kiếm sống, lúc học trung học cơ sở thì lại vì hoàn cảnh gia đình mà bị bắt nạt, may mắn cô ấy rất cố gắng học tập, thi đậu vào trường trung học phổ thông trọng điểm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook