Chương 4: Nô lệ tình dục của riêng cậu.

Lâm Ấm thút thít tỉnh lại, bụng cô bị ấn chặt, thứ đậm đặc bên trong không chảy ra được, căng đau khiến cô khó chịu vô cùng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô mở to mắt, nhìn thấy Hà Trạch Thành nằm ở trên người cô, bàn tay lớn ấn cái bụng nhô lên của cô, ghé vào mút vú.

Cảnh trước mặt không còn là phòng dụng cụ nhỏ hẹp mà là một căn phòng ngủ sạch sẽ, gọn gàng và rộng rãi.

Cô đẩy đầu cậu ra cầu xin: "Đừng mút nữa, cầu xin cậu đừng ấn, thật sự căng lắm rồi..."

Hà Trạch Thành ngẩng đầu lên, nhìn cô bằng ánh mắt tối tăm lạnh lẽo, lạnh lùng nói: "Còn nói khó chịu sao! Nút rượu phía dưới sắp không chặn nổi dâm dịch của cậu rồi!"

Lâm Ấm khóc lóc lắc đầu: "Cầu xin cậu tha cho tôi, bụng tôi to quá, đau quá!"

"Khó mà chiều ý cậu được!" Cậu ấn mạnh cái bụng phồng của cô, Lâm Ấm kêu to muốn bài tiết, tiểu huyệt lại bị lấp chặt.

Hà Trạch Thành xấu xa vỗ vỗ bụng cô, thật sự giống phụ nữ mang thai, dâm đãng quá thể!

"Cầu xin tôi chịch cậu thì tôi để cậu thải ra!" Cậu híp con mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lâm Ấm đã chẳng quan tâm tôn nghiêm gì nữa, giữ chặt cánh tay cậu rên rỉ khóc: "Cầu xin cậu chịch tôi! Cầu xin cậu chịch tôi điện..."

Trên mặt cậu lộ ra nụ cười gian xảo: "Đây là cậu nói đấy!"

Cậu trực tiếp rút cái nút ra, không chờ thứ bên trong chảy ra cậu đã vuốt gậy thịt cắm thẳng vào, Lâm Ấm hét lên một tiếng.


Có dịch thể bôi trơn, ra vào vô cùng dễ dàng, cậu thúc vào rất nhanh làm dịch thể bên trong bị đâm thành hỗn hợp bọt biển ở nơi hai người kết hợp.

Lâm Ấm nắm tay của cậu, nhìn cậu điên cuồng chơi mình, khóc không thành tiếng nói: "Đừng mà... đừng mà! Cậu đã nói, cậu nói để tôi bài tiết mà!"

Hà Trạch Thành vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, túm mạnh một bên ngực cô: "Nhưng tôi không nói là lúc nào!"

Lâm Ấm đẩy cậu, ra sức mở to mắt nhìn chỗ hai chân mình muốn thoát khỏi trói buộc của cậu, Hà Trạch Thành nổi giận, thẳng tay vỗ mạnh vào ngực cô.

"A!" Đau đớn đến khó mà chịu đựng.

Nhưng cậu cũng không ngừng tay, cứ đánh vào hai vú của cô, trong miệng không ngừng chửi bậy: "Cái vú dâm đãng này! Càng đánh thì cậu càng sướng phải không! Chịch chết cậu! Cái vú này của cậu chỉ có thể để cho tôi chơi! Tôi muốn làm vú cậu chảy nước!"

Lâm Ấm đau đến nỗi túm drap giường dưới thân khóc lớn: "Đừng đánh tôi... đau quá mà, đừng đánh nữa! Cầu xin cậu đừng đánh nữa!"

Hà Trạch thành thúc mạnh hạ thân, hai cái trứng vỗ lên trên tiểu huyệt cô. Cậu bóp chặt cổ cô, hai mắt đỏ bừng: "Ngoan ngoãn để cho tôi chịch thì tôi sẽ dịu dàng với cậu! Biết không!"

Lâm Ấm vội vàng gật đầu: "Biết... biết!"

Chỉ cần không đánh cô thì cái gì cũng đều có thể!

Đau quá, đau muốn chết rồi!

Hà Trạch Thành cười nhạo, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt của cô: "Vậy nói vài lời dễ nghe cho tôi nghe nào!"

Lâm Ấm nuốt nước bọt: "Chịch... chịch tôi, cầu xin cậu chịch tôi!"

Cô chỉ biết rằng nói vậy sẽ khiến cậu vui vẻ, cậu vui thì sẽ không đánh cô nữa!

"Nói cậu là đồ dâm đãng!"

"Tôi... tôi là... tôi là đồ dâm đãng!" Cô bị chịch đến không nói nổi một câu hoàn chỉnh.

Hà Trạch Thành cười híp mắt: "Nói đời này cậu chỉ để cho một mình tôi chịch, có bao nhiêu dâm đãng thì nói dâm đãng bấy nhiêu đi! Mau nói!"

"Tôi ahhhh... tôi chỉ cho mình cậu chịch, đồ dâm đãng chỉ cho mình cậu chịch! Đồ dâm đãng chỉ cho mình cậu... chịch, cho cậu chịch... chịch... chịch cả một đời..."

Hà Trạch Thành hưng phấn thúc vào tử cung của cô, nhìn bộ dạng dâm đãng cô ở dưới thân mình cầu xin tha thứ, trong lòng cảm thấy thỏa mãn cực kỳ.

Đúng vậy, cô chỉ có thể để một mình cậu chịch!

Mãi mãi là vậy!

"Chúng ta chơi một trò chơi." Cậu cúi người, nói nhỏ ở trước mặt cô.

Lâm Ấm bị thúc tới rên rỉ, cô biết mình không có quyền từ chối, càng không thể từ chối, bằng không kết cục sẽ còn thê thảm hơn.

"Ừ... uh ơ...!"


Cậu thúc mấy cái vào trong tử cung của cô.

Hà Trạch Thành túm mái tóc dài của cô, chẳng thương tiếc chút nào: "Chơi trò chơi chủ nhân và nô lệ tình dục! Từ giờ trở đi cậu gọi tôi là chủ nhân, biết không?"

Cô gật đầu, không biết trò chơi biến thái này có gì vui nhưng cô chỉ có thể tiếp nhận, không thể từ chối.

"Lời chủ nhân nói đều phải đáp lại biết không?"

Lâm Ấm gật đầu, lại bị cậu vỗ mạnh vào vú, quát lên với mình: "Tôi nói cậu đáp lại!"

"Biết... biết!" Cô sợ, cô rất sợ hãi, đau quá!

"Chát" Lại một cái tát.

"Gọi thế nào? Tôi bảo em gọi thế nào hả?" Cậu bạo ngược túm đầu cô.

"Chủ nhân... chủ nhân! Vâng ạ!"

Hà Trạch Thành bật cười để lộ ra hai cái răng nanh nhọn, xoa xoa cái vú bị đánh sưng của cô: "Ngoan."

"Lời chủ nhân nói đều phải phục tùng hiểu không? Nếu em dám từ chối một lần thì tôi sẽ giã nát cái lỗ nhỏ của em! Biết không nô lệ!"

"Nô... nô lệ biết!"

"Ngoan."

Lâm Ấm nhìn nụ cười ấm áp của cậu lại muốn khóc, lúc này mới là cậu! Lúc này mới đúng là cậu!

Hà Trạch Thành thúc mạnh một cái vào trong: "Chủ nhân chịch em có sướng không?"

"Ừ ahhhh! Sướng... sướng!"

Sắc mặt của cậu lập tức trở nên thú tính, giơ tay lên bóp mạnh vú cô một cái!


"Chủ nhân dạy em thế nào! Hả?"

Lâm Ấm gào khóc lớn, đau quá!

Thật đáng sợ!

Cậu thật đáng sợ!

"Sướng... chủ nhân chịch... sướng ạ! Sướng lắm, nô lệ sướng lắm!"

Hà Trạch Thành túm tóc cô khiến cô ngẩng đầu lên, hung tợn nói: "Em sinh ra để cho tôi chịch! Biết không?!

"Biết... nô lệ biết!"

"Biết cái gì?"

"Nô lệ sinh ra... là để chủ nhân chịch!"

"Ha ha."

Cậu cười cực kỳ dữ tợn: "Nghe lời lắm, lúc này mới ra dáng vẻ của nô lệ! Nô lệ tình dục!”

Nô lệ tình dục của riêng cậu!



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương