Vũ Hậu Thanh Thần
Chương 61:

Cuối cùng Chu Trì Vọng vẫn đi theo Tống Khinh Trầm ngồi cùng nhau ở quầy thịt nướng.

Một quầy hàng nhỏ, người đến người đi, Tống Khinh Trầm vừa mới nhận được một chút tiền tiêu vặt từ cha Tống, sau khi được dặn dò phải cảm tạ Chu Trì Vọng một chút, quyết định dẫn anh đi cảm thụ hơi ấm của nhân gian.

Cô gọi một khay thịt cừu và gân bò nướng.

Bàn bên cạnh có mấy nam sinh xã hội, thoạt nhìn tuổi tác không lớn, cũng là mấy người ghé vào một bàn, vừa nói vừa ăn, chai bia trộn với rượu trắng, mấy người uống đến sắc mặt đỏ bừng.

Một người trong đó không kiên nhẫn, lảo đảo đứng dậy, theo lối đi đi tới trước quầy thịt nướng, Tống Khinh Trầm phía sau.

"Ông chủ, thêm một cái đùi cừu nữa.”

Ông chủ đang loay hoay trong gian bếp, la lớn: "Có liền có liền đây! Đừng gấp!”

Đúng lúc Tống Khinh Trầm đã lấy đủ nước chấm, cô quay đầu muốn quay lại chỗ ngồi, đột nhiên đường chính vừa vặn bị người nọ ngăn cản.

Tống Khinh Trầm khẽ nhíu mày.

Như mọi ngày, cô không muốn gây rắc rối với người đã uống rượu, vậy nên mũi chân chuyển hướng, đi sang hướng khác.

Nhưng mới đi được hai bước, lại bị người ta ngăn lại.

"Ôi, em gái này thoạt nhìn tuổi tác không lớn, mới học trung học đi.”

"Có muốn đến bàn anh trai cùng các anh trai uống chút rượu không?”

Nam sinh uống rượu bên cạnh giờ phút này nhìn chằm chằm Tống Khinh Trầm, như vô tình vươn cánh tay ôm lấy cô.

Tống Khinh Trầm xoay người lại, tránh tay người nọ, cẩn thận lắc đầu: "Tôi, tôi có bạn học đang chờ, ở đó.”

Người nọ theo hướng ngón tay Tống Khinh Trầm dò xét thoáng qua, cười hắc hắc.

"Học sinh trung học không thể yêu sớm, em gái và thằng nhóc kia yêu đương, cha mẹ em có biết không?”

"Không bằng anh trai thay em che dấu một chút được không hả?”

Nói xong, cánh tay dùng sức, kéo Tống Khinh Trầm về bàn của cậu ta.

Tống Khinh Trầm cảm thấy không ổn.

Giống như gặp phải tên hỗn đản.

Cô giãy dụa trong sự kìm kẹp của cánh tay của người đàn ông, dưới chân đột nhiên sử dụng sức mạnh, giẫm lên mũi chân của cậu ta.

Cậu ta kêu một tiếng, lập tức lớn tiếng chửi thề: "Con *** này ở đâu ra, còn điêu ngoa như vậy, để cho cô bồi anh trai uống chút rượu nhỏ, cô còn giả bộ thanh cao cái gì chứ?”

Một tiếng chửi trong cổ họng này vang lên rất lớn, mọi người xung quanh đều nghe rõ ràng, nhưng mọi người cũng chỉ cau mày, không có người đi lên, ngược lại là mấy người ngồi cùng bàn với cậu ta ai nấy đều đứng dậy, lắc lư hướng Tống Khinh Trầm mà đến.

Tống Khinh Trầm hơi trầm xuống, phía trước bị người ta vây kín đến nỗi nước chảy cũng không thông, phía sau thì có người không ngừng đẩy lưng cô, đẩy cô đi về phía trước.

Đi hai bước, lại dừng bước.

Có một thân ảnh cao lớn đứng ở lối đi chính, chặn đường đi của đám người này.

Là Chu Trì Vọng.

Ánh mắt anh thờ ơ lướt qua mặt mấy nam thanh niên, lạnh nhạt hỏi: "Dẫn cô ấy đi, các người đã hỏi ý kiến của cô ấy chưa?”

Tống Khinh Trầm trong lòng thầm kêu không xong.

Chu Trì Vọng mặc dù sinh ra cao lớn, nhưng từ trước đến nay làm học sinh giỏi đã quen, hơn nữa còn được nhà họ Chu bảo vệ rất tốt, đại khái chưa từng gặp phải tình huống bị côn đồ vây kín.

Cô khẽ cắn môi dưới, hô với anh: "Trước, đừng để ý đến tôi, mau, mau đi báo cảnh sát!”

Chu Trì Vọng khẽ cười nhạt.

Bên cạnh, một tên côn đồ nghe thấy lời này, cười ha ha: "Tiểu tử, sợ đến vậy hả? Nhát gan bỏ chạy một mình rồi mặc kệ bạn gái nhỏ sao?”

Vừa nói, vừa khinh bỉ phun một ngụm nước bọt xuống đất: "Tôi chán nhất chính là tiểu tình nhân các người, chỉ biết tình tình ái ái mặt ngoài mà thôi.”

"Nhưng mà bạn gái nhỏ của cậu cũng không tệ lắm, còn biết che chở cho cậu.”

Sắc mặt Chu Trì Vọng không thay đổi, anh lười biếng cởi áo khoác đồng phục của mình ra, quăng lên lưng ghế, nghe vậy lạnh nhạt nhếch môi.



"Ừm, cậu ấy là một người tốt.”

Vừa dứt lời, người đã tiến lên hai bước, đột nhiên đá vào đầu gối của người trước mặt.

Tên côn đồ trước mặt kia đầu gối đau nhức, cả người không chống đỡ nổi quỳ xuống, nằm trên mặt đất, chỉ vào chóp mũi Chu Trì Vọng: "Cậu... Cậu dám...”

Chu Trì Vọng nhìn cũng không thèm nhìn, tiếp tục đi về phía trước, lại kéo góc áo người thứ hai, cổ tay hơi dùng sức, liền ném người thứ hai xuống đất.

Anh một đường đi về phía trước, giống như cắt dưa chém rau, đi tới trước mặt Tống Khinh Trầm, thậm chí còn không đợi Tống Khinh Trầm nói chuyện, liền giang tay bảo vệ Tống Khinh Trầm.

Từ đầu đến cuối, không quá năm phút.

Tống Khinh Trầm không thể tin mở to hai mắt, chỉ vào Chu Trì Vọng, một lúc lâu sau không nói nên lời: "Cậu, cậu ...?”

Chu Trì Vọng cúi đầu, không mặn không nhạt nắm cằm cô lên, nhìn trái rồi lại nhìn trái phải, ánh mắt ngưng tụ trên một dấu đỏ trên cằm cô, ánh mắt tối sầm vài phần.

Nói: "Không phải báo cảnh sát sao.”

Đại khái là chưa từng thấy Chu Trì Vọng như vậy. Tống Khinh Trầm nhất thời không thể nghĩ được gì, nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Chu Trì Vọng, lúc này mới phản ứng lại, vội vàng quay người lại gọi điện thoại.

Cùng lúc đó, mấy tên côn đồ ngã thành một mảnh cũng phản ứng lại, từ trên mặt đất đứng lên, tức đỏ mắt.

"Mẹ nó, tiểu tử mày muốn chết!”

Nói xong, như một tổ ong xông lên người Chu Trì Vọng.

Sắc mặt anh không thay đổi, chắn trước mặt Tống Khinh Trầm, nhạt nhẽo đẩy "một con ong" cầm bình rượu xông lên, trào phúng mở miệng: "Vẫn là ngã quá nhẹ.”

Trong lúc nói, anh né một bình rượu vang tới, nắm lấy cổ tay của cậu ta ghìm trên mặt đất, lại kéo cổ áo người khác ghìm xuống.

Bên này, Tống Khinh Trầm gọi điện báo cảnh sát, sốt ruột xoay qua đi lại, nhìn Chu Trì thành thạo xoay quanh giữa mấy người, nhưng vẫn không yên lòng.

Trong tầm mắt, một người trong đó cầm lấy một chai rượu, lén lút chạy đến sau lưng Chu Trì Vọng.

Tống Khinh Trầm không chút nghĩ ngợi, cũng từ bên cạnh cầm lấy một bình rượu rỗng, "Xẻng" một cái, đập vào đỉnh đầu người đàn ông kia.

Nửa giờ sau, tất cả bọn họ đều xuất hiện tại đồn cảnh sát.

Hôm nay vừa vặn là sở trưởng trực ban, nghiêm khắc chỉ vào mấy tên côn đồ ngã trái ngã phải trên mặt đất: "Chuyện gì xảy ra vậy? Tụ tập đánh nhau?”

Trên cánh tay Chu Trì Vọng treo đồng phục học sinh, sắc mặt như thường: "Phòng vệ chính đáng.”

Mấy cảnh sát nhìn Chu Trì Vọng, lại nhìn mấy tên côn đồ trên mặt đất: "Đánh thành như vậy còn gọi là phòng vệ chính đáng?”

Đúng lúc này, Tống Khinh Trầm từ sau lưng Chu Trì Vọng ló đầu ra: "Vâng, là bọn họ không, không thành thật trước.”

Có một số lời tựa như khó có thể mở miệng, mặt Tống Khinh Trầm đỏ bừng, chỉ vào một người trên mặt đất: "Chính là, chính là cậu ta, phi, nhất định muốn bắt cháu cùng cậu ta đi uống rượu.”

"Cháu căn bản là, không biết cậu ta.”

Đúng lúc này, sở trưởng nghiêm khắc nhướng mày, nhận ra cô gái trước mặt nói chuyện không thuận lợi.

"Cháu là Tống Khinh Trầm?”

Tống Khinh Trầm nghi hoặc gật gật đầu, trong đầu tìm kiếm cảnh sát trước mặt, cho đến khi hiện lên một bóng người, do dự mở miệng: "Chú Ngụy?”

Chú Ngụy là đồng nghiệp lúc trước thường đi cùng cha Tống làm nhiệm vụ nguy hiểm, sau đó sau khi cha Tống xảy ra chuyện, chú Ngụy năm lần bảy lượt đến nhà thăm người.

Khi đó Tống Khinh Trầm tuổi còn không lớn, chỉ mơ hồ có ấn tượng, về sau nghe nói ông ấy b điều đi, cũng không thường xuyên tới nữa.

"Mấy năm không gặp, cháu đã lớn như vậy rồi.”

Sở trưởng gật gật đầu, hòa hoãn thần sắc: "Bố cháu có khỏe không?”

Tống Khinh Trầm thoáng gật đầu: "Vẫn còn, vẫn như cũ, nếu như uống thuốc đầy đủ, là thanh tỉnh.”

Chú Ngụy than thở một tiếng: "Lúc trước bố con là người có điểm tích lũy cao nhất trong đội chúng ta, ai có thể nghĩ đến...”

Ông chợt ngừng tiếng, nhìn cảnh sát bên cạnh tiến lên, đưa tư liệu của mấy người này.

"Anh Ngụy, mấy người này đều khoảng 20 tuổi, đều không có việc làm, tháng trước vừa mới bị giáo dục vì đánh nhau ẩu đả.”

Nói xong, chỉ vào một người trong đó: "Người này đã từng bởi vì dâm ô nữ nhân mà vào trại cải tạo.”



Chú Ngụy ừ một tiếng: "Chờ bọn họ tỉnh, hảo hảo hỏi một chút, lúc này không thể dễ dàng thả người như vậy nữa.”

Vừa nói, vừa đưa mắt lên nhìn Chu Trì Vọng đang đăng ký chứng minh thư bên cạnh.

Vỗ vai Tống Khinh Trầm.

"Bạn trai nhỏ của cháu, khồn tệ lắm, bị người ta vây đánh còn có thể đánh người thành bộ dạng này cũng hiếm thấy.”

Tống Khinh Trầm nghe vậy bỗng nhiên ngẩng đầu, sắc mặt nóng lên, dồn dập mở miệng: "Không, không phải bạn trai.”

"Chỉ có, chính là bạn học.”

Chú Ngụy có chút hứng thú hỏi: "Bạn học bình thường có thể che chở như vậy, buổi tối cùng nhau ra ngoài ăn xiên nướng?”

Tống Khinh Trầm cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi giày của mình, nhỏ giọng trả lời: "Cũng không phải bạn học bình thường, khi còn bé đã quen, quen biết.”

"A" Chú Ngụy hiểu rõ gật đầu: "Vậy là thanh mai trúc mã.”

Càng giải thích càng hỗn loạn.

Hết lần này tới lần khác chú Ngụy còn thêm mắm dặm muối vào lúc này: "Tống Khinh Trầm, bây giờ cháu còn học trung học đi, tuổi này vẫn phải lấy học tập làm chủ, bất quá nếu lên đại học, muốn yêu đương cũng không phải là không thể “

"Anh tuấn cao lớn, nói chuyện cũng trầm ổn đáng tin cậy, cháu gặp nguy hiểm còn có thể bảo vệ cháu trước tiên.”

"Chú cảm thấy nó cũng không tệ.”

Sắc đỏ đã chậm rãi từ mặt lan đến vành tai của Tống Khinh Trầm "Thật, thật sự không phải là yêu đương.”

Chú Ngụy lộ ra thần sắc đều là người từng trải.

"Bất quá lá gan của cháu cũng thật sự lớn, còn dám cầm bình rượu đánh người khác, lần sau nhìn thấy loại tình huống này, cháu có thể chạy bao nhiêu liền chạy bấy nhiêu, trước khi suy nghĩ đến người khác, phải suy nghĩ đến chính mình trước, hiểu không?”

Tống Khinh Trầm cúi đầu, nhớ lại thời điểm đó.

Cô chỉ sinh ra can đảm trong khoảnh khắc đó.

Bây giờ ngẫm lại, vẫn cảm thấy sợ hãi.

Rất nhanh, vị cảnh sát lại cầm tư liệu đi tới trước mặt chú Ngụy: "Chàng trai kia tên là Chu Trì Vọng, học sinh lớp 726, người nhà họ Chu.”

Nghe thấy họ Chu này, chú Ngụy hơi nhíu mày, nhìn về phía Tống Khinh Trầm.

"Cậu ấy là con trai Tự Như?”

Tống Khinh Trầm do dự một lát, nhớ tới đây là tên mẹ Chu Trì Vọng, lại gật đầu.

"Vụ bắt cóc năm đó...”

Chú Ngụy chợt nghĩ đến cái gì đó, muốn nói chuyện, liếc mắt nhìn Tống Khinh Trầm một cái, lại bỗng nhiên dừng lại, trầm giọng dặn dò.

"Nếu thông tin cá nhân của hai đứa đều đã đăng ký xong, cứ để hai đứa đi thôi.”

Hai người đi ra từ đồn cảnh sát đều im lặng.

Chu Trì Vọng đi ở phía trước, Tống Khinh Trầm đi phía sau, vẻ mặt tâm sự nặng nề.

Sắp đụng phải lưng người trước mặt, cô chợt dừng bước: "Cậu, sao cậu không đi?”

Chu Trì vọng kéo cổ tay cô, đưa cô đến một ngọn đèn đường sáng ngời bên cạnh, mở lòng bàn tay cô ra.

Vừa rồi dưới tình thế cấp bách, cô nhặt được chai rỗng hoàn chỉnh từ trong đống mảnh vỡ của bình rượu, ngón tay chạm vào thủy tinh, bị rạch vài vết thương nhỏ.

Cô hơi co rúm ngón tay: "Không có, không có việc gì, cũng không quá đau.” Ngón tay đột nhiên bị véo một cái, cô đau đến ôi một tiếng, trừng mắt nhìn Chu Trì Vọng.

Chu Trì Vọng lại lạnh nhạt nói: "Đi phòng khám gần đó trước.”

Bên trong phòng khám nhỏ, đèn đuốc sáng trưng, nam bác sĩ nắm lấy ngón tay của Tống Khinh Trầm, tỉ mỉ nhìn kỹ, cuối cùng nói: "Trong ngón tay có một mảnh thủy tinh, tôi gặp ra cho cháu, có chút đau, cháu nhẫn nhịn một chút.”

Nó thực sự rất đau.

Sắc mặt Tống Khinh Trầm trắng bệch, nắm lấy cổ tay Chu Trì Vọng, thật lâu không buông tay.

Ngược lại, Chu Trì Vọng nhíu mày, cúi đầu nhìn chằm chằm ngón tay nặng nề của Tống Khinh Trầm, sắc mặt trầm xuống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương