[vtđd]_em muốn gặp lại anh
-
Chương 2:
Edit: Gluhwein
Mọi người sửng sốt, người cao gầy kia nuốt nước bọt. Hai tay đang vung lên giữa không trung của Hàn Khâm không biết đặt ở đâu, cứ giơ lên như vậy. Cô gái trong lòng ngực khóc lóc như con thú nhỏ bị thương, anh rất bất đắc dĩ.
“Này, bạn à? Cô ơi?” Sau khi do dự, anh lên tiếng. Thời Nghiên ngẩng đầu lên, vẫn túm chặt lấy anh không buông. Đôi mắt dần hoen nhòe nước mắt không chứa một tia tạp chất nào, trong trẻo đến thấy đáy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hàn Khâm.” Cô gọi anh một tiếng.
Đầu anh nóng lên: “Hả?”
Cô nở nụ cười: “Em sinh một đứa con trai cho anh, là con trai.”
Đầu óc mấy người bỗng nhiên nổ tung. Chàng trai cao gầy và mấy người bạn của Hàn Khâm còn giật mình lùi ra sau: “Ối đậu, Hàn Khâm, cậu… cậu biến thái thật đấy.”
Tên nhóc đang đánh nhau ở nhóm bên kia cũng vô cùng kinh ngạc: “Má ơi, mày không phải là người, người ta còn chưa thành niên đâu nhỉ?”
Hàn Khâm vội vàng đẩy cô ra, sợ hãi nói: “Cô, cô đừng nói bậy, hôm nay là ngày đầu tiên ông đây nhìn thấy cô, cô là đứa con gái kiểu gì vậy?”
“Em…” Thời Nghiên cũng hối hận rồi. Toàn bộ tâm trí cô đều chỉ nhớ rõ kiếp trước, ngày nào Hàn Khâm cũng hỏi xem cục cưng là trai hay gái. Ngày nào anh cũng nói, hi vọng là một cô con gái. Vì thế, khi cô gặp lại anh thì tự nhiên nói như vậy, nhưng cô lại quên mất, Hàn Khâm này không phải là Hàn Khâm kia, hiện tại cũng như lúc ấy.
“Các cậu đừng nghĩ bậy, tôi không quen cô ấy, không phải, cô là ai? Sao cô biết tên tôi?” Hàn Khâm nóng nảy đỏ cả mặt, trông còn nóng nảy hơn cả lúc đánh nhau khi nãy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hàn Khâm, câu thật sự không biết cô ấy hả?” Đương nhiên người cao gầy kia sẽ tin tưởng Hàn Khâm, so với một cô gái không biết nhảy ra từ đâu thì tất nhiên anh đáng tin hơn nhiều.
“Con mẹ nó, không phải ngày nào tôi cũng ở cùng cậu à? Mẹ nó, các cậu đã từng gặp qua cô ấy chưa?”
“Chưa.” Mấy người lắc đầu. Mấy tên bên cạnh vừa đánh nhau lúc trước thấy không thể chen lời vào chuyện này của bọn họ được, vì thế bỏ lại một câu tàn nhẫn: “Hàn Khâm, chờ khai giảng bố mày sẽ xử lí mày.” Sau đó bọn chúng nghênh ngang mà đi.
Thời Nghiên nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy thật ấu trĩ, cười một tiếng, Hàn Khâm nghi ngờ nhìn cô: “Em gái à, không còn việc gì nữa? Anh đi nhé.”
“Anh gọi ai là em gái thế?” Thời Nghiên lườm anh, tên nhóc này.
Anh cười một tiếng: “Vậy được rồi, chị gái à, được chưa?”
“Hàn Khâm!” Cô thở phì phò gọi anh một tiếng. Anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh đèn đủ mọi màu sắc phía đối diện rọi vào trên mặt cô, có cảm giác hơi mông lung. Quả thật là không chỉ trông rất xinh đẹp, có khi mặt còn chưa to bằng bàn tay anh, nghe giọng cũng không phải người nơi này. Cô nói rõ từng từ một, mà âm tiết cuối cùng hơi hơi thay đổi, đặc biệt là gọi chữ ‘Khâm’ cuối cùng kia, có chút mềm mại.
“Không phải, tôi thật sự chưa từng gặp cô bao giờ, rốt cuộc cô là ai chứ?” Hàn Khâm nhìn cô, khẽ cau mày: “Nhưng cô đừng ra ngoài nói lung tung mấy lời vừa nãy, phá hoại thanh danh của tôi.”
“Đúng thế, đến lúc đó không ai thèm thì cô phải chịu trách nhiệm đấy.” Người cao gầy cười ra tiếng. Thời Nghiên nhìn cậu ta một cái, cảm thấy hơi quen quen, nhưng cũng chỉ là quen mà thôi.
Thời Nghiên quan sát Hàn Khâm từ trên xuống dưới, một chiếc áo khoác màu đen, quần jean bạc phếch, một đôi giày thể thao màu đen, ngoài trừ việc trông nghèo nghèo thì cũng chẳng khác gì.
Ánh mắt cô rơi vào trên mặt anh, nhếch khóe miệng lên: “Giỏi rồi, còn học được cách đánh nhau.”
Giọng nói của cô rất nhỏ, khổ nỗi bên cạnh đang yên tĩnh, Hàn Khâm nghe thấy không sót một chữ nào. Anh nhìn cô, trong lòng cảm thấy kì lạ không thể diễn tả được, cảm giác giống như đã quên mất điều gì đó.
“Hàn Khâm, cậu định làm gì?” Một giọng nam vọt tới đây. Hàn Khâm bị người đẩy cho hơi lảo đảo, giẫm lên bờ mương, con ngươi trở nên lạnh lùng, nhìn về phía người tới.
“Mục Niên, cậu có bệnh à?”
Mục Niên không để ý đến anh, kéo Thời Nghiên ra sau lưng: “Cậu định làm gì em gái tôi thế?”
Nói xong, cậu ta nhìn lướt qua kiến trúc bên cạnh, thật sự là… Khó coi.
“Em gái cậu á?” Hàn Khâm bật cười: “Tôi biết vì sao cô biết tên của tôi rồi, hóa ra cậu ta là anh của cô à?”
Thời Nghiên cảm giác trong mắt anh bắt đầu có thêm một chút khinh thường. Cô nghi ngờ hỏi: “Anh, anh quen anh ấy à?”
Mục Niên không trả lời, kéo cô rời đi: “Đi về với anh.”
Thời Nghiên quay đầu lại nhìn Hàn Khâm. Ánh mắt của Hàn Khâm rất thâm thúy, cứ như thể muốn nhìn thấu cô, cuối cùng anh chán ghét rời mắt đi. Cô đau lòng vừa kéo vừa lặp lại một lần: “Anh, anh quen anh ấy à?”
“Ở lớp bọn anh, không phải người tốt, vừa nãy nó ức hiếp em à?”
Thời Nghiên không trả lời, bình tĩnh nhìn cậu ta. Cô nhớ năm đó kết hôn, Mục Niên cũng tham dự, nhưng anh ấy chưa từng nói với cô rằng anh ấy có quen Hàn Khâm. Vì sao?
“Sao vậy?” Mục Niên cho rằng cô bị dọa sợ, mắng một tiếng: “Tên ngu ngốc đó không phải người tốt.”
“Quan hệ của anh và anh ấy không tốt à?”
“Ừ.” Mục Niên đáp lại một tiếng, nhưng không nhiều lời.
Thời Nghiên có chút buồn bực. Mục Niên không muốn nói chuyện của anh, vậy làm sao cô có thể tìm anh được nữa?
Tại nhà bà ngoại, mấy người lớn túm tụm lại một chỗ để đánh bài, mấy đứa bé đều đã ngủ hết rồi. Thời Nghiên ngồi lên ghế sofa xem tivi, có chút xem không vào, toàn bộ tâm trí đều là cảnh tượng vừa rồi. Phảng phất như sẽ lướt qua trong giây lát, cô sợ đây chỉ là một giấc mơ.
“Nghiên Nghiên, không còn sớm nữa mau đi ngủ đi, mai còn phải ăn sáng đấy.” Mẹ Thời vừa nhìn bài vừa nói chuyện với cô. Cô đáp lại một tiếng, rồi lên tầng ngồi lên giường ngẩn người. Đây là phòng của chị họ, bởi vì năm nay chị ấy kết hôn nên đã rời đi, cũng không biết có về ăn tết không.
Trước đây cô cũng từng tới đây ở mấy lần, mẹ cô lấy chồng xa, ngày xưa đã nói rõ là hai năm sẽ về ăn tết một lần. Nhưng sau khi bà ngoại qua đời, mẹ cũng rất ít khi về đây, cảm giác không còn gì để lưu luyến.
Thời Nghiên thở dài, cô không biết cô sống lại có ích lợi gì. Cô cũng tìm được Hàn Khâm rồi, nhưng anh và người cô quen cứ như hai người khác nhau vậy. Cô không biết mình muốn làm gì, hoàn toàn không biết.
Có lẽ hôm nay thật sự bị quá nhiều kinh sợ nên cô mệt, chạm vào giường là ngủ luôn.
“Sáng nay ăn gì thế?” Người đàn ông mặc quần áo ở nhà đi xuống từ trên tầng, nhìn thấy người phụ nữ ở nhà bếp thì nở nụ cười. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, vuốt ve vùng bụng hơi hơi nổi lên của cô: “Chờ anh về, chắc nó đã lớn hơn một chút rồi.”
“Đúng vậy, đến lúc đó bé con sẽ không quen anh nữa.” Thời Nghiên cười mở miệng, lấy chả giò đã chiên xong ra khỏi chảo. Người đàn ông dùng tay cầm một miếng đút vào miệng, nói với giọng khen ngợi: “Nấm hương áp chảo, còn có rau cần nữa.”
Thời Nghiên đánh anh một cái: “Bẩn quá.”
Người đàn ông cười cười: “Anh giúp em mang ra nhé.”
Thời Nghiên đỡ bụng ra khỏi nhà bếp, bỗng nhiên trời đất quay cuồng. Khi cô lấy lại tinh thần, người đó đã ngồi trong phòng chờ ở sân bay, bên cạnh có rất nhiều người, ồn ào nhốn nháo. Cô vô cùng hoảng hốt, vuốt bụng đứng lên.
Có mấy người chạy về phía quầy khách hàng ở đằng trước.
“Sao còn chưa đến vậy?”
“Đúng thế, đã trễ mười hai tiếng rồi.”
“Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Thời Nghiên nhìn xung quanh, đầu óc choáng váng, chỉ nghe thấy tiếng gào thét của người bên cạnh, cùng với tiếng nói an ủi tạm thời đừng sốt ruột của loa phát thanh. Cô đặt mông ngồi xuống đất, sau đó thì cô tỉnh lại rồi.
Thời Nghiên mở to hai mắt, nhìn xuống mặt đất, thở hổn hển.
“Nghiên Nghiên, con dậy chưa, sắp ăn sáng rồi.” Mẹ cô gọi ở bên ngoài. Thời Nghiên mò mẫm tìm di động để xem giờ, mới năm giờ sáng, sao trời lại sáng như vậy nhỉ?
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ thì mới phát hiện ra là tuyết, tuyết trắng xóa.
Cô mở cửa, mẹ đứng ở cửa nhìn thấy cô thì nở nụ cười: “Hôm nay dậy sớm quá nhỉ, xuống dưới ăn cơm đi, ăn xong rồi lại ngủ tiếp.”
Thời Nghiên gật đầu, đi rửa mặt, mọi người đã ngồi đông đủ ở bên dưới. Mục Niên ngáp một cái, mắt híp lại, nhìn có vẻ rất buồn ngủ.
“Đừng nói mọi người chơi bài cả đêm nhé?” Thời Nghiên nhìn bọn họ, mấy người lớn cười cười.
“Đúng rồi, khi nào đi thế?” Mợ ở một bên hỏi. Mẹ Thời nói: “Mùng bốn đi, mùng năm tắc đường lắm.”
Tim Thời Nghiên nhảy dựng lên, nếu về thì phải Tết năm sau nữa, hai năm sau mới lại tới đây.
“Mới về được mấy ngày như vậy.” Bà ngoại mở miệng với vẻ không vui lắm.
Bố mẹ đều cười cười xấu hổ, gắp thức ăn cho bà, có ý lấy lòng. Thời Nghiên ăn mà hơi hụt hẫng, món rau trộn trứng vịt bắc thảo mà cô thích nhất cũng không ăn được bao nhiêu.
“Hôm nay không cần đi thăm người thân, để anh họ đưa con ra ngoài chơi nhé.” Mẹ Thời nhớ tới việc hôm qua cô gặp ác mộng, sợ tâm trạng cô không tốt.
Thời Nghiên liếc Mục Niên: “Có được không ạ?”
“Thôi được rồi, anh đưa mấy đứa tới trường anh đi dạo nhé, cũng chẳng có chỗ nào chơi.”
Nhà bọn họ ở khu vực mới khai phá, muốn gọi xe thì ngày tết cũng không có xe, chỉ có trường học là còn có thể đi tạm được.
“Vâng.” Thời Nghiên cười, có thể tới trường học cũng được.
Trường học ở không xa, hai người đi đường, vòng tới vòng lui mới đến. Lúc này, Thời Nghiên mới nhìn thấy trường học, quả thật đây là lần đầu tiên cô tới: “Đây là cửa sau, vào thôi.”
Bậc tháng rất cao, Thời Nghiên nhìn thôi đã thấy mệt: “Trường học không khóa cổng à?”
“Cửa sau không khóa, nhưng cửa trước thì đóng rồi.” Mục Niên tháo kính xuống, mùa đông đeo kính đúng là bất tiện.
Thời Nghiên gật đầu: “Vậy chúng ta vào đi.”
Tất nhiên trong trường học không có ai, nhưng may mà khu dạy học chính cũng không cũ nát như trong tưởng tượng.
“Trường các em không nát như này đâu nhỉ?” Mục Niên tò mò hỏi cô. Cô nở nụ cười, nghĩ tới trường của mình, lắc đầu: “Không, trường học đầy đủ thiết bị, còn có sân bóng nữa.”
“Tốt như vậy à?” Cậu ta hơi ngạc nhiên: “Trường bọn anh chỉ có một sân thể dục nát để chơi bóng rổ, cũng chỉ có hai bàn bóng bàn kia thôi.”
Cậu ta tiện tay chỉ ngón tay, Thời Nghiên nhìn qua đó, quả nhiên là hai bàn đá để chơi bóng bàn. Đường chạy xung quanh sân bóng rổ đằng kia còn chưa làm xong.
“Vậy à?” Thời Nghiên gật đầu: “Thật ra cũng không tệ lắm mà.”
“Không tệ?” Cậu ta cười vui vẻ: “Em ngu người à, trường bọn anh chỉ có như vậy. Trường THPT số một của bọn anh mới tốt, còn có sân bóng rổ trong nhà ấy.”
“Bởi vì anh phải chọn trường gần nhà, nếu không anh đã đi học ở trường THPT số một rồi.” Cậu ta có hơi nhụt chí mà lẩm bẩm ra tiếng. Thời Nghiên cảm thấy kì lạ, nói: “Anh không thích trường này à?”
Cậu ta lắc đầu, nói bằng giọng khẳng định: “Thích cái rắm, ở đây toàn mấy kẻ du côn chơi bời lêu lổng, tên hôm qua cực kì kiêu ngạo ở trường học.”
Thời Nghiên cứng đờ, tò mò nói: “Anh ấy rất hư à?”
“Láo lắm, nhưng thành tích tạm ổn. Chỉ có điều tính tình không tốt, suốt ngày gây chuyện. Nếu không phải thành tích của cậu ta tốt, trong nhà lại… nếu không thì cậu ta đã sớm bị đuổi học rồi.”
“Thế á?” Thời Nghiên có chút hoảng hốt, không thể tin nổi. Nhưng cảnh tượng mà cô nhìn thấy ngày hôm qua lại khiến cô không thể không tin.
Mục Niên sợ dọa đến cô, vội vàng bổ sung thêm: “Nhưng đương nhiên ở chỗ bọn em sẽ không có những kẻ này đâu, trường học nghiêm khắc, không giống ở đây, phòng giáo dục chỉ biết ăn tiền.”
Cô cười cười, đi dạo một vòng ở trường học, lúc này mới chuẩn bị đi về.
“Anh đi mua ít đồ ăn cho em nhé, cổng trường bọn anh bán bánh có nhân ăn ngon lắm. Hôm nay cũng mở cửa đấy, anh đi mua một ít cho em.” Mục Niên nói xong thì chạy đi cửa hàng tạp hóa.
Thời Nghiên liếc nhìn cổng chính của trường học, ngơ ngác nhìn tấm biển lớn của trường, khẽ mím môi.
“Cô chủ ơi, cho hai cái bánh có nhân, không ăn rau hẹ, cũng không ăn hành tây.” Mục Niên mở miệng nói với cô bán hàng. Nhưng một người bên trong lại nhanh chóng đáp lại: “Vậy ăn rắm ấy.” Nói xong thì bật cười càn rỡ.
Mục Niên nhìn sang với vẻ không vui, nhìn thấy một người quen: “Lưu Toàn?”
Một bóng người cao gầy đi ra từ bên trong, còn cầm theo rất nhiều bánh có nhân trên tay làm bữa sáng. Chẳng phải đây chính là người ở bên cạnh can ngăn Hàn Khâm vào hôm qua sao.
Lưu Toàn trợn to hai mắt nhìn Mục Niên, lại quét mắt nhìn Thời Nghiên, hai mắt nhìn chằm chằm. Tối qua không nhìn cẩn thận, hiện tại vừa nhìn thì quả thật là rất xinh, nhỏ nhỏ gầy gầy, giống như một con thỏ, mềm mại trắng trẻo.
Mục Niên không quan tâm tới cậu ta, cầm đồ rời đi. Thời Nghiên nhìn Lưu Toàn ra ngoài, nhìn cậu ta rời đi, sau đó đuổi theo.
Mục Niên quay đầu nhìn lại: “Ơ? Người đâu rồi?”
_________________
Tác giả có lời muốn nói:
Hàn Khâm: Đi tìm tôi rồi, anh vợ à.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook