Vũ Hậu Thanh Thần
-
Chương 128:
Ban ngày, hành lang khách sạn tối tăm dài dằng dặc, đèn trần nhà chiếu lên đỉnh đầu, cuối cùng chỉ có ánh sáng ban ngày chiếu và, anh đưa lưng về phía Khương Triệt, lông mi cụp xuống, anh mắt xanh sáng lên.
"Bắt đầu từ khi tốt nghiệp trung học?”
Anh ấy gằn giọng hỏi hỏi: "kì nghỉ hè sau khi tốt nghiệp trung học? Trước khi cậu ra nước ngoài? Khi nào, ngày nào?”
Chu Trì Vọng khoanh tay trước ngực, lười biếng dựa bên cửa, nhìn sắc mặt anh ấy dần trầm xuống.
"Vậy, là bữa tiệc đó, phải không?”
"Mẹ kiếp Chu Trì Vọng, từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu, đã biết cậu chính là một tên khốn. Bảo đưa người về nhà, cậu lại đưa người ta lên giường luôn?”
Khương Triệt kích động, cơ thể cao lớn rướn lên trước, kéo cổ áo Chu Trì Vọng, túm lên.
Hai người cao bằng nhau, sức lực cũng tương tự, hai người đàn ông cao lớn chặn ở cửa, Khương Triệt cắn răng, giơ nắm đấm hướng vào Chu Trì Vọng.
“Khương Triệt!” Mẹ Khương thấy tình hình không ổn, vội kéo người ra phía sau.
Nhưng không thể kéo anh ấy ra, đôi mắt tối sầm, thở hổn hển, lời nói thoát ra khỏi kẽ răng.
"Cô ấy mới bao nhiêu tuổi, năm nay chỉ mới 18 tuổi mà thôi!”
Chu Trì Vọng cũng không né tránh, không hề do dự để mặc anh ấy lôi kéo, nhẹ nhàng cười: "Tôi cũng mới 18.”
"Không thể so sánh với cậu, cao thủ tình trường.”
"Cao thủ cái rắm, cho tới bây giờ ông đây chưa từng có...”
Khương Triệt nói một câu.
Cùng lúc đó, nghe thấy Chu Trì Vọng cười thầm: "Khương Triệt, cậu đã từng có cơ hội.”
"Là cậu không quý trọng.”
Khương Triệt nheo mắt lại, đối diện với Chu Trì Vọng, tầm mắt cũng đảo qua nhau.
Chu Trì Vọng bình thản: "Cậu thật sự cho rằng, cậu không nhìn ra Tống Khinh Trầm thích cậu nhiều năm như vậy rồi sao?”
Anh và Tống Khinh Trầm cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cùng cô trải qua rất nhiều mùa xuân mùa hạ, cô thích cái gì, ghét cái gì, vì cái gì mà cố gắng, vì cái gì mà từ bỏ, anh đều nhìn thấy trong mắt.
Giống như người ngoài cuộc bình tĩnh nhất, nhìn cô sống cuộc sống của mình một cách rực rỡ và sống động, rồi chen lấn vào thế giới của cô một cách vặn vẹo, ngoan cố chiếm lấy vị trí trong cô.
Khát vọng cũng ngày càng mở rộng, bị nhấn chìm bởi sự bồn chồn, từ từ bùng nổ.
Vào đêm trước buổi biểu diễn thương mại của Khương Triệt, mẹ Khương và anh ấy đã cãi nhau một trận đến mức gà bay chó sủa, nhưng cũng chính vào đêm đó, anh ấy nhận được điện thoại của Tống Khinh Trầm.
Hỏi anh ấy, anh ấy cần chú ý những gì nếu muốn viết lời bài hát?
Anh ấy cũng chỉ là trả lời: "Đừng miễn cưỡng quá.”
Sợ cô tiếp thu quá nhanh, sợ không thực hiện được ý nguyện, cuối cùng anh ấy thản nhiên bổ sung: "Đưa tình cảm vào.”
Mấy ngàn ngày đêm âm thầm thích cô, luôn có một ngọn lửa tên là Tống Khinh Trầm liên tục thiêu đốt lý trí của anh ấy, những năm cô si mê Khương Triệt, anh ấy cũng thích cô đến phát điên.
Cuối cùng, ngọn lửa đã thiêu rụi lý trí của anh ấy, cuối cùng anh lại có được cô.
Anh cười nhạt một tiếng, không mặn không nhạt nói: "Cậu quá kích động”
Nói đến đây, Chu Trì Vọng hạ giọng đủ để chỉ hai người nghe thấy: “Tôi gợi ý một chút.”
Vẻ mặt anh nhẹ nhàng lại lạnh lùng.
Ngón tay Khương Triệt siết chặt cổ áo anh, nóng nảy mắng một câu: "Loại khốn nạn tâm tư thâm trầm như cậu, nên sớm...”
Lời còn chưa dứt, liền nghe thấy một giọng nói truyền đến từ phía sau Chu Trì Vọng.
"Khương Triệt! Cậu đang làm gì vậy?”
Khương Triệt dừng tay, buông người xuống.
Không biết từ lúc nào Tống Khinh Trầm đã đứng sau lưng Chu Trì Vọng, nửa người dưới mặc một cái quần, trên người còn mặc áo sơ mi lớn không phù hợp với thân hình của cô, ngón tay khẩn trương bám lấy khung cửa, đôi mắt to tròn đen ướt sũng nhìn chằm chằm anh.
Tay kia kéo áo sơ mi trắng của Chu Trì Vọng.
Căng thẳng.
Khương Triệt không kiên nhẫn chậc lưỡi, lui về phía sau.
Chỉ thấy chàng trai kiêu ngạo nhẹ nhàng xoay người lại, rủ tầm mắt nhìn cô: "Không có gì.”
Lại lười biếng liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Còn có chút thời gian, ngủ thêm một lát đi?”
Tống Khinh Trầm quả thật ch ngủ được bao lâu, ánh mắt cô tới lui trên người hai người, trừng mắt nhìn Khương Triệt nửa ngày mới hỏi: "Khi nào cậu, trở về?”
"Hai giờ.”
Tống Khinh Trầm ngáp một cái nho nhỏ, đối với đoàn người ngoài cửa lễ phép chào tạm biệt: "Mọi người có, có việc, thì cứ đi trước đi.”
"Tôi...” Cô lên tiếng: "Tôi trở lại trường học trước đây.”
Bộ dáng thân mật vô cùng.
Giống như một cái gai đâm vào đáy lòng Khương Triệt.
Lần đầu tiên, khiến cho anh ấy nhận ra, khoảng cách Tống Khinh Trầm vfa anh ấy gần như vậy, nhưng cũng không thể tiếp cận được.
Trước khi đi, vẻ mặt Khương Triệt do dự nhìn cánh cửa đóng chặt kia, máy quẹt thẻ ở cửa mơ hồ lóe lên màu xanh.
Mà Chu Trì Vọng đi ở bên kia, vẻ mặt không thay đổi, vẫn bình tĩnh như trước.
Ánh mắt mẹ Khương dán chặt trên người hai người, lúc tiễn Chu Trì Vọng quay lại, bà ấy tiến lên phía trước vài bước, sửa sang lại cà vạt rồi mở miệng với Khương Triệt.
"Con trai..." Bà ấy cân nhắc từ ngữ: "Con hết hy vọng với cô gái Tống Khinh Trầm kia đi.”
Khương Triệt mím chặt khóe môi, nhìn bà ấy.
Bà ấy cũng chỉ siết chặt túi xách của mình.
"Mẹ có thể nhìn ra, Tống Khinh Trầm là một cô gái tốt, cũng có năng lực, chỉ là..." Bà ấy nhẹ nhàng chốt hạ một câu: "Con bé đã có lựa chọn của riêng mình.”
"Con bé thật sự không thích con nữa.”
Con người có thể ngụy trang hành vi, nhưng không thể lừa dối trái tim của họ.
Mẹ Khương vẫn thờ ơ lạnh nhạt, nhìn sóng ngầm giữa ba đứa nhỏ bắt đầu nổi dậy.
Ngay khi Tống Khinh Trầm nghe thấy động tĩnh chạy ra, cô đã bảo vệ Chu Trì Vọng theo bản năng.
Đó là sự chân thành mù quáng.
Nhìn thấy Khương Triệt không kiên nhẫn đeo kính râm, đi giữa người quản lý và vệ sĩ, mẹ Khương chậm rãi thở dài một hơi.
Một số người đang dần lớn lên, dần dần nhận ra những gì họ thích, những gì họ muốn, nhưng một số người, lại bướng bỉnh dậm chân tại chỗ, chờ đợi một người không thể chờ đợi.
Tống Khinh Trầm là người phía trước, mà con trai khương Triệt của bà ấy, là người phía sau.
10 giờ sáng, buổi triển lãm dự án được sắp xếp trong phòng triển lãm của Đại học Bắc Thành, Tống Khinh Trầm cũng trở về ký túc xá.
Sáng nay không có tiết học, cả căn phòng tối tăm.
Mở cửa phòng ra, rèm cửa còn chưa hoàn toàn mở, Trần Vi Doanh vẫn gương mẫu cố gắng bật dậy, bật đèn ngồi ở phía dưới học tập, người thì làm bài trên máy tính, người cuối cùng thì đang ngủ ngon lành trên giường.
Đúng là thói xấu tồi tệ.
Người đầu tiên nghe thấy âm thanh là Trần Vi Doanh.
Cô ấy tháo tai nghe ra, xoay người lại, nhìn Tống Khinh Trầm với đôi mắt thâm quầng, chớp mắt hỏi: "Cũng biết trở về cơ à.”
Trong ký túc xá, người cuối cùng là Trương Dịch Hoan, cô ấy nằm sấp trên máy tính làm bài tập, nghe vậy cũng xoay người: "Tống Khinh Trầm, cậu thức trắng đêm không về, đi đâu thế.”
"Đêm qua cô đi kiểm tra, quản lý túc xá là tớ phải giúp cậu nói dối đấy.”
Tống Khinh Trầm không biết Trần Vi Doanh giải thích như thế nào, trong đầu cô bắt đầu nhanh chóng suy tư từ ngữ vạn năng.
Rất nhanh, liền nghe Trần Vi Doanh nhàn nhạt hỏi: "Ca hát cả đêm, còn không vào uống chút nước?”
Trong nháy mắt, Tống Khinh Trầm ấp úng: "Ừm, cổ họng hơi ngứa ngáy.”
Chỉ là không phải ca hát, mà là kêu.
Cô tự rót cho mình hai cốc nước lớn rồi tu một hơi cạn sạch, trong quá trình này gây ra động tĩnh quá lớn khiến người cuối cùng còn chưa tỉnh mở mắt và ngồi dậy khỏi giường "Tống Khinh Trầm đã trở lại sao?”
Nghiêm Chi Lễ mơ mơ màng màng hỏi, dụi mắt: "Cùng với bạn học cũ nào thế, điên cuồng chơi cả đêm, không ngủ à?”
Tống Khinh Trầm muốn nói chuyện, nhưng chợt khựng lại, nhỏ giọng nói: "Ngủ, ngủ rồi.”
Cảm thấy mơ hồ, cô nói thêm: “Chỉ là ngủ ít thôi.”
Hồn nhiên không đề cập đến việc đi ra ngoài với ai, đi đâu.
Chỉ có Trần Vi Doanh nhìn chằm chằm bộ dáng lúng túng giải thích của cô, cười thầm.
Không bao lâu sau, Trương Dịch Hoan còn đang viết luận văn trên máy tính bỗng nhiên nói: "À, các cậu xem, đêm qua livestream buổi biểu diễn của Khương Triệt đã lên bảng hot trên diễn đàn đấy.”
"Còn có video nữa nè.”
Có thể đến hiện trường, hiển nhiên đều đi tới hiện trường, không đi được, chỉ có thể ngồi xổm đợi trên kênh chính thức của trường xem livestream, nhân tiện đăng lên diễn đàn của trường luôn.
Trương Dịch Hoan đêm qua không xem livestream, cũng không đăng bài, làm bài tập mệt mỏi nên cô ấy mới ra ngoài leo cầu thang, vừa leo vừa phản hồi.
"Khương Triệt đêm quah tật sự tuyệt như vậy sao? Thật sự cởi quần áo ném mũ sao? Cởi quần áo sao? Dáng người thế nào? Có bao nhiêu cơ bụng?”
Trần Vi Doanh trợn trắng mắt lên: "Cơ bụng 128 múi, luôn có một múi thuộc về cậu.”
Trương Dịch Hoan thất vọng: "Khương Triệt người này, cũng không phải nam bồ tát, buổi biểu diễn không vén quần áo thì còn gọi là buổi hòa nhạc gì nữa.”
"Thích vén quần áo như vậy, không bằng đi câu lạc bộ đêm xem biểu diễn, tớ biết có một quán nè, rất kích thích.”
Trần Vi Doanh lạnh lùng quay lại, lại quay sang Tống Khinh Trầm, dường như càng thêm tò mò về cô.
"Đêm qua, có mệt không?”
Tống Khinh Trầm vừa định nói chuyện, lại bị Nghiêm Chi Lễ chen vào: "Ca hát thì mệt cái gì, tớ nói với chứ tớ có thể một mình hát cả đêm đấy, cậu lại không mang theo tớ." "Chỉ có cậu còn muốn đi theo, cũng không nhìn xem đêm qua là ai...”
Trần Vi Doanh nghĩ đến cái gì, khựng lại, nhìn về phía Tống Khinh Trầm, lại nói: "Khi nào cậu tìm được nốt nhạc thứ năm rồi nói sau.”
Chế giễu một cách trần trụi, kết quả chính là bị Nghiêm Chi Lễ cầm một quyển sách vây quanh lỗ tai, bị ép nghe cô ấy hát, còn muốn phát biểu ý kiến.
“Cậu nghe kỹ một chút, chỗ nào thiếu nốt thứ năm chứ???”
Cuộc sống không dễ dàng.
Trần Vi Doanh nói có lệ: "Không thiếu không thiếu, cậu hát là đệ nhất vũ trụ, một bài hát nổi tiếng khắp đại giang nam bắc thiếu điều được phát hiện bởi một giọng hát hay, trên Douyin đều là fan trung thành của cậu.”
Nghiêm Chi Lễ lúc này mới tránh tàn phá màng nhĩ người khác, mặc đồ ngủ, ngồi ở trên ghế trong ký túc xá.
"Tống Khinh Trầm, tối hôm qua cậu không trở về, thật đáng tiếc.”
"Đêm qua sau buổi biểu diễn của Khương Triệt kết thúc, dưới lầu có người bày nếu yêu thương, đứng ở bên trong chơi guitar hát, là bài hát của Khương Triệt đấy.”
Tống Khinh Trầm cúi xuống một chút, hỏi thêm một câu.
"Ai hát, tớ biết không?" "Đương nhiên cậu có biết, chính là Trần Vi Doanh... Nghe nói hẹn tự học hai ngày, sau đó ở dưới lầu chờ một tiếng đồng hồ, đợi đến khi tắt đèn.
"Cuối cùng cậu đoán xem?”
"Trần Vi Doanh trở về, bảo anh ta nhanh chóng cút đi, còn nói cho anh ta biết, cậu ấy có chủ rồi, ha ha, thật là một vở kịch lớn.”
Trong lúc nói chuyện, Trương Dịch Hoan lại đang hô hào.
"Mẹ kiếp, tình huống gì? Có người chụp được Khương Triệt sập nhà?”
"Nói anh ấy và nữ sinh viên đại học ra vào cũng một khách sạn.”
"Còn có người trong bài viết nói, nhìn thấy trường chúng ta có một nữ sinh đêm qua ở khách sạn với Khương Triệt, sáng nay hơn 10 giờ mới đi ra.”
Lúc này đây, mí mắt Tống Khinh Trầm thật sự đang nhảy.
Mệt mỏi.
Cảm giác được Trần Vi Doanh đang nhìn cô, cô quay đầu lại, ăn ý không nói nhiều.
Nửa ngày sau, Tống Khinh Trầm mới nói: "Không, không có căn cứ phải không?”
"Bắt đầu từ khi tốt nghiệp trung học?”
Anh ấy gằn giọng hỏi hỏi: "kì nghỉ hè sau khi tốt nghiệp trung học? Trước khi cậu ra nước ngoài? Khi nào, ngày nào?”
Chu Trì Vọng khoanh tay trước ngực, lười biếng dựa bên cửa, nhìn sắc mặt anh ấy dần trầm xuống.
"Vậy, là bữa tiệc đó, phải không?”
"Mẹ kiếp Chu Trì Vọng, từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu, đã biết cậu chính là một tên khốn. Bảo đưa người về nhà, cậu lại đưa người ta lên giường luôn?”
Khương Triệt kích động, cơ thể cao lớn rướn lên trước, kéo cổ áo Chu Trì Vọng, túm lên.
Hai người cao bằng nhau, sức lực cũng tương tự, hai người đàn ông cao lớn chặn ở cửa, Khương Triệt cắn răng, giơ nắm đấm hướng vào Chu Trì Vọng.
“Khương Triệt!” Mẹ Khương thấy tình hình không ổn, vội kéo người ra phía sau.
Nhưng không thể kéo anh ấy ra, đôi mắt tối sầm, thở hổn hển, lời nói thoát ra khỏi kẽ răng.
"Cô ấy mới bao nhiêu tuổi, năm nay chỉ mới 18 tuổi mà thôi!”
Chu Trì Vọng cũng không né tránh, không hề do dự để mặc anh ấy lôi kéo, nhẹ nhàng cười: "Tôi cũng mới 18.”
"Không thể so sánh với cậu, cao thủ tình trường.”
"Cao thủ cái rắm, cho tới bây giờ ông đây chưa từng có...”
Khương Triệt nói một câu.
Cùng lúc đó, nghe thấy Chu Trì Vọng cười thầm: "Khương Triệt, cậu đã từng có cơ hội.”
"Là cậu không quý trọng.”
Khương Triệt nheo mắt lại, đối diện với Chu Trì Vọng, tầm mắt cũng đảo qua nhau.
Chu Trì Vọng bình thản: "Cậu thật sự cho rằng, cậu không nhìn ra Tống Khinh Trầm thích cậu nhiều năm như vậy rồi sao?”
Anh và Tống Khinh Trầm cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cùng cô trải qua rất nhiều mùa xuân mùa hạ, cô thích cái gì, ghét cái gì, vì cái gì mà cố gắng, vì cái gì mà từ bỏ, anh đều nhìn thấy trong mắt.
Giống như người ngoài cuộc bình tĩnh nhất, nhìn cô sống cuộc sống của mình một cách rực rỡ và sống động, rồi chen lấn vào thế giới của cô một cách vặn vẹo, ngoan cố chiếm lấy vị trí trong cô.
Khát vọng cũng ngày càng mở rộng, bị nhấn chìm bởi sự bồn chồn, từ từ bùng nổ.
Vào đêm trước buổi biểu diễn thương mại của Khương Triệt, mẹ Khương và anh ấy đã cãi nhau một trận đến mức gà bay chó sủa, nhưng cũng chính vào đêm đó, anh ấy nhận được điện thoại của Tống Khinh Trầm.
Hỏi anh ấy, anh ấy cần chú ý những gì nếu muốn viết lời bài hát?
Anh ấy cũng chỉ là trả lời: "Đừng miễn cưỡng quá.”
Sợ cô tiếp thu quá nhanh, sợ không thực hiện được ý nguyện, cuối cùng anh ấy thản nhiên bổ sung: "Đưa tình cảm vào.”
Mấy ngàn ngày đêm âm thầm thích cô, luôn có một ngọn lửa tên là Tống Khinh Trầm liên tục thiêu đốt lý trí của anh ấy, những năm cô si mê Khương Triệt, anh ấy cũng thích cô đến phát điên.
Cuối cùng, ngọn lửa đã thiêu rụi lý trí của anh ấy, cuối cùng anh lại có được cô.
Anh cười nhạt một tiếng, không mặn không nhạt nói: "Cậu quá kích động”
Nói đến đây, Chu Trì Vọng hạ giọng đủ để chỉ hai người nghe thấy: “Tôi gợi ý một chút.”
Vẻ mặt anh nhẹ nhàng lại lạnh lùng.
Ngón tay Khương Triệt siết chặt cổ áo anh, nóng nảy mắng một câu: "Loại khốn nạn tâm tư thâm trầm như cậu, nên sớm...”
Lời còn chưa dứt, liền nghe thấy một giọng nói truyền đến từ phía sau Chu Trì Vọng.
"Khương Triệt! Cậu đang làm gì vậy?”
Khương Triệt dừng tay, buông người xuống.
Không biết từ lúc nào Tống Khinh Trầm đã đứng sau lưng Chu Trì Vọng, nửa người dưới mặc một cái quần, trên người còn mặc áo sơ mi lớn không phù hợp với thân hình của cô, ngón tay khẩn trương bám lấy khung cửa, đôi mắt to tròn đen ướt sũng nhìn chằm chằm anh.
Tay kia kéo áo sơ mi trắng của Chu Trì Vọng.
Căng thẳng.
Khương Triệt không kiên nhẫn chậc lưỡi, lui về phía sau.
Chỉ thấy chàng trai kiêu ngạo nhẹ nhàng xoay người lại, rủ tầm mắt nhìn cô: "Không có gì.”
Lại lười biếng liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Còn có chút thời gian, ngủ thêm một lát đi?”
Tống Khinh Trầm quả thật ch ngủ được bao lâu, ánh mắt cô tới lui trên người hai người, trừng mắt nhìn Khương Triệt nửa ngày mới hỏi: "Khi nào cậu, trở về?”
"Hai giờ.”
Tống Khinh Trầm ngáp một cái nho nhỏ, đối với đoàn người ngoài cửa lễ phép chào tạm biệt: "Mọi người có, có việc, thì cứ đi trước đi.”
"Tôi...” Cô lên tiếng: "Tôi trở lại trường học trước đây.”
Bộ dáng thân mật vô cùng.
Giống như một cái gai đâm vào đáy lòng Khương Triệt.
Lần đầu tiên, khiến cho anh ấy nhận ra, khoảng cách Tống Khinh Trầm vfa anh ấy gần như vậy, nhưng cũng không thể tiếp cận được.
Trước khi đi, vẻ mặt Khương Triệt do dự nhìn cánh cửa đóng chặt kia, máy quẹt thẻ ở cửa mơ hồ lóe lên màu xanh.
Mà Chu Trì Vọng đi ở bên kia, vẻ mặt không thay đổi, vẫn bình tĩnh như trước.
Ánh mắt mẹ Khương dán chặt trên người hai người, lúc tiễn Chu Trì Vọng quay lại, bà ấy tiến lên phía trước vài bước, sửa sang lại cà vạt rồi mở miệng với Khương Triệt.
"Con trai..." Bà ấy cân nhắc từ ngữ: "Con hết hy vọng với cô gái Tống Khinh Trầm kia đi.”
Khương Triệt mím chặt khóe môi, nhìn bà ấy.
Bà ấy cũng chỉ siết chặt túi xách của mình.
"Mẹ có thể nhìn ra, Tống Khinh Trầm là một cô gái tốt, cũng có năng lực, chỉ là..." Bà ấy nhẹ nhàng chốt hạ một câu: "Con bé đã có lựa chọn của riêng mình.”
"Con bé thật sự không thích con nữa.”
Con người có thể ngụy trang hành vi, nhưng không thể lừa dối trái tim của họ.
Mẹ Khương vẫn thờ ơ lạnh nhạt, nhìn sóng ngầm giữa ba đứa nhỏ bắt đầu nổi dậy.
Ngay khi Tống Khinh Trầm nghe thấy động tĩnh chạy ra, cô đã bảo vệ Chu Trì Vọng theo bản năng.
Đó là sự chân thành mù quáng.
Nhìn thấy Khương Triệt không kiên nhẫn đeo kính râm, đi giữa người quản lý và vệ sĩ, mẹ Khương chậm rãi thở dài một hơi.
Một số người đang dần lớn lên, dần dần nhận ra những gì họ thích, những gì họ muốn, nhưng một số người, lại bướng bỉnh dậm chân tại chỗ, chờ đợi một người không thể chờ đợi.
Tống Khinh Trầm là người phía trước, mà con trai khương Triệt của bà ấy, là người phía sau.
10 giờ sáng, buổi triển lãm dự án được sắp xếp trong phòng triển lãm của Đại học Bắc Thành, Tống Khinh Trầm cũng trở về ký túc xá.
Sáng nay không có tiết học, cả căn phòng tối tăm.
Mở cửa phòng ra, rèm cửa còn chưa hoàn toàn mở, Trần Vi Doanh vẫn gương mẫu cố gắng bật dậy, bật đèn ngồi ở phía dưới học tập, người thì làm bài trên máy tính, người cuối cùng thì đang ngủ ngon lành trên giường.
Đúng là thói xấu tồi tệ.
Người đầu tiên nghe thấy âm thanh là Trần Vi Doanh.
Cô ấy tháo tai nghe ra, xoay người lại, nhìn Tống Khinh Trầm với đôi mắt thâm quầng, chớp mắt hỏi: "Cũng biết trở về cơ à.”
Trong ký túc xá, người cuối cùng là Trương Dịch Hoan, cô ấy nằm sấp trên máy tính làm bài tập, nghe vậy cũng xoay người: "Tống Khinh Trầm, cậu thức trắng đêm không về, đi đâu thế.”
"Đêm qua cô đi kiểm tra, quản lý túc xá là tớ phải giúp cậu nói dối đấy.”
Tống Khinh Trầm không biết Trần Vi Doanh giải thích như thế nào, trong đầu cô bắt đầu nhanh chóng suy tư từ ngữ vạn năng.
Rất nhanh, liền nghe Trần Vi Doanh nhàn nhạt hỏi: "Ca hát cả đêm, còn không vào uống chút nước?”
Trong nháy mắt, Tống Khinh Trầm ấp úng: "Ừm, cổ họng hơi ngứa ngáy.”
Chỉ là không phải ca hát, mà là kêu.
Cô tự rót cho mình hai cốc nước lớn rồi tu một hơi cạn sạch, trong quá trình này gây ra động tĩnh quá lớn khiến người cuối cùng còn chưa tỉnh mở mắt và ngồi dậy khỏi giường "Tống Khinh Trầm đã trở lại sao?”
Nghiêm Chi Lễ mơ mơ màng màng hỏi, dụi mắt: "Cùng với bạn học cũ nào thế, điên cuồng chơi cả đêm, không ngủ à?”
Tống Khinh Trầm muốn nói chuyện, nhưng chợt khựng lại, nhỏ giọng nói: "Ngủ, ngủ rồi.”
Cảm thấy mơ hồ, cô nói thêm: “Chỉ là ngủ ít thôi.”
Hồn nhiên không đề cập đến việc đi ra ngoài với ai, đi đâu.
Chỉ có Trần Vi Doanh nhìn chằm chằm bộ dáng lúng túng giải thích của cô, cười thầm.
Không bao lâu sau, Trương Dịch Hoan còn đang viết luận văn trên máy tính bỗng nhiên nói: "À, các cậu xem, đêm qua livestream buổi biểu diễn của Khương Triệt đã lên bảng hot trên diễn đàn đấy.”
"Còn có video nữa nè.”
Có thể đến hiện trường, hiển nhiên đều đi tới hiện trường, không đi được, chỉ có thể ngồi xổm đợi trên kênh chính thức của trường xem livestream, nhân tiện đăng lên diễn đàn của trường luôn.
Trương Dịch Hoan đêm qua không xem livestream, cũng không đăng bài, làm bài tập mệt mỏi nên cô ấy mới ra ngoài leo cầu thang, vừa leo vừa phản hồi.
"Khương Triệt đêm quah tật sự tuyệt như vậy sao? Thật sự cởi quần áo ném mũ sao? Cởi quần áo sao? Dáng người thế nào? Có bao nhiêu cơ bụng?”
Trần Vi Doanh trợn trắng mắt lên: "Cơ bụng 128 múi, luôn có một múi thuộc về cậu.”
Trương Dịch Hoan thất vọng: "Khương Triệt người này, cũng không phải nam bồ tát, buổi biểu diễn không vén quần áo thì còn gọi là buổi hòa nhạc gì nữa.”
"Thích vén quần áo như vậy, không bằng đi câu lạc bộ đêm xem biểu diễn, tớ biết có một quán nè, rất kích thích.”
Trần Vi Doanh lạnh lùng quay lại, lại quay sang Tống Khinh Trầm, dường như càng thêm tò mò về cô.
"Đêm qua, có mệt không?”
Tống Khinh Trầm vừa định nói chuyện, lại bị Nghiêm Chi Lễ chen vào: "Ca hát thì mệt cái gì, tớ nói với chứ tớ có thể một mình hát cả đêm đấy, cậu lại không mang theo tớ." "Chỉ có cậu còn muốn đi theo, cũng không nhìn xem đêm qua là ai...”
Trần Vi Doanh nghĩ đến cái gì, khựng lại, nhìn về phía Tống Khinh Trầm, lại nói: "Khi nào cậu tìm được nốt nhạc thứ năm rồi nói sau.”
Chế giễu một cách trần trụi, kết quả chính là bị Nghiêm Chi Lễ cầm một quyển sách vây quanh lỗ tai, bị ép nghe cô ấy hát, còn muốn phát biểu ý kiến.
“Cậu nghe kỹ một chút, chỗ nào thiếu nốt thứ năm chứ???”
Cuộc sống không dễ dàng.
Trần Vi Doanh nói có lệ: "Không thiếu không thiếu, cậu hát là đệ nhất vũ trụ, một bài hát nổi tiếng khắp đại giang nam bắc thiếu điều được phát hiện bởi một giọng hát hay, trên Douyin đều là fan trung thành của cậu.”
Nghiêm Chi Lễ lúc này mới tránh tàn phá màng nhĩ người khác, mặc đồ ngủ, ngồi ở trên ghế trong ký túc xá.
"Tống Khinh Trầm, tối hôm qua cậu không trở về, thật đáng tiếc.”
"Đêm qua sau buổi biểu diễn của Khương Triệt kết thúc, dưới lầu có người bày nếu yêu thương, đứng ở bên trong chơi guitar hát, là bài hát của Khương Triệt đấy.”
Tống Khinh Trầm cúi xuống một chút, hỏi thêm một câu.
"Ai hát, tớ biết không?" "Đương nhiên cậu có biết, chính là Trần Vi Doanh... Nghe nói hẹn tự học hai ngày, sau đó ở dưới lầu chờ một tiếng đồng hồ, đợi đến khi tắt đèn.
"Cuối cùng cậu đoán xem?”
"Trần Vi Doanh trở về, bảo anh ta nhanh chóng cút đi, còn nói cho anh ta biết, cậu ấy có chủ rồi, ha ha, thật là một vở kịch lớn.”
Trong lúc nói chuyện, Trương Dịch Hoan lại đang hô hào.
"Mẹ kiếp, tình huống gì? Có người chụp được Khương Triệt sập nhà?”
"Nói anh ấy và nữ sinh viên đại học ra vào cũng một khách sạn.”
"Còn có người trong bài viết nói, nhìn thấy trường chúng ta có một nữ sinh đêm qua ở khách sạn với Khương Triệt, sáng nay hơn 10 giờ mới đi ra.”
Lúc này đây, mí mắt Tống Khinh Trầm thật sự đang nhảy.
Mệt mỏi.
Cảm giác được Trần Vi Doanh đang nhìn cô, cô quay đầu lại, ăn ý không nói nhiều.
Nửa ngày sau, Tống Khinh Trầm mới nói: "Không, không có căn cứ phải không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook