[vtđd]_em muốn gặp lại anh
-
Chương 3:
Edit: Gluhwein
Lưu Toàn dùng một chân đá văng cửa phòng. Người bên trong giật mình đến mức lăn từ trên giường xuống, Hàn Khâm híp mắt, đang để trần nửa người trên, nhìn cậu ta, mắng: “Đậu xanh, cậu không biết gõ cửa à?”
“Gõ cửa làm gì, ẻo lả.” Cậu đặt bữa sáng lên bàn, cũng mặc kệ nó đè vào bài poker: “Ăn sáng đi ăn sáng đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàn Khâm ngáp một cái, đứng dậy đá văng chăn ra, cầm quần áo của mình rồi xỏ vào, không nhanh không chậm đi đến trước bàn: “Cậu còn đến trường mua cơ à?”
“Trường học có cửa hàng bán đồ ăn sáng, vả lại, cũng gần đây.” Lưu Toàn cắn bánh có nhân, hàm hồ nói không rõ. Hàn Khâm vào nhà vệ sinh đánh răng.
“À, đúng rồi, vừa nãy tôi nhìn thấy Mục Niên, dẫn đứa em gái kia của nó theo.”
Động tác của Hàn Khâm hơi ngừng lại, anh nhìn mình trong gương, vừa chải răng vừa ừ một tiếng.
“Đêm qua nhìn không rõ, trông xinh thật đấy, đứng ở đó, ui chao, da thì trắng, trông còn rất nhỏ xinh, đôi mắt nho nhỏ ấy cũng rất thu hút.”
“Sao cậu đáng khinh thế?” Hàn Khâm trợn trắng mắt, rửa mặt xong thì ra ngoài, cầm áo khoác ở một bên lên, mặt trên còn có nước mắt đọng lại, vẫn còn dấu vết. Anh nhìn hai dấu vết trông như hai cái động thì có chút buồn cười.
Lưu Toàn bắt đầu ăn đến cái thứ hai: “Nhưng chưa bao giờ nghe nói Mục Niên có một đứa em gái như vậy nhỉ, nghe giọng thì chẳng lẽ là em họ à.”
Không đợi Hàn Khâm nói gì, cậu ra đã nói bằng giọng khẳng định: “Chắc chắn là em họ rồi, ngày thường chưa gặp bao giờ, chắc chắn là ăn tết thì về thăm người thân.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàn Khâm cắn một miếng bánh, uống một ngụm nước: “Cậu có thể đừng nói gì không? Phiền quá.”
“Không phải là vì tôi thấy cậu rất chú ý tới cô ấy sao.”
“Đậu, một đứa mê trai đáng khinh thì chú ý cái rắm ấy.” Anh trừng mắt nhìn cậu ta.
Đứa con gái mê trai đáng khinh nào đó đang đứng dưới nhà nghỉ, nhìn lên trên, cắn môi do dự: “Thật sự ở nhà nghỉ cả đêm à? Còn ở cùng con trai á?”
Một suy nghĩ hoang đường lóe lên trong đầu cô: “Không thể nào?”
Ngẫm lại thì lắc lắc đầu: “Sao có thể chứ.” Bọn họ kết hôn, nhưng cho tới tận bây giờ cô chưa từng nhìn thấy Hàn Khâm nhìn người đàn ông kia bằng ánh mắt không bình thường.
Cô vỗ vỗ mặt, bảo mình đừng nghĩ lung tung.
“Khi nào mới ra chứ?” Cô liếc nhìn đồng hồ, gần mười một giờ, lạnh quá. Cô cảm giác cả người đang run rẩy, răng va vào nhau cành cạch.
Khi cô sắp không đợi được nữa thì cuối cùng đã nhìn thấy ông tướng nào đó đi ra ngoài. Cô lập tức tìm một nơi để trốn đi, thấy bọn họ rời đi, cô lập tức đuổi theo.
“Mai tôi tới nhà cậu chép bài tập nhé, không ai ở nhà chứ?” Lưu Toàn hỏi. Hàn Khâm gật đầu: “Ừ, không, đi thăm người thân rồi.”
“Vậy thì tốt rồi.” Lưu Toàn vui vẻ vỗ tay. Hàn Khâm đột nhiên dừng lại, không đi nữa. Cậu ta kỳ quái nói: “Sao thế?”
Hàn Khâm nhìn vào xe ô tô màu đen ở phía trước, đột nhiên xoay người quay lại. Lưu Toàn sửng sốt: “Này này? Sao thế?”
Tim Thời Nghiên nhảy dựng lên, nhìn khắp nơi xem có chỗ nào có thể trốn được không, chuẩn bị rẽ vào ngõ nhỏ.
“Lại chạy thử xem.” Hàn Khâm đột nhiên hét lên một tiếng. Cô lập tức cứng đờ ở đó. Hàn Khâm đi đến trước mặt cô, nhìn chằm chằm vào cô: “Sao lại đi theo tôi?”
“Em không đi theo anh mà?” Cô nhìn ngó xung quanh: “Em đi mua ít đồ ăn, đi dạo xung quanh thôi.”
Hàn Khâm nhìn cô, nhìn rất kỹ, bỗng nhiên phát hiện Lưu Toàn nói rất có lý, đúng là khá xinh.
Cô lùi ra sau hai bước, anh lại tiến lên theo. Cô phát hiện thành phố này có rất nhiều cột điện, ví dụ như hiện tại cô đang dựa vào một cây cột điện. Cô muốn đi vòng qua nó, nhưng người trước mặt lại vươn tay chống vào cột trên đỉnh đầu cô, nhìn cô bằng ánh mắt sáng quắc.
“Đi dạo xung quanh à? Đi dạo từ trường đến đây à?” Anh hừ cười một tiếng. Thời Nghiên nhìn vào đôi mắt anh, cô có chút hoảng hốt. Kiếp trước, sau khi cô gặp được anh, trong mắt anh luôn luôn ánh lên sự vui vẻ, ấm áp, chưa từng giống như hiện tại, lạnh như băng giống như mùa đông ở thành phố này, vừa lạ lẫm lại vừa bài xích.
Cô mím môi, mới vừa định nói chuyện, kết quả lại hắt xì một cái, một đợt chính là vài cái. Hàn Khâm lùi lại, lạnh lùng nhìn cô, nói: “Đừng đi theo tôi.”
Cô cảm thấy hắt xì rất khó chịu, mũi cũng đau xót, nếu là Hàn Khâm trước kia, có lẽ anh đã sớm chạy tới vừa an ủi cô vừa ủ ấm tay cô.
“Ôi ôi ôi, cô bé đáng thương này, cậu máu lạnh quá rồi đấy?” Lưu Toàn chậc chậc thành tiếng đầy tiếc nuối. Hàn Khâm trừng mắt lườm cậu ta một cái: “Tôi cũng chẳng quen biết gì cô ấy.”
“Đúng đúng đúng, hơn nữa cô ấy còn là em của Mục Niên, không phải là cố ý chứ?”
“Kệ cô ấy.”
Thời Nghiên về đến nhà, đói bụng cồn cào. Mục Niên nhìn thấy cô thì tức giận tới mắng cô: “Em chạy đi đâu thế? Chỉ chớp mắt đã không nhìn không em đâu là sao?”
“Em đi chơi lung tung thôi.” Cô qua loa có lệ, cầm bánh có nhân đã lạnh ở đằng kia lên ăn.
Thật ra Mục Niên có hơi tức giận, không rên một tiếng đã đi rồi, cũng không chào hỏi một câu. Nhưng ngẫm lại, bọn họ không lớn lên từ nhỏ với nhau, có lẽ cũng không thân như vậy nên không nói gì nữa.
“Lạnh rồi, quay nóng đi, sao con lại ăn thế này được chứ.”
Mẹ Thời đi tới, cầm lấy cái bánh có nhân trên tay cô: “Lò vi sóng có ít đồ ăn đấy, con quay nóng mà ăn.”
Thời Nghiên gật đầu bừa, lơ đễnh đáp lời.
Đuổi Lưu Toàn đi, Hàn Khâm mặc quần áo, liếc nhìn căn nhà cũ nho nhỏ ở đằng kia, bên ngoài còn có một cái sân, bên trong sân còn nuôi gà. Anh thở dài, đi tới miệng giếng múc một xô nước, tự nhìn mặt mình, hôm qua, ngoại trừ bị rách môi thì không có chỗ nào kì lạ hết.
Lúc này anh mới đứng dậy chạy về phía sườn núi, vòng qua mấy toàn nhà, tới cửa nhà mình, đẩy cánh cửa sắt đã han rỉ ra: “Bà nội, con về rồi.”
Một bà cục nhỏ gầy ra khỏi phòng: “Đã về rồi à? Không ở lại ăn cơm mà đã về rồi à?”
Hàn Khâm hất rơi giày trên chân xuống, xỏ chân vào đôi dép lê: “Vâng, con về từ sáng.”
“Ừ ừ.” Bà cụ quay vào nhà, cầm cái rổ đựng đồ ăn để nhặt đỗ gièo: “Sao khóe môi con lại thế này?”
“Con cắn phải.” Anh hàm hồ mở miệng. Bà nội nhìn anh, mỉm cười: “Chắc con lại làm trò xằng bậy rồi.”
Anh lười phải giải thích, đúng lúc đỡ phiền phức. Anh đi lên cầu thang, đẩy cửa ra, một bóng người nho nhỏ lập tức chạy vào trong ổ chăn. Anh hừ lạnh: “Lại ăn quà vặt ở trên giường rồi, xuống dưới.”
Một cô bé có bề ngoài giống anh tới sáu phần thò mặt ra, bĩu môi, cầm túi khoai tây chiên loại to xuống giường với vẻ không vui.
“Bảo em chăm chỉ làm bài tập, em lại chỉ biết ăn.” Hàn Khâm tức giận nhìn cô bé, tiến lên phủi giường đệm, giũ ra, đồ ăn vặt phía trên bị giũ xuống.
Cô bé kia không vui, hừ một tiếng, đá anh một cái, quay đầu chạy xuống đi theo bà nội để mách lẻo.
Anh lắc lắc đầu bất đắc dĩ, ngồi vào bàn học nhỏ, bắt đầu mở vở bài tập của cô bé ra để kiểm tra.
Lúc ăn cơm, Hàn Hi Hi muốn ăn cá nên bảo Hàn Khâm gỡ xương cho mình: “Người lớn tầm này rồi, xương cũng không biết gỡ.” Tuy rằng ngoài miệng anh nói như vậy nhưng tay lại rất thành thật cầm đũa gỡ xương cá giúp cô ấy.
“Sao ăn tết mà con lại về tay không thế, thằng cả này cũng thật là.” Bà nội bất mãn mở miệng: “Còn không giữ con lại ăn cơm nữa chứ.”
“Những thứ mà con cầm đi, không phải cũng là lông dê ở trên người dê sao? Còn lấy đồ về á?” Hàn Khâm cười khẩy một tiếng.
“Vậy cũng không đến mức không giữ lại ăn cơm chứ.” Bà nội vẫn không vui nổi.
Hàn Khâm đặt thịt cá vào trong bát của em gái, tự mình ăn cơm. Anh không nói cho bà biết, thật ra hôm qua, anh đã bị đuổi đi từ chiều rồi, cũng chẳng ngửi được mùi cơm tất niên.
Ngày hôm sau, Lưu Toàn đúng giờ tới nhà anh chép bài tập, còn rất ra dáng cầm không ít thứ tới đây. Không biết còn tưởng rằng cậu ta đi thăm người thân, đương nhiên bà nội rất vui, nhưng lại không dám nhận. Bà không mua đồ tết, không có gì để tặng quà lại.
Lưu Toàn cũng hiểu rõ, cười nói: “Đây là cháu đưa học phí mà Hàn Khâm dạy thêm cho cháu, không sao đâu, bà nội, bà nhận đi ạ.”
Bà nội không nhận, Hàn Khâm cầm lấy đưa cho Hàn Hi Hi: “Cầm đi.”
“Vậy buổi trưa ở lại ăn cơm đi, bà đi mua ít rau.” Bà nội vội vàng đặt đồ trên tay xuống, chuẩn bị đi ra ngoài mua thức ăn. Hàn Khâm nhìn bà: “Có đủ tiền không ạ?”
“Đủ đủ đủ.” Bà nội gật đầu, đi ra ngoài mà không hề quay đầu lại.
Mấy người đi lên tầng, Lưu Toàn thả cặp sách xuống, lấy sách vở ra: “Cậu không nói với bà chuyện hôm tất niên chứ?”
Hàn Khâm liếc cậu ta bằng ánh mắt có ý là “Vô nghĩa”.
Lưu Toàn hiểu rõ, lôi kéo Hàn Hi Hi bảo cô bé sang nhà hàng xóm chơi. Cậu ta phải bắt đầu chép bài tập, Hàn Khâm nhìn cậu ta, cười: “Làm ra vẻ giống con người tử tế trông còn rất chính trực.”
“Không thể dạy hư trẻ con.” Cậu ta chậc một tiếng, bắt đầu chép bài tập.
Chép bài tập thì không cần sử dụng đầu óc, cậu ta làm hai việc cùng một lúc, nói: “Hàn Khâm, kì nghỉ đông chỉ còn mấy ngày, cậu có muốn đi làm thêm không?”
“Nhiều không?” Anh thờ ơ hỏi. Lưu Toàn dừng bút, giơ năm ngón tay lên với anh: “5000.”
Anh có chút nghi ngờ, nhiều như vậy đủ để đóng tiền phí học nội trú cho Hàn Hi Hi, còn có thể giải quyết vấn đề phí ăn uống hằng ngày của bà nội.
“Không phạm pháp chứ?”
“Cậu nghĩ cái gì thế, chính là ở quán bar, bán rượu, đấy là mức tối thiểu, còn có thể làm lâu dài.” Lưu Toàn hừ một tiếng: “Hơn nữa cũng không phải việc không đứng đắn gì, cậu bán rượu khách hàng mua rượu, sẽ không liên quan gì đến đạo đức hết.”
Hàn Khâm mỉm cười. Lưu Toàn không lừa anh, nhưng cậu ta vốn cũng không hiểu những chuyện này.
“Để tôi suy nghĩ đã.” Anh đáp lại một tiếng. Lưu Toàn cảm thấy kì lạ: “Vậy mà cậu lại do dự á? Không phải chứ? Có ngốc không hả trời, 5000 tệ đó. Mới khai giảng được mười ngày thôi, có cái gì phải suy nghĩ chứ.”
Hàn Khâm tựa vào giường, nheo mắt nói: “Cậu thì biết cái gì.”
“Hừ!”
Có lẽ hôm đó bị lạnh quá mức, Thời Nghiên hắt xì bảy cái rồi bị ốm, tới bệnh viện truyền nước rồi về. Cô thật sự không hề cảm thấy khó chịu chút nào nhưng ba mẹ không cho cô ra cửa. Mà thuốc cảm cúm cũng khiến cô mệt rã rời, có khi ngủ một giấc thì trời đã tối om rồi.
Thời Nghiên nghĩ một chút, vậy không uống thuốc nữa, chuẩn bị nghĩ cách đi ra ngoài tìm Hàn Khâm.
“Không đi đâu, nhà tôi còn đang có người thân tới chơi đấy.”
Thời Nghiên đứng ở ban công, nhìn thấy Mục Niên đang nói chuyện với mấy cậu con trai mà cô không quen. Trông có vẻ đều lịch sự có học, bác còn nhiệt tình rót nước đưa đồ ăn cho bọn họ, xem ra là con ngoan trò giỏi.
Cô thở dài, ngón tay gõ lên gạch men sứ ngoài ban công.
“Đừng như vậy mà, đi một lát rồi về.” Mấy cậu con trai kia còn đang thuyết phục. Thời Nghiên đã chạy xuống.
“Tôi chưa tới đó bao giờ, sẽ không sao chứ.”
“Dở hơi à, có chuyện gì chứ, hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của tôi nên uống chút rượu thì làm sao?”
Thời Nghiên đột nhiên chạy đến trước mặt bọn họ, cười nói: “Các anh đi đâu thế?”
Mấy cậu con trai sửng sốt, nhìn cô với vẻ hơi ngượng ngùng: “Chúc mừng sinh nhật nên muốn tới quán bar uống chút rượu rồi về.”
Thời Nghiên không ghét lắm, ngược lại còn cười nói: “Hay quá, dù sao cũng không làm gì mà, em cũng chưa tới bao giờ, anh cho em đi theo với nhé.”
“Không được.” Mục Niên nhanh chóng từ chối, Thời Nghiên bĩu môi: “Các anh dám tự đi một mình, thế mà dẫn theo một người thì lại sợ hãi rụt rè, đúng là mất hứng.”
Đều là mấy cậu con trai choai choai đang ở tuổi dậy thì, còn chưa hoàn toàn trở thành đàn ông, hormone lập tức trào lên. Mấy cậu con trai lập tức cười nói: “Cái này thì có gì mà không dám, bọn anh cũng không làm gì, cùng đi đi.”
Mục Niên trừng mắt với cô, nhưng cô lại vui vẻ nở nụ cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook