Vũ Hậu Thanh Thần
Chương 62:

Sau khi mảnh kính được lấy ra, ngón tay cô vẫn đang chảy máu.

Máu chảy dọc theo vết thương, dính vào kẽ móng tay, màu đỏ dày đặc lan tràn khắp đầu móng tay.

Bác sĩ phòng khám đã lau máu trên ngón tay của cô, bôi thuốc khử trùng.

"Nhìn bộ dáng của các cháu, hẳn là học sinh đúng không? Trường nào? THPT Số 7?”

Trường trung học gần nhất là Trường THPT Số 7.

Tống Khinh Trầm gật đầu.

Bác sĩ nói thêm: "Hai ngày này chú ý khi viết bài một chút, ngón tay không được sử dụng sức mạnh, tối nay không được để dính nước.”

"Cái này, hai ngày nay còn phải viết...”

Tống Khinh Trầm rối rắm mở miệng, cô luôn thích chép chép viết viết, ngón trỏ không dùng sức sẽ làm chậm tiến độ.

Chu Trì Vọng ngắt lời cô.

"Được.”

Lại thoáng cúi đầu, ánh mắt đen nhánh đảo qua đầu ngón tay cô: "Tôi sẽ nhìn chằm chằm cô ấy.”

Tống Khinh Trầm ảo não đẩy người bên cạnh một chút.

Bóng đêm sâu hơn vài phần, gió đêm lạnh lẽo xốc qua cổ áo của Tống Khinh Trầm, không khí luồn vào ống quần đồng phục rộng rãi, mỗi bước đi, tiếng xào xạc như kết bạn đi cùng.

Bóng cây trong màn đung đưa trước mắt, con đường thường ngày sáng sủa nay lại hơi mờ tối, ngay cả người đi đường cũng hiếm thấy.

Điện thoại di động của Chu Trì Vọng vẫn luôn rung.

Anh hoàn toàn phớt lờ, một đường đi về phía trước, sắp đi tới cửa tiểu khu, lại chợt dừng bước.

"Cậu trở về trước.”

Tống Khinh Trầm lắc đầu.

"Không được, muốn đưa cậu đến cửa.”

Chu Trì Vọng khi còn bé đã từng bị bắt cóc, trải qua một đường sinh tử, sau đó bất luận đi đâu bên cạnh cũng phải có người khác.

Không ai hiểu rõ vụ bắt cóc lúc trước hung hiểm như thế nào, cô kiên định trả lời: "Có người đi theo bên cạnh, chung quy vẫn tốt hơn so với không có ai.”

Chu Trì Vọng cúi đầu nhíu mày, đè lại chiếc điện thoại di động vẫn đang rung không thôi trong túi, đáy mắt hiện lên một tia tối tăm.

"Tôi gọi người đến đón, cậu trở về.”

Tống Khinh Trầm lại lắc đầu, kiên định trả lời: "Tôi cùng chờ, chờ người của cậu tới.”

Chu Trì Vọng cúi đầu, trong hoàn cảnh tối tăm va chạm với tầm mắt của cô.

Làn da cô trắng nõn, con ngươi cũng sáng, lúc nhìn lên, cặp kính lớn đặt lên sống mũi thẳng tắp, cô không đỡ, cứ như vậy ngẩng đầu nhướng mí mắt, đưa lưng về phía đèn đường kiểu cũ, cũng không chớp.

Chu Trì Vọng đứng trên cây cầu nhỏ cách cửa tiểu khu mấy chục mét, hơi nghiêng mặt, cằm căng thẳng, không hề có ý nhượng bộ.

Lời nói bất đồng, bầu không khí có chút giằng co.

Tống Khinh Trầm dẫn đầu phá vỡ sự im lặng.

Cô hỏi: "Bình thường nhìn cậu, cũng không giống người biết đánh nhau, như thế nào...”

Đánh nhau thuận tay như vậy.

Tống Khinh Trầm khó hiểu.

Chu Trì Vọng khẽ cười nhạo trong bóng tối.

Giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn cùng lạnh nhạt: "Chuyện cậu không biết còn rất nhiều.”

Nặng nề, giống như một loại kim loại nào đó ở bên tai đang rung động với tần số thấp.

Lần đầu tiên cô cảm thấy chắc chắn Chu Trì Vọng sẽ rap rất hay.

Tống Khinh Trầm khẽ cắn môi dưới: "Vậy nói như vậy, cậu cũng không biết rất nhiều chuyện của tôi.”

"Công bằng.”

Sau tất cả, mọi người có một bí mật.

Giống như cuốn nhật ký mà cô có thể không bao giờ hoàn thành.



Tống Khinh Trầm có thể lý giải.

Có một bàn tay to đến gần, chạm vào đỉnh tóc của cô, vỗ vỗ.

Tống Khinh Trầm ngẩng đầu, liền nghe thấy Chu Trì Vọng hơi lạnh nhạt mở miệng: "Công bằng gì chứ.”

Cô nhíu mày, còn chưa kịp bảo Chu Trì Vọng giải thích, có người cầm điện thoại di động đã bước nhanh về phía này, giẫm lên mặt đường, quy củ đứng trước mặt Chu Trì Vọng.

"Chu thiếu gia, về nhà thôi.”

Chu Trì Vọng đút hai tay vào túi, nhạt nhẽo trả lời: "Đưa cậu ấy về trước.”

Tống Khinh Trầm: "? Phải không?”

"Tôi, tôi liền không cần đi, đây là ở trong tiểu khu rồi mà.”

Cô lắc đầu dồn dập, xoay người rời đi: "Chu Trì Vọng! Cậu về đi, tuần sau gặp lại.”

Không đợi Chu Trì Vọng trả lời lại, chú Kiều bên cạnh phân phó một trong những vệ sĩ đi theo: "Đưa Tống tiểu thư đến cửa nhà.”

Chu Trì Vọng nhìn Tống Khinh Trầm biến mất ở cuối tầm mắt, lúc này mới xoay người lại, nghe thấy chú Kiều ở bên cạnh lẩm bẩm.

"Nghe nói tối nay cậu động thủ với vài tên côn đồ bên đường.”

Chu Trì mệt mỏi lười biếng trả lời: "Tôi không sao.”

Chú Kiều nói rất sâu sắc: "Lần sau gặp phải loại chuyện này, cậu có thể gọi điện thoại cho tôi trước, vạn nhất nếu làm cậu bị thương...”

Thanh âm dừng lại: "Quên đi, chuyện liên quan đến Tống tiểu thư, có lẽ cậu cũng nghe không vào.”

"Tóm lại, bất luận như thế nào, cậu đều phải bảo toàn tốt cho mình, bằng không tôi cũng không có mặt mũi đi gặp phu nhân quá cố.”

Chu Trì Vọng thấp giọng đáp lại, chui vào trong chiếc xe màu đen đậu ở cửa, chậm rãi nhắm mắt lại, cho đến khi vệ sĩ đi đưa người trở về, lúc này mới bảo tài xế lái xe.

Sau kỳ thi hàng tháng sẽ được nghỉ hai ngày, nhưng bóng tối bao phủ cả tuần sau khi khai giảng.

Tống Khinh Trầm tham gia vào buổi tự học tối chủ nhật, vừa bước vào trong lớp, liền cảm giác được có vô số ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm cô.

Làm cho cả người cô không được tự nhiên, cúi đầu bước nhanh về phía trước.

Vừa đến chỗ ngồi, liền nghe thấy Ứng Minh Sầm bên cạnh hạ giọng hỏi: "Trong khoảng thời gian này, cậu bộc phát nội lực rồi sao? Mấy lớp trước và sau lớp 7, không có một học sinh lớp bình thường nào có thể thi vào top 10 của trường, cậu phá kỷ lục rồi đó!”

Tống Khinh Trầm cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, dựa theo đề thi bình thường của cô mà tính toán, tăng nhiều điểm như vậy là hợp lý.

Cô cúi đầu, lấy từ trong túi ra tài liệu nghe tiếng Anh đã nghe được một nửa ở trên đường, tắt điện thoại di động, đối mặt với Ứng Minh Sầm cũng không tiện nói thật, chỉ hàm hồ đáp lại.

"Là Chu Trì Vọng, khoảng thời gian thi toán, cậu ấy dạy tôi vài ngày.”

Ứng Minh Sầm lập tức giơ ngón tay cái lên, "Trâu bò.”

"Không biết để cho cậu ấy mở lớp dạy học, cần cho bao nhiêu tiền a.”

Tống Khinh Trầm suy nghĩ một chút.

"Hẳn là rất đắt tiền.”

Dù sao thì cô cũng là theo Chu Trì Vọng học tập, thành tích mới tăng vọt.

Ngày hôm đó nếu anh yêu cầu giá, đó là bốn con số.

Đến bây giờ Tống Khinh Trầm vẫn cảm thấy, anh chính là có công phu sư tử ngoạm.

Biết rõ cô đang rất cố gắng, còn cố ý làm như vậy, rất đáng tức giận.

Bài học thứ hai là của cô Dương.

Cô ấy vẫn mặc áo choàng trắng và đi giày cao gót đến lớp như mọi khi.

Sau khi vào lớp học, câu đầu tiên chính là: "Trong lớp chúng ta có người thi hạng thứ ba, các em có hâm mộ không?”

Trong lớp vang lên một mảnh ồn ào, có người tiếp lời ngay tại chỗ: "Cũng không nhìn xem là ai dạy dỗ, chính là đoạn thời gian trước, Tống Khinh Trầm mỗi ngày đi theo Chu Trì Vọng đến phòng tự học liên tục học tập không phải sao.”

“Cho cậu cơ hội này, cậu có thể thi vào top 3 lớp không?" Nam sinh ở phía dưới cười lớn: "Cho tôi mười cơ hội, tôi cũng không thi được.”

Vẫn là bộ dạng vô tâm vô phế, cô Dương tức giận nhất thời không biết nói cái gì cho phải.

Sau kỳ thi hàng tháng thứ hai, hạn nộp cầu học bổng học sinh khó khăn đã đến. Mỗi lớp học có một danh sách giới hạn nhất định, cần phải nộp đơn trước, viết một tờ đơn bày tỏ về hoàn cảnh gia đình, và cuối cùng giáo viên quyết định hạn ngạch cho ai.

Sau khi tan học, Lý Xuân Vũ khinh thường lẩm bẩm: "Học bổng khó khăn còn có thể cho ai, còn không phải là mấy cán bộ lớp có quan hệ tốt với giáo viên.”

Bên cạnh cô ta, Tưởng Kiều ôn hòa an ủi: "Cũng không thể nói như vậy, mấy người bọn họ nghèo khó hơn một chút, cho một chút trợ cấp cũng là chuyện nên làm.”

Lý Xuân Vũ không cam lòng: "Nhà tôi cũng khó khăn mà, tôi cũng muốn tiền, tôi cũng muốn nhận được 300 tệ đó.”



Tưởng Kiều lắc đầu không đồng ý.

"Cậu xem Ban Tống của lớp chúng ta, bản thân tàn tật, phụ thân lại là một người không ra gì. Năm ngoái, các sinh viên nghèo được xác định là không có tên của cô ấy.”

"Làm bộ thanh cao" Lý Xuân Vũ cười lạnh: "Giả bộ cũng rất giống đấy.”

Nói xong, dường như nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt chợt lóe.

Chuyện học bổng cho sinh viên khó khăn, Tống Khinh Trầm hồn nhiên không để ở trong lòng.

Đăng ký được nộp hai ngày, vì vậy vào buổi sáng thứ tư, cô Dương đọc danh sách các thành viên trong lớp nộp đơn xin học bổng học sinh khó khăn trước mặt mọi người trong lớp.

Có mấy cán bộ lớp, còn có Tống Khinh Trầm.

Khi đọc đến tên cô, cô ngước lên.

Cùng lúc đó, nghe thấy trong lớp có người thảo luận, thanh âm lớn nhất chính là Lý Xuân Vũ.

"Nhìn kìa, tôi cũng không nói sai, cậu ta chính là giả bộ đáng thương, nhà cậu ta căn bản chẳng có việc gì mà cũng làm đơn cho rằng bản thân khó khăn.”

"Cái gì mà năm ngoái không nộp đơn xin xét học bổng khó khăn, tôi thấy căn bản là gia đình vậu ta không được bộ phận xét duyệt.”

"Dù sao tình huống của cậu ta, tiểu khu bọn họ rõ ràng nhất đi, ba cậu ta căn bản là không có việc gì, mỗi ngày giả bộ đáng thương, tâm tư cho tới bây giờ cũng không hề ngay thẳng.”

Lúc này đây, lời nói đã không còn đơn giản là lời nói đùa.

Rất nhanh, bạn học đeo kính nhỏ bên cạnh Tống Khinh Trầm phản bác: "Cho dù tâm tư không ngay thẳng đi chăng nữa, cũng là hạng ba a, cậu dùng ở ngay thẳng thi bao nhiêu?” Lý Xuân Vũ đỏ mặt, cắn răng đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm Triệu Nghị Đình: "Đừng tưởng rằng tôi không biết tâm tư của cậu, thành tích của cậu ta tốt như vậy, cậu nghĩ cậu đuổi kịp được chắc?”

Triệu Nghị Đình sắc mặt đột nhiên biến đổi, rầu rĩ cúi đầu, không nói nhiều nữa.

Ầm ĩ thật sự lợi hại, ngay cả cô Dương cũng đau đầu, cô ấn huyệt thái dương của mình: "Lý Xuân Vũ, Tống Khinh Trầm, sau khi tan học, đến phòng làm việc của tôi.”

Các cô vừa đến văn phòng, liền nhìn thấy Chu Trì Vọng đang lười biếng tựa vào ghế ngồi, trong tay cầm mấy tờ giấy báo danh.

Thấy ba người vào cửa, đứng dậy chào cô Dương.

Lão Dương nhìn thấy Chu Trì Vọng lúc nào cũng ôn hòa: "Bạn học Chu, không có việc gì, ngồi trước, lúc này em tới đây, là biểu mẫu báo danh lớp chúng ta có vấn đề gì sao?” Sau khi nộp danh sách đăng ký xét học bổng khó khăn trong mỗi lớp, các thành viên của hội học sinh các lớp sẽ tiến hành kiểm tra sơ bộ, sau khi xem xét thông qua, sẽ thông báo cho giáo viên các lớp để tiến hành sàng lọc từng cá nhân. Chu Trì Vọng bình tĩnh đảo qua tờ báo danh: "Có vài câu hỏi.”

Nói xong, chuyển hướng về phía Lý Xuân Vũ, bất động thanh sắc hỏi: "Lý Xuân Vũ, tờ đơn này là cậu tự điền sao?”

Vén mí mắt lên, con ngươi đen nhánh trong nháy mắt dừng lại trên khuôn mặt của cô ta, đáy mắt cất giấu một chút tối tăm lại đùa cợt.

Bị ánh mắt của Chu Trì Vọng làm cho sợ hãi, Lý Xuân Vũ mím môi dưới, giả vờ trấn định.

"Đúng vậy, có vấn đề gì không? Hay là tôi không thể nộp đơn?”

Thanh âm của cô ta chợt trở nên lớn hơn, bị cô Dương quát lớn một tiếng, lại cúi đầu, trên mặt thấp thoáng một chút thấp thỏm.

Chu Trì Vọng đặt tờ đơn của Lý Xuân Vũ trước mặt cô ta, lặp lại một cách không mặn không nhạt: "Cậu xác nhận lại một chút.”

Bộ dạng kiên nhẫn mười phần.

Lý Xuân Vũ do dự tiến lên, ánh mắt liên tục nhảy ngang trên tờ báo danh của Chu Trì Vọng: "Là tôi.”

Quá trình đồng dạng, cũng hỏi Tống Khinh Trầm bên này.

Nhưng có được một câu trả lời khác nhau.

Tống Khinh Trầm chỉ liếc mắt nhìn tờ báo danh trong tay Chu Trì Vọng, nhanh chóng lắc đầu.

"Cái này, đây không phải là tôi viết.”

"Tôi không nộp đơn xin học bổng khó khăn.”

Lúc này đây, cô Dương nhíu mày.

Cô từ lớp 12 mới đến chủ nhiệm lớp, đối với tình huống trong lớp này cũng không tính là hiểu rõ, tự nhiên cũng không biết tình huống nộp đơn năm đầu tiên.

"Em đã không nộp đơn?”

Trong nhận thức của cô ấy, điều kiện gia đình của Tống Khinh Trầm tuyệt đối là khó khăn.

Tống Khinh Trầm gật gật đầu.

Cô Dương lấy đơn xin từ trong tay Chu Trì Vọng ra, đưa cho Tống Khinh Trầm, cô nhìn đi nhìn lại, lại yên lặng lắc đầu.

"Chữ trên đó đều không phải là tôi viết.”

Ánh mắt do dự của cô Dương tuần tra trên người Tống Khinh Trầm, từ trong tay Chu Trì Vọng cầm lấy một tờ đơn khác của Lý Xuân Vũ.

So sánh qua lại, lông mày càng cau lại chặt hơn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương