Vũ Hậu Thanh Thần
Chương 129:

Trương Dịch Hoan thần bí lắc đầu: "Loại chuyện này cũng không dễ nói, hiện tại giới minh tinh đều rất loạn, nghe nói mẹ Khương Triệt cũng là một trong những nhà thầu tổ chức buổi hòa nhạc lần này, ai biết buổi tối có thể cho con trai mình đi với fan hay không...”

Lời còn chưa dứt, Trần Vi Doanh tức giận lại nóng nảy ném một quyển sách lên mặt bàn của mình.

Bộp.

"Cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi, tỉnh lại đi, bây giờ là buổi trưa, đừng đọc "Minh tinh yêu em" cũng phải đi ăn cơm thôi.”

Triệu Dịch Hoan khua tay, lên tiếng: "Thiếu chút bộ lọc hường phấn, điểm tích đứng đầu cả lớp.”

Cãi nhau không dứt.

Tống Khinh Trầm xoa xoa lỗ tai, lại đè huyệt thái dương lại.

Tối qua không ngủ ngon, đau đầu.

Ký túc xá bốn người, ăn tối với nhau, thuận tiện lấy nước.

Tống Khinh Trầm đi theo cầm ấm đun nước xuống, đến phòng nước, cô rót đầy hai bình, mỗi tay xách một cái, đi về phía trước, mới đi hai bước cô đã bị gọi lại.

"Bạn học.”

Tống Khinh Trầm quay đầu lại.

Một chàng trai cũng mang theo một ấm đun nước, đứng trước mặt cô, với một cái nhìn bối rối.

"Cậu cầm hai bình này, có nặng lắm không? Tôi có thể giúp cậu xách một ấm.

Cách đó không xa, mấy nam sinh đứng ở một bên ồn ào: "Ui cha, em cũng không nhấc được, anh trai có thể giúp em xách một bình không?”

"Em có thể mời ca ca ăn cơm nha.”

m thanh kỳ lạ.

Tống Khinh Trầm lắc đầu, bên cạnh, Trần Vi Doanh thấy thế lập tức tiến lên: "Đàn anh này, nếu anh tốt bụng như vậy, giúp em xách một bình đi, xách đến căng tin nhé, cảm ơn.”

Nam sinh đứng dưới ánh mặt trời giữa trưa, thái dương dường như chảy ra chút mồ hôi, ánh mắt của anh ta đảo qua trên người Tống Khinh Trầm và Trần Vi Doanh, trong lúc do dự, nghe thấy Trần Vi Doanh cười trêu chọc.

"Làm sao, không phải là nước của em gái yêu thích nên không thể xách sao?”

"Có thể xách, có thể xách." Nam sinh bị lời nói kích động, quay đầu xách của Trần Vi Doanh, đi ở phía trước, chỉ là mỗi lần đi hai bước, đều sẽ liếc mắt nhìn Tống Khinh Trầm một cái.

Tống Khinh Trầm nhỏ giọng nói: "Từ, từ chối anh ta không, không phải là tốt sao, để cho anh ta xách như thế này, anh ta lại hiểu lầm...”

"Hiểu lầm cái gì." Trần Vi Doanh không thèm để ý nói: "Không đồng ý gì chứ, lao động miễn phí không cần vô ích.”

"Nếu anh ta hiểu lầm, chỉ có thể nói rõ anh ta tự mình đa tình.”

"Với lại..." Trần Vi Doanh hạ thấp giọng, chớp mắt: "Tống Khinh Trầm,lát nữa cậu phải cảm ơn tớ đấy, tớ đang giúp cậu mà, nghe nói con cháu nhà giàu đều thích ghen, lỡ để cho vị nhà cậu biết, tối nay cậu có phải lại muốn dùng thịt bồi thường hay không.”

Trên mặt Tống Khinh Trầm nổi một mảng màu hồng nhẹ: "Được rồi, ăn cơm của cậu đi.”

Cứ nói mấy cái có có không không.

Trần Vi Doanh cười he he.

Mãi đến khi ăn cơm, nam sinh kia cũng chưa đi, đi vòng quanh căng tin, nhiệt tình giúp đỡ những người khác trong ký túc xá Tống Khinh Trầm xách nước, còn giới thiệu: "Các em đều là sinh viên năm nhất nhỉ, anh nói nhé, căn tin cũng phân ra ngon hay dở, rẻ hay đắt...”

Anh ta thao thao bất tuyệt, Tống Khinh Trầm nghe tai này ra tai kia, lấy cơm rồi tìm một cái bàn bốn người ngồi xuống, nhưng vẫn cảm giác nam sinh đang nhìn cô.

Không chỉ các chàng trai, mà còn có rất nhiều đôi mắt đều đang nhìn.

Nghiêm Chi Lễ buông đĩa cơm xuống, đang cảm khái: "Nhìn xem, lúc này mới phải là đãi ngộ cho mỹ nữ, đi tới đâu ánh mắt theo đến đó, luôn luôn là tiêu điểm của đám đông.”

Nói xong, tất cả nhìn về phía Tống Khinh Trầm.

Cô hồn nhiên bất giác, cúi đầu, tóc đen cắt ngắn, tóc mái hất lên, dùng kẹp xinh đẹp bươm bướm buộc chặt, lộ ra cái trán trắng nõn mịn màng, lông mi thật dài nhếch lên, tựa như ẩn cư trong rừng rậm.

Ngón tay dài đang lướt điện thoại di động, nhìn vào lịch trình ngày hôm nay.

Bên cạnh, nam sinh cũng đang nhìn cô, nhìn cô ăn từng miếng cơm, thỉnh thoảng uống một ngụm canh, thời gian còn lại đều nhìn điện thoại di động, khi thì lông mày khép lại.

Nhìn có vẻ tốt.

Khi sắp ăn xong, nam sinh đột nhiên đứng dậy, tới gần Tống Khinh Trầm, trong đầu tìm từ ngữ, nghĩ cách lấy được WeChat của cô.

Trong tầm mắt, Tống Khinh Trầm cầm lấy điện thoại di động lên, vừa vặn là giao diện wechat, trong lòng anh ta vui vẻ, chuẩn bị chào hỏi.

Chỉ là giao diện WeChat đi ra một hàng chữ.

"Buổi chiều đi học đến mấy giờ.”



Tống Khinh Trầm nghiêm túc trả lời: "Ba tiết, 5 giờ sẽ không có việc gì.”

"Chờ em ở cửa chính.”

Nam sinh chuẩn bị đi tới vỗ bả vai Tống Khinh Trầm, ngón tay lơ lửng trên không trung, không bao lâu bèn rụt trở về.

Vẫn là Nghiêm Chi Lễ chú ý tới nam sinh, cười cười: "Học trưởng, sao vậy?”

Nam sinh sờ gáy mình, cười cười: "Không sao, thế nào, cửa anh giới thiệu có phải rẻ và ngon hay không.”

"Đúng vậy, cám ơn học trưởng, lần sau còn có thể tiếp tục đề cử, ăn ngon không đắt, chúng ta không ngại đi nhiều.”

Cười khách sáo.

Buổi chiều ba tiết, trên lớp đại học công lập, giáo viên ở trên đó tung xả nước bọt, học sinh nghiêm túc ngồi ở hàng ghế đầu ghi chú, người ngồi ở hàng ghế sau không nghiêm túc chỉ chơi.

Tống Khinh Trầm ngồi ở giữa, vừa ghi chép, vừa phân tâm nhìn Trương Dịch Hoan.

Cô hòa nhập với các bạn cùng lớp và các bạn học ở lớp bên cạnh, ở dưới biết nhìn một chút, len lén cười.

Chỉ là rất nhanh, Trương Dịch Hoan đã bị cô giáo gọi tên.

"Cái bạn kia, nữ sinh mặc áo vàng ở giữa hàng thứ năm, đúng lức lắm, em nói xem, chức năng tiền tệ là gì?”

Trương Dịch Hoan có chút bối rối.

Cô ấy vội vàng đứng dậy, đứng ngơ ngác trong lớp, đầu óc quay cuồng chóng mặt, tay lật lật.

Những gì cô đã nói sớm nhất, mắt thấy cô ấy tìm về phía sau, Tống Khinh Trầm đưa cuốn sách của cô về phía trước, lật đến một trang nhất định và bảo cô ấy đọc.

"À... tiền tệ thế giới, phương tiện thanh toán...”

Theo SGK, đọc rất nhanh.

Chỉ ngay sau đó, giáo viên lại hỏi câu hỏi thứ hai: "Sự khác biệt giữa phương tiện thanh toán và phương tiện lưu thông là gì?" “

Trương Dịch Hoan ngẩn người.

Ánh mắt đi dò trên người một đám học sinh phía dưới, một đám cúi đầu, làm bộ như đang đọc sách, không ai nhắc nhở, chỉ có Tống Khinh Trầm ngẩng đầu, dùng bút điểm vào sách giáo khoa, lặng lẽ nhắc nhở.

Cô ấy không hiểu, gật đầu trả lời: "Mua đồ, khác với mua vàng?”

Tống Khinh Trầm che trán.

Vì vậy, ngày hôm đó, Trương Dịch Hoan có thêm một bài tập, viết một bài báo nhỏ 1500 từ, chỉ thảo luận về chức năng cơ bản của tiền tệ cực kỳ đặc trưng.

Sau khi tan học, Trương Dịch Hoan không đi đâu cả, ngồi ở vị trí của mình than thở: "Sao lại bị bắt được?”

"Ăn dưa đã lừa ta!”

Trần Vi Doanh ngồi ở đầu kia của Tống Khinh Trầm, xoay người nhìn cô ấy: "Cậu không biết cô giáo dạy về tiền tệ này nổi danh là thích điểm tên sao? Còn tụ tập ăn dưa trong lớp học của cô ấy nữa.”

Dứt lời: "Các cậu lên lớp ăn dưa gì mà vui vẻ như vậy?”

"Còn không phải của Khương Triệt sao.”

"Buổi sáng cậu nói cái gì nhỉ, xem nào, anh trai thao tác fan, video đã bị tung ra, thật sụp đổ quá đi.”

Trần Vi Doanh cau mày, nhìn lướt qua Tống Khinh Trầm, lại nhìn điện thoại di động của Trương Dịch Hoan.

Là một số tiếp thị nổi tiếng, tên là lão móc trong giới, trên đỉnh đặt một đoạn video, còn có lồng tiếng.

"Năm nay sụp đổ đầu tiên, tân học bá trong giới đỉnh lưu, đêm khuya mời fan vào khách sạn làm khách.”

Trong video, buổi sáng Khương Triệt đi từ trong khách sạn ra, bên cạnh là mẹ Khương và người đại diện.

Chỉ một lát sau, lại có một nữ sinh đi ra từ trong khách sạn, ở trước cửa khách sạn bắt taxi.

Nữ sinh bị che đi, mơ hồ có thể nhìn thấy mái tóc ngắn đen nhánh, cùng với một cái áo khoác đen.

Bình luận chuyển tiếp rất nhiều, bình luận nóng đầu tiên.

"Vì sao không đem mặt chị dâu thả ra, ghen tị chị dâu là đại mỹ nhân sao?”

Trần Vi Doanh trầm mặc, nhìn về phía Tống Khinh Trầm.

Tống Khinh Trầm cũng trầm mặc, cô nhìn chằm chằm sách vở.

Mãi đến khi lên lớp, không có ai thực sự bình luận về video Trương Dịch Hoan phát, sau khi thầy giáo đi vào, trong lớp chợt im lặng, Tống Khinh Trầm mới lấy điện thoại di động ra, gửi cho Trần Vi Doanh.

[Là giả, trùng hợp Khương Triệt cũng ở khách sạn đó]

Trần Vi Doanh trả lời nhanh.



[Mấy tên bát quái này năm nay KPI lại không đủ]

[Tin giả lẫn lộn đúng sai, chúc bọn họ KPI năm nay không xong không nhận được giải thưởng cuối năm]

Tống Khinh Trầm ở phía dưới len lén cười.

Trong video, cô bị che rất kín mít, hơn nữa chỉ có video buổi sáng cô đi ra, cô nghĩ, loại chuyện này, công ty quản lý của Khương Triệt hẳn là sẽ không ngồi yên không để ý tới.

Sau giờ học, cô bảo Trần Vi Doanh các cô trở về trước, còn mình thì đi về phía cổng truong.

Chỉ là trước khi đi, Trương Dịch Hoan chợt hỏi một câu: "Tống Khinh Trầm, sáng nay lúc cậu trở về, có phải mặc một cái áo khoác màu đen hay không?”

Tống Khinh Trầm bước chân dừng lại: "Hình như không." Trương Dịch Hoan ánh mắt lóe lên, muốn nói cái gì đó, lại bị những người khác kéo đi.

"Bạn học cũ của cậu ấy đến tìm người, cậu đi góp vui cái gì, đi dạo một chút đi, khó lắm mới được bữa tan học sớm.”

Tống Khinh Trầm cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trước cổng trường dòng người quá lớn, có người xếp thành đàn đi ra ngoài, có người đi thành đàn trở về, lúc Tống Khinh Trầm đi tới cổng trường, khoảng 5 giờ, cô đợi một lát.

Rất nhanh, bãi đỗ xe bên cạnh cổng trường có thêm một chiếc xe quen thuộc, ánh mắt Tống Khinh Trầm sáng lên, ngồi lên.

Ánh sáng trời sáng, còn cách màn đêm một thời gian, Chu Trì Vọng dùng một tay xoay vô lăng lùi xe, ở giữa dùng dư quang liếc nhìn cô một cái, thấy cô nhìn anh một cách nghiêm túc, tùy ý hỏi.

"Làm sao vậy?”

Tống Khinh Trầm nhìn anh.

Áo sơ mi trắng, âu phục, ăn mặc lịch sự, trước ngực còn thắt cà vạt chỉnh tề, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ, buổi sáng đi ra ngoài vội vàng, Tống Khinh Trầm không nhìn kỹ, bây giờ cô nghiêng người, mỉm cười.

"Có một câu, nói như thế nào nhỉ.”

Tống Khinh Trầm cố ý nói: "Lụa đẹp vì người.”

Lúc mặc đồng phục học sinh, là một chàng trai hăng hái, sau khi mặc âu phục, lại mang vài phần hương vị nam nhân.

Ánh mắt của cô linh hoạt xoay chuyển: "Chẳng qua, còn non nớt một chút, không giống như là, đàn ông trưởng thành.”

Chu Trì Vọng cuộn yết hầu, lưu loát đánh vô lăng, giọng nói nặng nề: "Có phải là người đàn ông trưởng thành hay không, em không biết sao?”

Ngược lại bị trêu chọc.

Tống Khinh bực: "Tại sao mặc âu phục còn đi tuyên...”

Từ cuối cùng, cô nói không nói ra.

Chu Trì Vọng hết lần này tới lần khác không chút để ý hỏi: "Tuyên cái gì?”

"Tuyên, tuyên... không thể tuyên lung tung.”

Lồng ngực Chu Trì Vọng phập phồng, cười nặng nề, nói chậm rãi: "Cởi âu phục ra, cũng có thể tuyên.”

"Bất kể ngày đêm." Thêm một câu.

Tống Khinh Trầm không muốn để ý tới anh, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trước khi xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe bên cạnh trường học, Chu Trì Vọng dùng dư quang nhìn lướt qua gương chiếu hậu, giọng nói lười biếng: "Người phía sau, em biết không?" Tống Khinh Trầm không rõ nguyên nhân, thò đầu ra khỏi cửa sổ xe hơi, nhìn về phía sau, không nhìn ra Chu Trì Vọng đang nói ai, tìm trong đám người một lát.

Mãi đến khi Chu Trì Vọng đi về phía trước, mới nhìn thấy một nam sinh quen thuộc đứng ở cổng trường, nhìn sang bên này.

Thấy Tống Khinh Trầm thăm dò, lại vội vàng quay đầu lại, làm bộ trở về.

Tống Khinh Trầm ồ một tiếng: Là học trưởng, giúp em lấy nước.”

Chu Trì Vọng híp mắt lại: "Học trưởng?”

Nâng cửa sổ xe, Tống Khinh Trầm quay đầu nhìn anh, tròng mắt đảo đảo: "Đúng, đúng, học trưởng nhiệt tình, giúp cầm bình nước, giúp nấu cơm.”

Chỉ là cũng không phải giúp cô.

Tống Khinh Trầm ở trong lòng yên lặng bổ sung, lại cố ý hỏi: "Người, rất tốt nhỉ?”

Chu Trì Vọng liếc cô một cái, trầm ngâm một lát, cười như không cười hỏi: "Nhiệt tình như vậy, hỏi anh ta một chút.”

""Có thể giúp chúng ta đặt phòng không? Tên của em với anh, phòng giường lớn.”

Tống Khinh Trầm lại mím môi.

Muốn đánh người quá.

Nghĩ đến Chu Trì Vọng còn đang lái xe, cô lại bỏ đi suy nghĩ này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương