Chương 5: Mỗi ngày đều phải ăn

Lâm Ấm bị chịch thô bạo, cậu bắn ra trong cơ thể cô một lần, chỉ cảm thấy bụng căng tới nỗi sắp không thể hít thở nhưng cậu còn không có ý để cô bài tiết ra ngoài, cầm nút chai chặn tiểu huyệt của cô lại một lần nữa!

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Chủ nhân... chủ nhân, nô lệ rất khó chịu, cầu xin để nô lệ thải ra đi!" Cô bắt cánh tay cậu cầu xin.

Hà Trạch Thành nhìn bộ dạng xin tha của cô, khóe miệng cong lên thành một nụ cười tự tin, cầm vú cô nói: "Ngoan, hiện tại chưa được."

Cô phải mang thai con của cậu mới được!

Trói cô ở bên cạnh mới được!

Cậu trần truồng xuống giường, gậy thịt ngẩng cao, lôi từ gầm giường ra một thùng đồ chơi tình dục.

Đây là cậu chuẩn bị từ sớm, từ đêm hôm nhìn thấy cô, cậu đã chuẩn bị, đã có âm mưu từ trước!

Cậu lấy một cái vòng cổ màu bạc ra buộc lên trên cổ cô, siết chặt lại không thương tiếc, chỉ chừa lại một khe hở để nuốt bình thường.

Lâm Ấm nhìn vòng cổ lạnh lẽo kia, cầm chặt sợi dây xích đang rung rung hoảng sợ nhìn cậu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Chủ... chủ nhân, ngài muốn làm gì..."


Đừng mà, cô không phải là chó!

Cô không muốn chịu nỗi sỉ nhục này!

Hà Trạch Thành quăng một cái tát lên lên vú cô, hung ác nói: "Tôi đâu có cho em phản kháng? Chịu đựng cho tôi! Em sinh ra để cho tôi chịch, có tư cách gì phản kháng chứ!"

Lâm Ấm đau đớn túm drap giường còn thừa, từ góc độ này nhìn cái bụng phồng lên của mình, nỗi sỉ nhục này dấy lên trong cô một loại phản ứng không tên.

Hà Trạch Thành ngồi trên người cô, quấn dây xích quanh bàn tay mình, bỗng nhiên kéo về phía trước một cái, Lâm Ấm bị ép buộc đứng dậy, kéo theo cơn căng trướng bụng.

"Chủ nhân chủ nhân! Bụng đau quá... cầu xin ngài để nô lệ tiết ra!"

"Ha." Cậu cười lạnh: "Nô lệ thì không có tư cách ra lệnh!"

Cậu đứng dậy từ trên người cô, đứng ở bên cạnh giường lớn, kéo dây xích ra lệnh: "Qùy gối ở trên giường cho tôi!"

Thân thể Lâm Ấm cứng lại một chút, Hà Trạch Thành lại tát cái vú sưng đỏ của cô: "Tôi bảo em quỳ, nghe không hiểu à!"

"Xin... xin xin lỗi chủ nhân..."

Tiếng rống của cậu làm rung màng nhĩ, Lâm Ấm vội vàng quỳ gối lên, cúi đầu thấp nhìn thấy cây gậy thịt đứng thẳng kia, phía trên còn dính chút dịch, thẳng tắp, ước chừng mười mấy inch*, thứ tráng kiện ấy từng tiến vào trong cơ thể của cô.
*1 inch = 2.54cm

Chỉ nghĩ như vậy, thân dưới cô lại có chút ngứa ngáy...

Cô bị sao vậy...

Vậy mà cô lại rất muốn bị cậu chịch!

Hà Trạch Thành ưỡn người về phía trước, để cây gậy thịt bên môi cô: "Liếm cho tôi! Liếm không tốt thì tôi đánh gãy răng em! Từ giờ miệng của em sẽ khiến tôi thoải mái mỗi ngày!"

Lâm Ấm cảm thấy cậu thật sự sẽ làm vậy.

"Câu trả lời đâu!" Cậu tức giận túm tóc cô.

Lâm Ấm ngửa đầu lên, tràn ngập nước mắt: "Dạ... dạ chủ nhân!"

"Liếm!"

Cô không dám chậm trễ, tiến lên dùng miệng ngậm thứ đồ chơi to lớn kia, thu răng lại, dùng lưỡi trúc trắc liếm láp, nước mắt tuôn trào từ khóe mắt, cô theo phản xạ nhắm mắt lại, liếm láp cây gậy thịt vừa rồi ở trong cơ thể mình.


Hà Trạch Thành bị cái miệng trúc trắc của cô làm sung sướng vô cùng, vừa vỗ vú cô vừa mắng: "Đồ dâm đãng! Đồ đê tiện! Em cũng rất hưởng thụ đúng không? Sinh ra thiếu dạy dỗ mà!"

"Sướng không?" Cậu chất vấn.

Hà Trạch Thành ấn đầu cô cảnh cáo: "Thu răng lại cho tôi! Nếu dám đụng vào một chút, tôi đánh gãy hết răng em!"

Nói xong, cậu thúc mạnh vào.

Thứ khổng lồ kia thúc thẳng vào trong cổ họng khiến cô muốn nôn khan, lại cố gắng mở rộng miệng, sợ răng đụng phải gậy thịt của cậu, khóe miệng như sắp bị xé rách.

Hà Trạch Thành sung sướng thở hổn hển, đầu ngửa ra, thoải mái nhắm mắt lại, không để ý đến cô gái dưới thân hít thở không nổi, cứ hung hăng thúc về phía trước.

Cậu chỉ có một mục đích.

Chịch cô!

Chịch cô!

Chịch cô cả đời!

Trói cô vào bên cạnh để chịch bất cứ lúc nào!

Tiếng nghẹn ngào của Lâm Ấm càng lúc càng lớn, Hà Trạch Thành rốt cuộc cũng nhìn cô, vỗ vỗ nâng mặt cô lên, để lộ hai cái răng nanh nói: "Ngoan, liếm cho tôi bắn ra thì tôi để em bài tiết."

Lâm Ấm ngây người nhìn bộ dạng này của cậu, nhã nhặn không tưởng tượng nổi, thả lỏng bụng căng đau.

Cô gật đầu, đôi mắt ngập tràn nước, bắt đầu ra sức liếm láp, để cậu vào sâu trong cổ họng.

Chỉ cần có thể để cô bài tiết thứ ấy ra thì cô làm gì cũng được!


Hà Trạch Thành sung sướng thở dài một tiếng, hưởng thụ đãi ngộ này.

Cô liếm tới lưỡi và miệng đều chua, trong miệng đã có vị rỉ sét, là máu của cô.

Liếm gần nửa giờ, nghe cậu khoan khoái thở dài, cô căng da đầu nuốt sâu tới tận cổ họng, Hà Trạch Thành sung sướng bắn thẳng ra.

Tinh dịch đậm đặc kia không chờ cô nuốt xuống đã bắn thẳng vào trong thực quản của cô.

Cậu híp mắt, rút gậy thịt còn chưa mềm ra, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ toàn nước mắt của cô hỏi: "Đồ của chủ nhân ăn ngon không?"

Lâm Ấm gật đầu, khàn giọng lấy lòng: "Ăn ngon... ăn ngon! Đồ của chủ nhân ăn rất ngon!"

Khóe miệng của cậu giương cao lên: "Đã ăn ngon thì ngày nào cũng phải ăn, biết không?"

Lâm Ấm cứng đờ, ngày nào cũng phải khẩu giao cho cậu thì cô sẽ chết!

Khóe miệng của cậu bỗng kéo căng, Lâm Ấm vội vàng gật đầu: "Biết, biết ạ! Ngày nào nô lệ cũng muốn ăn!"

"Vậy mới ngoan." Hà Trạch Thành trở mặt như lật sách, lại lộ ra hai cái răng nanh kia.

Lâm Ấm cúi thấp đầu không khỏi rùng mình một cái: "Chủ nhân... có thể để nô lệ thải ra không?"



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương